Kết hôn năm thứ hai, An Nhược cảm giác Sở Du không yêu cô như trước kia. Hai ngày trước, hai người vì chuyện con cái mà cãi nhau. Sau đó thì chia phòng ra ngủ, ngày hôm nay chính là ngày thứ ba chia phòng, An Nhược lăn lộn qua lại không ngủ được. Cô nhớ Sở Du.
An Nhược nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đê, ngày mai cô còn lịch trình phải đi ngủ sớm, nhưng mà bây giờ không ngủ được, không có Sở Du mỗi một đêm của cô thật khó khăn, ngày thường ôm lấy cơ thể thơm tho mềm mại của vợ đi, hạnh phúc muốn chết.
Nhưng mà... bây giờ cô lại không hiểu tại sao Sở Du đối với việc sinh con lại cố chấp như vậy???
Đứa thứ hai của Ôn Lĩnh cũng sắp một tuổi rồi, thật ra tâm cô cũng có chút động, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn từ bỏ. Có một khoảng thơi gian, Sở Du không nhắc đến việc này, nhưng mà gần đây Tiểu Noãn luôn ở trước mặt Khả Khả khoe ra, em gái có biết bao nhiêu đáng yêu. Và rồi Khả Khả nói chuyện này với Sở Du, cho nên hai người khắc khẩu cãi nhau.
Lần đầu tiên cãi nhau là vào lúc hai người làm xong... mặt Sở Du đầy sắc xuân đưa ra yêu cầu này, cô đã từ chối. Sau đó, Sở Du mất hứng, ôm cũng không cho cô ôm. Lần này cãi nhau còn lớn hơn, gần một tháng không làm chuyện vợ vợ, An Nhược chủ động xin thua, nhưng Sở Du vẫn nhắc đến chuyện này.
Thật phiền phức, hai người càng cãi càng hăng, sau đó Sở Du ôm chăn đi qua phòng Khả Khả ngủ, ban ngày không để ý tới cô, buổi tối càng không để ý.
Cuối cùng, cô phải làm sao để thoát cảnh khốn khó này chứ?
Rảnh rỗi không có việc gì, An Nhược cầm điện thoại, lên phần mềm mua sắm, chỉ là xem vậy thôi chứ chẳng biết mua gì... thật sự ngủ không được.
Đột nhiên, ánh mắt bị hấp dẫn vào một cái bịt mắt màu đen vải ren, An Nhược do dự một chút sau đó nhấp vào xem, bên trong còn những đồ hoa hoè, quả thật muốn chọt mù con mắt cô mà, bịt mắt màu đen chỉ là một loại, bên trong còn có roi da, còng tay, còn có... cái nhỏ nhỏ kia.
Ôi mẹ ơi, An Nhược không nhịn được mà mơ tưởng đến Sở Du mặc nó, tâm An Nhược nhộn nhạo, chân dài của Sở Du, eo thon, tay đặt trên đỉnh đầu, bị khoá lại.
Bộ dạng cấm dục nghiêm túc của Sở Du, đang bị cô xâm chiếm.
An Nhược quyết đoán chốt đơn mua hàng, vẫn là mấy cái loại này, sau đó mới cảm thấy hài lòng rồi đi ngủ.
Mặc dù, Sở Du không để ý đến cô, nhưng buổi sáng vẫn sẽ làm đồ ăn sáng cho cô. Sáng hôm nay cũng như vậy, chẳng qua lúc An Nhược dậy thì Sở Du đã đưa Khả Khả đi học.
An Nhược ăn nhanh gọn rồi dọn dẹp, sau đó đi ra ngoài làm việc. Cả ngày làm việc nhưng mà tâm trí cô không ở có đó, tối hôm qua chốt đơn rất quyết đón, có lẽ tối nay người ta sẽ gửi đến. Công việc của cô nếu không có gì thì 2 giờ sẽ xong, 3 giờ là về đến nhà, sau đó chuẩn bị bữa tối dưới ánh đèn.
Nghĩ lại thì cũng lãng mạn, nhưng mà... còn Khả Khả thì sao đây? Có con ở bên cạnh thì có những chuyện làm không được tận hứng, làm sao có thể tách Khả Khả ra chứ?
Kết thúc công việc, cuối cùng An Nhược cũng nghĩ ra được cách tốt, cô gọi điện thoại cho mẹ vợ, nói cô chọc Sở Du tức giận, tối nay muốn dỗ Sở Du, cho nên....
Lời không cần nói hết nhưng ý cũng rõ ràng quá rồi, mẹ vợ cũng là người nhanh nhạy, lập tức nói, "Mẹ nhớ Khả Khả, tối nay mang Khả Khả đến chỗ mẹ ở đi."
An Nhược cười hì hì cảm ơn mẹ vợ thấu đáo, sau đó gọi cho Sở Du.
"Alo...."
Giọng nói Sở Du vô cùng lạnh lùng, lúc cãi nhau Sở Du sẽ đối với cô như vậy, ngày thường thì cô sẽ khó chịu, nhưng nghĩ đến tối nay... cô thật sự kích động.
