"Đau quá..."
Cổ tay đau nhức khiến Khương Dư Miên tỉnh lại trong cơn buồn ngủ mơ hồ.
Nhận ra Lục Yến thần đang nắm cổ tay mình, Khương Dư Miên ngẩng đầu lên, hơi giận nói: "Anh làm gì thế?"
Vừa tỉnh ngủ, giọng cô hơi dính dính, phát âm không rõ ràng lắm.
Tim Lục Yến Thần hẫng một nhịp, giọng nói khàn khàn: "Xin lỗi, vô tình nắm trúng thôi."
Chuyện này còn có thể vô tình hả? Đột nhiên dùng sức lớn như thế, chẳng lẽ trong lúc ngủ mơ anh đã nắm lấy tay cô, gặp ác mộng sao?
Dù thế nào đi nữa Khương Dư Miên cũng không nghĩ ra trong lúc mình nửa mê nửa tỉnh đã làm chuyện xấu, cô ngờ vực rút tay lại, đỉnh đứng dậy khỏi tấm thảm. Tiếc là lúc ngủ nằm sấp nên bị tê chân, cô vừa đứng lên đã run chân ngã xuống.
Mặt của cô đập vào đùi của Lục Yến Thần trong một tư thế kỳ quặc không thể nào nói nổi...
Hô hấp của Lục Yến Thần chững lại, thật lâu sau anh mới khàn giọng nói: "Miên Miên, anh chỉ làm em đau một chút, không đến nổi hận anh tới mức này đâu nhỉ?"
Trong vài phút ngắn ngủi đã trêu chọc anh tận hai lần.
Khương Dư Miên không dám đứng lên nữa, cô lùi nhanh về sau, rồi trên thảm cách anh thật xa.
"À ừm, em xin lỗi."
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, những lời xin lỗi thay phiên nhau, chỉ có mình cô biết rõ mình xin lỗi vì lý do gì.
Khương Dư Miên chôn mặt vào lòng bàn tay, cũng may là phòng khách không bật đèn, nếu không chắc cô phải đào một cái hố chui vào. Vì tránh bầu không khí xấu hổ lan rộng, Khương Dư Miên dựa vào sự quen thuộc của mình với cách bài trí trong nhà lần mò về phòng ngủ.
Trong phòng khách, người đàn ông kéo tấm thảm điều hòa lên che lại, thật lâu sau mới bình tĩnh.
***
Trời tối, Khương Dư Miên nghĩ đến Thẩm Thanh Bạch đang ở trong bệnh viện, dựa trên nguyên tắc quan tâm bệnh nhân mà gọi điện cho anh ấy, hỏi anh ấy có cảm thấy khó chịu chỗ nào không. Thẩm Thanh Bạch nhìn hai vị hộ sĩ rất tận tâm, có nỗi khổ mà không thể nói.
Các cô phục vụ chuyên nghiệp không thể bắt bẻ nhưng đó không phải là loại quan tâm mà Thẩm Thanh Bạch muốn.
Thậm chí anh ấy còn muốn ích kỷ một chút và để Khương Dư Miên đến đây nhưng mỗi lần ý nghĩ này xuất hiện, câu "lấy ơn đáp trả" kia của Lục Yến Thần nhắc nhở ý nghĩ của anh ấy vô sỉ đến mức nào.
Lúc đi ngang qua cửa, Lục Yến Thần nghe thấy Khương Dư Miên đang nói chuyện với Thẩm Thanh Bạch, trước mặt hiện lên cảnh Thẩm Thanh Bạch đang xoa đầu cô.
Anh hùng cứu mỹ nhân, loại tình tiết này dùng trăm lần cũng thành công, Khương Dư Miên là một người luôn nhớ ơn người khác. Cô sợ Thẩm Thanh Bạch nguy hiểm đến tính mạng hoặc để lại di chứng nào đó, vì thế cô sẽ không ngừng tiếp xúc và giao lưu với đối phương.
Theo thời gian, tình cảm nảy mầm...
"Miên Miên."
"Dạ?"
"Tối nay ăn gì?" Người đàn ông đứng ở cửa giả vờ hỏi.
Quả nhiên lực chú ý của Khương Dư Miên bị phân tán, cô đặt điện thoại xuống đi vào bếp, mở tủ lạnh một cửa ra: "Hình như không có thức ăn."
Trước kia khi còn ở biệt thự Thanh Sơn đã ăn của Lục Yến Thần nhiều bữa cơm như vậy, hiếm lắm mới mời người ta về nhà cũng không thể ăn một hai món được.
Khương Dư Miên khép cửa tủ lạnh lại: "Em xuống siêu thị dưới lầu mua chút đồ, anh muốn ăn gì?"
Giọng điệu chủ nhà khác hoàn toàn với cô gái nhỏ cần được chăm sóc trước kia, giống như anh đang được chăm sóc vậy.
Lục Yến Thần không từ chối mà chỉ giơ tay: "Đi thôi, cùng đi xem một chút."
Hai người đã quen biết nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu họ đi dạo siêu thị mua thức ăn. Đã quen thấy Lục Yến Thần bày mưu tính kế trong phòng họp và dáng vẻ kiềm chế thận trọng trên bản tin, giờ nhìn thấy anh xuất hiện ở khu bán đồ ăn trong siêu thị, cô cảm thấy không được hài hòa lắm. Khương Dư Miên âm thầm thở dài, người kia coi là thật bắt đầu chọn: "Tôm tươi có được không?"
Khương Dư Miên xoay người nhìn: "Được ạ, em sẽ làm tôm om dầu, xào lăn..."
Cô vô cùng tự tin, Lục Yến Thần nghiêng đầu mỉm cười: "Lợi hại thế sao, có gì mà em không biết không?"
"Không biết thì học ạ." Xưa nay cô chưa từng nghĩ lần này không học được thì sẽ mãi mãi không học được, sự thật chứng minh cô rất giỏi, chỉ là tốn thời gian mà thôi. Hai người tiếp tục đi dạo ở chỗ khác, mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn rồi đẩy xe đến quầy thu ngân.
