Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 61: 61: Chương 60






Cái gì vậy?
Cái gì mà chê già?.

Đam Mỹ Sắc
"Gì vậy?" Ôn Lĩnh đột nhiên không biết đang có chuyện gì xảy ra, sao tự dưng lại uỷ khuất?
Hiện tại, cảm xúc của Cố Dung Khanh sao lại phong phú như vậy?
"Mới vừa rồi chị đều nghe hết rồi."
"Nghe được cái gì?"
"Em muốn mời giáo viên đi ăn cơm." Cố Dung Khanh có chút khôi vui, cô giáo kia tuổi còn trẻ lại đáng yêu, bây giờ cô còn chưa theo đuổi được Ôn Lĩnh, lỡ đâu Ôn Lĩnh thay lòng đổi dạ, cô đây phải làm sao bây giờ?
Ôn Lĩnh vẫn không rõ cho lắm, "....!Thì cái này với chuyện chị già có liên quan gì?"
"Giáo viên của Ôn Noãn...." Cố Dung Khanh còn chưa nói xong, điện thoại trong tay Ôn Lĩnh đã vang lên, cô thở dài một hơi, ra hiệu Cố Dung Khanh đừng nói nữa.
Sau đó, một bên nghe điện thoại, một bên đi vào phòng Ôn Noãn.

Sau đó, dứt khoát đưa điện thoại cho Ôn Noãn.
"Khả Khả của con đó." Ôn Noãn đang chơi, lúc nhìn thấy Ôn Lĩnh đi vào, cô bé con đang vờ không thèm để ý, nhưng mà lời Ôn Lĩnh nói ra làm cho cô bé vui vẻ, nhảy nhót nghe điện thoại.
Ôn Lĩnh nhìn tốc độ thay đổi sắc mặt của con gái, lại thêm một trận thương tâm, cô bĩu môi đi ra ngoài.

Nào ngờ đụng phải gương mặt lạnh của Cố Dung Khanh.
??? Ơ kìa, sao lại thế này?
Cố Dung Khanh thực sự tức giận, cô còn chưa nói xong, Ôn Lĩnh không thể chờ một lát sao? Đoán chừng hiện tại trong đầu đều là giáo viên trẻ tuổi kia đi! Làm sao mà có thời gian nghĩ đến cô chứ?
Cô cũng không thèm để ý đến Ôn Lĩnh, đi về phòng lấy điện thoại ra tìm mỹ phẩm dưỡng da.
Mặc dù, diễn viên được chắm sóc da rất tốt, nhưng cho dù có tốt, cô cũng muốn bảo dưỡng.
Làm sao để có thể trở về tuổi hai ngươi đầy sức sống chứ? Cô chán nản thả điện thoại xuống, không muốn xem nữa.
Sau đó, nằm ở trên giường, trong lòng lại hoảng.


Ngày hôm qua, cô làm cho Ôn Lĩnh mở lòng một lần nữa, lúc sau cô nghĩ rằng...!sẽ phát sinh cái gì đó, cô cũng đã mua ghế treo rồi.
Nhưng mà lúc ngủ, Ôn Lĩnh lại cách cô rất xa, căn bản là không muốn đụng tới cô.
Hôm nay, cô không thèm ngủ cùng Ôn Lĩnh, để cho Ôn Lĩnh đi tìm vị giáo viên trẻ kia đi.
Ghen ghét làm cho cô mất đi lý trí, hoàn toàn quên mất bản thân còn đang theo đuổi người ta.
Mà cái người làm cho Cố Dung Khanh ghen ghét mất đi lý trí, đang ngồi ở trong phòng khách nghe lén Ôn Noãn nói chuyện điện thoại, hoàn toàn không biết Cố Dung Khanh đang giận dỗi.
Cô nghe được Ôn Noãn vui vẻ nói, "Khả Khả, mình và hai mẹ của mình sẽ đến công viên chơi.

