Thú

Chương 60: Cả nhà đoàn tụ




Tiger tấn công con mồi đặc biệt chỉ cần dùng một kích ngay chỗ hiểm yếu, từ trước đến giờ không hề tồn tại cái gọi là giả vờ tấn công, một khi bắt đầu chiến đấu là đem toàn lực ra ứng phó.

Hai anh em được lão cha dạy rất tốt, chúng còn biết phải tách ra, một đứa tấn công phía trên, một đứa tấn công phía dưới, Đại Bảo vừa nhảy dựng lên tấn công thú nhân giống cái, liền bị đối phương phát giác giơ lên móng vuốt sắc bén phản công, nhưng Tiểu Bảo lại thuận lợi cắn chi trước của ả ta, hàm răng thật sâu cắm vào trong thịt. Thú nhân giống cái bị đau, rống lớn một tiếng, muốn ném Tiểu Bảo ra xa, nhung Tiểu Bảo cắn rất chặt không chịu nhả ra, ả ta không khỏi phẫn nộ cúi đầu cắn vào sống lưng Tiểu Bảo…

Tô Từ thấy được rõ ràng, Đại Bảo tuy rằng cũng bị ném mạnh văng ra xa, nhung không tổn thương đến gân cốt, thậm chí ngay cả vết thương nhẹ cùng không thấy. Lúc này Tiểu Bảo lại cùng hổ cái giằng co, thấy trên da lông màu trắng pha lẫn hắc bụi của Tiểu Bảo máu tươi đầm đìa, tay chân Tô Từ nháy mắt trở nên băng lãnh, thê lương kêu lên, “Nhả ra, Tiểu Bảo, nhả ra!”

Đến bây giờ nàng xem như hiểu rõ ý đồ của hổ cái, bọn hắn quả thật là ‘lai giả bất thiện’, nhưng bởi vì e sợ Tiger nên mới nương tay không dám dồn nàng và hai bảo bối vào chỗ chết. Bằng không, Đại Bảo sẽ không chỉ chịu chút tổn thương như vậy, mà Tiểu Bảo sẽ không phải bị cắn vào sống lưng mà là cần cổ.

Nhưng Tiểu Bảo đã đỏ mắt lên, hắn chỉ biết rõ hắn đang cắn kẻ địch đang muốn có hành động gây nguy hại đến lão mẹ, gây hại đến anh em bọn hắn. Nghe thấy tiếng kêu của Tô Từ, hàm răng hắn lại cắm sâu thêm một chút, dùng lực thuận lợi cắn đứt ra một miếng da. Nếu để cho hắn thêm chút thời gian cắn sâu thêm chút, cái đùi của thú nhân giống cái sẽ bị mất một miếng thịt ít nhất khoảng mười mấy centimét.

Bị cắn đau, hổ cái nhả ra sống lưng Tiểu Bảo, ngửa đầu rống lên một tiếng, sau đó lại cúi đầu muốn táp tới Tiểu Bảo.

Thấy em mình toàn thân đều là máu, lông tóc toàn thân Đại Bảo cũng muốn dựng đứng lên, chân sau khẽ đạp một cái, muốn phốc tới tấn công lão hổ cái, lại bị thú nhân đồng bạn của hổ cái nhảy ra ngăn cản.

Đôi mắt Tô Từ cũng đã đỏ đậm, nhìn thấy hàm răng hổ cái muốn cắn xuống thân thể Tiểu Bảo, nàng lập tức nắm lên chén đá ở bên cạnh, múc ra một chén dầu nóng bỏng từ trong nồi đá, lại chạy mấy bước về phía trước, dùng sức hắt vào thân mình hổ cái, sau đó dùng tốc độ cực nhanh của mình chạy về hướng đống lửa.

Hổ cái đang định tấn công Tiểu Bảo, đột nhiên bị nóng, ả đau đớn gào thét lên. Cái chén lúc nãy là Tô Từ đặc biệt chuẩn bị, một chén ít nhất cũng có thể đựng được nửa lít, thêm vào đó tất cả dầu nóng đều bị hất lên trên người ả ta, nếu không bị thương cũng quá vô lý đi. Hổ cái cơ hồ muốn nổi cơn điên, phốc lên hướng Tô Từ táp tới, lại đánh trúng cây đuốc Tô Từ giơ ra. Lông tóc động vật vốn là chất dẫn cháy, hiện tại lại dính dầu, cây đuốc vừa chạm vào, lông tóc trên thân hổ cái liền bị cháy lên.