Bên cạnh họ là ba máy quét mã thanh toán tự phục vụ, Lục yến Thần chủ động trả tiền nhưng được nhắc nhở phải tải một app nào đó. Một loạt các thao tác rườm rà, Khương Dư Miên nắm cánh tay anh kéo ra: "Để em làm cho."
Cô đã ở gần trường được ba năm nên đã quen thao tác từ lâu rồi, chỉ cần quét mã là có thể thanh toán.
Món đồ mấy chục tệ nên Lục Yến Thần không tranh giành với cô, anh còn cảm thấy: "Một chương trình đơn giản thế này mà cần có app mới dùng được."
Khương Dư Miên nhặt túi mua sắm bên cạnh quét thêm lần nữa: "Vốn có hai mặt mà, chúng ta muốn tiết kiệm thời gian còn đối phương muốn có người dùng."
Hai người hợp tác cùng thu dọn đồ đạc linh tinh rồi vô thức định cầm túi, hai cánh tay chạm vào nhau, cuối cùng Lục Yến Thần siết chặt túi: "Để anh."
Khóe miệng Khương Dư Miên khẽ cong lên.
Trước đó không lâu còn muốn phân rõ giới hạn với Lục Yến Thần, sau này lại phát hiện hai người dây dưa quá sâu, từ đây trở nên xa lạ là điều không thể. Nhưng bây giờ đã nghĩ thông rồi, nếu đặt anh ở một mối quan hệ nào đó thì lúc ở chung sẽ tự nhiên hơn.
Thậm chí trên đường về nhà họ còn thảo luận nên nấu món gì cho bữa tối.
Sau khi hai người đi, Hứa Đóa Họa mới bước ra từ sau kệ hàng.
Nhìn đôi nam nữ tương tác thân mật trên màn hình điện thoại vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Bây giờ Khương Dư Miên và Tư Thiên Kiêu đang làm ở Thiên Dự, thỉnh thoảng cô ấy sẽ thấy Từ Thiên Kiêu than vãn trong nhóm rằng "thầy hướng dẫn" ỷ vào thâm niên trong công ty mà sai thực tập sinh như các cô làm việc vặt.
Khương Dư Miên rất ít khi nói chuyện, mọi người đều biết cô bận rộn.
Thật sự không ngờ rằng, cô ấy lại thấy Khương Dư Miên và Lục Yến Thần của Thiên Dự đi dạo siêu thị giống như một đôi tình nhân bình thường.
Máu buôn chuyện trong cơ thể không ngừng sinh sôi, Hứa Đóa Họa không nhịn được tò mò mà nhắn tin cho Từ Thiên Kiêu: "Thiên Kiêu, có phải Miên Miên có gì đó với tổng giám đốc Lục của công ty các cậu không?"
Lúc nhận được tin nhắn, Từ Thiên Kiêu đã uống một vòng ở quán bar, cô ấy khéo léo giao tiếp với mấy người đàn ông đến bắt chuyện, không hề phòng bị nên bị tin nhắn này của Hứa Đóa Họa làm giật mình.
Hứa Đóa Họa không giấu được chuyện, cô ấy nói hai ba câu đã moi được ảnh chụp từ Hứa Đóa Họa, khung cảnh siêu thị kia rất quen thuộc, nó ở dưới lầu cách chỗ ở của Khương Dư Miên không xa.
Khương Dư Miên đã từng nói họ quen biết nhau nhưng không phải là quan hệ đó, nhưng đêm hôm khuya khoắt lại ở chung nhà với một người khác phái... Thật là thú vị.
Người đàn ông đang trò chuyện vui vẻ với cô ấy ban nãy không vui vì cô ấy chơi điện thoại quá lâu không để ý đến anh ta, anh ta kiếm cớ nhích lại gần, hỏi cô ấy điện thoại có gì hay mà xem mãi.
Từ Thiên Kiêu say khướt, cầm điện thoại lắc lư trước mặt anh ra: "Bạn tôi chia sẻ chuyện bát quái, anh nói xem có đẹp không?"
Người đàn ông nắm tay cô ấy tán tinh vốn định phối hợp xem ảnh chụp, lúc thấy rõ người bên trong thì ánh mắt lóe lên vẻ kích động.
Chung cư Gia Cảnh.
Khương Dư Miên bận rộn trong nhà bếp, Lục Yến Thần làm trợ thủ cho cô, đây là lần đầu tiên họ làm việc này.
Hai người đều ép mình trưởng thành từ nhỏ, đã nắm vững kỹ năng sống từ lâu, chỉ khác nhau ở chỗ ai lợi hại hơn mà thôi.
Không biết nói thế nào, hai người quyết định làm một bàn đồ ăn so xem ai nấu ngon hơn. Sau khi nhìn chân gà và tôm đầy bàn, Khương Dư Miên chống cằm nghĩ món ăn khác nhau sẽ mang đến sự khác biệt, thế này thì so kiểu gì.
Khương Dư Miên không chịu nhận thua dễ dàng: "Lỡ chân gà em làm ngon hơn anh thì sao?"
"Em nói đúng lắm." Lục Yến Thần không muốn tranh giành với cô nên chỉ thuận nước đẩy thuyền đưa ra lời mời: "Lần sau có thể thử lại."
Bỗng nhiên bữa tối này ấm áp hiếm thấy.
Sau bữa ăn, Khương Dư Miên cứ do dự mãi, cô nói với Lục Yến Thần: "Anh Yến Thần, lát nữa anh sẽ về nhà chứ?"
Lục Yến Thần nghe giọng của cô: "Em đang đuổi người à?"
Khương Dư Miên vội vàng phản bác: "Không phải, anh muốn ở lại cũng được."
Thấy Khương Dư Miên đang thu dọn đồ đạc, hình như muốn ra ngoài, hỏi mới biết cô gái kiên cười này lại muốn đến bệnh viện ở một đêm.
