Tôi sẽ yêu anh ấy thật nhiều.
Kế hoạch nhân sinh của Khương Dư Miên và Lục Yến Thần hoàn toàn trùng khớp với nhau. Ví dụ như bây giờ hai người bọn họ đều cảm thấy đã tới lúc thích hợp để mang thai.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nghe Tần Chu Việt nói là dạo gần đây Lục Yến Thần không uống một giọt rượu nào.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng Tần Chu Việt không vừa mắt việc anh tỏ ra nghiêm túc, hơn nữa còn cố tình khoe tân hôn ngọt ngào nên mới nói với vẻ căm tức: “Lần trước, có người mời uống rượu, cậu ta hoàn toàn có thể trực tiếp từ chối, cần gì phải nói là chuẩn bị sinh con?”
Có lần, anh ta nói trước mặt Lục Yến Thần, Lục Yến Thần không giận, chỉ cười rồi đáp: “Nếu cậu không phục thì cậu cũng có thể làm như vậy.”
Lời này chọc trúng tim đen của Tần Chu Việt.
Trải qua hai, ba năm cố gắng, hơn nữa có thêm sự trợ giúp của áo bông nhỏ tri kỉ, cuối cùng Tần Chu Việt cũng thoát khỏi hàng ngũ những người đàn ông độc thân.
Nhưng mà Nguyên Tây Mạt vô cùng kiên quyết, nói với anh ta: “Không kết hôn.”
Lúc trước người yêu thích sự tự do, không muốn kết hôn là anh ta. Bây giờ, Nguyên Tây Mạt chỉ muốn kiếm tiền, không có một chút mềm lòng với đàn ông.
Thậm chí lúc Tần Chu Việt mặt dày tìm tới nhà, chuẩn bị dùng kế sách tình thân, tận tình khuyên nhủ rằng con gái cần có một gia đình đầy đủ, Nguyên Tây Mạt trực tiếp đóng cửa không tiếp: “Con gái tôi ăn ngon ngủ tốt, nó không thiếu một người ba.”
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Nguyên Tây Mạt không trúng kế tình thương của người mẹ, cô ấy cảm thấy rằng mình đã cho con gái một cuộc sống đầy đủ.
Có lẽ vì tính cách Nguyên Tây Mạt phóng khoáng nên Nguyên Quả Quả từ nhỏ đã lạc quan, chưa từng khổ sở, tự ti vì mình không có ba. Nhưng mà sau khi ba xuất hiện, cô bé bắt đầu có tiền tiêu vặt tiêu không hết, ngày sinh nhật còn có nhiều quà hơn, điều này khiến cho Nguyên Quả Quả rất vui.
Tóm lại là sau khi giằng co một thời gian dài, Nguyên Tây Mạt miễn cưỡng đồng ý quay lại với anh ta. Nhưng mỗi khi Tần Chu Việt nhắc đến chuyện kết hôn, cô ấy đều tặng cho anh ta một cái liếc mắt sắc lẹm.
Những chuyện này đều là do Nguyên Thanh Lê lén kể cho Khương Dư Miên biết.
Nguyên Thanh Lê không thích xã giao, vì vậy nên có rất ít bạn bè, kể việc này cho Khương Dư Miên là hợp lý nhất.
Khương Dư Miên vừa mới hỏi là cô ấy đã kể hết ra.
Những lúc rảnh rỗi, Khương Dư Miên sẽ đi thăm công chúa nhỏ của nhà họ Tần, Tần Chiêu Chiêu.
Nguyên Thanh Lê biết cô có ý định sinh con nên hết lòng hết dạ truyền thụ kinh nghiệm cho cô.
Cuối cùng, Nguyên Thanh Lê mới nhớ ra một việc: “Trong lúc chuẩn bị mang thai, cậu có đi làm không?”
Khương Dư Miên không hề do dự: “Đương nhiên là phải đi làm rồi.”
Sau khi học xong, về nước, Khương Dư Miên tiến vào Thiên Dự, các cổ đông lớn của công ty từng có ý kiến với cô, nhưng sau khi Khương Dư Miên liệt kê những thành tựu hàng đầu của cô ra thì bọn họ không còn gì để nói nữa.
Cô đi theo con đường kỹ thuật, không tham dự vào việc quản lý công ty.
