Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 37: 37: Chương 36






Nhìn tin nhắn Lương Mị gửi đến, Lâm Tự có chút thẩn thờ, sau đó cô nhắn lại, [Chúng ta đều ngủ với nhau hai lần rồi đó, bạn gái.]
Kết quả sau tin nhắn đó là Lâm Tự chờ tin nhắn WeChat của Lương Mị hơn một tiếng đồng hồ.

Bởi vì Lương Mị nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hơn nửa tiếng....!
Cô cảm thấy bản thân mới ngu xuẩn, đầu óc thế nào mà lại đi nói cái câu thần kỳ kia vậy? Giờ nhắn tiếp hay là không nhắn? Trả lời thế nào thì cũng cảm thấy mình là tra nữ a...!
Cuối cùng, cô quyết định gọi một cuộc điện thoại cho bạn trai.

Gọi xong lại gọi điện thoại cho mẹ, chờ cô nói chuyện xong hết muốn trả lời tin nhăn cho Lâm Tự.

Thì lại nhìn thấy tin nhắn cách đây mười phút của Lâm Tự.

[Chị không cần nghĩ nhiều, em nói giỡn thôi, ngủ ngon.]
Lương Mị nghĩ nghĩ một lát rồi quyết định không nhắn Lâm Tự nữa.

Sáng hôm sau, Lâm Tự mắt nhắm mắt mở đi đến nhà bếp, định ăn sáng, bởi vì sáng nào Ôn Noãn cũng phải đến nhà trẻ, cho nên sáng nào Ôn Lĩnh cũng sẽ làm đồ ăn sáng sẵn, thuận tiện làm cho một phần.

Đi đến nhà bếp rồi, cô há hốc miệng tỉnh ngủ, nhà bếp rất sạch sẽ nhìn giống như không có ai động vào.

Trong phòng khách cũng không có một bóng người, Lâm Tự đứng thất thần, ngày thường Ôn Lĩnh sẽ dậy rất sớm, Lâm Tự nhìn qua đồng hồ, bây giờ đã là 9h rồi.

"Chẳng lẽ còn chưa dậy sao?" Lâm Tự lẩm bẩm trong miệng, rồi đi đến phòng ngủ của Ôn Lĩnh, vừa đi còn nhỏ giọng gọi Ôn Lĩnh.

Một chút động tĩnh cũng không có, nào ngờ đi đến trước cửa phòng Ôn Lĩnh, đột nhiên cô nghe được một cái giọng mềm mại, "Mình còn muốn ngủ một lát nữa, haizz....!Buồn ngủ quá."
Là An Nhược, Lâm Tự giật mình.

Trời mẹ, cái giọng làm nũng này là sao đây?
Ngày hôm qua còn nói không phải là bạn gái, kết quả liền cùng ngủ với nhau rồi.

Lâm Tự đứng ở trước cửa phòng Ôn Lĩnh, che miệng lại, vẻ mặt không thể tin được...!
Lúc Ôn Lĩnh mở cửa thấy Lâm Tự đứng che cái miệng lại, đôi mắt còn trừng cô....!Hơn nữa vẻ mặt còn khinh thường.

"Em đứng ở cửa làm cái gì?" Ôn Lĩnh vừa mới thức dậy, giọng nói có chút khàn khàn, quần áo thì hỗn độn, mắt thì đỏ.


Kết hợp với việc Ôn Lĩnh thức dậy trễ hơn so với ngày thường...!
Cái này...!cái này...!cái này...!
Giờ khắc này, trong đầu Lâm Tự tràn ngập các thể loại hình ảnh, ngay cả Ôn Lĩnh đang nói chuyện cô cũng không nghe lọt nửa câu, đôi mắt nhìn vào bên trong phòng, cô thấy được cái chân dài nõn nà không có gì che đậy của An Nhược, còn có cái chăn đắp hờ.

Ôi mẹ ơi....!
"Đủ rồi nha!" Ôn Lĩnh đẩy Lâm Tự sang một bên, sau đó đóng cửa lại.

Ôn Lĩnh đẩy Lâm Tự đi xuống dưới nhà, trong miệng Lâm Tự còn lẩm bẩm nói, "A...a, chị chậm lại chút a~" Ôn Lĩnh không thèm để ý đến cô, vẫn tiếp tục đẩy.