"Đàn anh vì em nên mới phải ở bệnh viện, không có người thân bên cạnh, để anh ấy ở lại một mình cũng không ổn." Cô không phải là bác sĩ nên không thể chữa bệnh, chỉ có thể làm bạn.
Lục Yến Thần chỉ điểm chính xác: "Có hộ sĩ, em cũng biết các cô ấy rất chuyên nghiệp."
"Nhưng đâu có giống ạ, công ty trả tiền chứ em chẳng hề làm gì. Nếu như em không biết trả ơn thì cứu em thật vô dụng." Ý là cô không cần phải bỏ tiền bạc lẫn sức lực nên phải tỏ thái độ.
Lục Yến Thần tức giận cười, đưa tay lên xoa lông mày: "Em cho rằng công ty làm nhiều chuyện như vậy để làm gì?"
Sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, hộ sĩ chuyên nghiệp nhất chỉ là đang trả ơn giúp cô mà thôi.
Nhưng anh không thể nói những lời này, nếu không cô sẽ cảm thấy bên kia còn chưa trả nợ xong đã kiến anh chịu thua thiệt rất nhiều.
Anh đổi cách nói khác: "Chẳng phải em nói cậu ấy cần nghỉ ngơi à?"
"Đúng vậy."
"Vậy em suốt ngày chạy tới đó tìm cậu ấy, chẳng phải là đang quấy rầy sao?"
"Đâu có lố như anh nói chứ." Cô đâu có tới thường xuyên...
Lục Yến Thần lại hỏi: "Chuyện chăm sóc bệnh nhân, em thấy mình và hộ sĩ chuyên nghiệp ai thích hợp hơn?"
Khương Dư Miên không hề do dự đưa ra câu trả lời chính xác: "Hộ sĩ."
"Đúng vậy." Lục Yến Thần hướng dẫn từng bước: "Thỉnh thoảng hỏi thăm để tỏ lòng biết ơn, em cứ ở mãi bên giường bệnh, hai người lại là người khác phái, có rất nhiều chuyện không tiện."
"Cho dù em ngồi bên ngoài nhìn, chỉ sợ cậu ấy cũng không thể nhận như chuyện đương nhiên được. Em còn đi báo đáp ân tình, làm như vậy chẳng phải tăng thêm gánh nặng cho người ta hay sao?"
Khương Dư Miên không có cách nào phản bác lại lời của anh, thậm chí còn bị thuyết phục: "Hình như anh nói cũng đúng."
Khương Dư Miên định mỗi ngày sẽ đến thăm một lần, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Bạch xuất viện.
***
Sáng hôm sau, Khương Dư Miên mang hoa quả đến bệnh viện thăm Thẩm Thanh Bạch, thấy mấy người của tổ nghiên cứu phát minh đều đang ở đây.
Biết Thẩm Thanh Bạch gặp tai nạn bất ngờ, bọn họ cố ý đến thăm, trên bàn có mấy giỏ hoa quả và lẵng hoa, có lẽ là mua ở gần đây, thậm chí kiểu dáng cũng giống nhau.
Khương Dư Miêu nghĩ thầm, cũng may của cô là do cô chọn ở siêu thị dưới lầu.
Đồng nghiệp đến thăm là do nể mặt, mọi người nói chuyện với nhau khoảng nửa giờ rồi đi chỉ còn lại Khương Dư Miên, cô lấy một quả táo từ trong giỏ hoa quả mình mang đến rồi hỏi anh ấy: "Anh ăn không?"
Thẩm Thanh Bạch nhíu mày: "Gọt vỏ phiền lắm."
"Em gọt cho anh." Cuối cùng cũng có thể làm chút chuyện cho ân nhân nên Khương Dư Miên rất tình nguyện.
Cô nhanh tay gọt vỏ táo rồi cắt thành từng miếng đặt vào đĩa sau đó đưa tới trước mặt Thẩm Thanh Bạch: "Cho anh."
Thẩm Thanh Bạch nhìn khoảng cách mà cô đang đứng. Từ sau hôm sờ đầu, Khương Dư Miên không ngồi bên giường nữa.
Thẩm Thanh Bạch nhếch đôi môi khô khốc, đưa tay nhận.
Lúc này cánh cửa được mở ra, một đôi vợ chồng trung niên bước vào.
Hai vợ chồng nhìn thấy đôi nam nữ trẻ đang đút nhau ăn trước giường bệnh, hai mặt nhìn nhau.
Ba Thẩm: "À thì..."
Mẹ Thẩm: "Hai người chúng ta đến không đúng lúc nhỉ?"
Ba mẹ Thẩm Thanh Bạch là nhân viên nghiên cứu khoa học nên bình thường có rất nhiều việc, cuối cùng cũng có kỳ nghỉ nên hai người muốn cho con trai một sự bất ngờ, không ngờ con của họ lại cho họ sự kinh hãi lớn hơn.
Nghe nói Thẩm Thanh Bạch nằm viện, hai người từ chung cư chạy đến, kết quả con họ không thê thảm như trong tưởng tượng mà còn có một cô gái nhỏ xinh xắn ở bên cạnh.
Không hề chuẩn bị mà chạm mặt nhau, Thẩm Thanh Bạch lễ phép giới thiệu họ với đối phương, mẹ Thẩm nghe con trai nói đó là đàn em kiêm đồng nghiệp, thấy hơi thất vọng.
Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Thẩm định giúp con trai mình một tay, chớp lấy thời cơ kéo Khương Dư Miên nói chuyện trên trời dưới đất.
Mẹ Thẩm bóng gió hỏi Khương Dư Miên rất nhiều, ví dụ như công việc gần đây, nghiên cứu chuyên nghiệp...
Còn nói con trai mình từ nhỏ đã không thích cười, luôn treo gương mặt lạnh tanh dọa người, may mắn là khuôn mặt kia không tệ lắm.
Mẹ Thẩm thở dài: "Nhìn cái vẻ lạnh như băng này của nó, chẳng biết sau này có cô gái nào thích nó không nữa."
