Thua Bởi Động Lòng

Chương 65: Chương 65:




“Thật ra hôm qua, lúc về nhà tớ đã hết giận rồi.” Thịnh Phỉ Phỉ dựa vào lưng ghế, ôm gối: “Nghĩ lại thì tớ không buồn lắm, khi tớ biết Lục Tập thích người khác, tớ lại chẳng rơi giọt nước mắt nào.”
 
“Có thể là vì tớ đã không còn thích cậu ấy từ lâu nhưng vẫn chưa gặp được người thích hơn nên mới kiên trì như thế, giả vờ như bản thân rất chung tình.”
 
Tình cảm của cô ấy đã sớm bị chôn vùi trong thanh xuân năm mười bảy mười tám tuổi không liên quan gì đến Thịnh Phỉ Phỉ của năm hai mươi hai tuổi.
 
Thịnh Phỉ Phỉ lạnh nhạt: “Đúng lúc, nhờ phúc của cậu mà tớ có thể chặt đứt suy nghĩ đó.”
 
Khương Dư Miên nửa tin nửa ngờ: “Cậu nghĩ vậy thật à?”
 
Thịnh Phỉ Phỉ trịnh trọng gật đầu: “Còn thật hơn vàng.”
 
Mắt Khương Dư Miên sáng lấp lánh: “Bây giờ chúng ta làm lành?”
 
Thịnh Phỉ Phỉ vẫn còn do dự, đầu ngón cái và đầu ngón trỏ chụm lại, ra hiệu: “Còn thiếu một chút.”
 
“Chút gì?” Khương Dư Miên nóng lòng hỏi.
 
Thịnh Phỉ Phỉ ném gối, xoa hai tay vào nhau đặt thẳng trước mặt, tư thái chờ mong: “Người cậu thích là ai?”
 
Câu hỏi bất ngờ đập vào mặt Khương Dư Miên, trong hôm nay Thịnh Phỉ Phỉ là người thứ hai hỏi cô câu này. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô tạm thời không thể nói với người kia là người này…cô ngại: “Sao tự nhiên lại hỏi thế?”
 
“Tò mò mà, chị em tốt của tớ có người mình thích vậy mà tớ lại không biết, nghe có hợp lý không?” Thịnh Phỉ Phỉ kéo tay cô: “Cậu mau thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tớ đi.”
 
Khương Dư Miên bị cô ấy lắc đến say xẩm mặt mày, mắt đảo một vòng: “Thật ra cậu cũng biết anh ấy.”
 
“Tớ biết?” Thịnh Phỉ Phỉ càng thêm tò mò: “Nói nhanh, là ai?”
 
“Lục…”
 
Khương Dư Miên nói rất chậm, vừa mới nói ra một chữ đã bị cắt ngang: “Hôm qua cậu vừa nói cậu không thích Lục Tập xong.:
 
“Không phải Lục Tập.” Khương Dư Miên cao giọng phản bác, buột miệng nói ra: “Là Lục Yến Thần.”
 
Thịnh Phỉ Phỉ sửng sốt thật lâu mới giơ ngón tay cái với Khương Dư Miên: “Trâu bò, ngay cả anh cả nhà học Lục cũng dám trèo.”
 
Khương Dư Miên ấp úng, vành tai đỏ ửng: “Còn, còn chưa có trèo lên.”
 
Như thế mà cũng dám nghĩ.
 
*
 
Chớp mắt một cái đã đến sinh nhật của hai anh em nhà họ Lục, vì chuyện trong quá khứ nên nhà họ Lục chưa từng tổ chức tiệc mừng cho hai người bọn họ.
 
Lục Tập nghĩ mỗi người là mỗi cá thể độc lập, lỗi của anh trai không thể để cho đứa em gánh lấy, năm nào cũng tận hưởng sự náo nhiệt và lời chúc sinh nhật. Nhưng còn Lục Yến Thần thì khác, anh đã bị trói chặt vào mùa đông năm anh mười hai tuổi mãi mãi.
 
Mùa đông năm nay còn lạnh hơn năm ngoái.
 
Khương Dư Miên gửi tin nhắn cho Lục Yến Thần trước mười hai giờ đêm rồi tiếp tục ngồi trước máy tính để nhập liệu.

 
Lần trước cô đã mang chiếc điện thoại ở biệt thự Thanh Sơn đến phòng thực nghiệm, mượn sự hỗ trợ của máy móc để khôi phục dữ liệu, chuyển vào trong máy tính.
 
Đêm nay Lục Yến Thần ở trong nhà thờ tổ, cô chắc chắn sẽ không ngủ được nên cô chọn tăng ca, chuyển đổi dữ liệu thành âm thanh và xuất ra.
 
Chất lượng hình ảnh của video bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mơ hồ không nhìn thấy rõ, âm thanh cũng ngắc ngứ gián đoạn nhưng Khương Dư Miên vẫn nghe thấy giọng nói của một cặp vợ chồng trung niên.
 
Ba mẹ đều yêu thương con cái của họ.
 
Trong lúc chuyển đội, Khương Dư Miên thử khôi phục hồ sơ, mãi đến khi giọng nói trẻ con non nớt mềm mại chưa bị vỡ giọng của một cậu bé truyền đến bên tai, Khương Dư Miên lập tức tỉnh táo lại.
 
Hình như đó là giọng nói của Lục Yến Thần và em trai Lục Tập.
 
Khương Dư Miên vừa định cẩn thận lắng nghe thì một tiếng động lớn vang lên bên trong tòa chung cư đánh thức mọi người.
 
Khương Dư Miên chạy ra cửa sổ nhìn, chỉ thấy ngọn lửa hừng hực sắp lan đến.
 
“Cháy!”
 
“Chạy mau!”
 
Tòa chung cư hỗn loạn, chỉ toàn tiếng gọi cầu cứu ồn ào.
 
Làn khói ngột ngạt nhanh chóng lan ra mọi ngóc ngách, ngọn lửa tàn nhẫn nuốt chửng khu vực xung quanh giống như một con quái vật hung dữ giương nanh vuốt phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
 
Ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cả bầu trời, những người nhận ra sự nguy hiểm đều bỏ chạy tán loạn, Khương Dư Miên vội vàng cầm máy tính, quay người trở lại phòng, mở ngăn kéo lấy cuốn nhật ký, ôm hai thứ chạy ra cầu thang bộ.
 
Thang máy vẫn chạy nhưng không thể sử dụng. Khương Dư Miên dùng khăn ướt che miệng mũi, từ hành lang an toàn nhanh chóng đi xuống lầu thì gặp được hai ba bạn học trạc tuổi cô. Ngay khi họ tưởng bản thân sắp thoát nạn thì một cánh cổng sắt bị sập rung lắc chặn đường ra.
 
