Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 164: 164: Ngay Cả Cửa Cũng Không Vào Được





Buổi trưa đúng là Thẩm Thanh Ngọc rất tức giận, cô không chỉ tức, còn rất khó chịu, không có tiền đồ suýt rơi lệ ngay trước mặt Bạc Minh Thành.

Nhưng hôm nay nghe Trần Ánh Nguyệt mắng Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc phát hiện vậy mà mình vô cùng bình tĩnh.

Trần Ánh Nguyệt nhìn thấy Bạc Minh Thành là khó chịu, bây giờ còn xảy ra chuyện này, mắng vài câu cũng không hết giận.

Trần Ánh Nguyệt mắng lấy mắng để, nghĩ đến vừa rồi Châu Du Dân hỏi vấn đề ngu ngốc, cả người cô ấy cũng không tốt rồi, hận không thể tát một cái: "Tên Châu Du Dân này cũng ngu ngốc!"
Thẩm Thanh Ngọc bị Trần Ánh Nguyệt chọc cười: "Không quan trọng, dù sao cũng qua rồi."
"Đã qua ư?"
Trần Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Ngũ tớ đã nói với cậu, vấn đề này không qua được! Bạc Minh Thành quá sỉ nhục người khác, cậu chờ đi, sớm muộn gì cũng có một ngày tớ sẽ tìm cơ hội giúp cậu báo thù."
Thẩm Thanh Ngọc biết lúc này Trần Ánh Nguyệt mắng rất dữ, nhưng trên thực tế, thật sự đến trước mặt Bạc Minh Thành, đoán chừng ngay cả một chữ Trần Ánh Nguyệt cũng không dám nói ra.

Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: "Vậy cậu cứ từ từ tìm cơ hội đi, tớ xã nước trong bồn tắm xong rồi, đi ngâm bồn tắm đây."
Trần Ánh Nguyệt sửng sốt: "Cậu bị cảm chưa khỏe, đừng ngâm."
Thẩm Thanh Ngọc suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng: "Tớ đã biết, cúp nhé."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."

Trần Ánh Nguyệt cúp điện thoại, còn cảm thấy hơi không thể nuốt xuống.

Nói cho cùng vẫn trách Châu Du Dân, nếu không phải tên chó ngu ngốc kia hỏi ra vấn đề này, có thể tổn thương Tiểu Ngũ sao?
Lúc này tên chó ngu ngốc Châu Du Dân vừa chạy xe đến dưới lầu nhà Bạc Minh Thành, vừa rồi anh ta nói chuyện của Nian với Bạc Minh Thành, lời còn chưa nói hết, Bạc Minh Thành đã cúp điện thoại của anh ta.

Châu Du Dân một hơi không thể kiềm xuống nổi, anh ta trực tiếp lái xe đến đây tìm Bạc Minh Thành.

Đương nhiên, Châu Du Dân cũng đã tải quyển manga kia xuống, dự định chờ lát nữa trực tiếp so sánh với bức tranh trên tay Bạc Minh Thành.

Làm sao anh ta lại nói mò được!
Có lý có cứ!
Châu Du Dân trực tiếp đi ra thang máy tới cửa nhà Bạc Minh Thành gõ cửa, nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạc Minh Thành mặt lạnh đi qua mở cửa.

"Cậu rảnh lắm à?"
Châu Du Dân nghe xong lời này thì không vui: "Nếu không phải đột nhiên cậu cúp điện thoại, tôi cũng không hơn nửa đêm, không xem buổi phát sóng phim tối, chạy tới đây tìm cậu!"
Bạc Minh Thành xùy một tiếng: "Chuyện gì?"
Châu Du Dân nhìn thoáng qua trong phòng, muốn đi vào, nhưng Bạc Minh Thành không muốn để anh ta đi vào.


"Cậu để tôi vào nhà thì chết à?"
Bạc Minh Thành nhìn anh ta, cặp mắt cũng không động: "Không chào đón cậu."
"Tôi… "
Được rồi, miệng người này vẫn thối lắm, anh ta nhịn!
Châu Du Dân lấy điện thoại di động ra, trực tiếp tìm đến nhân vật nam chính manga đưa tới trước mặt Bạc Minh Thành: "Xem đi, đây chính là manga tôi nói với cậu, cậu xem thấy giống bức tranh Thẩm Thanh Ngọc vẽ cho cậu không?"
Bạc Minh Thành cúi thấp đầu, ánh mắt đảo qua điện thoại trên tay Châu Du Dân, lúc nhìn thấy mặt nhân vật manga bên trên, anh nhướng mày.

Nhưng chỉ một giây, anh khôi phục như thường: "Không giống."
Nói xong, Bạc Minh Thành trực tiếp quay người trở vào trong nhà.

"Này, cậu xem lại… "
Lời còn chưa nói hết, Châu Du Dân đã bị cửa gỗ đụng vào mũi.

Thật là quá đáng!
Bạc Minh Thành còn là người sao?
Châu Du Dân đưa tay gõ cửa mấy lần, Bạc Minh Thành bên trong như bị điếc, vẫn không mở cửa.

Châu Du Dân tức đến bật cười, nhấc chân đạp vài cái lên cửa: "Cậu làm người đi, Bạc Minh Thành!"
Nhưng anh ta mắng cũng vô dụng, người ở bên trong không mở cửa, Châu Du Dân không có cách, chỉ có thể quay người đi.

Ngay cả cửa cũng không vào được!
Thật sự quá đáng!.