"Đàn anh vẫn luôn được hoan nghênh đó ạ, dì không cần lo lắng về vấn đề này đâu." Dựa theo sự nổi tiếng của Thẩm Thanh Bạch ở trường, muốn thoát kiếp độc thân chỉ cần vài phút mà thôi.
Phòng bệnh vip có một phòng khách riêng, cho dù thế thì tiếng của mẹ Thẩm vẫn truyền sang phòng sát vách.
Ba Thẩm chắp tay sau lưng: "Xem cái miệng của mẹ con kìa."
Thẩm Thanh Bạch nhíu mày: "Ba, ba nói mẹ kiềm chế chút đi."
Ba Thẩm lắc đầu: "Ba không làm được."
"Hơn nữa, mẹ con đang giúp con còn gì."
"Con không cần."
"Con không cần hay con không có hứng thú với cô gái kia?"
"..."
Bốn người trong phòng bệnh có suy nghĩ khác nhau, chỉ có ba Thẩm với mẹ Thẩm có có mong muốn giống nhau, mong cho con trai có thể theo đuổi thành công cô gái mà mình ngưỡng mộ.
Bằng chính sức lực của mình, mẹ Thẩm giữ Khương Dư Miên ở lại đến trưa, khăng khăng mời cô ăn trưa lúc gần mười hai giờ.
Khương Dư Miên từ chối nhưng đi đến cửa là bị mẹ Thẩm kéo về, cô chỉ có thể cùng đi ăn trưa với ba mẹ Thẩm ở một chỗ gần bệnh viện.
Lục Yến Thần đứng trong căn hộ trống rỗng, mắng: "Nhóc lừa đảo."
Nói là đi xem một chút mà cả buổi sáng cũng không thấy về nhà.
Đúng là Khương Dư Miên rất thông minh nhưng không linh hoạt lắm trong việc đối nhân xử thế, nếu như muốn gài bẫy thì cô hoàn toàn không đấu nổi.
Thứ hai, Khương Dư Miên quay lại công ty làm việc đúng hạn.
Bởi vì năng lực chuyên môn của cô nổi tiếng trong ngành, mọi người đều biết cô không phải là vật trong ao nên không xem cô là thực tập sinh mà chèn ép.
Ngược lại Từ Thiên Kiêu, người mất đi sự bảo vệ sau khi hóa giải hiểu lầm phải chịu không ít khổ. Lời nói và cử chỉ của cô hấp dẫn đàn ông và cũng dễ nhận được sự bài xích từ người khác.
Từ Thiên Kiêu luôn co được dãn được nhưng lúc cô ấy phát hiện đối phương sẽ không những không bỏ qua cho cô ấy vì được lấy lòng mà còn làm nghiêm trọng thêm. Cuối cùng cô ấy không nhịn được nữa mà kháng nghị: "Cùng là thực tập sinh như nhau, sao lại không bắt bọn họ làm?"
"Có thể giống nhau sao? Việc người ta phải làm đâu phải là mấy chuyện vặt vãnh như phân loại tài liệu này." Lấy Khương Dư Miên làm ví dụ, cô thường xuyên không làm ở vị trí thực tập sinh, không ai dám đưa việc vặt vãnh cho cô vì cô có công việc khác.
Trong lòng Từ Thiên Kiêu buồn nôn đến hoảng nhưng cô ấy không nở bỏ nơi tốt như Thiên Dự, cuối cùng cũng không trở mặt.
Ôm một xấp tài liệu rắc rối ngồi trước máy tính, Từ Thiên Kiêu không khỏi nhớ tới hôm trước ở quán bar người đàn ông kia tự xưng là phóng viên, dùng tiền mua ảnh chụp trong tay cô ấy.
Từ Thiên Kiêu bận rộn cả ngày, mãi đến lúc sắp tan làm mới làm xong việc, khi đi lấy nước cô ấy đi ngang qua chỗ của Khương Dư Miên: "Miên Miên, cậu..."
Cô ấy vừa nói, trưởng phòng đã đứng ngay sau lưng: "Khương Dư Miên, theo tôi vào văn phòng một lát."
Khương Dư Miên ngẩng đầu hỏi cô ấy có việc gì gấp không, Từ Thiên Kiêu nuối lời định nói lại: "Chỉ tùy tiện chào hỏi cậu thôi, trưởng phòng gọi cậu kìa, cậu đi trước đi."
Khương Dư Miên đi tới, trưởng phòng đưa cho cô một cái thẻ thang máy: "Trợ lý Diêu bảo cô đến tầng 19."
Sau khi đi một vòng lớn, cuối cùng cô cũng nhìn thấy Lục Yến Thần.
Ở công ty Khương Dư Miên gọi anh là tổng giám đốc Lục, anh mở miệng cũng là nhắc đến chuyện công việc: "Nói về buổi họp báo của 'Theo đuổi ngôi sao' đi."
"Em vẫn luôn giữ liên lạc với người của bộ phận kế hoạch." Buổi họp báo dự kiến vào tháng mười, Khương Dư Miên vẫn luôn theo dõi.
Lục Yến Thần xoay xoay cây bút máy: "Ừ, nhưng em là người nghiên cứu phát minh, có một số việc anh muốn nghe ý kiến của em."
Cuộc trò chuyện này kéo dài nửa tiếng đồng hồ, đã đến giờ tan làm.
Đương nhiên chủ đề sẽ chuyện từ công việc sang việc tư.
"Giờ em về nhà hay đến bệnh viện?"
"Ăn cơm trước rồi mới đến bệnh viện."
"Sao thế, giờ không sợ cậu ấy đói bụng nữa à?"
"Ba mẹ của đàn anh ở đó, có người thân chăm sóc, em đến bày tỏ thái độ là được." Báo đáp ân tình không phải như vậy, thời gian của người trưởng thành rất quý giá, mỗi ngày cô nguyện đến một chuyến đã là thành ý lớn nhất rồi.