Gần chung cư Gia Cảnh có rất nhiều bạn trẻ, ngay khi sự cố vừa xảy ra, ảnh chụp và tin tức đã được đăng trên mạng.
 
Thậm chí còn có một số người ở đằng xa bắt đầu phát sóng trực tiếp.
 
Trên đường cao tốc, người đàn ông điều khiển chiếc ô tô màu đen trông có vẻ bình tĩnh nhưng dưới chân lại liều mạng tăng tốc. Khi ra khỏi đường cao tốc, anh không tuân thủ luật giao thông mà vượt hết đèn đỏ này đến đèn đỏ khác. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Điện thoại không kết nối, không thể liên lạc với Khương Dư Miên. Anh phá vỡ quy tắc, rời khỏi nhà thờ tổ, đánh mất lý trí và bình tĩnh mà lao về phía đám cháy.
 
Cánh cổng bị chặn, Khương Dư Miên và những người khác đành phải quay về trong nhà tìm một nơi an toàn.
 
“Ra ban công cầu cứu.”
 
Mặt tường này không bị lửa bao phủ nhưng độ cao không cho phép bọn họ trực tiếp rời đi.
 
Trong lúc chờ cứu viện, thứ đầu tiên sụp đổ là lý trí.
 
Ở đây có người la hét đến khản cả cổ và cuối cùng thì bên dưới đã giăng đệm hơi.
 
Một đôi tình nhân lằng nhằng do dự, cô gái run rẩy chui vào lòng bạn trai: “Phải nhảy xuống ư? Em không dám.”
 
Có một số người đã mắc chứng sợ độ cao bẩm sinh, sẽ sản sinh nỗi sợ chết người.
 

Dựa vào đệm hơi để thoát ra, bọn họ chỉ có thể để từng người đi xuống, có người lấy hết can đảm nhảy xuống, có người được cứu thành công, có người nhảy ra khỏi trung tâm suýt thì rơi xuống đất.
 
Cô bạn gái đi theo bạn trai ra ban công, chân run lên vì sợ hãi, cô ấy ôm lấy bạn trai, liên tục nói sợ.
 
Cuối cùng bạn trai tàn nhẫn đẩy cô ấy ra: “Em không dám nhảy, anh không muốn chết chung với em.”
 
Khương Dư Miên đã bỏ máy tính lại từ lâu, điện thoại đã rơi lúc chạy loạn, chỉ còn ôm cuốn nhật ký ở trước ngực.
 
Cô hít phải khói ở cầu thang, vô cùng khó chịu, vừa đi đến bệ cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống thì bị cô gái túm lấy: “Cô đi với tôi đi.”
 
Giọng nói của Khương Dư Miên đã khàn đi: “Cô nhảy đi.”
 
Cô gái lại khóc lóc: “Tôi không dám.”
 
Cô gái không dám nhảy, cũng không chịu buông tay.
 
Khói càng lúc càng dày, khăn ướt của Khương Dư Miên cũng không còn tác dụng, tạm thời cô không thể thoát khỏi người phụ nữ cao lớn hơn mình nhiều.
 
Khương Dư Miên lo lắng, mắt đỏ lên: “Đệm thoát hiểm một lần chỉ có thể đón một người, cô phải nhảy nhanh lên.”
 
Cô không muốn chết, cô phải sống.
 
Trong lúc giằng co, đầu Khương Dư Miên đụng vào ban công, trước mắt lập tức mơ hồ.
 
Bên dưới huyên náo, mọi người hô to: “Nhảy, mau nhảy đi.”
 
Ngọn lửa hừng hực nhanh chóng tràn vào phòng, cô gái sợ đến mức bất chấp chứng sợ độ cao, trèo lên ghế rồi ngã xuống đệm hơi.
 
Vẫn chưa hết bàng hoàng, cô gái nước mắt giàn dụa, run rẩy nói: “Trên đó còn có một cô gái, cô ấy ngất rồi.”
 
Trong lúc bàng hoàng, Khương Dư Miên nhìn thấy ngọn lửa bốc lên tận trời, nghe thấy giọng nói quen thuộc.
 
“Miên Miên.”
 
“Khương Dư Miên.”
 
Cơ thể nặng nề bay trên không trung, cô được người ta ôm vào lòng. Khương Dư Miên mở mắt ra, gió lướt qua hai gò má nóng ran.
 
Người ôm cô chậm rãi rơi xuống là Lục Yến Thần.
 
-
 
Gần đây Lục Tập làm gì cũng không suôn sẻ, vào ngày sinh nhật cậu uống đến không biết trời trăng mây gió gì, say xỉn nằm từ chiều đến tối rồi bị cuộc gọi của Lý Hàng Xuyên đánh thức, bảo với cậu rằng chung cư Gia Cảnh xảy ra sự cố rồi.
 
Lục Tập lập tức tỉnh táo chạy đến, người cứu hộ đã bày một dây rào chắn xung quanh. Gọi cho Khương Dư Miên, điện thoại không liên lạc được, Lục Tập đi lòng vòng xung quanh hỏi thăm tin tức.
 
Nhưng chỉ toàn những quần chúng không biết tình hình và những người cứu hộ bận tối tăm mặt mũi. Lục Tập không hề từ bỏ, gặp người nào hỏi người đó. Cậu không chú ý nhìn đường, suýt thì vấp ngã.
 

Cúi đầu thì nhìn thấy một cuốn vở rất dày, Lục Tập cúi người nhặt lên, mở ra mới biết đó là một cuốn nhật ký. Cậu vốn không thèm để ý, nhưng cái tên ở bên trong đã hấp dẫn sự chú ý của cậu.
 
Ngày 10 tháng 10 năm 20xx.
 
Ngôi sao rất đẹp, Miên Miên rất nhớ mọi người.
 
Ngày 12 tháng 10 năm 20xx.
 
Ba mẹ đi rồi, anh trai cũng về nhà của anh ấy, tôi chỉ còn ông nội thôi.
 
Ngày 18 tháng 12 năm 20xx.
 
Ông nội đổ bệnh, tôi rất sợ.
 
Tháng 6 năm 20xx.
 
Ông nội qua đời, tôi trốn trong phòng khóc lén bị anh ấy phát hiện.
 
Anh trai nói anh ấy vẫn luôn sống một mình, bảo tôi đừng sợ, còn dạy cho tôi rất nhiều thứ. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Nhật ký ghi chép lại khoảng thời gian khó khăn nhất của cô gái, Lục Tập dần mất kiên nhẫn, lật mấy tờ cùng lúc, lật ra phía sau. Năm nay là năm Khương Dư Miên lên cấp ba.
 
Tháng 9 năm 20xx.
 
Khai giảng, tôi không thấy vui chút nào.
 
Một thân một mình nhập học, ăn cơm một mình, một mình về nhà.
 
Tháng 10 năm 20xx.
 
