Thừa Dinh Dưỡng

Chương 14: Đuôi




Dịch: Kogi

Lúc tỉnh lại Dung Miên cảm thấy rất khó chịu. Cậu váng đầu, còn hơi buồn nôn nữa. Cậu chỉ nhớ mình đã uống rượu lần đầu tiên, sau đó tự nhiên buồn ngủ kinh khủng, sau đó nữa thì hình như chú Vân gọi điện thoại đến, sau đó thế nào thì cậu không nhớ rõ nữa.

Trên đường đến trường quay, Dung Miên vẫn còn hơi mệt mỏi nhưng Khổng Tam Đậu không chú ý tới, cô còn hào hứng phỏng vấn cảm tưởng của cậu.

“Lần đầu tiên ăn riêng với bạn là con người nha.” Mắt Khổng Tam Đậu sáng bừng, “Hai người có nói chuyện gì đặc biệt không? Chung Tập có kể cho cậu nghe những chuyện thú vị hồi anh ta đi đóng phim không? Hay là…”

Dung Miên nói: “Bọn tớ cùng nhau ăn thịt.” Cậu ngẫm nghĩ rồi cố ý nhấn mạnh, “Anh ấy còn rất thích ăn thuyền hải sản của tớ nữa cơ.”

Khổng Tam Đậu lập tức tỏ ra hoài nghi, Dung Miên cũng hơi chột dạ. Cậu ngoảnh mặt đi chỗ khác, lủi người sâu hơn vào áo khoác, đầu tựa lên cửa sổ xe, bắt đầu giả vờ ngủ một cách vô cùng thuần thục. Cậu không dám nói cho Khổng Tam Đậu biết mình uống rượu, sợ cô lo rồi lại cằn nhằn.

Đã nói từ đầu là mình mời, vậy mà cuối cùng lại uống say bét nhè không biết trời trăng gì cả, lại còn để Chung Tập thanh toán bữa ăn, Dung Miên cảm thấy hơi ngại. Có điều Dung Miên vẫn rất vui, đây là lần đầu tiên cậu ăn cơm cùng một người bạn là con người, người đó còn ăn mâm cá sống mà mình thích nhất nữa.

Dung Miên chỉ nhớ mang máng là mình đã nhìn Chung Tập ăn rất nhiều cá, sau đó hình như chú Vân gọi điện bảo cuối tuần về quán tiếp mấy khách hàng thân thiết, sau đó thế nào thì cậu không sao nhớ nổi.

Mấy vị khách kia là một nhóm học sinh cấp ba, mỗi thứ bảy hàng tuần đều đến quán làm bài tập. Mấy cô bé không thích vuốt những chú mèo hiền lành nghe lời của quán mà lại thích kiểu mèo con hơi bướng bỉnh như Dung Miên hơn, thường hay vừa cười vừa lấy điện thoại chụp cậu, nói màu đuôi của cậu trông như máy in đang in dở thì hết mực, vì vậy đến chóp đuôi mới từ đen chuyển dần thành trắng.

Dung Miên có ấn tượng rất rõ, bởi vì ốp điện thoại của họ treo móc điện thoại nhóm cùng kiểu, đó là một quả bóng lông, Dung Miên rất thích dùng móng vuốt quơ quào đùa nghịch với nó. Vì dạo này bận đóng phim nên đã hai tuần liền mấy cô bé không gặp được bé mèo đen xinh đẹp mình nhung nhớ, họ thấy hơi lo lắng.

Ban đầu chú Vân còn có thể lấy cớ cậu bị ốm không tiện tiếp khách để lừa cho qua, nhưng càng về sau càng không biết ăn nói thế nào, đành phải gọi điện bảo Dung Miên cuối tuần về tiếp khách một lát.

Dung Miên rất mệt, nhưng cậu cũng không muốn để người khác phải nhớ nhung mong ngóng mình mãi. Hơn nữa trên người mấy cô bé này không có mùi gay mũi, động tác ôm ấp cũng rất nhẹ nhàng, có thể thấy là thật lòng thích động vật nhỏ, vì vậy cuối cùng Dung Miên vẫn đồng ý.

Sáng nay đều là cảnh của Thẩm Nghiên và Sử Trừng. Sử Trừng cũng biết mình diễn tệ nên trước khi quay đã cúi người xin lỗi tất cả nhân viên trong đoàn. Có lẽ vì bị chuyện xảy ra hôm qua dọa cho sợ chết khiếp nên đã về nhà dày công tập luyện, ngoài việc biểu cảm vẫn còn hơi cứng ra thì ít nhất lời thoại cũng thuộc làu rồi.

