An Nhược mất ngủ.
Lăn qua lộn lại vẫn chưa ngủ được, trong đầu đều nghĩ đến đôi chân dài và nơi căng đầy của Sở Du.
Đã vậy, trước khi kết thúc Sở Du còn nói ngày mai tiếp tục.
Aaaaa, ngày mai tiếp tục cái gì chứ!!! Tiếp tục mất ngủ sao????
An Nhược trở người ôm chặt lấy cái chăn, nghĩ tới dáng người của Sở Du, thật sự nhớ Sở Du quá đi thôi.
Muốn ôm Sở Du ngủ, muốn nhìn đôi chân dài của Sở Du, muốn đôi chân dài kia câu lấy eo cô....
Cô...!muốn ngủ Sở Du!
Lúc không có đối tượng cô cảm thấy bực bội, bây giờ có đối tượng rồi lại càng bực bội hơn, chỉ được nhìn mà không được ăn, cuộc sống này khó khăn quá a!!!
"A~ Sở Du!"
"Chị cái đồ xấu xa này!"
Cảm giác ruột gan cồn cào, có lẽ là vậy chăng?
An Nhược nhìn thoáng qua điện thoại, đã 11h rồi, ngày mai cô còn có cảnh quay, nhưng bây giờ trong đầu đều là hình ảnh của Sở Du, cô biết phải làm sao bây giờ...!thật khổ sở mà.
Ngược lại An Nhược thì Sở Du ngủ tương đối ngon, hơn nửa đêm An Nhược gửi tin nhắn cho cô nhưng cô không biết.
Sáng ngày hôm sau thức dậy, nhìn thấy tin nhắn đã bị thu hồi, Sở Du gửi cho An Nhược dấu chấm hỏi, sau đó mới rời giường.
Hôm nay, An Nhược cũng không biết cảnh quay của cô có được quay không nữa, do đoạn diện của Cố Dung Khanh và Giả Tình còn chưa quay xong, chờ hai người đó quay xong đoạn này, thì An Nhược mới sắm vai Nữ Tướng Chân Trì đi vào triều, cô có việc cần cầu kiến Nữ Vương, trùng hợp lại bắt gặp cảnh Chiêm Đài Hoa dây dưa với Nữ Vương Chiêm Đài Minh.
Nhưng mà, Cố Dung Khanh và Giả Tình quay chưa xong.
Hôm nay, An Nhược cũng không được thoải mái, cả đêm mất ngủ, cô đánh liều gửi cái tin nhắn [Em muốn ngủ chị.] cho Sở Du, nhưng rồi lại nhác gan thu hồi lại tin nhắn, sau đó cô mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không hay, cả đêm đều mơ thấy Sở Du, thật quyến rũ lại thẹn thùng....
Nhưng cô lại không ăn được.
Thật phiền.
Lúc thức dậy còn chưa tới 9h, cô cọ tới cọ lui tới 11h, thật sự rất nhàm chán, cho nên đến phim trường xem hai người diễn, nhưng mà cảnh này mãi chưa xong.
Tâm tình của cô hôm nay cũng không tốt cho lắm, uể oải mà nhìn Cố Dung Khanh và Giả Tình, trong lòng chửi thầm, nhìn hai người này chụp thật mệt mỏi, khi nào mới đến lượt cô, để cô không vu vơ nhớ đến Sở Du chứ.
Lâm Tự nhìn thấy ánh mắt u oán của An Nhược, đang nhìn chằm chằm Cố Dung Khanh và Giả Tình, cảm giác An Nhược hôm nay có chỗ không như ngày thường, theo lý thuyết người u oán không phải là Ôn Lĩnh sao, sao lại đổi thành An Nhược vậy?
"Chị làm sao vậy?"
An Nhược trong đầu đang suy nghĩ lung tung, nghe Lâm Tự nói, quay đầu nhìn về phía Lâm Tự, nhìn xong lại càng khó chịu hơn.
Cái tinh thần phấn chấn này của Lâm Tự, rõ ràng là được thần tình yêu chiếu cố đến dễ chịu, thực sự quá rõ ràng, cô xoay đầu đi chỗ khác không thèm để ý đến chị em tốt của mình.
"???" Lâm Tự ngơ ngác không hiểu được, vì sao lại nhìn cô u oán?