Cuối cùng cũng nghỉ lễ, cậu mợ dẫn theo em trai đi du lịch.
 
Tôi không hề ngưỡng mộ bọn họ. Khi tôi lớn bằng em ấy, ba mẹ cũng dẫn tôi đi...tiếc là về sau không còn cơ hội này nữa.
 
Tháng 11 năm 20xx.
 
Anh trai đoạt giải rồi, anh ấy giỏi quá, tôi muốn trở thành người giống như anh ấy vậy.
 
Tháng 12 năm 20xx.
 
Lý do bọn họ bắt nạt tôi lại là vì có người thích tôi, tôi không đánh thắng bọn họ, đau quá.
 
Tháng 1 năm 20xx.
 
Tại sao không chịu giúp tôi? Vì sao tôi phải tha thứ? Tôi không thể im lặng chịu đựng được.
 
Anh trai đã nói, dù chỉ có một mình cũng phải sống tốt.
 
Càng về sau, dưới ngòi bút của cô người ‘anh trai’ xuất hiện càng nhiều. Dường như cô đã xem ‘anh trai’ là động lực tinh thần để cô tiến về phía trước, dùng sự xuất sắc của ‘anh trai’ để thúc đẩy bản thân tiếp tục cố gắng.
 
Nhưng những bất công, kỳ thị, xa lánh mà cô gặp phải trong cuộc sống lại từng bước từng bước ép cô gái yếu đuối rơi xuống vực sâu.
 
Lục Tập nóng lòng muốn tìm ra người ‘anh trai’ này là ai, cho đến khi cậu lật đến mặt sau, trang nào cũng có tên của Lục Yến Thần.
 
‘Bụp’, cuốn sổ nặng nề rơi xuống đất, những trang nhật ký lật bay trong không khí.
 
Phải mất một lúc lâu Lục Tập mới hoàn hồn trước cú sốc ấy, cậu cúi người nhặt sổ lên, nhưng tình cờ từng câu từng chữ trong trang giấy mới lật lại khiến vành mắt cậu ửng đỏ.
 
Tháng 5 năm 20xx.

 
Tôi không kiên trì được nữa, muốn gọi điện cho anh trai nhưng tôi không có số của anh ấy.
 
Tôi tìm thấy số điện thoại ông nội Lục từng để lại, chần chừ hồi lâu mới dám gọi. Người nghe điện thoại thật hung dữ, cậu ta nói anh trai bộn bề nhiều việc, cảnh cáo tôi không được gọi đến nhà bọn họ nữa.
 
...
 
Người nào cũng thế, cậu mợ còn không muốn quan tâm tôi, nói chi đến người dưng nước lã.
 
Bị người thân đối xử lạnh nhạt, ở trường thì bị bắt nạt. Khi Khương Dư Miên đau khổ nhất, cô đã từng lấy hết can đảm gọi đến nhà họ Lục, cầu xin sự giúp đỡ.
 
Hôm đó Lục Tập ôm bóng rổ chuẩn bị ra ngoài nên đã tiện tay nghe điện thoại, nghe nói có người muốn nói chuyện với Lục Yến Thần: “Tìm anh tôi? Anh tôi bận lắm, làm gì có thời gian để ý đến cô.”
 
“Không cần biết cô dùng thủ đoạn gì mà lấy được số điện thoại nhà tôi nhưng tôi cảnh cáo cô đừng có gọi nữa, coi chừng tôi kiện cô tội quấy rối đấy!”
 
Người quen của anh cậu đều biết Lục Yến Thần không ở nhà họ Lục. Muốn thông qua bọn họ để lừa số của anh cậu à? Không có cửa.
 
Vào thời điểm đó, Lục Tập chỉ quan tâm đến việc đi chơi, không đi sâu vào cuộc trò chuyện nên nghe máy xong là quên luôn. Cậu không biết câu châm chọc bản thân nói ra lại cướp đi hi vọng cuối cùng của cô gái.
 
Từ đó về sau, Khương Dư Miên không còn gọi đến nhà họ Lục nữa.
 
Lục Tập siết chặt cuốn nhật ký trong tay, xem đi xem lại trang giấy đó, hai mắt toàn tơ máu. Dáng vẻ thống khổ của hiện tại khiến người qua đường phát sợ.
 
“Chàng trai, cậu muốn tìm người à?”
 
“Bạn...bạn tôi ở trong tòa nhà xảy ra hỏa hoạn kia.”
 
“Nơi này không an toàn, mọi người đều đã được sơ tán đến con đường học viện bên kia, còn không thì đang ở bệnh viện.”
 
Lục Tập cầm theo cuốn sổ chạy theo hướng người kia chỉ.
 
Cậu muốn gặp Khương Dư Miên ngay lập tức, muốn xin lỗi cô.
 
Một số người an toàn và không bị thương được sắp xếp nghỉ ngơi ở nơi thoáng đãng, những người bị thương được đưa đến bệnh viện gần nhất. Lục Tập cầm ảnh Khương Dư Miên hỏi khắp nơi không có nên đã chạy đến bệnh viện. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cậu cũng tìm thấy tin tức của cô. Y tá nói: “Đúng là vừa nãy có vài người thoát khỏi đám cháy đến đây, bọn họ đang ở trong khu cấp cứu.”
 
Bây giờ đã hơn một giờ sáng, tất cả bệnh nhân đến khám bác sĩ đều phải đến khu cấp cứu, phạm vi truy tìm đã giảm đi rất nhiều.
 
Nhưng mà cậu tới không đúng lúc, đúng là có một đám người ở hiện trường vụ cháy đang ngồi trong phòng cấp cứu nhưng Khương Dư Miên không có mặt.
 
"Mọi người có nhìn thấy cô gái này không? Cô ấy là bạn tôi, tôi nghe nói có vụ cháy xảy ra, tôi không thể liên lạc với cô ấy.”
 
Người bên cạnh nhìn thoáng qua, ấn tượng với người đẹp: "Có, lúc nãy cô gái vừa đi cùng một người đàn ông.”
 
Đàn ông?
 
Chẳng lẽ là Thẩm Thanh Bạch?
 
Một người qua đường chỉ hướng cho cậu : “Tay của người đàn ông đó bị thương, mới băng bó xong, hình như đi vệ sinh thì phải."
 
Lục Tập đi theo hướng bảng wc chỉ, cuối cùng cũng nhìn thấy người mình muốn tìm ở hành lang. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Nhưng cô không ở một mình, người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô không phải ai khác mà chính là người anh trai thân quen – Lục Yến Thần.
 
Lục Tập còn chưa kịp suy nghĩ tại sao người anh cả lẽ ra phải quỳ trong nhà thờ tổ lại xuất hiện ở đây thì đã nhìn thấy cô gái cậu ngày đêm nhung nhớ đang chủ động ôm cổ anh, kiễng chân hôn anh.