Chung Tập không có đây, rõ ràng Sử Trừng thoải mái hơn nhiều, sau vài câu qua lại thì bắt đầu cười đùa rất tự nhiên, thực ra cậu ta cũng chỉ là một chàng trai hồn nhiên vô tư mà thôi. Tuy Dung Miên không có diễn xuất đạt đến tầm có thể làm thầy người khác như Chung Tập nhưng cậu cũng cho Sử Trừng một vài lời khuyên hữu ích, Sử Trừng lắng nghe rất nghiêm túc. Hai người hàn huyên xong còn kết bạn Wechat với nhau.

“Không phải tôi cố tình diễn như vậy thật mà.” Sử Trừng đau khổ xoa tay, “Chủ yếu là tại tôi dốt ấy, cứ học trước quên sau, vừa bắt đầu quay máu đã đông cứng lại rồi, tôi…”

Dung Miên hỏi: “Thế sao cậu còn đi đóng phim?”

Phát ngôn EQ thấp này thực sự không chừa cho Sử Trừng một đường lui nào, mặt cậu ta méo xệch, Thẩm Nghiên ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười.

“Tôi muốn thử xem thế nào.” Sử Trừng cũng không để bụng, chỉ cúi thấp đầu, thở dài nói, “Chỉ là tôi…không cam lòng.”

Cậu ta nói rất mơ hồ, Dung Miên chăm chú nhìn cậu ta một lúc, đang định nói gì đó thì trợ lý của Thẩm Nghiên đi tới đưa cho cô một chiếc túi tote mẫu kinh điển của nhãn hiệu nào đó giống hệt lần trước, chỉ khác mỗi màu. Dung Miên bắt chước dáng vẻ Chung Tập giới thiệu với mình lần trước, nghiêm túc nói với Sử Trừng: “Đây là túi quà Nghiên Nghiên.”

Sử Trừng tò mò nhìn sang.

Thẩm Nghiên lục lọi chiếc túi một lát, nhưng lần này thứ cô móc ra không phải đồ ăn mà là một hộp giấy nhỏ vuông vức.

“Chơi tiến lên đi mấy đứa.” Thẩm Nghiên nói, “Chị tính họ phải dựng bối cảnh mất 20 phút nữa cơ, chị chán lắm rồi.”

Sử Trừng đồng ý ngay tắp lự, còn Dung Miên thì ngây người.

Thẩm Nghiên và Sử Trừng sôi nổi bàn về trò chơi có tên là “Tiến Lên” này, thông qua đối thoại của họ, Dung Miên lờ mờ nghe ra hình như trò này cần ít nhất là ba người mới chơi được. Tuy trong quán cà phê mèo cũng cung cấp các loại boardgame cho khách giải trí nhưng cậu hoàn toàn không hiểu gì về quy tắc các trò chơi dạng thẻ bài. Cậu thích những khách hàng chơi cờ vây hơn, vì như vậy cậu có thể lén gạt quân cờ của họ rơi xuống đất.

Dung Miên đang không biết làm thế nào để vừa nói cho họ biết mình không biết chơi, vừa không khiến mình trông quá kỳ lạ thì nghe thấy một giọng nói từ phía sau vang lên: “Đánh bài à, cho tôi một chân.”

Mắt Dung Miên sáng lên.

Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần nghe thấy giọng Chung Tập là Dung Miên lập tức cảm thấy an tâm đến lạ. Nhưng cậu vừa mới ngẩng đầu lên định bảo Chung Tập thay vị trí của mình thì Sử Trừng ở bên cạnh đứng phắt dậy, lắp bắp nói: “Ơ à em em em đi vệ sinh, anh Chung ngồi chỗ em chơi đi, vừa đủ ba chân, mọi người cứ chơi trước…”

Nói rồi cậu ta nhấc chân chạy biến như bị ma đuổi. Chung Tập chẳng hiểu kiểu gì nhưng vẫn ngồi xuống ghế của Sử Trừng, cùng lúc đó hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dung Miên.

Không biết có phải ảo giác của Dung Miên hay không, khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau, hình như Chung Tập khựng lại một chút, ánh nhìn có hơi phức tạp. Nhưng tất cả chỉ diễn ra trong một thoáng, sau đó anh lập tức rời tầm mắt.

Dung Miên ngẩn người, cuối cùng vẫn quyết định nói thật: “Em không biết chơi.”

Quả nhiên Thẩm Nghiên vô cùng kinh ngạc.

