Vừa đánh vừa mắng, nước mắt Ôn Lĩnh cứ thế rơi xuống, cô không dám nghĩ nếu cô đến trễ hơn một chút nữa, Dung Khanh phải làm sao bây giờ, rồi cô phải làm sao đây.
Đều là do cô cả, không nghĩ đến mục tiêu cuối cùng cũng Kỷ Thần Hi lại chính là Cố Dung Khanh, giữa cô và Giả Tình cơ bản không phải là cái mà cô ta nhắm vào, đơn giản là cô ta muốn xào xáo để cho cô buông cảnh giác, cái này thật sự đáng sợ, cư nhiên....
Sự hoảng loạn đi cùng với phẫn nộ làm cho cô xuống tay càng nặng hơn, tiếng rên la của Kỷ Thần Hi cũng nhỏ dần....
Kỷ Thần Hi ôm đầu nằm trên mặt đất, ban đầu còn giãy giụa nhưng bị Ôn Lĩnh đột kích quăng xuống sàn, làm cho cô ta không có cách nào phản kích, mới vừa đứng lên lại bị Ôn Lĩnh đạp ngã xuống sàn nhà.
Cho đến khi Ôn Lĩnh không còn sức, Cố Dung Khanh mới phản ứng lại ôm cô từ phía sau, "Đừng đánh nữa Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh đừng đánh nữa." Nhìn Kỷ Thần Hi bị đánh thảm hại, còn có sự xuống tay tàn nhẫn của Ôn Lĩnh, cô sợ Ôn Lĩnh sẽ đánh Kỷ Thần Hi trọng thương, Ôn Lĩnh vì cái này mà phải chịu trách nhiệm, không đáng.
Ôn Lĩnh quay đầu nhìn Cố Dung Khanh khóc, vuốt ve mái tóc hỗn loạn của cô, sau đó ôm Cố Dung Khanh vào trong ngực, áy náy mà nói xin lỗi, "Xin lỗi chị, đừng khóc mà Dung Khanh."
Đều do cô cả, nếu cô nói ra sự thật với Cố Dung Khanh, thì sẽ không để Cố Dung Khanh chịu sợ hãi như vậy.
Cô khom người đưa tay bế Cố Dung Khanh lên, Cố Dung Khanh thuận thế dựa vào ngực cô, cái dáng vẻ này là Ôn Lĩnh cực kỳ đau lòng.
Lúc đi ngang qua Kỷ Thần Hi, Kỷ Thần Hi run rẩy chống đỡ đứng dậy, Ôn Lĩnh nhìn thấy vậy lại tức giận, dùng chân đạp Kỷ Thần Hi ngã trên sàn nhà.
Kỷ Thần Hi cũng không động dậy, chỉ nhìn Cố Dung Khanh đang được Ôn Lĩnh ôm trong vòng tay, cô ta lau vết máu bên khoé miệng, cười thành tiếng, "Ha ha...."
Nghe tiếng cười kia, Cố Dung Khanh sởn cả tóc gáy, cô nhịn không được mà cúi đầu nhìn Kỷ Thần Hi, trong phút chốc cô sửng sốt.
Kỷ Thần Hi ở trước mắt cô, không còn nụ cười tươi đẹp của thời thiếu nữa, trong đôi mắt kia đỏ bừng cùng với tiếng cười nghẹn ngào....
Nhìn Cố Dung Khanh ở trong lòng ngực mình, Ôn Lĩnh nhíu mày, tay cô càng ôm chặt lấy Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh cảm giác bị làm đau, cô ngẩng đầu nhìn Ôn Lĩnh đang cau mày không vui, cô không nhìn Kỷ Thần Hi nữa mà tựa đầu vào trong lòng ngực của Ôn Lĩnh.
Kỷ Thần Hi có ra sao, cũng không liên quan đến cô, trong lòng cô giờ đây đều chỉ có Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh cũng không thèm nhìn Kỷ Thần Hi một lần nào, ôm Cố Dung Khanh đi ra ngoài, bây giờ điều cô muốn làm là mang Cố Dung Khanh rời khỏi căn phòng có hơi thở của Kỷ Thần Hi, một khắc cũng không muốn ở đây.