 ----

Thời điểm được Lục Yến Thần cứu, Khương Dư Miên đã tỉnh lại.


 


Cú va chạm trên đầu khiến cô choáng váng, cũng may không quá nghiêm trọng, trên đường đến bệnh viện đã tỉnh táo trở lại.


 


Lục Yến Thần không để ý đến an nguy của bản thân, tay không leo lên tầng bốn, thắt dây cứu viện ôm cô xuống, bắp tay và bàn tay đều bị trầy xước, vết xước ở các mức độ khác nhau.


 


Còn Khương Dư Miên trong lòng anh thì được bảo vệ rất tốt.


 


Trên đường xe đi đến bệnh viện, Khương Dư Miên không ngừng rơi nước mắt.


 


"Đừng khóc." Lục Yến Thần giơ tay lên muốn lau cho cô, lại nhìn thấy trên bàn tay phủ đầy vết máu bèn thu lại, giấu ra phía sau để cô không nhìn thấy: "Em khóc, trái tim anh sẽ đau."


 


"Đã đến lúc này rồi mà anh còn nói nhảm nữa." Khương Dư Miên chỉ coi như là anh đang nói những lời dễ nghe để dỗ dành cô.


 


Lục Yến Thần mệt mỏi mỉm cười: "Không gạt em đâu, thật đấy."


 


Khương Dư Miên lau khô nước mắt, cố gắng nín khóc, cắn chặt môi khi bác sĩ bôi thuốc và băng bó cho Lục Yến Thần. Sau đó, Lục Yến Thần nói đến nhà vệ sinh, cô cũng nhất định phải đi theo.


 


Cho đến trước cửa phòng vệ sinh, Lục Yến Thần không thể không nhắc nhở: "Miên Miên, đây là nhà vệ sinh nam."


 


Cô gái vô cùng uất ức nhìn anh, đôi mắt không nỡ: "Em ở bên ngoài chờ anh mà."


 


Dáng vẻ tội nghiệp giống như một con thú cưng bị bỏ rơi.


 


Thế nhưng cô không phải là thú cưng, cô là cô gái rơi một giọt nước mắt cũng sẽ khiến cho anh đau lòng.


 


Hai người đứng trước bồn rửa tay công cộng, Lục Yến Thần quyết định bảo cô giúp đỡ: "Được rồi, anh không tiện, giúp anh lau sạch chỗ bụi dính ở tay trái."


 


"Được, được!" Khương Dư Miên rút khăn giấy, nghiêm túc lau chỗ không bị thương cho anh, rửa sạch dưới vòi nước, lại trở về dáng vẻ sạch sẽ ban đầu.


 


Nơi nghỉ ngơi có rất đông người, thế nhưng hành lang lại rất yên tĩnh.


 


Vì thế bọn họ dừng lại trên đường trở về. Lục Yến Thần trấn an cô: "Hôm nay bị dọa sợ rồi phải không?"


 


Khương Dư Miên thành thật gật đầu, nhớ lại mà cảm thấy sợ hãi: "Lửa to đến quá đột ngột, không dễ gì mới chạy được xuống lầu, lại phát hiện lối ra bị chặn, lúc nhảy đệm khí cũng rất sợ hãi."


 


Kết quả, người nọ kéo cô, hại cô thiếu chút nữa ngất xỉu tại hiện trường hỏa hoạn.


 


Nếu như không có Lục Yến Thần bất chấp nguy hiểm xông lên cứu cô, chậm thêm một bước nữa, có lẽ cô đã mất mạng trong biển lửa rồi.


 


"Không phải anh ở nhà thờ tổ sao?"


 


"Vốn định trả lời tin nhắn cuối cùng cho em."


 


Mạng Internet phát triển giúp anh biết được tin tức này vào thời điểm mấu chốt khi chuẩn bị đặt điện thoại xuống. Người từ trước đến nay trầm ổn đã mất đi lý trí không cần mạng tìm đến cô.


 


Cơn ác mộng mười bảy năm vây hãm anh đã bị lật đổ.


 


Khương Dư Miên biết anh áy náy với ba mẹ, sự day dứt nhiều năm đã sớm thấm vào trong máu thịt. Cô đã từng đồng ý ở bên cạnh anh, sau đó phát hiện Lục Yến Thần bị nhốt trong đó, nếu như người cứu rỗi chết đi thì có lẽ không có ai có thể cứu được anh.


 


Bây giờ, vào ngày sinh nhật của anh, cô suýt nữa thì xảy ra chuyện.


 


Lục Yến Thần không cách nào tưởng tượng được cảnh tượng kia, cho dù hiện tại bình an tránh thoát, thế nhưng anh vẫn cảm thấy đó là một cơn ác mộng khiến người ta… sợ hãi.


 


"Là một cơn ác mộng."


 


Khương Dư Miên chậm rãi lắc đầu: "Nhưng mà anh đã cứu được em, chúng ta đều bình an sống sót, đây là chuyện tốt."


 


Lục Yến Thần không thể không thừa nhận: "Em không bị thương, quả thật là chuyện tốt."


 


"Không chỉ như vậy." Khương Dư Miên nắm lấy bàn tay không bị thương của anh: "Lục Yến Thần, sinh nhật của anh chưa bao giờ là ác mộng, em nghe được video chú và dì ghi lại cho anh rồi."


 


"Bọn họ rất yêu anh, nhất định hy vọng anh sẽ sống vui vẻ."


 


Mỗi người đều có trách nhiệm khác nhau, làm việc chăm chỉ, chăm sóc gia đình, đồng hành cùng con cái. Khi không thể cân bằng, họ có xu hướng chọn như trước đây, kiếm đủ vốn để cho con cái một cuộc sống tốt đẹp hơn.


 


Họ không sai, chỉ là lựa chọn không giống nhau.


 


"Anh nhớ họ, họ cũng đang nhớ anh."


 


"Anh đã xem video nhiều lần, anh đã quên những gì họ nói ở cuối video sao?"


 


Bởi vì tuổi tác giữa Lục Yến Thần và Lục Tập chênh lệch khá lớn, thông tin văn bản có thể tiếp nhận được không giống nhau, ba Lục mẹ Lục không thiên vị bất kỳ ai giữa hai người nên đã chia ra để quay lại video, dùng phương thức thích hợp chúc mừng riêng cho hai anh em.


 


Cô đã nghe những gì ba mẹ nói với Lục Yến Thần ở cuối video: "Ngày con được sinh ra là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của chúng ta, con trai yêu dấu, chúc con sinh nhật vui vẻ."


 


Lục Yến Thần không quên, càng không thể quên.