Thiên Dự nằm trong top đầu của ngành là nhờ cô đề ra kế hoạch, mưu tính sâu xa để đưa ra sự lựa chọn tốt nhất, cô không cần thiết phải lấy lui làm tiến vì những lời bàn tán của kẻ khác.
Đứa bé còn chưa xuất hiện theo đúng kế hoạch thì sự nghiệp của hai vợ chồng đã phát triển vượt bậc.
Các loại máy móc thông minh phục vụ cho y tế và đời sống do Thiên Dự nghiên cứu, chế tạo đã có những cống hiến to lớn cho ngành y tế nên đã được nhà nước chứng nhận độc quyền. Ngay sau đó, tiếng tăm vang xa.
Sau khi Khương Dư Miên đạt được những thành tựu trên và cống hiến cho Thiên Dự, những lời đàm tiếu của người ngoài đã biến thành ca ngợi ‘vợ chồng đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn’.
Khương Dư Miên bận rộn suốt mấy tháng liền, mới đó mà đã tới Tết Âm lịch.
Cô còn chưa kịp rảnh rỗi thì Thịnh Phỉ Phỉ gọi điện thoại tới, mời cô đi xem triển lãm tranh: “Miên Miên à, cuối tuần này nhớ đến phòng triển lãm của tớ nhé, có một buổi triển lãm tranh đó.”
Sau khi Thịnh Phỉ Phỉ về nước, nhờ sự giúp đỡ của gia đình mà cô ấy đã xây dựng được một phòng triển lãm tranh. Ban đầu gia đình cũng không đặt nhiều niềm tin ở cô ấy, nhưng mà không biết cô ấy đã mời một vị đại thần từ nơi nào tới, cuối cùng cũng làm được ra dáng ra hình.
Khuyết điểm duy nhất chính là…
“Mệt quá đi.”
“Mệt chết đi được.”
“Tớ nghĩ là chỉ cần dùng tiền thuê người tới trang trí, sau đó tìm người chạy quảng cáo là được, ai mà biết còn cần phải có quan hệ nữa chứ…”
Những lời tương tự như vậy, Thịnh Phỉ Phỉ đã càm ràm bên tai cô rất nhiều lần.
Phải mất hơn một năm thì phòng triển lãm mới dần đi vào quỹ đạo.
Nhà họ Thịnh có tiền nên cũng đủ để cho cô ấy tiêu xài. Cũng may là số cô ấy hên, mời được một vị đại thần tới làm việc, hình như là một vị họa sĩ trẻ, rất nổi tiếng.
Trong đầu Khương Dư Miên toàn là số liệu, cô không hiểu nhiều về lĩnh vực của bọn họ, nhưng cô vẫn nhận lời, nhất định sẽ đến cổ vũ cho Thịnh Phỉ Phỉ.
Thịnh Phỉ Phỉ được nước lấn tới: “Hi hi, nếu tiện thì cậu dẫn sếp Lục tới cho tớ thêm khí thế cũng được nhá.”
Khương Dư Miên cảm thấy thật buồn cười: “Tổng giám đốc Lục?”
Thịnh Phỉ Phỉ cất cao giọng: “Khí thế, phải khí thế, cậu hiểu chứ? Chỉ cần sếp Lục tới là đã thấy hoành tráng rồi.”
Mạch suy nghĩ của Thịnh Phỉ Phỉ đúng là khác người, Khương Dư Miên nói là sẽ hỏi anh giúp cô ấy.
Lục Yến Thần tắm rửa xong, mở cửa phòng ra, Khương Dư Miên nghe thấy tiếng động, nhìn sang: “Phòng triển lãm tranh của Phỉ Phỉ sắp có buổi triển lãm vào thứ bảy tuần sau, anh có rảnh không?”
Lục Yến Thần không hề do dự, anh đáp: “Hỏi trợ lý Diêu.”
Khương Dư Miên ôm chăn, tựa vào thành giường: “Bây giờ, em muốn hẹn anh mà còn phải đi hỏi trợ lý Diêu nữa à.”
Lục Yến Thần bước tới gần: “Tham gia triển lãm tranh của Thịnh Phỉ Phỉ không phải là chuyện quan trọng mà bắt buộc phải đi, tất nhiên là phải ưu tiên cho những công việc đã được lên lịch từ trước.”
