Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 424




Chương 424

Thẩm Thanh Ngọc ngẩn ra một lúc, giơ tay lau khóe mắt rồi mới nhận điện thoại của Trần Ánh Nguyệt: “Tớ về đến nhà rồi.”

“Tiểu Ngũ, cậu không sao chứ?”

Trần Ánh Nguyệt vẫn còn ở trong quán bar, rất ồn ào, nghe không rõ lắm, nhưng Thẩm Thanh Ngọc bị Bạc Minh Thành dẫn đi, Trần Ánh Nguyệt từng thấy Thẩm Thanh Ngọc phải chịu thiệt thòi ở trước mặt tên chó má Bạc Minh Thành kia, nên sau khi Thẩm Thanh Ngọc bị dẫn đi, cô ấy vẫn luôn cảm thấy lo lắng.

“Tớ thì có chuyện gì được?”

Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, cửa thang máy kêu một tiếng rồi mở ra.

Trần Ánh Nguyệt chậc một tiếng: “Tớ sợ tên chó má Bạc Minh Thành kia ra tay với cậu mà.”

Thẩm Thanh Ngọc cũng cười một tiếng: “Tuy Bạc Minh Thành là đồ cặn bã, nhưng chắc anh ta chưa đến mức đánh phụ nữ đâu.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, hai ly Thiên Nhượng Nhân Gian không phải phê bình thường, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi, tối nay cũng đừng tắm rửa nữa, ngày mai tắm cũng được, nếu không ngày mai cậu sẽ lên trang đầu bản tin xã hội đó.”

“Hờ, vậy thì cậu chính là hung thủ giết người.”

“…”

Thấy Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn có tâm trạng trêu đùa, Trần Ánh Nguyệt đã yên tâm rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc vừa đi ra từ chỗ rẽ của hành lang đã nhìn thấy Phó Ngọc Hải đứng ở cửa nhà mình.

Thẩm Thanh Ngọc sững sờ một lát, nhưng cô đã nhanh chóng phản ứng lại.

Cô thả điện thoại di động vào trong túi xách, mỉm cười đi đến trước mặt Phó Ngọc Hải: “Phó Ngọc Hải.”

Tuy cô đang cười nhưng lại không thấy chút ý cười nào ở dưới đáy mắt, giọng nói lúc mở miệng còn hơi khàn khàn.

Phó Ngọc Hải vừa nghe đã biết không bình thường, anh ta cũng thu lại mấy phần ý cười, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Thẩm Thanh Ngọc: “Uống rượu hả?”

Không phải mùi rượu vang, vậy nên chắc là không phải uống rượu xã giao.

Thẩm Thanh Ngọc khẽ gật đầu, không phủ nhận.

Nhưng bây giờ cô lại không muốn nói đến vấn đề uống rượu, cô chỉ muốn biết: “Phó Ngọc Hải, anh thích tôi mười một năm rồi, tại sao đến bây giờ anh vẫn còn thích tôi?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, rõ ràng vẻ mặt không giống với trước đây.

Cặp mắt đào hoa hơi cụp xuống: “Thích cũng có lý do ư?”

“Vậy nên tại sao anh vẫn còn thích tôi?”

Cô cũng thích Bạc Minh Thành mười một năm rồi, nhưng cô đã quyết định không tiếp tục thích anh nữa.

Nhưng anh thật tồi tệ, ngay lúc cô đã dứt khoát từ bỏ anh, anh lại đột nhiên chạy tới nói với cô, anh thích cô.

Đúng là tiểu nhân hèn hạ vô sỉ mà.

“Không muốn từ bỏ.”

Anh ta cúi đầu nhìn cô, Thẩm Thanh Ngọc nhìn vào đôi mắt đào hoa kia, nhớ tới những lời mà hôm qua Phó Ngọc Hải nói.

“Trong mắt tôi có gì?”