 


Video từ khi bị anh cố ý cất đi thì chưa từng xem lại nữa, thế nhưng những dòng chữ và âm thanh kia lại khắc sâu vào trong trí nhớ của anh. Chính vì vậy, anh mới càng căm hận cuộc điện thoại ước nguyện kia. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


 


Người đàn ông hiếm hoi lộ ra cảm xúc trước trán đã nổi lên gân xanh, Khương Dư Miên cố gắng xoa dịu: "Từng chỉ nghe được những gì anh đã trải qua thời niên thiếu từ miệng người khác, em không có cách nào đánh giá, vì thế vẫn luôn không dám nói ra suy nghĩ gì khác."


 


"Nhưng mà bây giờ..." Cô cảm nhận được sự quyến luyến và tình yêu của cặp vợ chồng đối với anh, ba mẹ như vậy, cho dù đi đến cuối cuộc đời, nhất định không phải oán giận ngồi trên chiếc máy bay này, mà là tiếc nuối khi không thể thỏa mãn tâm nguyện của con mình, đã lỡ hẹn sinh nhật của anh.


 


Vì vậy, bây giờ cô dũng cảm kiễng mũi chân, trao lời chúc phúc tốt đẹp và cả trái tim của mình: "Chúc mừng sinh nhật, Lục Yến Thần."


 


Môi của cô gái, mềm mại và ngọt ngào.


 


Lông mày người đàn ông giãn ra, ngón tay nắm chặt dần dần buông lỏng, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô gái, cúi đầu dây dưa.


 


Lục Tập ở xa gắt gao nhìn chằm chằm một màn này, quyển sổ tay trong tay sắp bị cậu bóp nát.


 


Hóa ra là như vậy...


 


Người Khương Dư Miên thích chính là "anh trai" trong nhật ký của cô, cũng là anh trai của cậu - Lục Yến Thần.


 


Cuối cùng, hai người tách nhau ra khi phát hiện ra sự tồn tại của người thứ ba.


 


Trong nháy mắt, bọn họ nhìn sang. Lục Tập không biết xuất phát từ tâm lý gì, xoay người biến mất trong bệnh viện.


 


Khương Dư Miên hơi kinh ngạc, vẫn hơi luống cuống: "Lục Tập nhìn thấy rồi."


 


Lục Yến Thần một tay che chở cho cô, chững chạc mà đáng tin cậy: "Sớm muộn gì nó cũng phải biết."


 


Ngại với Lục Tập nên bọn họ vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp, nếu đã bị bắt gặp vậy thì cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.


 


Khương Dư Miên định tìm Lục Tập để nói thật, nói cho cậu biết đáp án lần trước. Kết quả, ngày hôm sau cô nhận được điện thoại ông cụ Lục quan tâm hỏi thăm.


 


Ông cụ Lục sau khi tỉnh lại biết được chung cư Gia Cảnh xảy ra chuyện, vội vàng gọi cho cô, nghe cô nói bình an vẫn không tin, nhất định muốn cô trở về, thấy người thì mới an tâm.


 


Thím Đàn ở bên cạnh, hai người bên xướng bên họa, Khương Dư Miên không thể không đồng ý.


 


Chỉ có điều, lần này là cô và Lục Yến Thần cùng nhau trở về nhà họ Lục.


 


Thấy Khương Dư Miên còn nguyên vẹn xuất hiện trước mặt bọn họ, ông cụ Lục rất vui mừng, quay đầu nhìn Lục Yến Thần, ông cụ Lục nghi hoặc nhíu mày: "Cháu không ở nhà thờ tổ sao?"


 


Không đợi Lục Yến Thần trả lời, thím Đàm bên cạnh bất ngờ kêu lên: "Ai da! Yến Thần, tay cháu bị sao thể?"


 


Bởi vì tối hôm qua khi lôi dây thừng đáp xuống, lòng bàn tay Lục Yến Thần bị xước nghiêm trọng, quấn mấy lớp gạc thật dày nên cực kì chói mắt.


 


Ông cụ Lục cuối cùng cũng phát hiện, kinh ngạc hỏi: "Tay của cháu?"


 


Lục Yến Thần mặt không đổi sắc: "Vết thương nhỏ thôi ạ."


 


Khương Dư Miên âm thầm che trước người anh, mạch lạc rõ ràng nói cho bọn họ biết: "Ngày hôm qua, căn hộ bốc cháy, là anh Yến Thần kịp thời xuất hiện cứu cháu, kết quả lại khiến chính mình bị thương."


 


Cứ như vậy bọn họ đã biết, Lục Yến Thần không ở nhà thờ tổ là bởi vì đi ra ngoài cứu cô, bị thương cũng là vì cứu cô.


 


Là một người ngoài, hành vi ôm trách nhiệm lên người mình quả thật cũng không sáng suốt, thế nhưng Khương Dư Miên đã hiểu rõ cách hành động của ông cụ Lục.


 


Giống như bây giờ...


 


Vừa nghe Lục Yến Thần là vì cứu Khương Dư Miên, ông cụ Lục nói vài câu được, khen anh có trách nhiệm, cũng không chỉ trích Khương Dư Miên.


 


Trưởng bối nhà khác đều thiên vị con cháu nhà mình nên cô cũng không cảm thấy kỳ quái, ở trước mặt ông cụ Lục, ngay cả người ngoài như cô so với Lục Yến Thần còn nhận được nhiều quan tâm hơn.


 


Cô cũng không vui vẻ như thế, cô cảm thấy khó chịu cho Lục Yến Thần.


 


Tất cả những gì Lục Yến Thần làm là chỉ vì mong người ta khen anh anh dũng can đảm thôi sao?


 


Tất nhiên là không.


 


Anh cứu người mà bản thân không muốn mất đi, bị thương cũng không tiếc, thế nhưng nếu như có nhiều người quan tâm anh thêm một chút thì tốt rồi.


 


Đáng tiếc, ông cụ Lục vĩnh viễn không thể đối đãi với Lục Yến Thần giống như che chở Lục Tập. Khương Dư Miên cảm thấy bất công thay anh, nhưng cũng chẳng cách nào xoay chuyển được thái độ của người già.


 


Bỗng nhiên Ông cụ Lục hỏi: "Còn đi nhà thờ tổ bên kia không?"


 


Lục Yến Thần im lặng một lát, xoay người định đi, nhưng Khương Dư Miên phản ứng nhanh nắm lấy tay anh, nắm rất chặt.


 


Tất cả mọi người đều nhìn cô, Khương Dư Miên kiên trì giải thích: "Tối hôm qua, anh Yến Thần bị thương, không chỉ ở trên tay, bác sĩ nói cần nghỉ ngơi thật tốt, đến nhà thờ tổ sẽ không chịu được mất."


