Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 373: 373: Nói Tôi Biết Là Ai





Tối hôm nay, tâm trạng Thẩm Thanh Ngọc rất tốt, nghe câu hỏi của Phó Ngọc Hải, hiếm khi không cảm thấy áp lực, cô còn cười trêu chọc một câu: “Không yêu anh ta, yêu anh à?”
Phó Ngọc Hải không ngờ Thẩm Thanh Ngọc sẽ nói như vậy, anh ngỡ ngàng sững người một lát rồi sau khi phản ứng lại, cúi đầu mỉm cười: “Vậy thì tốt quá rồi.


Khi anh cười lên, đôi mắt đào hoa chứa đựng ánh sáng, mà trong ánh sáng lại có cô.

Thẩm Thanh Ngọc bị anh nhìn mà mặt hơi nóng lên, cô mỉm cười nghiêng đầu: “Không còn sớm nữa, tôi lên nghỉ ngơi đây.


“Tám giờ mười hai phút.


Thật ra thời gian vẫn còn sớm, cái cớ của Thẩm Thanh Ngọc đúng là hơi vụng về.

Cô có hơi ngại ngùng nhìn Phó Ngọc Hải một cái: “Hay là, lên uống ly trà?”.

Đam Mỹ Cổ Đại
Phó Ngọc Hải cụp mắt mỉm cười: “Được.



Tối uống trà không tốt lắm, cuối cùng Thẩm Thanh Ngọc vẫn không pha trà cho Phó Ngọc Hải, cô làm cho anh một ly nước ép: “Tối không thích hợp uống trà.


Phó Ngọc Hải nhìn cô: “Nước ép cũng rất tốt.


Váy của Thẩm Thanh Ngọc ôm dáng nên sau khi ngồi xuống chỉ có thể thẳng lưng.

Điện thoại cô đặt trên bàn kêu liên hồi, là tin nhắn của Trần Ánh Nguyệt gửi cho cô.

Nhưng Phó Ngọc Hải đang ở đây, Thẩm Thanh Ngọc định muộn chút nữa mới trả lời.

Phó Ngọc Hải uống hai ngụm nước ép rồi lên tiếng phá tan sự im lặng: “Đêm đó em nói với tôi, thật ra chuyện xảy ra vào đêm đó của bốn năm trước không phải là nguyên nhân em gả cho Bạc Minh Thành.

Bây giờ em và Bạc Minh Thành cũng ly hôn rồi, chuyện tối hôm đó, em còn muốn biết không?”
Phó Ngọc Hải không nhắc, thật ra Thẩm Thanh Ngọc cũng quên mất rồi, cô bảo Phó Ngọc Lam điều tra qua chuyện đêm đó, chỉ là không tra được gì cả.

Sau đó cô cũng dần dần quên đi, đối với cô mà nói, chuyện đêm đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn.


Nhưng người có tính tò mò, khi không ai nhắc chuyện này bên tai cô, Thẩm Thanh Ngọc sẽ không thấy tò mò.

Bây giờ Phó Ngọc Hải nhắc lại, tính tò mò của cô lại trỗi dậy: “Tôi từng bảo thư ký của tôi điều tra nhưng không tra được gì hết, không có gì khác lạ.


Phó Ngọc Hải nhìn cô, cảm xúc nơi đáy mắt hơi phức tạp: “Tôi điều tra ra rồi.


Thẩm Thanh Ngọc nháy mày, cười: “Vậy đêm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đêm đó ý thức của cô rất loạn, sau khi bước vào phòng thì mơ hồ, nhớ không rõ, nếu như không phải hôm sau tỉnh dậy thấy Bạc Minh Thành khỏa thân nằm trên giường mình, thật ra cô cũng không hề biết mình đã xảy ra chuyện gì.

“Nếu như tôi nói với em, người đàn ông đêm đó không phải Bạc Minh Thành, em! ”
Thẩm Thanh Ngọc nghe anh nói vậy thì hơi biến sắc: “Vì thế, là ai?”
Không phải Bạc Minh Thành, là ai?
Nếu như không phải Bạc Minh Thành, vậy chuyện đêm đó là một âm mưu.

Thẩm Thanh Ngọc cô lớn vậy rồi, đó là lần đầu tiên bị người ta hại, cô không điều tra được gì thì còn tốt, nhưng bây giờ Phó Ngọc Hải tra ra rồi, cô buộc phải khiến cho người đó sống không bằng chết!
Phó Ngọc Hải bất chợt im lặng, anh nhìn cô, cảm xúc trong đôi mắt đào hoa vô cùng phức tạp.

Sắc mặt Thẩm Thanh Ngọc không tốt lắm, tuy nói cô đồng ý gả cho Bạc Minh Thành, không liên quan nhiều đến chuyện hôm đó, nhưng nếu như người đó không phải Bạc Minh Thành thì chứng minh là có người khác, mà người khác đó là ai, sẽ không là một người đàn ông rất ghê tởm hoặc là một người đàn ông rất già.

Thẩm Thanh Ngọc nghĩ đến đây đột nhiên buồn nôn, nôn khan một tiếng.

Phó Ngọc Hải thấy vậy vội vàng đưa khăn giấy cho cô: “Em! ”
Thẩm Thanh Ngọc lắc tay, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh đỏ lên, tay chống lên sofa nổi gân xanh: “Phó Ngọc Hải, nói tôi biết, là ai?”.