Chờ đến giữa trưa 12h, An Nhược mới tỉnh lại, vừa đi vừa ngáp.

"An Nhược, cậu có thể mặc đồ đàng hoàng lại không." Ôn Lĩnh đang nấu cơm, nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu lại nhìn, thấy An Nhược đang mặc cái áo thun dài của cô đi ra ngoài, lộ ra một đôi chân dài.

Lâm Tự đang ngồi trên sô pha, chờ Ôn Lĩnh nấu cơm xong, nghe thấy tiếng động cũng quay đầu nhìn xem nơi phát ra tiếng động, sau đó lấy cái tay che đôi mắt lại, trong lòng thầm mặc niệm "Phi lễ, chớ coi..."
Mặc dù Ôn Lĩnh không thừa nhận mối quan hệ của hai người, nhưng trong lòng Lâm Tự đã cam chịu, tự cho mối quan hệ của hai người không hề đơn giản!
Nhưng mà nếu đó là sự thật, cô sẽ rất vui vẻ ủng hộ Ôn Lĩnh, thích Cố Dung Khanh đã làm cho Ôn Lĩnh quá khổ rồi.

Mà An Nhược thì có một cái cảm giác làm cho người bên cạnh vui vẻ, cho nên dù thật hay giả, thì cô vẫn hi vọng hai người là thật.

Ôn Lĩnh nhìn thấy được biểu cảm của Lâm Tự, lắc đầu thở dài.

Tối hôm qua, cô cũng đã giải thích rồi, vừa rồi cũng giải thích, là tối hôm qua An Nhược muốn ở lại nhà cô ở, các cô là bạn tốt của nhau, nhưng mà Lâm Tự vẫn không tin.

Bây giờ thì hay rồi, An Nhược còn mặc quần áo của cô đi xuống lầu, đoán chừng trí tưởng tượng của Lâm Tự còn bay xa hơn nữa.

Đã vậy, An Nhược sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cô nghe Ôn Lĩnh nói xong, làm vẻ mặt vô tội nhìn Ôn Lĩnh, nũng nịu nói, "Người taa hỏng có mang theo quần áo, mặc quần áo của cậu thì sao nàooo."
Cái giọng nói kia làm cho Ôn Lĩnh rùng hết cả mình, cô đành phải tiếp tục nấu cơm, nhắm mắt làm ngơ.

Thế là làm cho trí tưởng tượng của Lâm Tự càng bay xa, cô nhìn Ôn Lĩnh, rồi lại nhìn An Nhược, sau đó tự hỏi có nên dọn đi khỏi đây không.

Ôn Lĩnh nấu cơm, Lâm Tự và An Nhược ngồi trên sô pha nói chuyện, hai người nói chuyện còn rất hăng say với nhau, Ôn Lĩnh nghe được cũng làm như không nghe thấy, cô nghĩ thầm trong đầu, không thể hiểu được hai người đó.


Nhưng mà để hai cái người này sống với cô, chắc cô điên mất.

Trong phòng khách, Lâm Tự với vẻ mặt nhiều chuyện hỏi An Nhược, "Chị với chị Ôn Lĩnh, thật sự không có quan hệ gì với nhau sao?"
"Chị với cô ấy?" An Nhược nghe xong cũng ngây cả người, cô nói giỡn mà thanh niên này nghiêm túc vậy sao?
Lâm Tự nghiêm túc gật đầu.

An Nhược không nhịn được, cười nửa ngày làm cho Lâm Tự ngây ngốc.

Sau đó, cô lại dùng cái giọng nói nũng nịu kia nói, "A~ chị với Ôn Lĩnh sao? Chị có tình mà cô ấy thì vô tình, một lòng một dạ với Cố Dung Khanh."
Nói xong còn làm biểu cảm thương tâm muốn chết.

Nhưng mà Lâm Tự lại đau lòng, chẳng lẽ CP cô vừa mới cắn xong, đã không thành rồi?
"Chị An Nhược, chị yên tâm, em nhất định ở trước mặt chị Ôn Lĩnh khen chị, làm cho chị ấy tiếp thu chị."
Cái dáng vẻ thanh niên nghiêm túc của Lâm Tự, chọc cho An Nhược cười như phát rồ, cả ngực đều run lên, còn vỗ vỗ bả vai Lâm Tự, "Em gái nhỏ à, trí tưởng tượng của em bay xa quá rồi a."
Lâm Tự gãi gãi đầu, vẻ mặt không hiểu, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao?
Lúc Ôn Lĩnh đặt đồ ăn lên bàn, vừa nghe được câu cuối cùng, cô cũng phụ hoa theo, "Trí tưởng tượng của em thật phong phú."
Ôn Lĩnh và An Nhược nhìn nhau, cả hai đều cười lớn.