 


Lục Yến Thần cứu Khương Dư Miên, Khương Dư Miên nói chuyện thay anh cũng là hợp tình hợp lý. Ông cụ Lục cũng không nghĩ nhiều, chỉ là khi nhìn thấy vết băng bó của Lục Yến Thần thì thả lỏng: "Nếu bị thương thì nghỉ ngơi cho tốt, bên kia trước tiên khoan hãy đi."


 


Khương Dư Miên vẫn vững vàng nắm lấy Lục Yến Thần không buông.


 


Cô đã cược thắng.


 


Nguyên nhân Lục Yến Thần chậm chạp không đi ra ngoài không chỉ là do anh trọng tình, mà còn bởi vì có người gây áp lực lâu dài.


 


Cô biết Lục Yến Thần cũng không e ngại ông nội Lục, nhưng anh cảm thấy thiếu nợ, cho nên vẫn dung túng người già có tư tưởng ngoan cố này. Mỗi lần ông nội Lục nhắc tới chuyện liên quan đến ba mẹ, anh đều sẽ nhượng bộ.


 


Khương Dư Miên kéo Lục Yến Thần nói: "Em có chút việc chưa làm xong, cần mượn máy tính của anh."


 


Lục Yến Thần đưa cô đến phòng sách.


 


Điện thoại di động và máy tính của Khương Dư Miên đều bị mất, điều này đối với một người trong ngành công nghiệp máy tính mà nói vô cùng khó chịu, nhưng vào thời điểm đó, bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn cả. Người còn sống thì số liệu vẫn có thể khôi phục lại được, giống như buổi sáng Lục Yến Thần cho người đưa điện thoại di động mới đến, rất nhanh đã làm xong sim mới, vẫn là số ban đầu kia.


 


Khương Dư Miên liên lạc với đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm, làm phiền anh ta chuyển lại số liệu của điện thoại cũ. Khương Dư Miên làm lại công việc tối hôm qua, nhập lại âm thanh.


 


Phụ thuộc vào các thiết bị điện tử trong một thời gian dài, cô biết rằng sao lưu là rất quan trọng, mặc dù rắc rối nhưng có thể phát huy giá trị lớn vào thời điểm quan trọng.


 


Lần này, Khương Dư Miên nghe rất nhanh, những phần liên quan đến ba mẹ đều bỏ qua, tua đến đoạn có lẫn giọng trẻ con.


 


Đoạn âm thanh đó không phải trích xuất từ video, trong đó có giọng nói của ba Lục mẹ Lục và hai con trai, căn cứ vào phân tích nội dung, chắc hẳn là hai bên vô tình đã ghi lại cuộc gọi trong lúc gọi điện thoại.


 


"Thầy giáo các con vẫn luôn khen con, con trai thật là giỏi."


 


Ban đầu chỉ có Lục Yến Thần nói chuyện với mẹ. Không lâu sau, đột nhiên Lục Tập lái xe đồ chơi xông vào, kêu muốn nói chuyện với mẹ.


 


Lục Yến Thần đưa điện thoại di động cho em trai, bà Lục trong điện thoại hỏi con trai út: "Chơi đồ chơi có vui không?"


 


Tiểu Lục Tập nói: "Vui lắm ạ, con vẫn muốn thêm nữa."


 


Giọng nói của ông Lục xen vào: "Ba sẽ mua, chỉ cần con thích, ba mẹ đều sẽ mua cho các con."


 


Con trai út muốn gì cũng nói thẳng, con trai lớn lại rất hiểu chuyện, không bao giờ chủ động đưa ra yêu cầu. Hai vợ chồng không thiên vị bất cứ ai, bèn hỏi anh có nguyện vọng sinh nhật gì.


 


Thiếu niên thanh tú nói: "Không có ạ."


 


Lúc này tiếng trẻ con non nớt kia lại chen vào điện thoại: "Muốn ba mẹ trở về chơi."


 


Lục Yến Thần nói với em trai: "Ba mẹ rất bận rộn."


 


Tiểu Lục Tập không nghe, ba mẹ trong điện thoại dùng một cách khác trấn an con trai út: "Tiểu Tập, con đã ước muốn có đồ chơi rồi, không thể tham lam."


 


Tiểu Lục tập không chịu từ bỏ, quấn lấy anh cầu nguyện với ba mẹ: "Anh ơi, anh ước, muốn ba mẹ trở về chơi với em đi."


 


Em trai sáu tuổi thẳng thắn mà đơn giản yêu cầu chọc trúng nỗi nhớ ba mẹ của cậu bé mười hai tuổi, dưới sự thúc giục của em trai, cậu bé cuối cùng đã ước nguyện: "Con hy vọng, hai người có thể trở về đón sinh nhật với con và Tiểu Tập."


 


Ba Lục mẹ Lục rất khó xử.


 


Con trai út rất dễ dỗ, đồ chơi đơn giản có thể khiến cậu hạnh phúc, nhưng con trai lớn thì khác. Đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, yêu cầu sinh nhật duy nhất chỉ là gặp bọn họ một lần. Hai vợ chồng do dự thật lâu, cuối cùng cũng không đành lòng từ chối yêu cầu của con trai.


 


Tại thời điểm này, bản ghi âm kết thúc.


 


Đây mới là chân tướng của mười bảy năm trước...


 


Khương Dư Miên ngồi trên ghế, rất lâu không nhúc nhích.


 


Chờ cô hồi phục tinh thần lại thì phát hiện nước mắt trên mặt sắp khô.


 


Khương Dư Miên chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, chóp mũi đỏ bừng, đi ra thiếu chút nữa đụng phải Lục Yến Thần.


 


"Làm sao vậy?" Lục Yến Thần liếc mắt một cái đã phát hiện cô không đúng.


 


"Không, không sao đâu." Khương Dư Miên hoảng hốt.


 


Sự tồn tại của bản ghi âm kia, cô không xác định có bao nhiêu người biết, nhưng cô khẳng định Lục Yến Thần nhất định nhớ rõ cuộc điện thoại kia.


 


Khi đó, anh đã mười hai tuổi, có năng lực nhận thức và trí nhớ rõ ràng, làm sao có thể không nhớ rõ nguyên nhân và quá trình ước nguyện.


 


Thế nhưng anh không nói gì cả.


 


Chóp mũi vừa trải qua kích thích từ nước lạnh lại thêm chua xót, Khương Dư Miên mở rộng cánh tay: "Lục Yến Thần, anh ôm em đi."


 


Lục Yến Thần, em muốn ôm anh.


 


Vẻ mặt đáng thương không thể diễn tả được của cô gái đã chạm đến trái tim cứng rắn của người đàn ông, anh ôm người vào lòng, cằm khẽ khàng đặt lên đỉnh đầu cô, giống như bọc cả người cô lại, một tư thế tràn ngập cảm giác an toàn.


 


"Gặp phải chuyện gì muốn nói với anh hả?"


