Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 154: 154: Chị Thấy Em Có Hơi Sợ Đó





Bách Gia Tính đến, đối với Thẩm Thanh Ngọc mà nói chỉ là nhạc đệm.

Thẩm Thanh Ngọc cũng không để những lời ông cụ Bạc nói cho Bách Gia Tính thuật lại để ở trong lòng, nói thế nào cô cũng làm con dâu ở nhà họ Bạc ba năm, rốt cuộc Bạc Vĩnh Cơ nghĩ như thế nào, Thẩm Thanh Ngọc cũng đoán được ít nhiều.

So với Bạc Vĩnh Cơ nghĩ như thế nào, Thẩm Thanh Ngọc chỉ quan tâm phương án đấu thầu mảnh đất ngày mai cần.

Phương án vừa rồi trong hội nghị Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp bác bỏ, Trần Hạc Nhất ở một bên cũng không dám chống lại Thẩm Thanh Ngọc giống như lúc trước.

Thẩm Thanh Ngọc là cô cả nhà họ Thẩm, toàn bộ tập đoàn Vạn Tượng đều là của nhà họ Thẩm, mà Thẩm Thanh Ngọc vốn là con gái duy nhất của Thẩm Quốc Vinh, nói cách khác, Thẩm Thanh Ngọc chính là chủ tương lai của Vạn Tượng.

Thẩm Thanh Ngọc, ai dám coi nhẹ đây.


Phương án cho về làm lại, các phòng lập tức mạnh tay làm.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn mấy phần văn kiện, vốn muốn đợi làm lại phương án đấu thầy giao lên, cô nhìn đại khái một lần sẽ đi ăn cơm trưa.

Nhưng đến nhanh hơn phương án đấu thầu là điện thoại của Phó Ngọc Hải.

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Thẩm Thanh Ngọc nhìn điện thoại trước mặt rung động, hồi lâu sau cô mới ấn nghe: "Là tôi, Thẩm Thanh Ngọc."
"Tôi ở lầu dưới Vạn Tượng, cùng nhau ăn một bữa cơm không?"
Không thể không nói, Phó Ngọc Hải nắm bắt rất rõ suy nghĩ của Thẩm Thanh Ngọc.

Nếu như là thường ngày, Thẩm Thanh Ngọc nhất định sẽ không đồng ý, nhưng hôm qua mình đã làm phiền Phó Ngọc Hải một lần, bây giờ người ta lại đi thẳng đến dưới lầu công ty mình.

Mặt mũi này, vẫn phải cho.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua vào Phó Ngọc Lam: "Năm phút sau tôi sẽ xuống tới."
Nói xong, cô cúp điện thoại, nhìn về phía Phó Ngọc Lam: "Phương án làm xong chưa?"
Phó Ngọc Lam lắc đầu: "Giám đốc Tần nói, phải tới hai giờ."
Thẩm Thanh Ngọc đứng dậy cầm áo khoác trên ghế: "Chị đã biết, trước khi chị trở về, bỏ phương án trên bàn chị nhé."

"Được rồi, cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc nhẹ gật đầu, lúc đi đến bên cạnh Phó Ngọc Lam, đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc nghĩ đến gì đó: "Thư ký Phó, cùng nhau ăn cơm trưa không?"
Phó Ngọc Lam có thể ở làm thư ký bên cạnh Thẩm Quốc Vinh, tất nhiên phản ứng rất nhanh, trước khi đến cô nghe nói xe của cậu Phó ở dưới lầu, không cần nghĩ cũng biết, Phó Ngọc Hải nhất định là đến tìm Thẩm Thanh Ngọc ăn cơm.

Phó Ngọc Lam nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc, vội vàng lắc đầu: "Buổi trưa em còn có việc, cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại, cười nhạt nhìn cô ấy: "Chị thấy em có hơi sợ đó?"
Thẩm Thanh Ngọc cười, vỗ vai Phó Ngọc Lam một cái: "Được thôi, không cần đi cùng chị, em cũng đi ăn cơm trước đi."
Phó Ngọc Lam bị Thẩm Thanh Ngọc nhìn đến hơi chột dạ, trên mặt lại tỉnh táo bình tĩnh: "Được ạ, cô Thẩm."
Thẩm Thanh Ngọc cũng không vạch trần cô ấy, giẫm giày cao gót tiến vào thang máy.

Cô bị cảm còn chưa hoàn toàn tốt, cái mũi còn hơi không quá dễ chịu, trong thang máy có mùi nước hoa, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi gay mũi, thả lỏng mũi, cô không nhịn được hắt hơi một cái.

May mắn thang máy xuống lầu một rất mau, Thẩm Thanh Ngọc bước nhanh ra thang máy, vừa đi ra cổng công ty đã thấy Phó Ngọc Hải đứng ở bên cạnh xe.


Hôm nay Phó Ngọc Hải đổi một chiếc xe, người luôn thích lái xe sang đột nhiên đổi thành một chiếc Mercedes-ben bình dân, nếu như không phải anh ta đứng ở bên cạnh xe thì có thể Thẩm Thanh Ngọc phải tìm một hồi mới tìm được người.

Thấy cô đi tới, Phó Ngọc Hải kéo cửa xe ra: "Khí sắc tốt hơn nhiều."
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng người vào trong xe: "Cảm ơn."
"Có lẽ ăn xong bữa cơm này với tôi, em sẽ không muốn cảm ơn nữa."
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô, bên trong cặp mắt đào hoa nổi lên ý cười nhẹ.

Thẩm Thanh Ngọc bị anh ta nhìn như vậy chỉ cảm thấy mình sắp bị anh ta nhìn thấu, cô thu nét mặt lại, đè ánh mắt xuống tránh khỏi anh ta.

Phó Ngọc Hải cười một tiếng, vòng qua trên ghế lái xe.1.