Cuối cùng thì Lâm Tự cũng sáng tỏ, mặt đỏ bừng cả lên, cô chỉ vào Ôn Lĩnh rồi chỉ chỉ và An Nhược, "Hai chị thực sự quá đáng, dám...!dám..."
Thôi bỏ đi, một lời khó nói hết.

Lâm Tự chán nản.

Lúc này, Ôn Lĩnh phải đương người tốt, vỗ vỗ vai Lâm Tự, "Được rồi, ăn cơm thôi."
Sau khi ăn xong, An Nhược tỏ thái độ còn muốn ở lại, bởi vì có về nhà cũng chỉ có một mình cô, thật sự rất nhàm chán, ở chỗ này còn có Lâm Tự để mà trêu chọc.

Lúc cô nói ra lời này, sắc mặt Lâm Tự tối đen, trong lòng có chút khổ sở.

Quả nhiên, những người phụ nữ xinh đẹp, tâm chẳng mấy tốt lành!
Ôn Lĩnh cũng kệ An Nhược, nhưng mà cô nói An Nhược nếu ở đây thì phải yên lặng, không có việc thì đừng có tìm đến cô.


"Được rồi, được rồi...!mình biết rồi." An Nhược ậm ừ cho có lệ, Ôn Lĩnh còn đang muốn nói cái gì đó thì đã bị An Nhược phê bình, "Ôn Lĩnh, cậu có biết bây giờ cậu giống như bà cô già lắm lời không?"
"...." Ôn Lĩnh mắc nghẹn, Lâm Tự cười trộm thành tiếng, nào ngờ bị Ôn Lĩnh liếc một cái, lại trở thành thanh niên nghiêm túc.

Hai ngày sau, ba người đều ở cùng với nhau, nhưng không ai quấy rầy đến ai.

Chỉ có lúc ăn cơm mới ăn cùng nhau, nhưng mà Ôn Lĩnh không có thời gian nấu cơm.

Cô vội vàng viết cho xong >, bớt được chút thời gian nói chuyện với Hứa Triết về chuyện mở phòng làm việc, bận lên bận xuống, cho nên chỉ biết gọi cơm bên ngoài về ăn.

An Nhược và Lâm Tự thì cùng nhau chơi game, đôi khi ồn ào, bị Ôn Lĩnh mắng vài câu.

Lâm Tự bị doạ tránh ở phía sau An Nhược, An Nhược biết bản thân đuối lý, nhưng mà vẫn dỗi Ôn Lĩnh, hậm hực mang tai nghe vào, chứ không Ôn Lĩnh lại phát giận nữa, sẽ quấy rầy cô và Lâm Tự chơi game!
Ôn Lĩnh thật sự cạn lời, còn Lâm Tự thì rất ngoan ngoãn, xem ra chỉ có Ôn Lĩnh mới trị được cô.

Nếu mấy ngày qua không ở ké nhà Ôn Lĩnh, An Nhược cũng sẽ không biết được, lúc Ôn Lĩnh bị làm phiền sẽ cực kỳ tức giận, thậm chí cô chơi đùa với Lâm Tự mà làm ồn, Ôn Lĩnh cũng sẽ tức giận.

Cho nên cô sẽ tận lực nhỏ giọng lại, không làm phiền đến Ôn Lĩnh.

Cũng còn may, có người trị được cô a.

Vì thế Lâm Tự và An Nhược hai ngày này rất vui vẻ, thậm chí còn hận không gặp được nhau sớm hơn, Lâm Tự cũng đem việc Lương Mị không nhắn cho cô cho vào dĩ vãng.

Chờ Ôn Lĩnh bận xong, cũng đã là chiều thứ sau, Ôn Noãn cũng ở được Cố gia ba ngày.

Ôn Noãn ở Cố gia ba ngày, Cố Dung Khanh mới hiểu được sự vất vả của Ôn Lĩnh trước kia.

