Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 228: 228: Biết Tại Sao Tôi Đánh Anh Không





Câu này của Thẩm Thanh Ngọc có tác dụng, Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành đều dừng lại, nhưng hai người lại nhanh chóng không hẹn mà cùng đánh nhau.

Đã có người chú ý đến động tĩnh bên này, người chạy đến đầu tiên cũng thấy Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành đang đánh nhau, ngay sau đó, ngày càng nhiều người chạy đến xem.

Rõ ràng cảnh tượng này không thể nào khống chế được.

Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn quan tâm nữa, để họ đánh đi, chẳng liên quan gì đến cô hết.

Nhưng sao có thể không liên quan được, hai người đánh nhau, một là Phó Ngọc Hải, một là Bạc Minh Thành mà.

Thẩm Thanh Ngọc còn chưa đi thì đã nghe thấy có người nói có phải hai người họ đánh nhau vì giành Thẩm Thanh Ngọc hay không.

Thẩm Thanh Ngọc mặt không cảm xúc bảo phục vụ tìm bảo vệ tới can Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành, dù sao thì với tình hình bây giờ, người ở hiện trường chẳng ai dám lên để bị ăn đấm cả.


Trong hai người Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành, người nào bị thương cũng không được, trận đánh này không dễ khuyên, thế nên không ai dám cử động.

Chỉ là bảo vệ vẫn chưa tới, không biết ai trong các vị khách vây xem hét lên một tiếng, Thẩm Thanh Ngọc xoay người nhìn thì đúng lúc nhìn thấy Phó Ngọc Hải đột nhiên ngã xuống đất.

.

truyện xuyên nhanh
Nhà họ Thẩm là chủ nhân của tối nay, xảy ra chuyện như vậy, cô không thể mặc kệ, nói không quan tâm cũng chỉ là nói lúc tức giận thôi.

Giờ Phó Ngọc Hải té ngã, cô càng không thể bỏ đi.

Thẩm Thanh Ngọc do dự giây lát rồi vẫn đi tới: “Phó Ngọc Hải, anh sao thế?”
Phó Ngọc Hải ngã trên đất dường như vẫn chưa mất đi ý thức, anh ta nắm tay Thẩm Thanh Ngọc: “Hơi chóng mặt.”
Người xung quanh đều nói Bạc Minh Thành cũng thật lạ, đấm mạnh như vậy, khóe miệng Phó Ngọc Hải chảy cả máu rồi.

Rõ ràng vừa rồi Phó Ngọc Hải đánh không lại anh, nhưng anh vẫn không dừng tay mà đấm lên mặt Phó Ngọc Hải.

Bạc Minh Thành cúi đầu nhìn Phó Ngọc Hải nằm trên đất, vẻ mặt sa sầm.

Rõ ràng người ra đòn hiểm là Phó Ngọc Hải!
Anh đều đánh Phó Ngọc Hải vào những chỗ không quan trọng như vai, mặt.

Khóe miệng Phó Ngọc Hải chảy máu chẳng qua là bị rách da miệng nên mới chảy.

Vừa rồi đấm vài cái vào bụng anh, nhưng vì vị trí đứng nên họ đều không nhìn thấy.


Song, chẳng ai để ý những điều này, mọi người đều nhìn thấy Bạc Minh Thành anh chiếm ưu thế mà còn ra tay với Phó Ngọc Hải.

Bảo vệ nhanh chóng chạy đến, Thẩm Thanh Ngọc gọi cấp cứu, Thẩm Quốc Vinh và những người khác cũng đến.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Quốc Vinh tái mặt, đưa mắt nhìn Bạc Minh Thành.

Mặc dù ông ấy chỉ lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng mà không nói gì, nhưng người có mặt đều cảm nhận được Thẩm Quốc Vinh đang kìm nén cơn giận.

Bệnh viện ở gần đây, mấy phút sau xe cấp cứu đã tới.

Phó Ngọc Hải như hoàn toàn ngất đi, anh ta được khiêng lên băng ca.

Bạc Minh Thành nhìn Phó Ngọc Hải trên băng ca, lúc băng ca sắp được khiêng ra ngoài, rõ ràng anh nhìn thấy Phó Ngọc Hải đã ‘hôn mê’ trên băng ca đột nhiên cong môi cười đắc ý với anh.

Phó Ngọc Hải giả vờ!
Ý thức được điều này, Bạc Minh Thành vô thức nhìn Thẩm Thanh Ngọc.


Người vây xem bị Thẩm Quốc Vinh giải tán, Thẩm Thanh Ngọc xoay người đi tới trước mặt Bạc Minh Thành, giơ tay giáng cho anh một cái tát: “Biết tại sao tôi đánh anh không?”
Bốn chữ ‘anh ta giả vờ’ cứ thế bị Thẩm Thanh Ngọc đánh cho nuốt xuống.

Anh cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc tối nay rất xinh đẹp, là dáng vẻ mà trước đây anh chưa từng thấy.

Anh cũng muốn khen cô, chỉ có điều anh còn chưa mở miệng thì cái tên Phó Ngọc Hải đáng ghét kia đã khen trước anh một bước.

Giống như bây giờ, anh vẫn chưa kịp lên tiếng vạch trần Phó Ngọc Hải thì Thẩm Thanh Ngọc đã nhận định mọi chuyện tối nay đều là anh khơi dậy.

“Biết.”
Bạc Minh Thành trầm giọng đáp, anh cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, đợi cô nói tiếp.

Nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn anh rồi xoay người bỏ đi..