Haha mình rất vui nha."
Hình như cô bé ở bên kia không được vui lắm, cô nghe Ôn Noãn an ủi, "Khả Khả đừng buồn mà, để mình đi hỏi mẹ có thể mang cậu đi cùng không."
Sau đó hình như bạn nhỏ kia từ chối cô bé, cảm xúc của Ôn Noãn lại tụt xuống, "Vậy cậu đi hỏi mẹ cậu đi..."
Chuyện quỷ gì vậy? Con gái cô chỉ vì cô bé Khả Khả này mà cảm xúc thay đổi sao???
Một lát sau, Ôn Noãn chạy chậm đi ra, đưa điện thoại cho Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh vờ như đang xem tivi.
"Mẹ, con gọi xong rồi."
"Ừ...."
Ôn Noãn nhìn thấy mẹ không vui, lại nghĩ đến vừa rồi mẹ giúp cô gọi điện thoại cho Khả Khả, cô bé cảm thấy nên dỗ mẹ một chút, sau đó trèo lên đùi Ôn Lĩnh, gắng sức mà hôn Ôn Lĩnh, "Mẹ tốt nhất."
Biểu cảm Ôn Lĩnh có chút thả lỏng, rõ ràng là bị cái hôn này lấy lòng rồi, nhưng ngoài miệng vẫn còn vờ không vui, "Chỉ nhiêu đây sao."
"Hahaa ~" Ôn Noãn cười lại hôn tiếp.
Sau đó, kể lại cho Ôn Lĩnh nghe, thật ra thì Ôn Lĩnh cũng đã biết được hai đứa nhỏ nói cái gì rồi, vì vừa rồi cô nghe lén mà.
Nhưng mà thôi nghe con gái kể lại một lần nữa vậy, Ôn Noãn đem những lời mà vừa rồi cô nghe được nói lại một lần hoàn chỉnh, sau đó hỏi cô, "Mẹ ơi, chúng ta có thể cùng đi chơi với Khả Khả không?"
Thật ra Ôn Lĩnh không có vấn đề gì cả, "Mẹ Khả Khả đồng ý sao?"
Ôn Noãn lắc đầu, cô bé cũng không biết.
"Chuyện này để sau đi." Ôn Lĩnh sờ sờ cái đầu của Ôn Noãn, sờ được một lát cô mới nhớ đến một chuyện.
Vừa rồi hình như cô gọi điện thoại, người bên kia hình như tên là Sở Du???
"Khả Khả tên gọi đầy đủ là gì?" Ôn Lĩnh đột nhiên hỏi Ôn Noãn, nhưng có hỏi Ôn Noãn thì cô bé chỉ nhớ thường ngày gọi là Khả Khả, đã quên mất tên đầy đủ của Khả Khả, cô bé nghiêng đầu suy nghĩ mới nói, "Khương Khả Khả."
Khương Khả Khả...!Ôn Lĩnh suy nghĩ, đúng rồi chồng trước của Sở Du chính là họ Khương, tên là Khương Khôn.

Thiên tài âm nhạc Khương Khôn.

Năm đó, Khương Khôn và Sở Du được mệnh danh là kim đồng ngọc nữ, lúc đó còn rầm rộ khắp nơi, Sở Du khi đó cũng rất hạnh phúc.
Dường như toàn bộ giới nghệ sĩ đều chúc phúc.
Nhưng mà mấy năm sau, Khương Khôn ngoại tình, cuối cùng dẫn đến hai người ly hôn, Sở Du cũng không hoạt động trong giới giải trí.
Cô thật không ngờ, con gái của Sở Du lại là bạn học của Tiểu Noãn.
Nói như vậy, liệu cô bạn An Nhược đáng yêu của cô, có phải có cơ hội tiếp cận Sở Du không?
Ôn Lĩnh hoàn toàn không biết An Nhược đã làm mọi thứ càng đi xa, cô vẫn còn suy nghĩ cách tác hợp cho hai người bọn họ.
"Mẹ làm sao vậy?" Ôn Noãn bị xem nhẹ nãy giờ, hoàn toàn không vui, mẹ cô lại suy nghĩ cái gì vậy, không thèm để ý đến cô bé.
Hừ...!giận giận giận.
Ôn Lĩnh đang tập trung suy nghĩ, nghe được giọng của Ôn Noãn mới hồi thần, "Không có gì, mẹ đang nghĩ chút chuyện."
Nghe giải thích xong, Ôn Noãn vẫn không vui, tức giận nói, "Mẹ không thể nghĩ đến công việc mà không được để ý đến con!"
Ôn Lĩnh bị lời nói của cô bé làm cho sửng sốt, nghĩ thầm hủ dấm kính này cũng lớn ghê, không biết giống ai nữa nha?
Mặc dù, cô cũng có ghen, nhưng mà không phải cái kiểu gây sự vô cớ.
Chẳng lẽ là giống Cố Dung Khanh sao?
Nhắc tới Cố Dung Khanh cô mới nhớ, lúc nãy hành động của Cố Dung Khanh làm cô không hiểu được, còn hỏi có phải cô ngại cô ấy già rồi không? Ngày hôm qua, còn chơi chị chị em em mà hôm nay sao lại nói lời này?
Còn có cái câu kỳ quái, cái gì mà giáo viên trẻ.