Mà Kỷ Thần Hi đang nằm trên sàn nhà, nhìn Ôn Lĩnh ôm Cố Dung Khanh đi ra ngoài, bóng dáng ngày càng xa dần, lại chống đỡ đứng dậy lần nữa, cô ta cũng không còn điên cuồng như vừa rồi, khoé mắt rơi một giọt nước mắt.
Trong miệng mấp máy, "Dung Khanh...!tôi còn thiếu em một lần...."
"Xem hoa anh đào...."
Nghe vậy, bước chân Ôn Lĩnh dừng lại, cúi đầu nhìn Cố Dung Khanh, cảm giác được ánh mắt cô thay đổi, giống như đang trầm tư, Ôn Lĩnh mím môi, sự thay đổi này của cô chỉ trong nháy mắt, sau đó đã ôm Cố Dung Khanh đi rồi.
Trên đường về phòng, Cố Dung Khanh muốn mở miệng nói, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ôn Lĩnh, cô lại ngậm miệng.
Cô biết biểu cảm vừa rồi của cô đã bị Ôn Lĩnh nhìn thấy, cho nên Ôn Lĩnh không vui, cô muốn dỗ Ôn Lĩnh một chút, cũng muốn giải thích, nhưng mà Ôn Lĩnh không nói chuyện, tay ôm cô càng chặt hơn, hai người vào thang máy lên tầng về phòng.
Sau khi trở về phòng, Ôn Lĩnh không nói hai lời đã mang Cố Dung Khanh vào trong nhà tắm, cởi quần áo của hai người ra, mở vòi hoa sen, dòng nước ấm ấp lập tức xối lên cả hai, Cố Dung Khanh vốn chút có men say, giờ đây đã tỉnh táo hoàn toàn.
Lần tắm này cũng không có một chút cẩn thận nào, hai người cũng chỉ xối nước qua thôi, Ôn Lĩnh một bên ôm chặt lấy cô, một bên hôn môi cô.
Cho đến khi nước bắt đầu lạnh, Ôn Lĩnh mới lấy cái khăn bọc lên người Cố Dung Khanh, rồi bế cô đi ra ngoài.
Sau đó đặt Cố Dung Khanh lên giường, cô đứng ở mép giường nhìn điện thoại một lát, sau đó ngồi xổm bên chân Cố Dung Khanh, ngẩng đầu nhìn người mình yêu.
"Chuyện của Kỷ Thần Hi, em để cho Lâm Tự xử lý."
"Ừ..."
"Không có việc gì, em sẽ làm cho người làm tổn thương chị bị trừng phạt."
Đôi mắt Cố Dung Khanh khẽ run, cô không nói gì.
Cô biết, Ôn Lĩnh là người đáng tin cậy.
Cô định vươn tay vuốt ve gương mặt của Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh lại vùi đầu dưới chân cô.
Ôn Lĩnh khóc, cô có thể cảm nhận được nước mắt ở trên chân mình, cô vươn tay vuốt mái tóc của Ôn Lĩnh, cô muốn làm bầu không khí bớt căng thẳng, vuốt mái tóc dài của Ôn Lĩnh rồi nói, "Em đi cắt tóc."
Ôn Lĩnh thích đầu tóc rối tung, cho nên tóc cô không dài lắm, đều chỉ qua bả vai một chút, thời gian cắt tóc của cô cũng cố định, nhưng lần này vào đoàn làm phim hai tháng, mái tóc của cô cũng dài rồi.
Cô vốn dĩ nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng đột nhiên Ôn Lĩnh khóc càng dữ dội hơn, ôm lấy cái eo nhỏ của cô rồi chôn mặt trên bụng cô, mang theo giọng nói nức nở, "Nhưng mà Dung Khanh à, vừa rồi em rất sợ."
"Đừng sợ, không phải chị vẫn bình an sao?" Cố Dung Khanh hôn lên đỉnh đầu Ôn Lĩnh, thật ra cô biết tại sao Ôn Lĩnh lại sợ như vậy, nếu đổi ngược là Ôn Lĩnh rơi vào tình cảnh trên, cô càng sợ hơn.