"Sở Du bỏ rơi chị à?"
Tôi X, nói cái gì đâu???
An Nhược quay đầu lại hung hăng lườm Lâm Tự, một bụng tức giận chỉ tay vào Lâm Tự, mới phun ra một câu, "Ăn với chả nói!"
Lâm Tự vừa định phản bác lại, Ôn Lĩnh quay đầu làm mặt lạnh nhìn Lâm Tự rồi nhìn sang An Nhược, "Hai người các cậu, ồn ào cái gì."
"Muốn cãi nhau đi ra ngoài cãi."
An Nhược "......"
Lâm Tự "......"
Hai người liếc nhau rồi im bặt.
Cho dù đã ngậm miệng lại, An Nhược vẫn không nhịn được mà nghĩ, chắc chắn Ôn Lĩnh xả giận lên hai người các cô, Cố Dung Khanh bị Giả Tình ôm ôm ấp ấp sắp được hai ngày rồi.
Mặc dù, không phải ôm dính nhau hai ngày, nhưng mà một cái động tác ôm và nâng cằm, thật sự đã quay hai ngày, chắc chắn Ôn Lĩnh đang ghen lồng ghen lộn, mà không nói ra được.
Hai cái người này thật hài hước, đều bởi vì một người mà ghen.
Đang nghĩ ngợi tới thì An Nhược nhận được tin nhắn của Sở Du
[?]
Hả? Này có ý gì? Trong nhất thời, An Nhược không kịp phản ứng lại, lập tức nhắn hai cái dấu chấm hỏi đi qua, một giây sau Sở Du trả lời:
[Hôm qua, em thu hồi tin nhắn gì?]
Thu hồi...!cái gì....
Đột nhiên, An Nhược nhớ tới cái tin nhắn cô gửi vào khuya hôm qua trước khi đi ngủ, sau khi cơ thể cô bị Sở Du tra tấn tinh thần quá nhiều, cô đã nhắn cái tin [Em muốn ngủ chị.]
Gửi mới được một phút đã thu hồi lại.
Sau đó, cả đêm lại mộng xuân...
Mặc dù, đến cuối cùng cô vẫn thành công gửi tin nhắn đi, nhưng bây giờ bảo cô nói lại lời tối hôm qua thì...!cô cầm điện thoại suy nghĩ một lát, vẫn gửi một cái tin nhắn.
[Chính là, em tưởng chị.]
Mấy lời này, tuỳ theo quan điểm của mỗi người mà hiểu, trong suy nghĩ của An Nhược chính là, em tưởng muốn...!ngủ chị.
Mà tin nhắn đến tay Sở Du thì cô suy nghĩ có khả năng An Nhược tưởng nhớ cô.
[Qua mấy ngày nữa, chị đến thăm em.]
"Aaaaaa!!!" An Nhược kích động mà la lên, sau đó lập tức phát hiện, có vô số ánh mắt đang nhìn cô, đặc biệt là Ôn Lĩnh, ánh mắt Ôn Lĩnh nhìn cô giống như đang muốn giết cô vậy.
"Đi ra ngoài!"
"A...."
Chờ An Nhược đi ra ngoài, Ôn Lĩnh mới quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Dung Khanh và Giả Tình, cô cũng rất phiền lòng.
Tối hôm qua, Cố Dung Khanh không cho cô chạm vào.
Còn nói cái gì mà mệt mỏi quá, gần đây nghỉ ngơi không được tốt.
Rõ ràng là còn đang tức giận, sau đó trừng phạt cô.
Hơn nữa hôm nay, Cố Dung Khanh và Giả Tình có phải cố ý thân cận, còn dùng giọng điệu ôn nhu nói chuyện với Giả Tình, quả nhiên Cố Dung Khanh một khi đã ghen thật đáng sợ, trả thù gấp bội lần.
"NG...."
Lại NG, con người Giả Tình này thật sự rất phiền, đã ôm vợ của cô lâu như vậy rồi, Ôn Lĩnh vẫy tay bảo Giả Tình đi lại đây, Giả Tình nghe lời đi đến bên cạnh Ôn Lĩnh ngồi xuống.
Trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Ôn Lĩnh muốn mắng người, đột nhiên lại không biết nói sao, đành miễn cưỡng cười, cô thở dài một hơi, hỏi Giả Tình, "Cô lý giải nhân vật Nhị Vương này như thế nào?"