Khương Dư Miên thuận miệng nói thật, Lục Yến Thần không xoay bút nữa, trong mắt anh như có điều suy nghĩ: "Em đã gặp ba mẹ cậu ấy rồi à?"
Cô gật đầu: "Còn ăn cơm nữa."
Thật lâu sau, người đàn ông thả bút máy xuống cười với cô: "Tốt lắm."
Hai ngày sau, Khương Dư Miên luôn nhìn thấy mẹ Thẩm, cũng may Thẩm Thanh Bạch kiểm tra không có gì đáng ngại nên được xuất hiện ngay hôm đó.
Công ty sắp xếp xe đến đón, mẹ Thẩm thẳng thắn khen ông chủ biết quan tâm, chỉ có Khương Dư Miên nhận ra tài xế là lão Triệu.
Trên xe, mẹ Thẩm kéo Khương Dư Miên nói chuyện: "Dì với ba nó bận rộn nhiều việc, sắp phải về viện nghiên cứu làm việc rồi, giờ Bạch Bạch vẫn còn là một bệnh nhân..."
Lão Triệu báo cáo lại với Lục Yến Thần.
Người đàn ông đứng trong tòa cao ốc bưng một ly cafe đắng.
Ở cùng một chung cư, ngày ngày chăm sóc lẫn nhau, đúng là tính toán hay thật.
Trước khi đi mẹ Thẩm hết lòng giao phó con trai mình cho Khương Dư Miên: "Miên Miên, dì với chú phải về làm việc, Bạch Bạch đành nhờ con vậy."
Mẹ Thẩm nói hoài nói mãi chẳng ngừng, mãi đến khi điện thoại của Khương Dư Miên rung lên bà mới có thời gian để thở.
"Tiểu Khương, tôi thấy cô sắp hết thời gian nghỉ nửa ngày rồi, cô định khi nào về làm việc thế?" Vẻ mặt của trưởng phòng ôn hòa.
Bởi vì đi đón Thẩm Thanh Bạch xuất viện nên Khương Dư Miên xin công ty cho nghỉ nửa ngày, cô nhìn đồng hồ rồi hứa hẹn: "Buổi chiều tôi sẽ về công ty đúng giờ."
Ai ngờ lời của đối phương lại thay đổi, dùng giọng điệu giải quyết việc chung để thông báo: "Không cần, cô thu xếp một chút, chuẩn bị đi công tác với tổng giám đốc Lục."
----
Khương Dư Miên không ngờ chuyến công tác lại gấp rút như vậy. Ngày hôm sau sau khi nhận được thông báo đã lên máy bay rời thành phố Cảnh.
Công ty rất hào phóng, trợ lý Diêu đích thân đặt vé máy bay, cô và Lục Yến Thần đều ở khoang hạng nhất.
Trước khi cất cánh, Khương Dư Miên nhận được tin nhắn của Thẩm Thanh Bạch, cúi đầu trả lời.
Người bên cạnh như nhìn thấy mọi thứ: "Yên tâm, anh đã thuê quản gia chuyên nghiệp lo cho cậu ấy một ngày ba bữa."
"... Em không có lo." Cho dù cô có nhận lời gửi gắm của mẹ Thẩm thì cũng không có nghĩa phục vụ Thẩm Thanh Bạch một ngày ba bữa.
Biết ơn thì biết ơn, cô không muốn cả đời phải trói buộc với Thẩm Thanh Bạch, chuyện này cô vẫn hiểu rất rõ.
Chuyến công tác đến Vinh Thành, nơi đây từng xảy ra sự việc Khương Dư Miên nhớ như in nhiều năm qua, cô nghĩ mình đã quên, nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh đầy vết sẹo của Lương Ngọc Đồng một cách rõ nét.
Khương Dư Miên hít sâu một hơi.
Thời gian đúng thực là liều thuốc chữa lành mọi thứ, cho dù cả đời cô không quên được, cô cũng sẽ không sợ hãi trước sự việc ấy.
Song, khi nhớ về những người bạn tốt xưa kia, lòng cô lại dấy lên một chút tiếc nuối…
Sau khi rời sân bay, một chiếc xe chuyên dụng đang đợi sẵn đưa hai người về khách sạn.
Khương Dư Miên trình ID của mình, phát hiện mình và Lục Yến Thần đều ở căn hộ xa hoa như nhau.
Cô do dự, ghé sát vào Lục Yến Thần và thì thầm: "Anh là sếp lớn, em chỉ là thực tập sinh, em ở phòng giống anh không thích hợp..."
"Anh nói cậu ta đặt đó." Lục Yến Thần đưa chứng minh thư ra: "Học là nhờ cái đầu, không phải chỗ ở."
Ngụ ý rằng em đi công tác để học, còn chỗ ở chỉ là thứ thiết yếu.
Phòng của cả hai sát vách, Khương Dư Miên đến đây phải nghe theo sắp xếp của Lục Yến Thần, anh bảo nghỉ ngơi trước.
Cất hành lý xong xuôi, Thịnh Phi Phi gọi điện đến, Khương Dư Miên ngồi xếp bằng trên ghế sô pha tám chuyện với cô ấy.
"Miên Miên, đi dạo, ra ngoài đi dạo!" Thịnh Phi Phi như cái máy lặp, ồn ào trong điện thoại.
Khương Dư Miên không thể không nhắc nhở, bây giờ mình không còn là học sinh tùy hứng nữa: "Tớ đi công tác rồi, không có ở nhà."
"Đi công tác? Đi rồi sao!" Còn cô ấy, vẫn là một cô bé đáng thương bị Học viện Mỹ thuật bức đến tàn tạ.
"Cậu đi công tác với ai? Tớ nói cậu nghe, chốn công sở có nhiều thứ loạn lắm đấy. Ôi, lỡ có kẻ chuốc rượu cậu thì sao? Cậu ra ngoài một mình kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay." Thịnh Phi Phi chưa trải qua sự tàn độc của xã hội, nhưng sống trong một gia đình như thế cũng từng nghe không ít chuyện dơ bẩn.