Cô nâng mặt Ôn Lĩnh lên, lại hôn lên môi Ôn Lĩnh, ôn nhu nói, "Có em ở đây, chị không sợ, em phải bảo vệ chị thật tốt nha."
Ôn Lĩnh gật đầu mạnh, cũng hôn lại Cố Dung Khanh, sau đó chôn mặt vào lòng ngực Cố Dung Khanh rồi từ từ nói, "Dung Khanh...."
"Sao em?"
"Hai người...!lời nói vừa rồi chính là xem hoa anh đào ở trường sao?"
Quả nhiên, cô biết Ôn Lĩnh sẽ hỏi cô chuyện này, hơn nữa cô cũng muốn giải thích một chút, chuyện này cô sớm đã quên rồi, chỉ là vừa rồi đột nhiên Kỷ Thần Hi nhắc đến làm cô suy nghĩ một chút, cho nên mới ngây người.
"Đúng vậy, trước khi Kỷ Thần Hi ra nước ngoài, bọn chị đã từng nói sẽ đến xem hoa anh nào, nhưng đột nhiên cô ấy đi nước ngoài, cho nên chị cũng quên mất chuyện này, vì vậy lúc nãy cô ấy nhắc đến chuyện này, chị có chút sửng sốt."
Nói lời này giọng nói của Cố Dung Khanh rất bình thản, không hề gợn sóng, Ôn Lĩnh nghe xong trong lòng thoải mái một chút, cô thừa nhận những việc có liên quan đến Kỷ Thần Hi và Cố Dung Khanh, luôn làm cho cô mất khống chế.
Là cô lòng dạ hẹp hòi.
Ôn Lĩnh ngẩng đầu cười nói, "Dung Khanh."
"Hửm?" Vừa mới khóc đây, giờ lại cười y chang một đứa trẻ vậy, Cố Dung Khanh dịu dàng nhéo má cô, cô cảm thấy Ôn Lĩnh thực đáng yêu.
"Mới vừa rồi chị sợ không?"
Đôi mắt Ôn Lĩnh nhìn chằm chằm cô, Cố Dung Khanh đối diện với đôi mắt Ôn Lĩnh, muốn giả vờ cũng không giả vờ được, cô nhẹ nhàng nói, "Sợ."
Nói xong thì Ôn Lĩnh lại làm dáng vẻ đau khổ, trong miệng đều gọi tên cô.
"Nhưng mà bây giờ chị không sợ, bởi vì chị biết, em sẽ đến."
Bởi vì có em, cho nên chị không sợ.
Cô nói xong câu đó, Ôn Lĩnh đột nhiên đứng lên đè cô ở trên giường, sau đó ôm chặt lấy cô, hai người cứ vậy nằm ở trên giường, không ai nói với ai một câu.
Thời gian trôi qua, Cố Dung Khanh có chút mệt, cô vừa mới uống rượu xong, mặc dù đã tỉnh không ít, nhưng vừa rồi lại bị một trận như vậy, giờ nằm trong lòng ngực Ôn Lĩnh, làm cho mí mắt cô đánh nhau.
Ôn Lĩnh hôn hôn tóc Cố Dung Khanh, hỏi cô, "Mệt sao?"
"Ừ~ muốn em ôm chị ngủ." Cố Dung Khanh làm nũng, lại ngoa ngoe trong ngực Ôn Lĩnh.
"Được."
Ôn Lĩnh đáp ứng xong, muốn tắt đèn, nào ngờ cô vừa mới đứng dậy, thì phát hiện áo đã bị Cố Dung Khanh nắm lấy, cô cúi đầu nhìn Cố Dung Khanh, bây giờ Cố Dung Khanh làm gì còn buồn ngủ chứ, đôi mắt to tròn ấm a ấm ức nhìn cô.
"Em đi đâu?"
"Đi tắt đèn."
"Không cần tắt." Cố Dung Khanh ôm lấy eo cô, không cho cô đi, giọng nói còn mang theo nức nở.
Cố Dung Khanh khóc, từ lúc trở lại phòng đến giờ, cô vẫn sợ hãi nhưng không muốn làm Ôn Lĩnh lo lắng, cho nên còn an ủi Ôn Lĩnh, thật ra cô rất sợ.