Giả Tình suy nghĩ một lát, sau đó nói, "Tôi cảm thấy, Nhị Vương có lẽ rất cô độc lại áp lực, là người nhát gan nhưng lại điên cuồng."
"Vậy còn đối với Chiêm Đài Minh thì sao?"
"Vừa tham luyến vừa sợ hãi."
Đúng là Nhị Vương tính cách như vậy, có lẽ do ảnh hưởng của cuộc sống làm cho cô sống trong cô đơn, bởi vì không phải là trưởng công chúa, cho nên từ nhỏ cô là người rụt rè, nhưng lại là người có tài hoa, có lý tưởng sống.
Vô cùng kiêu ngạo và ngạo mạn.
Cho nên cô rất nhát gan, nhưng mà lại điên cuồng tham luyến chị gái mình.
Này...!đã hiểu rất rõ rồi, tại sao lại diễn không được???
Giả Tình giống như đọc hiểu được ánh mắt của Ôn Lĩnh, cô còn nói thêm, "Nhân vật đương nhiên tôi hiểu được, nhưng mà tôi lại không thể hiện được hết, một người nhát gan lại điên cuồng."
Thậm chí ngay lúc đầu, Giả Tình cảm thấy Chiêm Đài Hoa có chút điên cuồng, nhưng mà cô ấy lại không nhát gan.
Cho đến phân đoạn tình cảm đặc thù của Chiêm Đài Hoa dành cho chị gái mình, và tình cảm dần dần trở nên biến thái, cô mới thấy Nhị Vương nhát gan.
Cho nên, cô mới diễn không tốt.
Không diễn được sự tham luyến, chỉ có thể bộc lộ được sự u oán của Nhị Vương.
"Đạo diễn Ôn, tôi phải làm sao mới có thể diễn tốt lên được?"
Ôn Lĩnh suy nghĩ một lát, cũng không biết biểu đạt như thế nào, đối với Nhị Vương, chỉ là trong một lúc có linh cảm cô mới viết ra được đoạn tình cảm phức tạp này.
Nhưng mà cũng dễ dàng diễn được.
Cố Dung Khanh là một diễn viên tốt, cực kỳ xuất sắc, nhưng lại không biểu đạt được lời nói của mình.
Đây chính là kẻ mất trí.
Từ trong xương cốt, đây chính là sự ngoan cố và cố chấp, làm cho người ta càng ngày càng chán ghét, căn bản sẽ không biết được cô ấy có chỗ nào đáng thương.
Đối với Chiêm Đài Minh, đây là sự cứu rỗi...!lại là khát vọng.
Nghĩ như vậy, Ôn Lĩnh lập tức thông suốt, theo bản năng kéo lấy tay Giả Tình nói, "Đối với Chiêm Đài Hoa, Chiêm Đài Minh là gì?"
Giả Tình lúc bị nắm chặt tay có chút sửng sốt, sau đó lại nghe Ôn Lĩnh hỏi cô những lời này, cô rơi vào trầm tư.
Hy vọng và khát vọng.
Trong mắt cô hiện lên sự ngạc nhiên, cô nắm lại tay Ôn Lĩnh nói, "Tôi hiểu rồi!"
Ôn Lĩnh cũng cười cười, trong mắt còn có chút thưởng thức, mặc kệ là ai, người nào có thể hiểu được lý tưởng của cô, cô đều rất vui.
Giả Tình so với suy nghĩ của cô, thì có thiên phú hơn nhiều, nếu vẫn bị Kỷ Thần Hi cầm chân thì....
Chỉ sợ cả đời bị huỷ hoại.
Từ thưởng thức đến thương tiếc, Cố Dung Khanh cảm thấy ánh mắt Ôn Lĩnh đối với Giả Tình thật sự chói, thưởng thức cái gì? Lại thương tiếc cái gì?
Còn có, vì sao lại kéo tay nhau?!
Càng nghĩ càng giận, cả người đều toát ra hơi lạnh.
Ôn Lĩnh cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không biết Cố Dung Khanh đã nhìn chằm chằm cô và Giả Tình bao lâu.
Cô có chút chột dạ lấy tay ra khỏi tay Giả Tình.