Ánh sáng trước mắt bị thân hình cao lớn của anh che mất, Khương Dư Miên ngửa đầu: “Vậy thì chuyện gì mới được coi là quan trọng?”
Lục Yến Thần khoanh tay lại, môi anh cong lên: “Tất nhiên là lời mời của bà Lục rồi, anh không thể từ chối được.”
Ánh mắt của anh như muốn hỏi cô rằng: ‘Có phải em đang muốn hẹn anh không?’
Hiểu được ánh mắt nóng hừng hực của anh, Khương Dư Miên lấy chăn trùm đầu mình lại: “Em ngủ đây.”
Nhưng mà một đêm nồng cháy chỉ vừa mới bắt đầu.
Một tuần sau, hai vợ chồng Khương Dư Miên và Lục Yến Thần đều có mặt.
Thịnh Phỉ Phỉ không chỉ mời riêng hai người bọn họ, mà Tần Chu Việt, Tần Diễn cũng được mời tới cổ vũ cho cô ấy.
Khương Dư Miên lại gặp cô bé Nguyên Quả Quả sáu tuổi, cô bé nắm tay Tần Chu Việt, rất hào hứng, cô bé hỏi: “Chú họ, Chiêu Chiêu đâu rồi?”
Tần Diễn quay sang nhìn cô bé: “Chiêu Chiêu ở nhà.”
Bạn nhỏ Tần Chiêu Chiêu mới được mấy tháng tuổi, anh ta nói với Nguyên Thanh Lê là muốn đưa con gái tới xem, Nguyên Thanh Lê cười, đánh anh ta: “Sao Chiêu Chiêu hiểu được, lỡ như con bé khóc trong phòng triển lãm thì lại làm ảnh hưởng tới mọi người.”
Bọn họ khó có thể giữ em bé vài tháng tuổi được, đây là buổi triển lãm tranh đầu tiên của Thịnh Phỉ Phỉ, bọn họ cũng nên cẩn thận một chút thì hơn.
Người quen gặp nhau, rất là náo nhiệt, có một vài thương nhân nhận ra bọn họ, tiến lại chào hỏi.
Nhờ Thịnh Phỉ Phỉ giới thiệu, Khương Dư Miên đã gặp được vị họa sĩ dùng năng lực của bản thân, một mình gánh vác danh dự của phòng triển lãm.
Cô nghe Thịnh Phỉ Phỉ gọi người đó: “A Đàn.”
Khương Dư Miên âm thầm đánh giá vị họa sĩ trẻ tuổi kia, ánh mắt anh ta như biển đen sâu thẳm, con người anh ta có chút lạnh lùng và u ám.
Loại khí chất ấy khiến cho người khác xem nhẹ vẻ ngoài của anh ta, Thịnh Phỉ Phỉ nói: “Cái này gọi là khí chất độc đáo của người làm nghệ thuật, con người A Đàn rất tốt.”
Khương Dư Miên hỏi: “Hai người quen biết nhau như thế nào vậy?”
“Nhặt được ở nước ngoài đấy.”
Chuyện này xảy ra khi Thịnh Phỉ Phỉ còn du học ở nước ngoài.
Thịnh Phỉ Phỉ nói rằng cô ấy ‘nhặt’ được A Đàn ở Pháp, cô ấy cứ nghĩ anh ta là một kẻ đáng thương, ai ngờ mới chớp mắt, anh ta đã biến thành họa sĩ nổi tiếng.
“Hì hì, có tài nguyên mà không dùng chính là lãng phí.”
Nhắc tới chuyện này, Thịnh Phỉ Phỉ cảm thấy đắc ý, cô ấy cứ khoe là mình có mắt nhìn người: “Tớ đúng là người vừa lương thiện vừa thông minh mà.”
A Đàn trong miệng Thịnh Phỉ Phỉ và người mà cô gặp như là hai người khác nhau. Khương Dư Miên không biết hai người bọn họ thân thiết tới mức nào mà sau đó, cô nghe thấy người họa sĩ kia gọi Thịnh Phỉ Phỉ: “Chị.”
Hừm…
Hình như có cái gì đó sai sai?
Buổi tối, sau khi về nhà, Khương Dư Miên nói lại việc này cho Lục Yến Thần: “Hôm nay, anh có nhìn thấy người họa sĩ kia không?”
“Sao vậy?”
“Trông anh ta rất mâu thuẫn.”