Khương Dư Miên nhanh chóng cắt ngang những suy nghĩ vớ vẩn của cô ấy: "Là Lục Yến Thần."
"Trời, anh Lục, vậy thì không sao." Thịnh Phi Phi bừng bừng lửa hận ngồi trở lại ghế nệm, nhẹ hết cả người.
Máy lạnh đang làm mát, Khương Dư Miên ôm gối ở trên sô pha: "Coi bộ cậu cũng rất tin tưởng anh ấy."
Thịnh Phi Phi trả lời qua điện thoại: "Không phải tớ tin anh ấy, là tớ tin tấm lòng anh ấy đối với cậu."
Câu này hay lắm, Khương Dư Miên cọ lỗ tai vào gối: "Là sao?"
Thịnh Phi Phi ngồi phịch xuống ghế, đong đưa: "Người ta ra nước ngoài còn sợ cậu bị ăn hiếp, bảo tớ với Tần Diễn trông coi cậu."
Khương Dư Miên ngỡ ngàng: "Chuyện này còn có phần của cậu?"
Lúc đầu, cô phát hiện ra Tần Diễn và Tần Chu Nguyệt có quen biết, gặng hỏi mới biết Tần Diễn được người khác nhờ vả, cô không ngờ rằng Thịnh Phi Phi cũng nằm trong số đó.
"Chứ còn gì? Cậu nhớ thời điểm cấp ba tớ đã tìm cậu cực khổ thế nào rồi nhỉ? Được người ta nhờ vả chứ gì nữa?" Nói thật, hồi đó Khương Dư Miên không giao du với ai, Khương Dư Miên với cô ấy chỉ là quan hệ bình thường, hơn nữa cô ấy có hàng tá bè bạn, tội gì phải tìm Khương Dư Miên hết lần này đến lần khác.
Nhưng ai bảo cô ấy bị Lục Yến Thần mua chuộc.
Sau này, dần dần quen rồi cô ấy mới nhận ra, đám chị em bạn dì luôn dính như sam kia đa phần là tình yêu plastic ngoài tươi trong tàn, Khương Dư Miên là kiểu người sẽ âm thầm đáp lại người đối xử tốt với mình.
Theo thời gian, cô và Khương Dư Miên trở thành những người bạn thực sự.
Đột nhiên phát hiện ra một sự thật khác, Khương Dư Miên lại thở dài, Lục Yến Thần thực sự rất tốt với cô.
Việc học và dạy, ăn mặc ở đi lại và thậm chí cả nhu cầu xã hội đều suy nghĩ cho cô.
Cô phải trả ơn Lục Yến Thần đàng hoàng.
Buổi chiều, Lục Yến Thần nhắn tin chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt Khương Dư Miên khi nhìn anh niềm nở vô cùng. Cô xách theo bao tài liệu, giành mở cửa thang máy, ngoài trời nắng chói chang, cô còn chủ động che dù.
Nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu đang giơ dù che nắng, Lục Yến Thần khó hiểu: "Em đang?"
Khương Dư Miên nghiêm túc nói: "Em làm trợ lý đi công tác với anh, đây đều là chuyện nên làm."
"Được, chúng ta lên xe."
"Dạ."
Khương Dư Miên có lịch trình, nơi họ sẽ đến trong chiều nay là nhà máy thông minh.
Với sự phát triển của khoa học và công nghệ, máy móc thông minh đang dần được sử dụng rộng rãi trong các ngành công nghiệp khác nhau, giúp cải thiện đáng kể hiệu suất công việc. Đồng thời, việc giám sát thủ công cũng là điều không thể thiếu, yêu cầu loại bỏ trục trặc kịp thời.
Khương Dư Miên nhìn thấy những cái máy đó: "Gần đây Thiên Dự đang phát triển trong lĩnh vực điều trị y tế phải không?"
Lục Yến Thần đáp: "Sinh lão bệnh tử, y tế là ngành không thể thiếu trong mọi thời đại, trí tuệ nhân tạo y tế là một trong những lĩnh vực nghiên cứu nóng hổi hiện nay."
Mấy năm gần đây, Khương Dư Miên đã tham gia rất nhiều sự kiện nghề nghiệp, nghe rất nhiều lớp diễn thuyết xuất sắc, nhưng không chân thực bằng chiều nay Lục Yến Thần đưa cô đi xem tận mắt những thứ này.
Giọng nói đều đều và cương nghị của anh liên tục vang lên bên tai cô, từng câu từng chữ đều chứa cả bầu trời kiến thức. Chuyến công tác này khác với tưởng tượng của Khương Dư Miên, trông Lục Yên Thần như đang dạy cho cô một tiết học khác.
Sáng hôm sau, cô lại đi thị trường ngoại tuyến cùng Lục Yến Thần.
Những kinh nghiệm làm việc này không cần thiết đối với Lục Yến Thần, nhưng lại phù hợp với Khương Dư Miên.
Chuyến đi kết thúc lúc mười hai giờ rưỡi.
Khương Dư Miên đói meo: "Trưa nay ăn cái gì?"
Lục Yến Thần nhướng mày: "Em là trợ lý hay anh là trợ lý?"
Khương Dư Miên xoa xoa bụng: "Thì em đang hỏi ý kiến sếp mà?"
Lục Yến Thần ra lệnh: "Chỉ cần không phải là khách sạn, tùy em chọn."
Khương Dư Miên tìm kiếm cả buổi và tìm thấy một nhà hàng Thái cảnh đẹp.
Lục Yến Thần đẩy menu cho cô, Khương Dư Miên vừa hỏi vừa chọn rồi gọi bốn món chính.
"Tổng giám đốc Lục."
"Hả?"
Khương Dư Miên khẽ thở ra: "Sếp mà giống như anh dễ bị lỗ lắm."
Ồ? Thú vị đấy.
Lục Yến Thần đặt ly nước xuống và hỏi: "Là sao?"