Lúc này hổ cái gần như bị đau đến phát điên nhảy loạn xạ, Tiểu Bảo thừa cơ dùng lực cắn xé một miếng, liền ngậm ra một miếng thịt lảo đảo chạy về hướng Tô Từ.

Đại Bảo cũng cơ trí. không tiếp tục dây dưa đánh đấm gì với đồng bạn của hổ cái nữa mà đã sớm chạy về hướng Tô Từ, vừa lúc xông lên trước, tiếp được thân thể Tiểu Bảo, gánh hắn chạy về phía trước hai bước, trốn tránh phía sau chảo dầu.

Lúc này hổ cái đang quay cuồng trên mặt đất muốn dập tắt lửa trên thân, thú nhân cùng tới đây với ả cũng ở bên cạnh gào thét giúp đỡ, nhưng trên thân ả ta lông tóc quá nhiều, hơn nữa lại bị dính dầu, làm sao mà dễ dàng dập tắt lửa được đây.

Có lẽ oán niệm đối với mẫu tử ba người quá sâu, trong lúc quay cuồng dưới đất, hổ cái vẫn bò tới hướng Tô Từ. Lúc này, Tô Từ đang một tay đè lên vết thương Tiểu Bảo ngăn máu chảy, thấy ả ta bò tới, nàng không chút do dự múc một chén dầu, may mắn thú nhân đi theo ả biến thành thú hình bức lui ả ta, sau đó lại biến thành hình người cầm lấy một nhánh cây rậm rạp, vỗ vỗ trên thân hổ cái, cuối cùng lửa cũng được dập tắt.

Lông tóc hơn phân nửa bên của hổ cái đã bị đốt trụi, toàn thân bị phỏng, những nơi bị Tô Từ hất dầu đã sớm huyết nhục mơ hồ.

Nhưng thân hình hổ cái lớn, dù bị đốt thành như vậy cũng không đến nỗi phải chết, chỉ là bị thương nặng mà thôi, suy yếu nằm ghé vào một đống hỗn độn trên mặt đất, thở gấp trừng mắt Tô Từ đang vội vàng cấp Tiểu Bảo cầm máu phía sau chảo dầu.

Lúc này địch nhân không tấn công, Tô Từ cũng không để ý tới bọn hắn, chỉ khẩn trương xem xét vết thương của Tiểu Bảo.

Sống lưng Tiểu Bảo bây giờ đã huyết nhục mơ hồ, phỏng chừng là bị thương đến động mạch chủ, chỉ cần Tô Từ nhẹ buông tay khỏi miệng vết thương, máu sẽ không ngừng chảy ra. Bởi vì giằng co với hổ cái, thân thể nhỏ yếu của Tiểu Bảo bị văng lên tảng đá, lại bị ma sát trên mặt đất, trừ ra vết thương do bị cắn trên sống lưng, những nơi khác trên người hắn cũng có rất nhiều vết thương, nơi thì trầy da, nơi thì mất miếng thịt, vết máu loang lổ toàn thân.

Tô Từ cố nén nước mắt, làn môi run run, dùng tay tiếp tục nhổ ra tảng đá hoặc nhánh cây đang cắm vào trong thịt hổ em. Lúc này, hổ cái đã đứng lên, không ngừng rít gào cùng đồng bạn, rất có khả năng muốn xông lên đem Tô Từ xé thành mảnh vụn.

Tô Từ gắt gao cắn môi dưới đang run run, kêu Đại Bảo đang ở bên cạnh nức nở an ủi Tiểu Bảo, thay nàng dùng móng vuốt đè lên vết thương trên mình Tiểu Bảo, sau đó Tô Từ đứng lên, dùng chén múc dầu đã gần cạn trong nồi đá, đổ dầu theo hình cung về phía trước, lại chất củi lên đó, ý tứ cảnh cáo rõ ràng, chỉ cần bọn kia vừa xông lên, nàng sẽ đốt lửa lên đống củi chất sẵn trước mặt.