Lục Yến Thần nheo mắt lại: “Đó là chuyện của người ta.”
Khương Dư Miên giả vờ giận dỗi: “Chỉ nói vài câu thôi mà.”
Lục Yến Thần cởi áo khoác, treo lên giá: “Anh ta thích Thịnh Phỉ Phỉ.”
Khương Dư Miên kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Lục Yến Thần đáp lại một cách thản nhiên: “Ánh mắt.”
Khương Dư Miên cố gắng nhớ lại, cô thật sự chưa quan sát ánh mắt của đối phương.
Cô chắc chắn rằng Thịnh Phỉ Phỉ không hề phát hiện ra điều này, nhưng Lục Yến Thần đã nhận ra trước, thì ra cách mà đàn ông thể hiện tình cảm với phụ nữ khác nhau.
Khương Dư Miên cũng cởi chiếc áo khoác dài ra.
Lúc ôm nó trên tay, cô thấy có cái gì đó hơi cộm, Khương Dư Miên sờ thử, sau đó lấy một que kẹo từ trong túi áo ra.
“Ơ.”
Cô bỗng nhiên nhớ ra: “Hình như là một que kẹo.”
Khương Dư Miên cầm kẹo, không hiểu sao cô lại cảm thán: “Quả Quả đã được sáu tuổi rồi, Chiêu Chiêu cũng đã chào đời…”
Cô cúi đầu nhìn bụng mình, sao lại chả có động tĩnh gì thế này.
Lòng của phụ nữ thiên biến vạn hóa, vừa nãy cô còn hí hửng bàn luận chuyện nhà người khác, chỉ một lát sau mây đen đã phủ kín đầu, tràn ngập sự ưu sầu: “Lục Yến Thần, vì sao nửa năm qua, chúng ta không tránh thai mà vẫn chả thấy động tĩnh gì cả.”
Lục Yến Thần cũng không thể trả lời được câu hỏi này.
Anh ôm lấy vai vợ mình, an ủi cô: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Anh thì không nôn nóng, nhưng Khương Dư Miên lại thấy bất an: “Em nghĩ là mình nên đến bệnh viện kiểm tra thử.”
Đời không thể lường trước được điều gì, hơn nữa cô đã nuôi ý định sinh con từ nửa năm trước, vậy mà đợi mãi vẫn chưa có, lòng cô không khỏi suy nghĩ nhiều.
Vì để cho cô được yên lòng, Lục Yến Thần cố ý sắp xếp thời gian dẫn cô đi bệnh viện.
Kết quả đã có, cơ thể bọn họ không có vấn đề gì, thấy cô vẫn còn lo lắng, bác sĩ hỏi một số vấn đề về sinh hoạt của cô.
Nghe Khương Dư Miên nói xong, bác sĩ dặn dò đôi lời: “Không nên làm lụng vất vả quá, nên thư giãn, áp lực và mệt nhọc quá độ cũng sẽ ảnh hưởng tới hormone trong cơ thể.”
Cho dù là y học cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được cơ thể người.
Đúng vậy, những lúc bận rộn, cô thường xuyên thức đêm, như vậy không thích hợp để mang thai em bé.
Nếu cô tiếp tục nhận thêm công trình thì cô sẽ còn tiếp tục sinh hoạt như vậy, Khương Dư Miên cảm thấy khó xử: “Nếu như bận làm việc thì sẽ không thích hợp để mang thai.”
“Em cứ làm những việc mà em muốn làm, công việc có thể tạm gác lại, chuyện sinh con cũng có thể từ từ.”
Lục Yến Thần cúi đầu, nhìn vào mắt cô: “Em là người tự do, anh tôn trọng quyết định của em.”
Trên đường về nhà, Khương Dư Miên vẫn luôn tự hỏi.
Cho đến khi về tới nhà, nhìn que kẹo nằm trên bàn, không ai ăn, cô nhớ tới Nguyên Quả Quả, nhớ tới Chiêu Chiêu, thậm chí là những bức ảnh chụp con trai mà thỉnh thoảng Triệu Mạn Hề hay khoe trên mạng.
Ánh mắt Khương Dư Miên sáng rực: “Em thích em bé.”
Cô là một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. Trước đây vì ba bận công việc, không thể ở nhà thường xuyên được, cô đã trở thành trụ cột tinh thần cho mẹ.
