Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 440




Chương 440

Cô thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn ánh mặt trời qua khe hở rèm cửa sổ. Qua một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Ngọc mới lấy lại tinh thần đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh nắng mặt trời thoải mái chiếu vào, thời tiết hôm nay rất đẹp, lại bắt đầu một ngày mới.

Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng mười.

Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương không ngờ rằng Bách Gia Tính lại đích thân tới đây. Hai chị em thấy Bách Gia Tính đứng trước cửa, Lâm Mai Chi chủ động cười với Bách Gia Tính trước: “Chào thư ký Bách, đã lâu không gặp.”

Lâm Mai Chi vừa nói, vừa dẫn Bách Gia Tính đi vào căn hộ: “Mời thư ký Bách ngồi.”

Bách Gia Tính lấy ra tấm chi phiếu và lập tức nói thẳng vào vấn đề: “Cô Lâm, hôm nay tôi được lệnh của ông cụ Bạc tới đây. Cô Lâm là người thông minh, nên tôi sẽ không nói mấy lời sáo rỗng làm gì.”

Dứt lời, ông ta đẩy tấm chi phiếu năm mươi triệu đến trước mặt Lâm Mai Chi: “Cô Lâm, cậu hai sắp sửa tái hôn với cô Thẩm. Ông cụ Bạc nói, cô Lâm ở Lâm Thành sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa cậu hai và cô Thẩm. Nếu cô Lâm không ngại, ông cụ Bạc hy vọng cô Lâm sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác. Năm mươi triệu này coi như là chi phí đền bù cho cô Lâm từ nhà họ Bạc chúng tôi.”

Lúc nhìn thấy tấm chi phiếu, Lâm Mai Chi vô cùng mừng rỡ, nhưng nghe được những lời vừa rồi của Bách Gia Tính, sắc mặt của cô ta đột nhiên tái nhợt: “Bách Gia Tính, tôi không hiểu ông muốn nói gì?”

Bách Gia Tính đã gần năm mươi tuổi, nên đương nhiên từng trải và sõi đời hơn Lâm Mai Chi rất nhiều. Ông ta bình thản nhìn Lâm Mai Chi đang giả vờ giả vịt: “Cô Lâm à, tôi nói rất rõ ràng rồi, nếu các cô vẫn cố tình ở lại Lâm Thành thì đừng trách nhà họ Bạc chúng tôi không khách sáo.”

Lâm Mai Phương ở bên cạnh không nhịn được nữa: “Bọn tôi thích ở đâu là quyền của bọn tôi. Thư ký Bách, gia đình họ Bạc không để chúng tôi bước chân vào nhà của bọn họ cũng chả sao, nhưng cái đất Lâm Thành này không phải do mỗi mình nhà họ Bạc định đoạt. Các ông làm thế này chẳng phải là đang ức hiếp người quá đáng sao?”

“Cô Mai Phương, cô hiểu lầm ý của ông cụ Bạc rồi. Lâu nay vốn dĩ cô và cô Mai Chi có thù hằn với cô Thẩm, đến lúc cậu hai và cô Thẩm tái hôn, các cô sẽ thường xuyên đụng mặt nhau. Cô Mai Phương thử nghĩ xem, khi đó cậu hai và nhà họ Bạc chúng tôi sẽ bênh vực cô, hay là đứng về phía mợ hai?”

Chỉ qua dăm ba câu, Bách Gia Tính đã phun ra những lời chói tai khó nghe nhất để đánh một đòn chí mạng vào Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương.

Lần này Lâm Mai Chi đã tức giận đến cực hạn: “Thư ký Bách, ông yên tâm đi, chúng tôi tự biết giới hạn của mình. Chỉ cần anh Minh Thành không gặp tôi, thì tôi cũng sẽ không chủ động chuốc thêm phiền phức vào người. Còn năm mươi triệu này, thư ký Bách hãy cầm về trả cho ông cụ Bạc đi. Tôi muốn vào nhà họ Bạc, chẳng qua là vì anh Minh Thành, chứ không phải vì tiền của nhà họ Bạc.”

Đã nói trắng ra như thế rồi mà Lâm Mai Chi vẫn ngoan cố diễn đến cùng. Bách Gia Tính không nhiều lời nữa, ông ta để lại tấm chi phiếu, dù sao sau này hai chị em Lâm Mai Chi cũng phải cần tiền để trang trải.

“Dù gì tôi cũng đã đem nó đến đây rồi. Tôi không quấy rầy cô Mai Chi và cô Mai Phương nữa.”

Bách Gia Tính vừa đi khỏi, Lâm Mai Phương đã cáu kỉnh đập đồ đạc: “Lão già đáng ghét này, chỉ bỏ ra năm mươi triệu mà muốn đuổi chúng ta đi ư?”

Lâm Mai Chi ở bên cạnh nhíu mày, mặt mũi cau có, nói: “Nhưng Thẩm Thanh Ngọc muốn tái hôn với anh Minh Thành rồi…”

Nghĩ đến đây, cơn giận của Lâm Mai Phương cũng dịu lại đôi chút: “Vậy chúng ta phải làm sao đây Mai Chi?”

Trước đây vì muốn tiền nên hai người đã an phận hơn nửa năm, nhưng điều đó không có nghĩa là chị em họ thật sự buông tha cho nhà họ Bạc. Bước vào nhà họ Bạc, đâu chỉ dừng lại ở con số năm mươi triệu!

Lâm Mai Chi nhất thời không nghĩ ra được cách gì, cô ta nhìn tờ chi phiếu năm mươi triệu ở trên bàn, cũng cảm thấy không cam tâm bị nhà họ Bạc đuổi đi như thế.