Hai thú nhân bên kia bị hành động của Tô Từ dọa, hung bạo nhìn nàng chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, đợi Tô Từ cầm lấy cây đuốc trong tay, hiểu ra hành động của Tô Từ cũng đã phản ứng không kịp nữa rồi. Thế là hình thành hai trận tuyến đối lập giằng co với nhau, một phe là hai thú nhân cường tráng hung mãnh, phe kia là ba mẹ con Tô Từ cộng lại.

Thật lâu sau, thú nhân giống đực bên kia đột nhiên rống to mấy tiếng về phía mẹ con Tô Từ, nàng phán đoán bọn hắn đang nói chuyện với nàng, nhưng nàng luôn nghe không hiểu gì cả, lại nhìn sang Đại Bảo, thấy chi trước của Đại Bảo tuy rằng vẫn gắt gao đè lại miệng vết thương của Tiểu Bảo, nhưng trong cổ họng hắn lại đang rít gào gầm nhẹ, bộ dáng như muốn tiếp tục liều mạng, cậy thế (*do hổ anh nghĩ 2 thú nhân kia sợ lửa nên không dám tới).

Tô Từ giật nảy mình, dầu là vũ khí duy nhất mà mẹ con họ có thể dựa vào, do địch nhân chưa từng đơn độc ứng chiến qua loại tình huống như thế này, cho nên sẽ chỉ bị dọa trong thời gian ngắn mà thôi. Tô Từ biết vậy nên vội đưa tay sờ sờ đầu hổ anh, ôn nhu nói, “Đại Bảo, bọn hắn đang nói cái gì, nói lại với ma ma.” Vừa nói, Tô Từ vừa đem cây đuốc cắm vào trong bùn đất ở bên cạnh, nửa ngồi ấn chặt vết thương của Tiểu Bảo.

Đại Bảo thấp gầm nhẹ một tiếng về hướng hai thú nhân ngoài vòng tròn, sau đó mới cọ xát chân Tô Từ, dùng đồ vật thực tế có sẵn, cùng động tác, hơn nữa Tiểu Bảo suy yếu phối hợp giải thích, Tô Từ mới biết ý tứ của hai thú nhân.

Hai thú nhân nói, ngọn núi này không hoan nghênh mẹ con bọn hắn sinh sống ở đây, muốn bọn họ lập tức rời đi nơi này.

Tô Từ hơi suy nghĩ một chút lập tức liền hiểu ý đồ của bọn hắn. Xem ra bọn hắn vẫn luôn bất mãn cái người rườm rà như nàng sống ở đây, hoặc là nói Tiger quá hấp dẫn, hầu như tất cả giống cái nơi này đều ngấp nghé muốn kéo hắn về nhà làm giống đực của bọn họ, cho nên mới thừa dịp Tiger ra ngoài lấy muối, đến đây đem nàng đuổi đi.

Dựa theo năng lực của nàng, nếu bọn hắn tận lực đuổi cho dã thú chạy tới đây, nàng không thể nào chống đỡ nổi đến lúc Tiger trở về. Hơn nữa, màu lông của Đại Bảo và Tiểu Bảo không thích hợp sinh tồn trong giới tự nhiên, bây giờ năng lực của anh em chúng lại không mạnh, nếu cả ba mẹ con đều rời đi, sợ là cũng chỉ có một con đường táng thân trong bụng dã thú.

Bởi vì hổ cái nương tay, mà thú nhân giống đực vẫn chỉ đứng một bên quan sát không tiến lên giúp sức, Tô Từ đối với hai thú nhân này tuy rằng rất hận, nhưng vẫn có chút mơ hồ vui mừng cùng cảm kích.

Nếu không phải hổ cái nương tay, chỉ sợ Tiểu Bảo đã chết từ sớm.