Lúc nhỏ, ông bà nội thường dặn dò cô: “Phải nghe lời mẹ dạy, mẹ con nuôi con rất vất vả, Miên Miên phải làm một đứa bé ngoan nhé.”
Vì thế cô chạy tới hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ nuôi con có mệt không ạ?”
Mẹ khom lưng, ôm lấy cô: “Sao lại mệt được, đưa con đến với cuộc đời này là chuyện hạnh phúc nhất đời mẹ.”
Những kiến thức chuyên nghiệp trong đầu sẽ vĩnh viễn thuộc về cô.
Nhưng đứa bé vẫn chưa xuất hiện, vì vậy cô cần phải cố gắng hơn nữa, sau đó chờ đợi, mới có thể nghênh đón đứa trẻ đến.
Khương Dư Miên cũng không nghỉ việc hoàn toàn, cô chỉ tạm thời làm một lượng công việc vừa phải.
Những lúc rảnh rỗi, cô thường tập luyện thể dục để giữ cho cơ thể khỏe mạnh, tiếp tục nghiên cứu về máy tính, mở rộng tư duy.
Ngoài công việc ở công ty, người trong giới chuyên môn cũng sẽ mời cô tham gia hội thảo.
Mùa xuân, ngày khai giảng, Cảnh Đại mời cô về trường cũ tham gia một buổi tọa đàm. Khương Dư Miên mang theo danh dự về lại trường xưa, nhận được không ít sự hâm mộ và tán thưởng của đàn em.
Cô không vùi đầu cả ngày ở trong phòng nghiên cứu nữa, cơ thể cũng tốt hơn trước nhiều.
Tháng năm lập hạ, Khương Dư Miên phát hiện mình bị nôn mửa, cô vội đi mua một đống que thử thai, tất cả đều hai vạch.
Để có được kết quả chính xác hơn, cô xin nghỉ buổi chiều để tới bệnh viện khám thử, kết quả là cục cưng đã được hai tháng.
Vào giây phút nắm tờ kết quả trên tay, hai tay cô run rẩy.
Cô vội vàng lấy di động ra, muốn báo tin này cho Lục Yến Thần, nhưng đang gõ chữ thì cô chợt nhớ ra Lục Yến Thần nói với cô rằng chiều nay có một buổi họp quan trọng, có lẽ là anh không thể đón cô lúc tan làm được.
Bây giờ, nói cho anh biết thì sẽ làm anh mất tập trung chăng?
Khương Dư Miên cố gắng kiềm nén xúc động, gấp tờ kết quả lại, bỏ vào túi xách, sau khi về nhà, cô cố ý để nó trên bàn trong phòng sách của Lục Yến Thần.
Mỗi ngày, Lục Yến Thần đều qua phòng sách, đến khi đó, anh sẽ phát hiện ra điều bất ngờ này.
Lúc chạng vạng, Khương Dư Miên nhận được tin nhắn.
L: [Tối nay có tiệc, khuya anh mới về, em ở nhà nhớ ăn cơm.]
Be be: [Được rồi.]
Vì mang thai nên Khương Dư Miên giống như những người mẹ khác, rất yêu thương con, cô cách xa di động và máy tính.
Bình thường lúc đi làm, cô không tránh được việc phải tiếp xúc với những thứ này. Về nhà, cô sẽ cố gắng không sử dụng trong một thời gian dài, tóm lại là không tốt cho em bé.
Nhưng như vậy thì thật là nhàm chán, lúc mang thai thường hay mệt mỏi, cô ngồi trong ổ chăn, chờ đợi, sau đó cô ngủ quên trên giường.
Hơn mười giờ, Lục Yến Thần về tới nhà, trước hết, anh xem thử nhiệt độ của điều hòa trong phòng ngủ.
Khương Dư Miên nằm nghiêng trên giường, điều khiển điều hòa bị đè dưới bụng, cánh tay cô lộ ra bên ngoài lạnh lẽo, Lục Yến Thần cẩn thận nâng tay cô lên, nhét vào trong chăn.
Một lát sau, tiếng nước chảy vang lên trong nhà tắm, Lục Yến Thần tắm rửa sạch sẽ xong mới lên giường ôm cô ngủ.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Khương Dư Miên chui vào lòng anh theo bản năng, tay chân cô cũng không chịu yên phận.
Cô vừa cọ xong, vẻ mặt Lục Yến Thần vi diệu.
