Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 483




Chương 483

Thẩm Thanh Ngọc nhìn thấy Phó Ngọc Hải như vậy thì không nhịn được cười: “Cậu Phó mới từ khu vui chơi ra à?”

Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa hơi xếch lên một chút: “Món quà này được chứ?”

Hôm nay anh đi tham quan một dự án về thủy cung, lần đầu tiên nhìn thấy cái gối ôm nhỏ này đã cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc sẽ thích.

Vậy nên trong lời giới thiệu vô cùng phấn khởi của quản lý thủy cung, Phó Ngọc Hải bỗng mở miệng hỏi một câu: “Có thể tặng tôi cái gối ôm này được không?”

Lúc ấy, câu hỏi này của Phó Ngọc Hải khiến cho mấy người ở đó đều sửng sốt không kịp phản ứng, cuối cùng vẫn là Dương Vũ Phàm đã đi theo anh bảy tám năm thông minh, nhắc nhở một câu: “Tổng giám đốc Phó muốn tặng cho bạn gái.”

Lời này vừa nói ra, những người khác lập tức phản ứng lại, thi nhau khen bạn gái của Phó Ngọc Hải.

Phó Ngọc Hải nhận hết, trước khi đi đương nhiên cũng lấy luôn cái gối ôm nhỏ này.

Gối ôm này là quà kỷ niệm đặc biệt do thủy cung tự thiết kế, dự định sang năm lúc kỷ niệm tròn mười năm mới đưa ra bán, bây giờ trên thị trường vẫn chưa có. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mà cái gối ôm trên tay Phó Ngọc Hải kia, trước mắt có thể nói là có một không hai.

Chuyện Thẩm Thanh Ngọc thích cá heo không phải là bí mật, năm năm tuổi cô được Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà dẫn đi thủy cung, sau khi được một con cá heo hôn, Thẩm Thanh Ngọc bèn vô cùng có hảo cảm và yêu thích cá heo.

Trong biệt thự nhà họ Thẩm có một căn phòng, bên trong chất đầy các loại quà lưu niệm có liên quan đến cá heo do Thẩm Quốc Vinh và Lương Thanh Hà sưu tầm, do chính cô sưu tầm và do mấy người Trần Ánh Nguyệt tặng.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải một cái, nhếch môi và vươn tay ra: “Cảm ơn.”

Phó Ngọc Hải mỉm cười đưa gối ôm sang, tiện thể hỏi luôn: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Nể mặt cá heo nhỏ, Thẩm Thanh Ngọc không từ chối: “Gần đây trời hơi mát rồi, ăn lẩu được không?”

“Rất được.”

Phó Ngọc Hải cúi đầu liếc nhìn cánh tay ở bên người Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng vẫn không giơ tay sang nắm lấy.

Không sao, ngày sau còn dài.

Vài ngày trước Thẩm Thanh Ngọc đến kỳ kinh nguyệt đau đến không chịu được, khẩu vị cũng không tốt, hôm nay hết rồi, người không còn khó chịu nữa, tâm trạng cũng tốt, cả khẩu vị cũng tốt hơn chút.

Lâm Thành vào cuối tháng mười cũng không coi là lạnh, nhưng vào đêm thì bắt đầu lạnh, đúng là ăn lẩu là một lựa chọn không tệ.

Phó Ngọc Hải dứt khoát bảo thư ký thả anh ở dưới tòa nhà Vạn Tượng, không có xe, vì thế Thẩm Thanh Ngọc trở thành tài xế chở anh về.

Quán lẩu là Phó Ngọc Hải đề xuất, không gian rất tốt, trong một con phố cũ ở Tam Hoàn, ông chủ đã mở rộng bốn căn nhà dân trước sau trái phải, bốn phía đều thông gió, khi ăn lẩu bên trong sẽ có cảm giác mới mẻ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc đến quá lẩu như này, náo nhiệt lại không quá ồn ào, gió đêm thổi qua, nồi lẩu trước mặt nóng hổi, khi ăn có cảm giác như đang vào đông.