"Vợ ơi, mẹ vợ vừa mới điện thoại nói nhớ Khả Khả, muốn tối nay Khả Khả ở với mẹ."
"Hửm? Sao mẹ không gọi cho chị?" Sở Du nhạy cảm, biết An Nhược có chuyện lừa cô, bình thường nếu mẹ cô nhớ cháu ngoại sẽ trực tiếp gọi cho cô, rất ít khi nói với An Nhược.
An Nhược biết Sở Du chắc sẽ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không biết giải thích thế nào, chỉ có thể giả vờ ngây thơ để lừa đảo, "Dù sao... thì cũng là nhớ Khả Khả, gọi cho ai có quan trọng đâu."
Đúng là không quan trọng, Sở Du đáp ứng tỏ vẻ đã biết rồi, sau khi đón Khả Khả cô sẽ đưa Khả Khả qua đó.
Thật ra, Sở Du cũng đoán được, tối nay có thể An Nhược sẽ dỗ cô, cố ý đem Khả Khả tách ra, cô cũng không muốn chọc thủng tâm tư của An Nhược, suy cho cùng thì cô cũng không muốn hai người cãi nhau.
Hơn 3 giờ, An Nhược trở về nhà, lúc này Sở Du đi đón Khả Khả, cô xách túi lớn túi nhỏ đi vào bếp. Tối nay chuẩn bị bữa tối lãng mạn, cô lấy một chai rượu vang quý ra ướt lạnh, sau đó làm bò bít tết.
Hơn 5 giờ, chuông cửa vang lên, chắc là đồ được giao đến, An Nhược vui vẻ đi mở cửa, nhận bưu kiện trong tay người giao hàng. Sau đó, cẩn thân mở ra kiểm tra, thấy không thiếu thứ gì, mới đi giấu trong phòng ngủ.
Lúc Sở Du về nhà đã 6 giờ, cô vừa vào cửa đã thấy An Nhược đứng chờ cô, nhìn vào trong nhà thì thấy An Nhược đã chuẩn bị bữa tối dưới ánh đèn, khoé môi cô lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lúc ăn tối, cả hai đều không nói chuyện, An Nhược vẫn luôn nhìn Sở Du mà cười ngây ngô, cười đến mức làm cho Sở Du xấu hổ, bởi vì ánh mắt của An Nhược thật sự không có chuyện tốt.
Quả nhiên, sau khi ăn xong, An Nhược hối cô đi tắm, vốn dĩ cô cho rằng An Nhược sẽ tắm cùng cô, ai biết đâu lại không phải vậy, Sở Du cũng hiểu ý của An Nhược là gì, cho nên cô trở về phòng ngủ của hai người, đi vào đã thấy An Nhược nằm trên giường nhìn cô cười tủm tỉm.
Nụ cười này trong mắt Sở Du không hề trong sáng, nhưng mà nghĩ không ra được, An Nhược ngoài chuyện kia thì còn có chuyện gì nữa, cho nên Sở Du không nghĩ nhiều mà lên giường.
Rất nhanh, An Nhược đã đè trên người cô, bắt đầu hôn cô, lần trước cùng nhau cũng đã lâu rồi, cho nên Sở Du cũng có khao khát, nhưng vào khắc đôi tay cô bị đưa lên đỉnh đầu, ngay sau đó bị trói lại, cô ngây người.
An Nhược quỳ gối trên giường, vừa lòng với kiệt tác của bản thân, tay đã bị trói chặt, bịt mắt ren cũng mang lên mắt Sở Du, điều duy nhất là bộ đồ đen... cô thấy để Sở Du mặc nó không ổn cho lắm.
Nhưng mà cảm giác bây giờ cũng tốt lắm rồi, đôi mắt cũng chiêm ngưỡng đủ, chân dài eo thon, cực kỳ xinh đẹp, cô lấy món đồ chơi ra.
Sở Du bị khi dễ tàn nhẫn, miệng mở to mà hít thở.
Có lẽ bởi vì tầm mắt đã bị che, Sở Du so với ngày thường càng yếu đuối hơn, trong lòng Sở Du không nhịn được mà mắng An Nhược, cái tiểu phôi đản này cư nhiên xử cô như vậy.
Nhưng mà làm sao bây giờ?
Sở Du chống cự không được, chỉ có thể mè nheo xin tha.
Xong việc, An Nhược ôm cô từ phía sau, cô muốn mắng An Nhược nhưng mà còn sức đâu mà mắng, Sở Du vô hại nằm trên giường, có lẽ bản thân đã lớn tuổi rồi, cho nên mới không chịu nổi.
"Vợ à... chúng ta sinh con đi."
Sở Du mệt rã rời nhưng trong mơ mơ màng màng cô vẫn nghe được lời nói của An Nhược, cô không nghe lầm chứ?
Cô nhìn vào mắt An Nhược hỏi, "Em nói cái gì?"
"Em nói chúng ta sinh con đi."
An Nhược hôn hôn lên cổ Sở Du lại nói, "Nhưng mà, kiếp sau nha."
—————————
Hoàn 03/03/2022