Khương Dư Miên đang ngủ thì cảm thấy có người đang cắn mình, cô mơ mơ màng màng, sau đó trợn mắt, trong hoàn cảnh quen thuộc và an toàn này, cô ý thức được Lục Yến Thần đang ở bên cạnh mình.
Hai vợ chồng đã quen làm những chuyện này rồi, hết thảy đều bình thường, cho đến khi tay Lục Yến Thần vói vào trong quần áo cô.
“Không, không được.”
Khương Dư Miên bỗng tỉnh táo lại.
“Hử?”
Lục Yến Thần đáp lại cô nhưng cũng không dừng lại.
Khương Dư Miên vội đè tay anh lại: “Em, em, khụ khụ…”
Vì nói quá nhanh nên cô bị sặc nước miếng, Lục Yến Thần vội đỡ cô ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Cuối cùng, Khương Dư Miên cũng đã hết sặc.
“Vội cái gì, là vì cơ thể có chỗ nào không khỏe sao?”
Anh nhớ rõ hôm nay không phải là ngày hành kinh của Khương Dư Miên.
Về chuyện này, hai người vẫn luôn rất hòa hợp với nhau, Khương Dư Miên hay tỏ ra thẹn thùng nhưng cũng chưa từng từ chối việc này.
Khương Dư Miên cúi đầu.
Lục Yến Thần không biết có chuyện gì, anh lo lắng: “Miên Miên?”
“Ha ha.”
Khương Dư Miên không nhịn được, nghiêng đầu nhìn anh rồi bật cười.
Lục Yến Thần nhíu mày.
Khương Dư Miên hỏi: “Anh không qua phòng sách đúng không?”
“Hôm nay về muộn, không sang đó nữa.”
Lục Yến Thần hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”
Khương Dư Miên nắm tay anh, đặt lên bụng mình: “Em có thai rồi.”
Vào giây phút ấy, Lục Yến Thần không thốt nên lời, Khương Dư Miên nhớ rất rõ sự khiếp sợ, vui sướng và chờ mong hiện lên trong đôi mắt anh.
Rất nhanh, tin tốt này đã lan truyền khắp nơi.
Lúc biết được bà chủ mang thai, trợ lý Diêu vuốt những sợi tóc ít ỏi trên đầu mình, trực giác mách bảo anh ta rằng vài tháng sau, anh ta sẽ khó mà giữ lại được số tóc còn lại trên đầu mình.
Thịnh Phỉ Phỉ là người đầu tiên nhắn tin chúc mừng, nói là đợi sau khi lo liệu xong triển lãm tranh sẽ tới chơi với cô.
Nguyên Thanh Lê rất tinh tế, cô ấy viết một ít kinh nghiệm trong thời kì mang thai gửi cho cô, Khương Dư Miên rất biết ơn cô ấy.
Ông Lục cũng muốn tới thăm cô, nhưng ông không tiện tới… biệt thự Thanh Sơn.
Khương Dư Miên hiểu nỗi lòng của ông nội nên cô chủ động về nhà họ Lục.
Người thiếu niên cà lơ phất phơ năm nào nay đã trưởng thành, cậu đã chín chắn hơn trước nhiều. Lục Tập đi theo người có chuyên môn trong giới tài chính để học tập đầu tư, cũng đạt được một vài thành tựu.
Kế hoạch tương lai của cậu là lên làm ông chủ, hơn nữa còn nghiêng về mảng thể dục thể thao.
Nhưng mà cậu cũng không dám mơ ước cao xa: “Cũng chỉ là kế hoạch mà thôi, coi như là đặt ra mục tiêu để phấn đấu.”
Khương Dư Miên cổ vũ cậu: “Cố lên.”
Cô nhìn thấy một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi ở nhà họ Lục, đó chính là cô gái nông thôn được Lục Tập giúp đỡ, Dương Tuệ.
Nói chính xác hơn là Dương Tuyết Chi.
Để thuận lợi hơn cho việc phát triển trong tương lai, sau khi vào thành phố được một thời gian, Dương Tuệ sửa tên thành Dương Tuyết Chi, Tuyết Chi trong câu ‘Tuyết hậu Yến Giao Trì, nhân gian đệ nhất chi.’
Ý là: ‘Tuyết rơi đầy trời, một cành hoa đầu tiên báo hiệu mùa xuân đến.’