Ngày hôm đó, cô mang Ôn Noãn về nhà, làm cho Cố mẹ vui vẻ quên cả trời đất, hết ôm rồi hôn Ôn Noãn, một hai đòi Ôn Noãn ngủ với bà, nhưng mà Ôn Noãn lại từ chối bà ngoại, cô bé muốn được ngủ với mẹ, Cố mẹ vẫn còn chút lương tâm, thấy cháu gái dính lấy con gái của bà thì cũng cao hứng, cho nên đành phải lui thân, "Vậy ngày mai bà ngoại nấu đồ ăn ngon cho Tiểu Noãn nhé."
Cái ý tưởng này lại bị con gái đánh tan.

"Hai ngày tới, con không có việc, để con chăm Tiểu Noãn."
Mỗi buổi sáng, cô còn chưa thức thì Ôn Noãn đã thức dậy trước rồi, sau đó sẽ ở trong ngực cô mà làm nũng, gọi cô rời giường, nhìn thấy con gái gào khóc ăn vạ, tâm Cố Dung Khanh mềm ra.

Sau khi Ôn Noãn một tuổi, cô không còn cho Ôn Noãn uống sữa nữa.

Cô cũng chưa từng chăm sóc Ôn Noãn nhiều, đứa con gái bé bỏng của cô bây giờ đã lớn chừng này.


"Mẹ ơi~ con đói bụng." Ôn Noãn lấy tay Cố Dung Khanh đặt lên bụng cô bé, Cố Dung Khanh thuận tay mà xoa xoa cái bụng nhỏ kia, lại gãi gãi, làm cho Ôn Noãn cười khanh khách.

"Mẹ thật xấu ~ ngứa!" Ôn Noãn cười ngã vào lòng cô, làm nũng.

Cố Dung Khanh cũng cảm thấy đủ rồi, liền thu tay, ôm Ôn Noãn rời giường.

Cô cảm thấy gần đây hình như Ôn Noãn có chút béo, cũng cao hơn trước, cô phải dùng hết sức mới bế được Ôn Noãn.

Ôn Noãn bị cô bế một lúc cũng cảm thấy không thoải mái, nói muốn tự mình đi, Cố Dung Khanh thả cô bé xuống, cũng thở nhẹ một hơi, nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là sức Ôn Lĩnh lớn hơn, bế Ôn Noãn mà cảm thấy không cần dùng sức nhiều.

Thật ra Cố Dung Khanh không biết nấu cơm, cho nên đã ba ngày nay cô đều làm bánh mì với mứt trái cây và sữa bò.

Không, thậm chí ngày đầu còn không có mứt trái cây mà bỏ lên bánh mì nữa.

Cũng là Cố mẹ nhắc nhở cô trong tủ lạnh có mứt việt quất.

Ngày hôm sau, Cố mẹ muốn làm bữa ăn sáng cho hai mẹ con thì cô đã cản lại.

Cố mẹ muốn đi đón Ôn Noãn cũng bị cản lại.

Cô muốn làm đồ ăn cho Ôn Noãn, mặc dù làm xong...!cô cảm thấy quá đơn giản.

Nhưng mà Ôn Noãn lại không hề để ý chút nào, mẹ nhỏ làm cái gì cô bé cũng thích cả, thậm chi ngày thường không thích ăn việt quất mà nay cũng ngoan ngoãn ăn.

Mỗi ngày, cô đều kiên trì đưa đón Ôn Noãn đi học, mặc dù ngày đầu đi đón Ôn Noãn bị giáo viên không cho đón, còn phải xác nhận với Ôn Noãn, thậm chí là gọi cho Ôn Lĩnh để xác nhận.

Giáo viên của Ôn Noãn cũng không lớn tuổi cho lắm, đoán chừng cũng hơn hai mươi mà thôi, tiểu cô nương cũng xinh đẹp.

Nhưng mà giọng điệu lại không hề khách khí.

"Tôi chưa từng thấy cô đi đón Ôn Noãn, cho nên tôi cần phải gọi cho mẹ của Ôn Noãn để xác nhận."
"....! Tôi là Cố Dung Khanh." Cố Dung Khanh sợ bị người khác nhận ra, cho nên mang một cái kính râm, sự thật chứng minh cô đã thành công.

Kết quả, cô chưa nói dứt lời, thì biểu cảm của giáo viên lập tức thay đổi.

Cái ánh mắt này...!sao giống như xem cô là tình địch vậy?.