Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 349: 349: Tự Tay Đẩy Đến Trước Mặt Bạc Minh Thành





"Năm tôi mười lăm tuổi thì bị tên côn đồ ngoài trường chặn đánh ngất xỉu trong một con hẻm nhỏ, trước khi chìm vào hôn mê, tôi lờ mờ cảm giác được có một học sinh nam cõng tôi đến bệnh viện."
Thẩm Thanh Ngọc nói đến đây thì dừng một chút: "Sau khi tôi tỉnh lại, bên cạnh giường bệnh chỉ có bố mẹ tôi.

Nhưng chiếc áo đồng phục lúc học sinh nam đó đưa tôi đến bệnh viện có khoác cho tôi thì vẫn còn người tôi, bên trong có thẻ học sinh viết là Bạc Minh Thành.

Tôi nghĩ rằng người đó là Bạc Minh Thành, sau đó tôi thường hay để ý đến anh ta, sau đó thì tôi cảm thấy mình đã thích anh ta."
"Tôi vẫn cho rằng Bạc Minh Thành là một người dịu dàng, chỉ là anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng mà thôi.

Thế nhưng nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngày đó anh ta ôm tôi đến bệnh viện, cho tôi chút dịu dàng thì tôi đã không còn gặp lại sự dịu dàng của anh ta nữa."
"Mấy tháng nay tôi ở cùng với anh, tôi vẫn luôn cảm thấy năm đó tôi đã nhận nhầm người.


Anh là người cứu tôi đúng không?"
Cô không phải yêu Bạc Minh Thành từ cái nhìn đầu tiên, mà chính là vì lúc trước Bạc Minh Thành "anh hùng cứu mỹ nhân", ra tay cứu cô nên cô mới thích anh ta.
Thẩm Thanh Ngọc thích Bạc Minh Thành không phải là chuyện trong nháy mắt, bỏ qua chuyện khác mà nói thì Bạc Minh Thành quả thật là một học sinh nam, một người đàn ông rất ưu tú.
Anh ta có gương mặt khiến cho mấy cô học sinh nữ mê mẩn.

Bạc Minh Thành thời thiếu niên là người lạnh lùng tẻ nhạt, nhưng không ai có thể phủ nhận sự thông minh và năng lực của anh ta.
Anh ta có thể dễ dàng giành được giải nhất olympic quốc gia, hoặc anh cũng có thể xoay chuyển tình thế trên sân bóng dễ như trở bàn tay.
Thật ra, ngoại trừ tính cách không tốt, nhưng tất cả mọi thứ của Bạc Minh Thành đều đáp ứng đầy đủ các ảo tưởng của học sinh nữ dành cho nam thần.
Trong đoạn cuộc sống "đền ơn" đơn thuần kia, Thẩm Thanh Ngọc cũng không thể tránh được việc giống như những học sinh nữ khác mà thích Bạc Minh Thành.
Chỉ là con người cô khá cố chấp, vừa thích đã thích nhiều năm như vậy.
Nhưng nếu như theo đuổi gốc rễ, Thẩm Thanh Ngọc thích Bạc Minh Thành chính là vì năm đó khi cô được cứu, thiếu niên ôm cô lên và dịu dàng nói với cô một câu: "Đừng sợ".

Nhiều lần nửa đêm nhớ lại, Thẩm Thanh Ngọc đều có cảm giác giống như cô được yêu chiều vô tận.
Nếu không phải vì sự dịu dàng kia, chắc Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ không để ý đến Bạc Minh Thành nhiều vậy, cũng sẽ không cố chấp cho rằng thiếu niên này chỉ là bên ngoài lạnh lùng, bên trong dịu dàng.
Cô thích Bạc Minh Thành là thật, nhưng cô thích Bạc Minh Thành vì sự dịu dàng của cậu thiếu kia cũng là thật.
Nếu như người lúc đó không phải là Bạc Minh Thành...
Thẩm Thanh Ngọc chưa từng nghĩ đến điều nếu như đó, nhưng hôm nay, cảm giác mãnh liệt không thể bỏ qua kia khiến cô không thể không đối mặt với nó.
Phó Ngọc Hải mới là người đó.
Phó Ngọc Hải có chút ngạc nhiên, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc với biểu cảm vô cùng phức tạp: "Cho nên ý em là, nếu như người cứu em năm đó không phải là Bạc Minh Thành thì em đã không thích anh ta sao?"
"Tôi sẽ không có cơ hội thích anh ta."
Phó Ngọc Hải chưa từng nghĩ tới, thì ra là như vậy.
Đột nhiên anh cảm thấy bản thân mình thật sự nực cười, đã nhiều năm như vậy mà anh cứ cho rằng Thẩm Thanh Ngọc là vừa gặp đã yêu Bạc Minh Thành, cho nên cho đến tận bây giờ anh cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Nếu như không phải lần này hai người họ ly hôn, anh không cam lòng thì vĩnh viễn anh vĩnh sẽ không biết được rằng, bản thân anh lại tự tay đẩy Thẩm Thanh Ngọc đến trước mặt Bạc Minh Thành.
Anh tự tay đẩy cô gái mình đã thích nhiều năm như vậy đến trước mặt Bạc Minh Thành.
Đôi mắt Phó Ngọc Hải lập tức đỏ lên: "Là tôi.".