Nhìn thấy Dương Tuyết Chi làm bạn bên cạnh ông nội Lục, Khương Dư Miên cảm thấy rất quen thuộc. Hình như ngày xưa, cô cũng từng như vậy.
Thậm chí ánh mắt mà Dương Tuyết Chi nhìn Lục Tập, cô cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Lúc đi ngang qua chỗ cầu thang, cô vô tình nghe thấy hai người nói chuyện với nhau.
“Anh Lục Tập, em gửi bảng điểm tháng trước cho anh nhá.”
“Ừ ừ, gửi hay không không quan trọng, dù sao thì em cũng là học sinh giỏi.”
“Em, em sẽ gửi cho anh.”
Sau khi trưởng thành, Lục Tập vẫn còn ngu ngơ trong chuyện tình cảm, cậu vẫn vô tư như xưa. Cậu chỉ nhận ra rằng bản thân thay đổi vận mệnh của một người là chuyện quan trọng, cậu không hề phát hiện ra Dương Tuyết Chi đang cẩn thận từng li từng tí.
Khương Dư Miên nhớ tới hôm trước, lúc nói chuyện phiếm với Lục Yến Thần, Lục Yến Thần chỉ ra tình cảm mà họa sĩ A Đàn dành cho Thịnh Phỉ Phỉ.
Cô không thể nhìn thấu được A Đàn, nhưng cô có thể thấu hiểu Dương Tuyết Chi.
Khương Dư Miên không nói gì, nhưng mà sau khi về nhà, cô lấy cuốn nhật ký cất giấu đã lâu ra.
Trong đó chôn giấu bí mật thời niên thiếu của cô, cô không muốn để bất kỳ ai biết.
Từ đó, hai vợ chồng chính thức bước vào hành trình dưỡng thai.
Đúng vậy, là hai vợ chồng.
Trong lúc mang thai, không chỉ có Khương Dư Miên trễ nãi công việc vì đứa bé mà ngay cả Lục Yến Thần cũng bỏ bê công việc.
Người vốn đã cẩn thận sẵn như anh nay càng cẩn thận hơn nữa, mỗi lần đi bệnh viện để khám thai, Lục Yến Thần đều có mặt, những gì anh có thể làm giúp Khương Dư Miên thì anh tuyệt đối không để cho cô tự làm.
Dưới sự che chở cẩn thận của bọn họ, cục cưng trong bụng khỏe mạnh, lớn dần.
Khương Dư Miên đăng ký một khóa học làm mẹ, trong đó có dạy cho cả những ông chồng lần đầu làm ba. Sếp Lục oai phong một cõi trên thương trường lần đầu tiên ôm đứa bé giả trên tay giống như gặp phải kẻ địch, vẻ mặt căng thẳng.
Cô giáo nhìn thấy vậy, lắc đầu: “Anh ba này, anh thả lỏng một chút đi, ôm chặt quá sẽ làm em bé ngạt thở,”
Khương Dư Miên đứng bên cạnh, nhịn không được mà bật cười.
Sau khi kết thúc buổi học, bỗng nhiên cô nghĩ tới một vấn đề: “Anh chưa ôm em bé bao giờ đúng không?”
Lục Yến Thần: “Ừm.”
Khương Dư Miên chọt khuỷu tay anh: “Anh cũng không thân thiết với Quả Quả và Chiêu Chiêu.”
Lục Yến Thần vẫn đáp: “Ừm.”
“Anh sẽ thích con chứ?”
Khương Dư Miên chỉ vào sinh mệnh bé bỏng trong bụng mình.
“Anh sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Lục Yến Thần không trả lời thẳng câu hỏi.
Khương Dư Miên sửa đúng: “Không chỉ là chăm sóc, trong quá trình trưởng thành của con, con cần rất nhiều tình yêu thương.”
Anh nói: “Được.”
Cô hỏi ba câu liên tiếp, anh đều trả lời cho có, Khương Dư Miên mếu máo: “Được là có ý gì?”
Lục Yến Thần yên lặng một lúc lâu rồi mới hứa hẹn với cô và đứa bé trong bụng: “Anh sẽ yêu thương con thật nhiều.”
Ngoại trừ phần tình yêu chỉ dành riêng cho vợ ra, anh sẽ dành toàn bộ tình yêu thương cho đứa bé này.