 


Khương Dư Miên thuận miệng trả lời: "Thật sự không có gì, vừa rồi ngủ gật mơ một giấc mơ, mơ thấy hỏa hoạn, trong lòng vẫn còn sợ hãi."


 


Có người ở chung cư nối dây điện bừa bãi, vô tình bốc cháy, lại tình cờ gặp phải vật liệu dễ cháy khiến cho ngọn lửa lan nhanh. Ngoại trừ những người bình an trốn thoát như bọn họ, còn có hai người trọng thương nhập viện, không biết sinh tử.


 


Đến nửa đêm, trời mưa to, dấu vết cháy được gột sạch.


 


Lục Yến Thần tin lời cô, cả buổi chiều đều ở phòng sách với cô.


 


Sẩm tối lại có một trận mưa. Lúc ăn cơm, Khương Dư Miên cố ý ngồi xuống bên cạnh Lục Yến Thần, lý do là tay phải Lục Yến Thần bởi vì cô bị thương, cô phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc Lục Yến Thần.


 


Ông cụ Lục không nghi ngờ, chỉ có Lục Tập chú ý tới mỗi một chỗ tương tác giữa hai người, trong lòng cực kỳ khó chịu.


 


Cô gái mình thích thích người khác, người kia lại còn là anh cả của mình, ngoại trừ ghen tuông ra thì còn có nghi hoặc.


 


Cậu khó có thể tưởng tượng được hai người khác biệt lớn như vậy làm sao đến được với nhau?


 


Lục Yến Thần mới về nước nửa năm, đột nhiên lưỡng tình tương duyệt với Khương Dư Miên? Hay là nói bọn họ từ sớm...Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


 


Khi đó, Khương Dư Miên còn là học sinh trung học, nếu như Lục Yến Thần có tâm tư với cô gái nhỏ tuổi như thế, vậy thì thật ghê tởm.


 


Còn Khương Dư Miên, trong nhật ký rõ ràng viết "anh trai", thế nhưng lại hôn Lục Yến Thần, đây là cái gì? Loạn luân, đi ngược lại luân thường đạo lí?


 


Lục Tập càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp quăng bát đũa: "Không ăn nữa."


 


“Thằng nhóc lôi thôi này, càng ngày càng coi trời bằng vung!” Ông cụ Lục vuốt râu trừng mắt, cũng chẳng có cách gì với cháu trai nhỏ, còn cho rằng cậu xảy ra chuyện gì, sai người đi hỏi thăm.


 


Tâm trạng Lục Tập không tốt, không muốn gặp bất kì người nào. Mãi cho đến khi Lục Yến Thần chủ động gõ cửa phòng cậu.


 


“Ý, anh cả tới rồi." Lục Tập vừa mở miệng là miệng đầy trào phúng: "Vừa biểu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, không tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm, đến khoe khoang với em à?"


 


Lục Yến Thần không dễ tức giận, chút lời nói ngây thơ này còn chưa đủ để quấy nhiễu tâm tư của anh, vẫn trầm ổn như cũ khuyên bảo: "Dáng vẻ oán trời trách đất này bây giờ của em làm cho ai xem?"


 


“Em oán trời trách đất?” Lục Tập không cam lòng tố cáo: "Rõ ràng là hai người tự mình làm chuyện đê hèn."


 


"Không biết nói chuyện thì có thể câm miệng." Lục Yến Thần không chấp nhận dùng những từ ngữ khó nghe kia đặt lên người Khương Dư Miên.


 


"Cái này nghe không quen sao?" Lục Tập nhếch môi trào phúng: "Cũng đúng, bên ngoài đều khen anh phong thần tuấn lãng, giữ mình trong sạch, bọn họ nào biết ngay cả em gái ở trong nhà anh cũng không buông tha."


 


"Em thích thì là thật tâm thật ý, còn anh động lòng thì là lừa gạt quá quắt?" Lục Yến Thần giơ tay lên, đốt xương ngón tay khẽ gõ vài cái vào đầu: "Lục Tập, hai mươi ba tuổi rồi, đầu óc phải trưởng thành."


 


"Còn nữa, đừng dùng biểu cảm này của em để đối mặt với anh, đối mặt với cô ấy." Lục Yến Thần lần đầu tiên ra tay cảnh cáo người em trai tùy ý làm bậy này: "Anh và cô ấy không có bất kỳ ai có lỗi với em, đừng có mà dùng ánh mắt tràn ngập ác ý này của em nhìn cô ấy."


 


Lục Tập quả thật không rõ những điều kia thế nhưng không cản trở cậu nhận định: "Anh cướp đi ba mẹ, còn muốn cướp đi người em thích!"


 


Lục Yến Thần thực sự tức đến bật cười, sao anh lại có em trai ngu ngốc như vậy?


 


"Nhiều năm như vậy, tôi vì nhà họ Lục mà trả giá hết thảy."


 


"Lục Tập, tôi không nợ chú."


 


Anh không muốn xảy ra câu chuyện khơi dậy cảm xúc sau đó bắt tay nói hòa giữa anh em, kết cục của câu chuyện đã định trước tư lâu, từ nay về sau, anh chỉ muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ.


 


Lục Yến Thần xoay người rời đi, bóng người quả quyết, tràn ngập kiên nghị.


 


Chỉ để lại Lục Tập ở nguyên tại chỗ, phẫn uất không thôi.


 


Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vang khắp nơi, từng tiếng bước chân từ xa đến gần, dưới ánh đèn xuất hiện mặt Khương Dư Miên.


 


"Tiểu Á…" Lục Tập vẫn còn gọi cô như trước kia, nhớ tới quan hệ phức tạp, lại đổi giọng xưng hô: "Khương Dư Miên."


 


Khương Dư Miên không thèm để ý đến những chuyện này, cô từng bước đi tới trước mặt Lục Tập, gương mặt dưới ánh đèn hành lang lạnh như băng, ngay cả giọng nói cũng cứng nhắc: "Vì sao cậu lại nói anh ấy như vậy?"


 


"Tôi." Đột nhiên người đang hùng hổ nổi giận biến thành một bên bị ép hỏi, Lục Tập hắng giọng, lớn tiếng: "Tôi sao nào? Tôi nói sai sao? Anh ấy nợ tôi."


 


‘Chát’


 


Khương Dư Miên chưa bao giờ chủ động ra tay đánh ai, cái tát đầu tiên cô ra tay lại hạ xuống mặt Lục Tập.


 


Lục Tập khó có thể tin được, đáy mắt lập tức bốc lên ánh lửa: "Khương Dư Miên! Cô đánh tôi vì anh ấy!"


 


Từ trước đến nay chưa có ai tát cậu, chưa từng có! Mà Khương Dư Miên lại vì Lục Yến Thần mà đánh cậu!


