Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 395




Chương 395

Nghe thấy chữ “bỏ thuốc”, Bạc Minh Tâm lập tức tỉnh táo trở lại, cô ta ngẩng đầu nhìn Bạc Minh Thành, khi tâm mắt rơi trên mặt Bạc Minh Thành, Bạc Minh Tâm sợ tới mức run rẩy: “Anh, anh đang nói gì vậy? Bỏ thuốc gì cơ?”

Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng Bạc Minh Thành vân cảm thấy chột dạ.

Ánh mắt anh vốn dĩ đã lạnh lùng nay còn thêm phần u ám, Bạc Minh Tâm bị anh nhìn tới thì lập tức thấy ớn lạnh, lùi lại phía sau hai bước theo bản năng: “Anh, anh đừng nhìn em như thế, em sợ” 1 Nghe được lời này của cô ta, Bạc Minh Thành đột nhiên cười chế nhạo: “Sợ? Bạc Minh Tâm, em cũng biết sợ hả?

Lúc em bỏ thuốc anh, anh có thấy em sợ gì đâu?”

Lúc nói ra những lời này, Bạc Minh Thành gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Đây là lần đầu tiên Bạc Minh Tâm thấy Bạc Minh Thành như vậy, cho dù là anh ruột nhưng cô ta vẫn sợ, huống chi, cô ta thực sự đã làm chuyện trái với lương tâm.

Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.

Nhưng cô ta đã làm.

Bạc Minh Tâm thực sự sợ hãi, cô ta muốn trốn về phòng nhưng Bạc Minh Thành trực tiếp kéo tay cô ta lại, lực mạnh đến mức khiến cô ta không giấy ra được, cổ tay như sắp bị Bạc Minh Thành bẻ gấy.

Bạc Minh Tâm cảm thấy Bạc Minh Thành có thể giết cô ta bất cứ lúc nào, cô ta sợ hãi đến mức nhữn cả người, đột nhiên gào khóc: “Hu hu hu, em là em gái của anh, sao anh lại hung dữ với em như vậy!”

Tiếng khóc của Bạc Minh Tâm làm Tân Minh Tú tỉnh giấc, một lúc sau, ngay cả ông cụ Bạc cũng bị đánh thức.

“Có chuyện gì vậy? Minh Thành, sao con lại bắt nạt em gái?”

Thấy Tân Minh Tú đi tới, Bạc Minh Tâm như thấy được cứu binh, vội vàng núp sau lưng Tân Minh Tú, nhưng cô ta vừa đi được hai bước đã bị Bạc Minh Thành kéo lại.

Bạc Minh Thành dùng lực mạnh đến mức phần cổ tay bị anh kéo lại trở nên đỏ ửng, Bạc Minh Tâm bị đau kêu lên: “A, đau!”

“Đau? Bạc Minh Tâm, em cũng biết đau hả? Lúc em bỏ thuốc anh và Thẩm Thanh Ngọc, đã từng nghĩ tới bọn anh cũng không thoải mái không?”

Nghe được lời này của Bạc Minh Thành, Tân Minh Tú tái mét mặt: “Minh Thành, con đang nói gì vậy? Minh Tâm vô duyên vô cớ bỏ thuốc con làm gì?” 1 “Em không có! Em không bỏ thuốc!”

Lợi dụng lúc Bạc Minh Thành không để ý, Bạc Minh Tâm vội vàng chạy ra sau lưng Tân Minh Tú.

Có Tân Minh Tú hậu thuần, lá gan của Bạc Minh Tâm cũng †o ra một chút, cô ta vén tay áo, giơ cánh ta ửng đỏ vì bị Bạc Minh Thánh kéo cho Tân Minh Tú xem: “Mẹ, mẹ nhìn xem, vừa rồi anh suýt chút nữa làm gãy tay con rồi!”

Đến lúc này, Bạc Minh Tâm vẫn còn nói xạo, Bạc Minh Thành nhìn thẳng vào Bạc Minh Tâm qua vai Tân Minh Tú: “Em nói lại lân nữa, em có hay không cóI”

“Không…”

Bạc Minh Tâm muốn nói không có, nhưng ánh mắt của Bạc Minh Thành khiến cô ta sợ hãi, cả người run lên, răng dường như cũng nhữn ra, cô ta nhìn đi chỗ khác, lương tâm căn rứt, không dám mở miệng lần nữa.

“Thẩm Thanh Ngọc nói đúng, Bạc Minh Tâm, em thật sự không được dạy dỗ tử tế!”

Bạc Minh Thành nhìn Bạc Minh Tâm ngầm thừa nhận, giơ tay lên cho cô ta một cái tát.

Bạc Minh Tâm lớn đến từng này, mặc dù không quá thân thiết với Bạc Minh Thành nhưng chưa từng bị Bạc Minh Thành đánh.