Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 486




Chương 486

Phó Ngọc Hải nhìn cô một cái rồi dắt cô quay về đường cũ.

Lúc này đã là chín giờ hơn, nói sớm không sớm, nói muộn không muộn.

Khi quay về là Phó Ngọc Hải lái xe, Thẩm Thanh Ngọc gần đây ngủ không được, không ngờ trên đường về lại ngủ ngon lành trên xe.

Khi xe đột nhiên “Ầm” một tiếng rồi dừng lại, Thẩm Thanh Ngọc mới bị đánh thức.

Thẩm Thanh Ngọc mở đôi mắt mơ màng ra, nửa tỉnh nửa mê nhìn Phó Ngọc Hải: “Sau vậy, đụng vào đuôi xe rồi sao?”

“Chuyện nhỏ thôi, em đừng xuống.”

Phó Ngọc Hải vừa nói, vừa gỡ dây an toàn, xuống xe.

Gió thổi vào khi Phó Ngọc Hải đột nhiên mở cửa xe, phút chốc Thẩm Thanh Ngọc đã tỉnh táo lại.

Cô nhìn hai người đàn ông phía trước, tài xế bước đi loạng choạng, người đi đến trước Phó Ngọc Hải còn giơ tay muốn đẩy Phó Ngọc Hải, nhưng bị Phó Ngọc Hải né được.

Giọng của tài xế đó rất lớn: “Không có mắt sao? Không biết lái xe à? Đền tiền! Tối nay không có năm vạn, ai cũng đừng hòng đi được!”

Người đàn ông đó vừa nói, vừa chuẩn bị cầm một cây gậy sắt trong cốp sau ra, chống lên vai Phó Ngọc Hải: “Nhanh lên, bớt lề mề, đem tiền ra đây!”

Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, móc điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát.

Lúc này, có ba người đàn ông bước xuống từ ghế sau của chiếc xe đó, vây lấy Phó Ngọc Hải.

Phó Ngọc Hải bị ép đến bên xe, Thẩm Thanh Ngọc chuẩn bị báo cảnh sát thì kính chắn gió trước mặt bị đập vỡ.

“Mày lấy điện thoại ra làm gì? Xuống xe, xuống xe cho tao!”

Người đàn ông đó cầm gậy sắt đi đến bên cửa xe nơi Thẩm Thanh Ngọc đang ngồi, Phó Ngọc Hải nhíu mày: “Các người muốn năm vạn đúng không? Tôi đưa các người.”

Tuy nhiên người đàn ông đó nhìn Thẩm Thanh Ngọc, uống rượu vào nên lớn gan, lòng tham sắc nổi lên, lại không vui nói: “Năm vạn? Ông đây không thèm nữa! Bảo bạn gái mày xuống xe! Mau lên, nếu không thứ trên tay tao sẽ không khách sáo đâu!”

Người bên cạnh kéo người đàn ông đó một cái: “Được rồi, chúng ta cầm tiền đi là được, đừng gây chuyện nữa!”

“Bây giờ là vấn đề của tiền sao? Con đàn bà đó báo cảnh sát rồi, không được, bảo cô ta xuống đây! Bảo cô ta báo cảnh sát! Hôm nay tao không dạy dỗ cô ta, tao không phải là Vương Tề Hùng!”

Phó Ngọc Hải quay đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Đừng xuống.”

Anh vừa dứt lời thì cây gậy sắt trong tay Vương Tề Hùng đã đập vỡ cửa sổ.

Thẩm Thanh Ngọc lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên đụng phải người hống hách như vậy.

Cô dứt khoát mở cửa bước xuống xe, vừa bước xuống, Phó Ngọc Hải đã kéo cô ra sau lưng: “Báo cảnh sát chưa?”

Anh thấp giọng, dùng tiếng pháp nói với Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc bất chợt nhận ra và dùng tiếng pháp trả lời: “Không kịp gọi.”

Phó Ngọc Hải quay đầu nhìn cô cười: “Được thôi, chút nữa bảo vệ bản thân cho tốt, biết chưa?”

Anh nói rồi, giơ tay xoa đầu cô.