“Năm mới người thân họ hàng không chơi à?” Cô chần chừ hỏi, “Cũng chưa chơi “Tiến Lên” trên điện thoại bao giờ luôn? Thời buổi này vẫn còn thanh niên chưa đổ mấy chục triệu vào game đánh bài thật á?”

Dung Miên giải thích: “Em đi làm rất bận, không có thời gian chơi điện thoại, em cũng không thích chơi điện thoại. Với cả người nhà em đều…”

“…Không biết chơi bình thường thôi mà.” Chung Tập bất ngờ lên tiếng, “Tết năm nào mẹ em cũng chơi mạt chược nhưng đến giờ em cũng có biết chơi đâu.”

Nghe cũng có lý, Thẩm Nghiên ngẫm nghĩ rồi không hỏi thêm gì nữa, cô bắt đầu nhanh tay tráo bài. Dung Miên ghé vào tai Chung Tập nói: “Hôm qua tôi váng đầu quá, lúc sau không nhớ đã xảy ra chuyện gì nữa, giờ tôi chuyển tiền lại cho anh…”

“Không sao.” Chung Tập nói, “Trước đây tôi đã hứa sẽ lo chuyện ăn uống của cậu rồi mà. Lần này tôi trả, tiền nong gì nói sau đi.”

Dung Miên khẽ đáp: “Ừm”.

Thẩm Nghiên chia bài xong, trong lúc Dung Miên còn đang vụng về nhặt từng lá bài lên kẹp lại một chỗ thì Chung Tập ở bên cạnh đã hô: “Ba bích.” Sau đó quay sang nói với cậu: “Để tôi dạy cậu cách chơi thắng tôi.”

Thẩm Nghiên: “…?”

Dung Miên hoàn toàn không biết cách xếp bài, một tay Chung Tập cầm bài của mình, nhìn bài Dung Miên cũng không tiện, vì vậy anh kéo ghế xích lại gần, vươn tay giúp cậu xếp từng lá một.

Thế này thì chẳng khác gì chơi bài ngửa, Thẩm Nghiên hỏi: “Hai vị à, thế này không ổn đâu nhỉ, chúng ta đang chơi theo luật gì vậy?”

“Chơi kiểu dạy đánh bài.” Chung Tập nói, “Nhường chị thắng được chưa?”

Đầu tiên Chung Tập nói sơ qua luật chơi cho Dung Miên. “Nói một cách đơn giản, mục đích cuối cùng là đánh hết bài ra, vậy bây giờ tôi ra một quân 3.”

Chung Tập chỉ vào bộ bài của Dung Miên, dẫn dắt cậu: “Tôi không động vào bài của cậu, cậu tự nghĩ xem tiếp theo nên đánh lá nào?”

Dung Miên nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó ngón tay cậu lướt qua lá 4, 5 lẻ trong bộ bài của mình, rút lá 2 cơ đánh ra.

Chung Tập muốn nổ não: “Cậu nghĩ sao mà đánh lá đó?”

“Anh vừa bảo lá này to nhất.” Dung Miên ngẩng mặt lên nhìn anh, “Giờ tôi chặn được anh rồi, không đúng à?”

Chung Tập cạn lời, Thẩm Nghiên cười như được mùa, xua tay ra hiệu vòng này mình bỏ, hai người cứ chơi tiếp. Anh đành phải đi một bước giải thích cho cậu một bước, Dung Miên nghe mà cái hiểu cái không.

Cuối cùng Chung Tập đánh ra một đôi 5, lại hỏi Dung Miên: “Giờ đánh thế nào?”

Lúc này Dung Miên còn bốn quân 10, cậu giơ bài thận trọng suy nghĩ rất lâu, thế rồi dứt khoát tách tứ quý ra, đánh một đôi 10.

Thẩm Nghiên cười muốn điên rồi, Chung Tập đau khổ hít vào một hơi thật sâu.

Dung Miên tò mò định nhìn bài trong tay anh, Chung Tập lại giấu bài ra sau lưng, thản nhiên nói: “Không chặn được.”

Thẩm Nghiên: “…?”

Thế là Dung Miên vui vẻ đánh ra đôi 10 còn lại, nhìn Chung Tập rón rén nói: “Tôi thắng rồi.”

Chung Tập đáp: “Ừ, học nhanh lắm, rất thông minh.”

Mắt Dung Miên sáng lên, Thẩm Nghiên muốn nói lại thôi.