Ôn Lĩnh lại ôm Cố Dung Khanh vào lòng ngực, hôn hôn cô, nghẹn ngào mà nói, "Dung Khanh, em ở đây."
Nhưng nước mắt Cố Dung Khanh cứ như vậy mà rơi xuống, làm sao cũng không ngăn lại được.
Ôn Lĩnh hôn lên khoé mắt Cố Dung Khanh nói, "Không sao rồi, Dung Khanh."
Cố Dung Khanh bắt lấy cổ áo cô, bĩu môi nói, "Chị cứ nghĩ đó là em, chị còn tưởng rằng....!Người ôm chị là em."
Trong ngực, Cố Dung Khanh khóc căn bản nói không trọn vẹn một câu, nhưng vẫn muốn nói tiếp, "Chị đến phòng rồi mới biết được...!Kỷ Thần Hi làm sao lại biến thành người như vậy chứ?
Làm sao mà Kỷ Thần Hi biến thành người như vậy sao? Trong lòng Ôn Lĩnh nói thầm, nếu cô không nhờ Hứa Triết đi điều tra, thì cô cũng không tin được.
Mặc dù, trước kia cô đối với Kỷ Thần Hi có địch ý, nhưng mà cô không cảm thấy Kỷ Thần Hi là người xấu, cho đến khi Kỷ Thần Hi ra nước ngoại, trải qua những sự kiện kia, cô mới biết, không có gì là không thay đổi được.
Huống chi là người cao ngạo như Kỷ Thần Hi, làm sao chấp nhận được chuyện ngã xuống đáy giếng.
Gia cảnh Kỷ Thần Hi cực kỳ tốt, thành tích lại xuất sắc, trước khi ra nước ngoài, Kỷ Thần Hi chính là một người đáng để cao ngạo, nhưng sau khi ra nước ngoài....!Cha cô ta phá sản, mẹ thì đòi ly hôn, Kỷ Thần Hi bị mẹ mang ra nước ngoài.
Sau khi ra nước ngoài, mẹ Kỷ Thần Hi trực tiếp ăn nhờ ở đậu nhờ cậy tình nhân, trên cơ bản chẳng qua tâm đến cô ta, lúc ấy Kỷ Thần Hi cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, phải đi làm công kiếm tiền.
Ở nơi đất khách xa người, một cô gái bị một đám người bắt giam uy hiếp gần một năm, sau đó Kỷ Thần Hi gặp được một người phụ nữ, người phụ nữ này đã giúp đỡ cô ta.
Nhưng lại không có đối xử tử tế với cô ta.
Sau đó người ta chán rồi, Kỷ Thần Hi mới chân chính bắt đầu lại cuộc sống của cô ta.
Tổn thương khó có thể mà lành.
Lúc Kỷ Thần Hi nhắc đến hoa anh đào, cô đã nghĩ đến ước hẹn của hai người đó, ghen ư? Ghen chứ, thời niên thiếu tốt đẹp của Cố Dung Khanh lại không có cô ở trong đó.
Nhưng vẫn đáng giận là Kỷ Thần Hi, bản thân cô ta đã trải qua những chuyện đó rồi nhất định phải trút giận lên người khác sao, một cái Giả Tình còn chưa đủ, còn muốn nhúng chàm Cố Dung Khanh.
"Đừng nghĩ đến cô ta nữa, Dung Khanh, em đang ở cạnh chị." Bây giờ cô chỉ có thể ôm chặt lấy Cố Dung Khanh, làm cho Cố Dung Khanh cảm nhận được sự ấm áp của cô, Cố Dung Khanh cứ như vậy ở trong lòng ngực cô mà nức nở.
"Dung Khanh."
Hai mắt Cố Dung Khanh đẫm lệ nhìn cô, giọng nói còn mang theo giọng mũi: "Hửm?"
"Chị yêu em sao?"
Cố Dung Khanh chớp chớp mắt, không rõ vì sao Ôn Lĩnh đột nhiên lại hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn trả lời theo bản năng, "Yêu."
"Chúng ta tái hôn đi.".