Khương Dư Miên liệt kê sự tình xảy ra trong mấy ngày qua: "Anh đưa người đi công tác, còn tốn tâm hơi chỉ dạy người ta. Ăn cơm cũng không hăng hái, toàn lợi dụng trợ lý này thôi."
Người đàn ông nhướng mi: "Em thấy có ai cũng được đối đãi thế này không?"
Trợ lý Diêu ở thành phố cảnh xa xôi bất giác hắt xì, khoan nói tới việc phải nhẫn nhục chịu khó xử lý công việc của công ty mà còn phải sắp xếp lịch trình cho sếp qua mạng nữa.
Còn cái người được dẫn theo đó, chẳng qua chỉ mượn danh hiệu đi công tác mà đưa người ta đi thôi.
Buổi trưa, tốc độ lên món khá chậm, Khương Dư Miên chống cằm chờ đợi.
Buồn chán, cô cầm ly nước trong suốt nhìn quanh một lượt, chợt ánh mắt dừng trên hai vị khách đang được người phục vụ mời vào.
Đó là một nam một nữ, người phụ nữ có mái tóc dài bồng bềnh suôn mượt được buộc nửa đầu trong chiếc đầm tươi tắn trang nhã cùng lớp trang điểm nhẹ, Khương Ngọc Miên nhìn thôi đã nhận ra con người quen thuộc - Lương Vũ Đồng.
Cô không đời nào quên gương mặt ấy.
Sau khi biết được sự thật từ ba Lương, cô không còn dám đối mặt với Lương Vũ Đồng nữa vì sợ sẽ kích động Lương Vũ Đồng tự mình hại mình. Những tưởng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nhau, không ngờ ba năm sau lại gặp lại ở chính nhà hàng đó.
Mặc dù cô không biết Lương Vũ Đồng đã trải qua những gì nhưng bây giờ cô ấy có vẻ đang sống rất tốt, như trở về trạng thái vô tư lự, bình thản ôn hòa thời cấp ba.
Bất luận nói thế nào, cô thực sự hạnh phúc cho Lương Vũ Đồng.
Khi Lương Vũ Đồng nhìn qua đây, Khương Dư Miên lật đật dựng thực đơn lên che mặt. Lục Yến Thần ngồi đối diện khẽ nhướng mày khi thấy hành động kỳ lạ của cô.
Vậy mà Lương Vũ Đồng lại chủ động đi tới: "Xin lỗi, cô có phải là Khương Dư Miên không?"
Nghe thấy tên của mình, Khương Dư Miên rề rà di chuyển menu để lộ gương mặt.
So với năm cấp ba, ngoại hình và cách ăn mặc của cả hai đã thay đổi rất nhiều, nhưng họ từng là bạn tốt của nhau, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra nhau trong đám đông.
Khương Dư Miên đứng dậy chào cô ấy: "Đồng Đồng, lâu rồi không gặp."
"Đã lâu không gặp." Lương Vũ Đồng rất tự nhiên mà giới thiệu cô với người đàn ông bên cạnh, còn gọi cô là ‘bạn thân’, khiến Khương Dư Miên kinh ngạc.
"Đây là chồng tôi. Anh ấy tên là Dụ Minh Dương." Lương Ngọc Đồng thản nhiên giới thiệu nửa kia của mình với cô.
Khương Dư Miên đang định chào hỏi, người đàn ông lại cười áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy được."
Lương Vũ Đồng sắp xếp cho Dụ Minh Dương, và tìm một bàn khác cách hai người đàn ông không xa để trò chuyện.
Mười phút tiếp theo, Khương Dư Miên nghe Lương Ngọc Đồng kể lại chuyện của cô nàng trong những năm qua.
Từng có một quãng thời gian rất dài Lương Vũ Đồng từ bỏ bản thân, nhiều lần kiếm sự giải thoát bằng những cách cực đoan. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không muốn rời xa ba mẹ đã hi sinh rất nhiều vì mình và sống tạm bợ qua ngày.
Cô ấy thật sự không có dũng khí đối mặt với thế giới tuyệt vời ngoài kia, càng không muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng suy sụp của mình, cho đến một lần cô nhìn thấy trên mạng những mảnh đời còn đáng thương hơn mình.
Cô thầm so sánh mình với những con người đó, lấy được nghị lực sống từ đó, biết mình không bình thường, thậm chí cô ấy làm tình nguyện viên đi tiếp xúc với những mảnh đời ấy.
Cô ấy cố gắng hòa nhập vào các tình nguyện viên, làm như là một người tốt bụng và chu đáo để chăm sóc những đứa trẻ đặc biệt đó. Tại đó, cô ấy gặp Dụ Minh Dương.
Đối phương là người khiếm thị, nhưng Lương Vũ Đồng lại cảm thấy thoải mái khi ở bên anh ta, bởi lẽ họ sẽ không bao giờ nhìn thấy vẻ ngoài xấu xí của mình.
Số lần Lương Vũ Đồng đi làm tình nguyện viên ngày càng nhiều, hai người ngày càng trở nên thân thiết Cho đến một ngày, Dụ Minh Dương nói với cô ấy: "Em là một cô gái tốt bụng."
Vào thời điểm đó, Lương Vũ Đồng không thể nhớ mục đích đến đây là gì.
Sau này, cô ấy đã thú nhận quá khứ của mình với Dụ Minh Dương, nhưng người ấy không hề bận tâm, và nhẫn nại đồng hành cùng cô ấy bước ra.
Nghe xong câu chuyện đầy sự cứu rỗi và chữa lành này, Khương Dư Miên cảm thán: "Đồng Đồng, vốn dĩ cậu là người tốt mà."
Bảo là làm tình nguyện viên để thỏa mãn lòng ích kỷ của bản thân, nhưng cô ấy chưa bao giờ làm điều gì tổn thương người khác, và tất cả những việc làm của cô ấy đều xuất phát từ tâm.