Thật ra, Giả Tình không để ý đến việc này, tâm tư của cô đều đặt lên chuyện quay phim, nóng lòng muốn thử.
"Đạo diễn Ôn, chúng ta bắt đầu đi."
Cô ấy cười rất tự tin, không chút hoang mang nào.
Cô cảm thấy, Ôn Lĩnh chính là thuốc của cô.
Mặc dù biết là đang làm việc, hơn nữa dưới tình thế cấp bạch cô mới kéo lấy tay Giả Tình, nhưng mà Ôn Lĩnh cũng rất tự giác, biết bản thân có chỗ sai, nên chạy đến trước mặt Cố Dung Khanh, kéo lấy tay mà lấy lòng.
Kết quả không cần đoán cũng bị đã bị Cố Dung Khanh vứt cái tay kia ra, nhưng mà Ôn Lĩnh không nhụt chí, lại nắm tiếp, ngoài miệng còn đầy mật ngọt, "Bảo bối, đừng giận, đều là công việc thôi, tôi không muốn cô ấy tiếp tục ôm chị."
Này còn chưa đủ, còn nói thêm một câu, "Tôi ghen."
Lần đầu tiên, Cố Dung Khanh cảm thấy con người Ôn Lĩnh này, miệng lưỡi rất linh hoạt, nói lời nào lợi hại lời đó, cô có điểm không chịu nổi, đỏ mặt, nhưng vẫn trường cái mặt lạnh ra, "Đừng có đổ lỗi lên người chị."
"Ai~ Tôi thật sự ghen mà."
Lại nhỏ giọng nói, "Chị là của tôi, cho nên tôi ghen."
Cố Dung Khanh muốn nói, "Chị cũng ghen." Nhưng nhìn thấy Ôn Lĩnh cẩn trọng nắm lấy tay cô, vẻ mặt lấy lòng, cho nên cô không nói ra.
Hai người thật để ý đến nhau, cô còn phải tức giận cái gì?
"Đóng phim."
Cố Dung Khanh nhéo nhéo tay Ôn Lĩnh, rồi đánh một cái.
Không biết An Nhược từ lúc nào đã quay lại, đối diện với vẻ mặt cười ngây ngô của Ôn Lĩnh, cô lườm lườm ghét bỏ, đi đến bên cạnh Lâm Tự ngồi, hỏi Lâm Tự vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Lâm Tự kể lại cho cô nghe, cô không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.
Hai người kia, tú ân tú ai ngày càng không biết xấu hổ, căn bản là không thèm để ý ở bên cạnh có bao nhiêu người.
Quả thật, chẳng biết xấu hổ là cái gì.
Cảnh quay kế tiếp lập tức thuận lợi, Giả Tình cuối cùng cũng tìm được cách thể hiện thích hợp, nhưng mà Cố Dung Khanh lại NG, cô không theo đuổi kịp sự biến hoá của Giả tình, có chút phản ứng không kịp, quên thoại.
Điều chỉnh lại thì đã thuận lợi quay xong, lần thứ hai là đã hoàn thành cảnh quay, sau đó cảnh quay tiếp theo là của An Nhược, cô đi thay quần áo, chuẩn bị quay.
Mấy ngày tiếp theo, tiến độ quay phim rất tốt, vốn dĩ trạng thái của Cố Dung Khanh và An Nhược đều tốt, chỉ có mỗi Giả Tình, nhưng từ khi Ôn Lĩnh giảng xong cho Giả Tình, Giả Tình cũng đã nhập vai, cho nên tốc độ quay cũng nhanh.
Qua tuần, Sở Du đến thăm ban.
Sở Du lén tới, không nói cho An Nhược biết, trực tiếp đến phim trường, vừa lúc đụng phải cảnh quay của An Nhược và Giả Tình, hai người đang giằng co với nhau.
Cô lặng lẽ đi đến bên cạnh Ôn Lĩnh và Lâm Tự, phản ứng của Ôn Lĩnh có chút ngạc nhiên, Sở Du cười một cái, sau đó mới chỉ chỉ An Nhược, cô muốn xem An Nhược đóng phim.
Ôn Lĩnh không nói chuyện, Sở Du cũng yên lặng nhìn An Nhược.
Đây là lần đầu cô xem An Nhược đóng phim, cơ thể nho nhỏ nhưng rất khí thế..