 


"Cậu đáng bị đánh." Sắc mặt Khương Dư Miên nghiêm túc: "Từ trước cho tới bây giờ, tôi chưa từng thuộc về cậu, nói cướp mất là sao?"


 


Cô lại nhớ tới lời Lục Tập tỏ tình với cô, hoàn toàn khác với chàng trai vô tình nghe được ở trong điện thoại lúc trước, Khương Dư Miên cũng không có cách nào vui vẻ hòa nhã nói chuyện với cậu được.


 


Cô trực tiếp ném những lời tàn nhẫn nhất lên mặt Lục Tập: "Cậu nói thích tôi, muốn đuổi theo tôi, nhưng cậu biết không? Tôi không thể thích cậu chút nào."


 


Lục Tập nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng truy hỏi nguyên nhân: "Vì sao?"


 


Khương Dư Miên cười, nhớ lại cuộc điện thoại nhiều năm trước: "Cậu còn nhớ không, hồi trung học tôi từng gặp phải bạo lực học đường. Khi đó, tôi cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi, lần duy nhất muốn cầu xin các người giúp đỡ, là cậu nhận điện thoại, châm chọc tôi si tâm vọng tưởng, cảnh cáo tôi không cho phép tôi gọi lại nữa."


 


"Thật ra không cần cậu uy hiếp, tôi cũng sẽ không gọi lần thứ hai." Bởi vì lần đó đã hao phí tất cả dũng khí của cô, mài mòn tất cả hy vọng của cô.


 


Đó là cháu trai của ông nội Lục, em trai của Lục Yến Thần, làm sao cô có thể nghi ngờ lời nói của cậu chứ?


 


Cô chỉ có thể tin tưởng, Lục gia mà ông nội từng phó thác cũng sẽ không giúp đỡ cô.


 


Vì thế cô chỉ có thể dựa vào chính mình tự mình chống đỡ, cho đến khi ông nội Lục chủ động đề nghị đưa cô về nhà.


 


Khương Dư Miên là người hiểu rõ, cô cũng chưa bao giờ vì chuyện kia mà ghi hận Lục Tập: "Thật ra tôi không trách cậu, giúp tôi là tình cảm, không giúp là bổn phận. Chỉ là, lúc đó cậu thật sự rất ác liệt, cậu sống ở trên mây cho nên không biết người bị mắc kẹt trong vũng bùn tuyệt vọng đến cỡ nào. Bất kỳ câu nào nói ra cũng có thể là rơm cuối cùng đè lên bọn họ."


 


Cô chưa bao giờ nhắc tới chuyện cũ, thậm chí sau này ở chung trở thành bạn bè với Lục Tập cũng không có nghĩa là cô sẽ quên đi những nỗi đau đó.


 


Sự kiêu ngạo của Lục Tập trong nháy mắt suy giảm: "Việc này tôi thực sự xin lỗi cô, tôi biết sai rồi."


 


Khi nhìn thấy nhật ký, cậu đã hiểu bản thân đã sai, vội vàng chạy đến bệnh viện. Sau khi chứng kiến được cảnh tượng khiến cậu tràn ngập ghen tị, ngay cả lời xin lỗi cũng biến mất.


 


Hiện giờ, Khương Dư Miên đích thân nhắc đến, nỗi áy náy lại cuốn tới khiến Lục Tập hối hận không xong.


 


"Không, người cậu thật sự có lỗi không phải là tôi." Khương Dư Miên giơ điện thoại lên, ấn nút phát trước mặt cậu.


 


Khi cuộc đối thoại xa lạ từ trong điện thoại truyền ra, Lục Tập từ nghi hoặc đến khiếp sợ, cuối cùng vẻ mặt trở nên kinh hoàng khó có thể diễn tả thành lời.


 


Cho đến cuối cùng, Khương Dư Miên cố ý hỏi: "Nghe rõ chưa? Lúc trước người thật sự quấy rối, ầm ĩ đòi ba mẹ về nhà đến cuối cùng là ai?"


 


Lục Tập mặt xám như tro tàn.


 


Khương Dư Miên lại không định buông tha cho cậu.


 


Cô ở trước mặt Lục Tập, mở ra chân tướng máu tươi đầm đìa: "Là Lục Yến Thần, thay cậu che giấu, thay cậu bị phạt, còn bởi vậy mà tự trách nhiều năm."


 


"Sinh nhật hàng năm của cậu thoải mái không cấm kị, tùy ý phung phí sự nuông chiều của ông nội đối với cậu, thế nhưng tất cả những chuyện này vốn dĩ là thuộc về Lục Yến Thần."


 


"Anh ấy cố gắng như vậy, từ nhỏ đã ưu tú như vậy, vì cậu, vì để bảo vệ người em trai duy nhất của anh ấy, tự mình yên lặng thừa nhận tất cả chỉ trích và chửi bới, mang tội danh hại chết song thân, trong một đêm mất đi tất cả." Người đàn ông dường như vô tình kia thực ra là người trọng tình nhất. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 


 


Lục Tập bị lời nói sắc bén của cô dồn ép liên tiếp bại lui, Khương Dư Miên vẫn không chịu dừng lại.


 


"Nhưng còn cậu thì sao? Cậu đã làm gì?"


 


"Con ỷ vào sự thiên vị của ông nội Lục mà không học vấn không nghề nghiệp, tùy hứng làm bậy, thường xuyên làm theo ý mình tranh cãi với ông nội Lục."


 


"Cậu dựa vào tài sản cùng địa vị Lục Yến Thần kiếm được tiêu xài qua ngày, chưa bao giờ nghĩ tới gánh vác trách nhiệm bảo vệ nhà họ Lục."


 


Lục Tập á khẩu không nói nên lời, giống như mất tiếng, suy sụp dựa vào tường.


 


"Tôi chưa bao giờ thích chia sẻ cảm xúc của mình với người khác, thế nhưng bây giờ tôi có thể nói với cậu một sự thật." Cô vì Lục Yến Thần cảm thấy bất công, khí thế tràn đầy, chính mình lại đỏ mắt trước. Trong mắt cô tràn ngập sự quật cường của thiếu nữ, lần đầu tiên lộ ra nội tâm, là vì bảo vệ người mình thích.


 


"Người tham lam không phải là anh ấy, là tôi." Khương Dư Miên chỉ vào trái tim: "Tôi giấu mọi người, thích anh ấy chín năm."


 


Từ mười bốn tuổi đến hai mươi ba tuổi, suốt chín năm, Khương Dư Miên đều theo đuổi Lục Yến Thần.


 


Đó là ngôi sao duy nhất trong cuộc sống của cô.


 


Khương Dư Miên vừa khóc vừa cười, giống như cậu đang trào phúng nhận hết sự bảo vệ nhưng chẳng làm được gì nhiều năm như vậy: "Lục Tập, cậu xứng đáng với ai chứ? Không ai có lỗi với cậu cả."