“Nhưng mà nếu vừa rồi cậu đánh như thế này thì sẽ đơn giản hơn.” Chung Tập nhặt bốn quân 10 lên nhét vào tay cậu giải thích, “Bốn quân 10 này có thể đánh ra cùng nhau, đây gọi là tứ quý, chặn được tứ quý cũng chỉ có…”

Hôm nay Chung Tập dịu dàng một cách kỳ lạ. Dung Miên chớp chớp mắt. Thực ra cậu cảm thấy Chung Tập đối xử với mình rất tốt. Ngay cả khi biết nguyên hình của cậu là mèo anh vẫn đối xử với cậu không khác gì những người khác.

Anh không nói cho bất cứ ai biết bí mật của cậu, diễn giải kịch bản cho cậu, nấu hoành thánh cho cậu ăn, còn đi ăn cá sống với cậu, bây giờ thậm chí còn dạy cậu cách chơi trò chơi của con người nữa. Trừ việc thỉnh thoảng thái độ có hơi kỳ lạ ra, Dung Miên cảm thấy Chung Tập là một người bạn con người rất tốt, rất kiên nhẫn.

Dung Miên rất ghét quýt, vỏ của loại quả này có mùi gay mũi, ngửi vào cậu sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí là buồn nôn. Lúc này Chung Tập cách cậu rất gần, rõ ràng mùi hương trên người anh cũng là mùi thảo mộc họ cam thoang thoảng, thế nhưng lại rất gợi nhớ. Dung Miên cũng không biết tả thế nào, tóm lại là khiến người ta vừa ngửi đã nhớ, là mùi hương rất dễ chịu. Giống như mùi hoa cam, hoặc là một quả cam có thể nở hoa vậy.

Không biết có phải vì rượu hôm qua uống hay không, Dung Miên cảm thấy gò má và vành tai mình bắt đầu nóng lên, cậu không hiểu mình bị làm sao nữa. Khi Chung Tập chỉ vào những lá bài trong tay Dung Miên, ngón tay anh cọ nhẹ qua mu bàn tay cậu, Dung Miên có cảm giác như thứ gì đang mơn trớn làn da của mình vậy, nơi đó dần dần nóng lên rồi thấm vào tận trong máu cậu.

Mu bàn tay hơi tê dại, cậu chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên cứng đờ người.

“Đã hiểu chưa?” Chung Tập hỏi, “Thực ra chơi trò này yếu tố may mắn cũng rất quan trọng, vì vậy cậu không cần vội vàng…”

Chưa nói hết câu, cậu nhóc ngồi cạnh bỗng hốt hoảng đứng dậy, vẻ mặt trông hơi mờ mịt. Cậu quay sang nhìn anh, lắp bắp nói: “Tôi hiểu rồi. Tôi…tôi cũng đi vệ sinh…”

Chung Tập chưa kịp phản ứng lại đã thấy cậu nhanh chóng khoác thêm áo khoác, lấy tay che vùng dưới eo một cách mất tự nhiên sau đó chạy vụt đi.

Thẩm Nghiên ngồi đối diện cũng rất bất ngờ: “Thanh niên bây giờ bị làm sao vậy, đứa nào đứa nấy bụng dạ cũng kém thế này à?”

“…” Chung Tập trầm ngâm một lát rồi nói: “Chắc là tại ăn nhiều sashimi quá ấy mà.”

***

Khổng Tam Đậu đang ngồi một góc chơi game Nail Salon trên máy điện thoại của Dung Miên. Giữa chừng quảng cáo hiện ra, Khổng Tam Đậu ôm bình nước lên uống ừng ực mấy ngụm, đồng thời thầm hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải giúp Dung Miên vượt qua cửa 12.

Vừa thả bình nước xuống đất xong, ngẩng mặt lên đã thấy Dung Miên quấn áo khoác dày che ngang hông, hốt hoảng chạy về phía mình.

“Sao cậu đã về rồi?” Khổng Tam Đậu vui vẻ đứng dậy hỏi: “Hôm nay quay nhanh thế à? Sử Trừng thông minh đột xuất? Cậu muốn uống nước hay là…”

“Tam Đậu.” Dung Miên thở hổn hển nói, “Đuôi của tớ… Đuôi của tớ hiện ra rồi.”

Khổng Tam Đậu tròn mắt nhìn.

“Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?” Khổng Tam Đậu nhất thời vẫn còn ù ù cạc cạc, “Không phải là, là cậu tự thả ra…”

Dung Miên lắc đầu, vành tai cậu ửng đỏ, mắt cụp xuống, lại che chỗ thắt lưng thử cảm nhận.

“Không hiểu sao vừa rồi tự nhiên mọc ra.” Lát sau Dung Miên ngước mắt lên, nhìn Khổng Tam Đậu nói với vẻ bất lực, “Hơn nữa…hình như tớ không thu lại được.”

Sao có thể như vậy chứ!