Lương Vũ Đồng xấu hổ trước lời khen ngợi của cô, chân thành xin lỗi cô: "Lúc đầu, tớ đổ tất cả lỗi lầm cho cậu, tớ xin lỗi. Khi đó, tớ thực sự không có lựa chọn nào khác, hình như đổ lỗi lầm cho người khác mới có dũng khí để sống tiếp, thực tế là bản thân tớ ngu xuẩn."
Khương Dư Miên lắc đầu: "Đừng nhắc chuyện đã qua nữa, thấy cậu đang sống hạnh phúc, tớ rất vui."
"Tớ cũng vậy." Lương Ngọc Đồng nhìn sang người đàn ông chín chắn có khí chất phi phàm đang ngồi bên cửa sổ, cảm thán: "Bao nhiêu năm rồi các cậu vẫn ở bên nhau."
Khương Dư Miên khựng lại: "Là anh trai..."
Lương Ngọc Đồng thấy cô sờ sờ dái tai: "Miên Miên, tốt xấu gì mình cũng làm bạn mấy năm, lúc nói dối nhớ kiểm soát tay của mình."
Khương Dư Miên: "..."
Thực thế thì cô không hay sờ dái tai mỗi khi nói dối, chỉ khi cô thả lỏng và tự do mới làm theo phản xạ.
Đã nói hết những gì cần nói, Lương Vũ Đồng đứng dậy chào tạm biệt: "Được rồi, không thể để chồng tớ đợi một mình quá lâu. Ra ngoài mà tách nhau lâu quá thì anh ấy sẽ lo đấy."
Lương Vũ Đồng quay trở lại, Dụ Minh Dương cười và bảo cô ấy chọn đồ ăn.
Đến lúc thanh toán, hai vợ chồng được thông báo rằng ai đó đã thanh toán cho họ.
Hai vợ chồng nắm chặt tay nhau, trong lòng biết rõ ai đã làm việc tốt này, Lương Vũ Đồng cảm thán: "Là em có lỗi với cậu ấy."
Cô ấy chính là một kẻ hèn nhát, biết mình đã làm sai nhưng không dám thừa nhận, càng không có dũng khí đi gặp Khương Dư Miên một lần nữa. Cách đây không lâu, khi người đàn ông tên Lục Yến Thần đột nhiên tìm thấy cô ấy, cô ấy mới biết Khương Dư Miên đã gánh chịu tai họa thay cho mình và suýt nữa thì mắc chứng tự kỷ.
Lục Yến Thần hy vọng cô ấy có thể hoàn toàn giúp Khương Dư Miên buông bỏ quá khứ nên mới dàn xếp cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Tất cả những gì cô ấy nói đều không sai, nhưng nguyên nhân của sự việc chính là tình yêu thầm lặng bảo vệ của người đàn ông đó.
Lương Vũ Đồng nhìn lên bầu trời đầy nắng: "Miên Miên chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn em."
Dụ Minh Dương: "Bộ giờ em thấy không hạnh phúc hả?"
Lương Vũ Đồng ôm chặt chồng: "Em cũng hạnh phúc lắm."
Buổi chiều, Khương Dư Miên tạm thời có thì giờ nghỉ ngơi, buổi tối lại đi ăn với Lục Yến Thần.
Lục Yến Thần muốn gặp một khách hàng cũ, hai người đã có lợi ích chung trong nhiều năm và họ gặp nhau rất nồng nhiệt.
Thư ký bên kia dẫn theo đã uống rượu, đáng lẽ Khương Dư Miên nên chịu trách nhiệm đỡ rượu, nhưng lại bị Lục Yến Thần cản lại, chỉ mời hai ly.
Tiệc tàn qua đi, Khương Dư Miên đỡ Lục Yến Thần: "Có cần uống nhiều như vậy không?"
Dừng lại một chút, thở dài: "Anh đã rất giỏi rồi."
Cô biết rằng doanh nhân bàn việc không thể tránh bia rượu, nhưng cô lo cho sức khỏe của anh. Với địa vị của Lục Yến Thần, ngay cả khi anh nói không uống cũng chẳng có ai cưỡng ép được.
Lục Yến Thần quay đầu về phía cô: "Thân phận địa vị rất quan trọng, kỹ thuật cũng rất quan trọng, nhưng khi em chơi với nhân tình thế sự, em sẽ nhận ra đó là một vùng đất mới, nơi em có thể mặc sức phát huy khả năng."
"Vậy hôm nay anh còn đỡ rượu giúp em." Nếu nói chốn công sở, nhân tình thế thái thì có rất nhiều rượu cô nên uống.
Lục Yến Thần không có phản ứng ngay, nhưng khi lên xe, Khương Dư Miên mơ hồ nghe thấy câu: "Thì là không nỡ."
Trên đường quay về khách sạn, vẻ ngoài của người đàn ông này không có biểu hiện say, chỉ có Khương Dư Miên ngồi gần anh nhất mới nhìn ra chút mê loạn trong mắt anh.
Cô lo lắng dìu Lục Yến Thần vào phòng.
Lục Yến Thần vật ra ghế sofa, dang rộng đôi chân dài rồi nới lỏng cà vạt.
Khương Dư Miên đưa cho anh ly nước: "Anh Yến Thần, uống nước ấm đi, em mua thuốc giải rượu cho anh."
Tối nay uống say khướt, cô sợ Lục Yến Thần ngủ không ngon.
"Không cần." Duỗi cánh tay dài ra, Lục Yên Thần nắm lấy cánh tay của cô, Khương Dư Miên không hề phòng bị mà ngã ra sau.
"Bộp" - ly nước lăn lộn trên thảm, nước lọc bắn tung tóe khắp nơi.
Phần eo bị giữ chặt,, Khương Dư Miên đung đưa thoát cú ngã, giây tiếp theo cô ngã thẳng xuống ngực Lục Yến Thần.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, Khương Dư Miên vẫn còn hồn bay phách lạc, tim đập loạn xạ.
Bàn tay chặn cô kịp thời di chuyển từ eo đến sau đầu cô, khéo léo vỗ về đỉnh đầu cô: "Ngủ đi."