Giáo viên trẻ tuổi sao? Hình như điểm mấu chốt là đây, Ôn Lĩnh đại khái hiểu được vấn đề rồi.
Cô bế Ôn Noãn lên hỏi, "Lúc trước, mẹ nhỏ đến trường đón con về, có gặp qua giáo viên không?"
"Có ạ, cô giáo nói chưa từng gặp mẹ nhỏ, không cho mẹ nhỏ đón con đi."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...!mẹ nhỏ nói mẹ là Cố Dung Khanh, rồi cô giáo không vui."

Ôn Lĩnh có chút không hiểu, có phải là Cố Dung Khanh hay không, thì liên quan gì tới việc cô giáo không cao hứng?
"Sau đó thì sao nữa?"
"Sau đó, cô giáo gọi điện thoại cho mẹ nhưng mà mẹ không nghe máy, mẹ nhỏ trông rất vui, nhưng mà lát sau mẹ nhỏ gọi cho mẹ, mẹ cũng không có nghe máy."
Thật ra, Ôn Noãn cũng không biết rõ, mẹ nhỏ và cô giáo mắc cái gì mà không vui.
"Sau đó, mẹ nhỏ mới gọi điện thoại cho bà ngoại, rồi con mới được đón về nhà."
Không biết rõ thì thôi, Ôn Noãn đùa nghịch với mấy ngón tay của Ôn Lĩnh, cô bé đem mấy ngón tay làm thành các hình dạng khác nhau.
Ôn Lĩnh cũng tuỳ ý để cô bé nghịch, thật ra cô cũng không hiểu, vì sao hai người đó không vui?
Cô giáo trẻ của Tiểu Noãn...!À không, cô giáo của Ôn Noãn mỗi lúc gặp cô luôn nồng nhiệt chào đón, làm gì có kỳ quái nhỉ....
Nhưng mà sao gặp Cố Dung Khanh lại gây khó dễ?
Mà nhắc đến Cố Dung Khanh, cô ấy đi đâu rồi?
Cô bắt lấy cái tay Ôn Noãn, không cho cô bé nghịch nữa hỏi, "Mẹ con đâu?"
"Ah...!con không biết."
Không biết thì thôi, Ôn Lĩnh cũng không nghĩ nhiều, mở điện thoại ra cho Tiểu Noãn xem phim hoạt hình.
Cô phải tận hưởng thời gian này, có được ngày nghỉ không dễ lắm, đoán chừng từ tuần sau sẽ bận rộn.

Mấy ngày nay, Cố Dung Khanh và Ôn Noãn nghỉ dưỡng cũng kha khá rồi.
Khả Khả nghe điện thoại xong, liền chạy ra sân tìm mẹ, Sở Du đang ở trong sân tưới hoa, Khả Khả vốn là đang chạy, nhưng khi nhìn thấy mẹ thì bước chân chậm lại, nếu chạy quá nhanh sẽ bị mẹ nói.
"Mẹ ơi..." Khả Khả kéo ống tay áo của Sở Du, cô bé có vẻ sợ sệt.
"Sao vậy?" Giọng nói của Sở Du luôn đồng đều, có chút nghiêm túc, cô đối với Khả Khả có chút nghiêm khắc, căn bản là không cười mấy, cho nên mỗi lần Khả Khả nhìn thấy cô đều sợ.
Nhưng mà lần này thì khác, cô bé muốn cùng đi chơi với Ôn Noãn, cho nên cô bé lấy hết can đảm mở miệng nói, "Mẹ...!con có thể cùng Tiểu Noãn đến công viên giải trí không?"
Sở Du không trả lời cô bé, Khả Khả buông cái tay đang nắm lấy áo Sở Du xuống, cô bé vừa không vui lại vừa sợ, mẹ cô bé nhất định sẽ không đồng ý, sau đó sẽ hung dữ với cô bé....
"Mẹ...!con..." Khả Khả bĩu môi, sắp khóc tới nơi.
Sở Du nhìn thấy con gái sắp khóc, đột nhiên có chút phiền lòng, còn tự trách bản thân, cái tính nhát gan này của Khả Khả, đều do cô cả, nhưng mà cô đâu còn cách nào khác.
Chồng cũ của cô ngoại tình lúc cô mang thai Khả Khả, về sau cô lại chăm sóc cho con gái, Khương Khôn cảm thấy nhạt nhẽo, cảm thấy cô không còn thú vị, số lần ngoại tình trong một năm rất nhiều.

Sau đó, Sở Du cảm thấy tuyệt vọng...!đành ly hôn.
Sau khi ly hôn, có một khoảng thời gian cảm xúc của Sở Du bất ổn, lúc cô nhìn thấy Khả Khả sẽ nhớ đến ba của Khả Khả, thật phiền, thật sự rất phiền.

Nhưng mà không phải là Khả Khả phiền.

Cô không muốn Khả Khả bị liên luỵ, cho nên đưa Khả Khả đến nhà bà ngoại ở Lâm Thị.

Sau khi Khả Khả lớn sắp đi mẫu giáo, cô mới đón Khả Khả và bà ngoại về lại đây.

Cho nên, Khả Khả mới không thân với cô, lúc Khả Khả đòi đi gặp ba, cảm xúc của Sở Du liền mất khống chế, cô sẽ phát hoả.
Thật ra cô cũng không muốn vậy, đây là con gái của cô.
Bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Khả Khả, đột nhiên cô trách bản thân, cô không nên đem những đau khổ của mình phát tiết lên trên người Khả Khả.
Cô vươn tay muốn xoa đầu Khả Khả, nhưng mà Khả Khả lập tức né tránh.
"Mẹ...."
Sở Du sửng sờ nhìn cánh tay mình, cô thu hồi tay lại, ngồi xổm xuống nhìn Khả Khả.
Con gái cô, cắt mái tóc như nấm, thật sự rất đáng yêu, nhưng mà cô lại không biết làm sao mới có thể thân mật với con gái.
"Mẹ dẫn con đi công viên giải trí được không?" Thật ra không phải Sở Du không muốn thân với con gái mình, mà là...!Khả Khả không nghĩ đến chuyện thân với cô, cô đối Khả Khả tương đối nghiêm khắc, năm tuổi đã bắt cô bé học đàn, không phải cô không yêu thương Khả Khả, chỉ là cô sẽ không nuông chiều cô bé.
Lúc Khả Khả không muốn tập đàn, cô sẽ nặng lời với Khả Khả, lúc Khả Khả ham chơi cô cũng sẽ nặng lời với cô bé.
Cho nên càng ngày Khả Khả không muốn đến gần cô.
Giống như bây giờ, cô nói sẽ mang con gái đi chơi, nhưng mà Khả Khả không đồng ý ngay lập tức, thậm chí gương mặt nhỏ nhắn kia còn nhăn lại.
"Khả Khả không muốn đi chơi cùng mẹ sao?"
"Muốn!"
Có cô bé nào mà không thích mẹ mình chứ? Chỉ là Khả Khả lo lắng, sợ mẹ sẽ nặng lời với cô, trách cô bé ham chơi.
Cho nên lúc nói xong cô bé có chút hối hận...!"Mẹ ơi, mẹ có thể đừng nặng lời với con được không?"
Khả Khả nước mắt lưng tròng nhìn Sở Du, cô bé rất sợ, cô bé sợ mẹ sẽ không thích cô bé.
Sở Du nhìn vào mắt cô bé, đại khái cũng đã hiểu được, cô ôm lấy Khả Khả, sau đó hôn lên gương mặt của cô bé, "Làm sao mà mẹ không thích con được chứ?"
"Con chính là bảo bối của mẹ."
Con nít thay đổi rất nhanh, bởi vì Khả Khả được mẹ hôn cho nên rất vui, cô bé vui vẻ nói, "Mẹ ơi, chúng ta có thể cùng đi chơi với Tiểu Noãn không?"
Sở Du chỉ là muốn mang một mình Khả Khả đi chơi, nhưng nhìn thấy Khả Khả vui vẻ, cô không có cách nào từ chối được.
"Tiểu Noãn chính là bạn nhỏ mà con hay nói sao?"
"Vâng!"
"Vậy mẹ đi hỏi mẹ của Tiểu Noãn xem sao nha?"
Khả Khả hưng phấn nhảy nhót nói vâng, cô bé cực kỳ vui vẻ, cô bé có thể cùng Tiểu Noãn đi chơi rồi.