Chỉ là không nghĩ đến, bọn hắn đánh từ đầu tới cuối cùng chỉ muốn dồn mẹ con nàng chạy vào rừng, lợi dụng dã thú tiêu diệt nàng và hai bảo bối. Có lẽ là e sợ Tiger sau khi biết sẽ trả thù, cho nên thú nhân luôn luôn trực lai trực vãng làm việc lại phá lệ dùng thủ đoạn (*bình thường muốn ai chết thì trực tiếp cắn chết chứ không đi đường vòng mượn tay dã thú khác làm hộ mình như lúc này).

Nghĩ vậy, đôi mắt Tô Từ càng thêm đỏ đậm.

Tô Từ nhìn chằm chằm không nháy mắt hai thú nhân, thật lâu sau, ngay lúc thú nhân bắt đầu không kiên nhẫn đợi câu trả lời của nàng, Tô Từ mới khẽ gật đầu, xoay người chậm rãi dùng da thú băng chặt vết thương của Tiểu Bảo, sau đó múc một chén lớn dầu nóng, châm biếm nhìn hai thú nhân đang kinh sợ lui về phía sau hai bước, cầm cây đuốc trong tay, lại kêu Đại Bảo và Tiểu Bảo chậm rãi hướng vào rừng sâu mà đi.

Nếu như muốn dựa vào dầu nóng cùng bó củi để kéo dài thời gian chờ Tiger trở về, chắc chắn là không thể được, hiện tại cũng chỉ có thuận theo ý bọn hắn đi vào rừng rậm, mẹ con nàng mới có cơ hội kéo dài thời gian.

Chỉ cần kéo dài đến lúc Tiger về là an toàn.

May mắn phạm vi trên trăm dặm này đều là lãnh địa của Tiger, bất luận là Tô Từ hay Đại Bảo, Tiểu Bảo đều rất quen thuộc vùng này.

Hơn nữa dã thú nơi này cũng biết rõ mùi của Tiger, cho dù Tiểu Bảo bị thương trên thân, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn dã thú đến, nhưng vẫn có thể chống đỡ được một lúc. Nếu nàng bố trí lại một chút, hy vọng có thể sống sót.

Vừa rồi nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, hi vọng Tiger có thể phát hiện có điểm khác thường.

Nhưng Tô Từ vẫn đánh giá thấp, chủ quan với tình hình trước mắt, dù sao máu tươi và thức ăn rất có lực hấp dẫn đối với dã thú, nếu có Tiger ở đây, chúng nó tự nhiên không dám xúm lại, nhưng bây giờ chỉ có một nữ nhân cùng hai tiểu hổ chỉ đủ nhét kẻ răng, nhìn như thế nào đều không có chút xíu lực uy hiếp đến bọn chúng. Trời mùa xuân tối sớm, ánh sáng trong rừng bị cây cối che mất đã trở nên ám đạm, mùi máu tươi trên thân Tiểu Bảo đã hấp dẫn đưa tới rất nhiều dã thú, trong sắc trời ảm đạm có những đôi mắt u u lóe sáng quan sát ba con mồi nhỏ bé.

Tiểu Bảo bởi vì bị thương quá nặng, hơn nữa mất máu quá nhiều, đã không còn khí lực gào thét.

Đại Bảo lại giống như một vị thần bảo hộ. bất luận là trên đường đi hay là đã vào trong sơn động nhỏ này nghỉ ngơi, hắn vẫn luôn tại phía sau lưng Tô Từ và Tiểu Bảo, luôn giữ vững tinh thần cảnh giác cao độ.

Cũng không biết rõ bên ngoài có bao nhiêu dã thú ngấp nghé, Tô Từ không đi xa sơn động, chỉ dám cầm cây đuốc lượm củi ở xung quanh, sau đó chất đống trước cửa sơn động, lại đem quần áo da thú đang mặc trên người cởi ra, kêu Đại Bảo cắn xé thành vài miếng, chậm rãi đốt lên, cửa vào sơn động nhỏ hẹp, lại có thêm ánh lửa, dã thú ấn núp xung quanh chung quy vẫn không dám đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài đảo tới đảo lui mà thôi.

May mắn, bây giờ mới chỉ cuối tháng ba, Tô Từ lại sợ lạnh, trên người mặc nhiều tầng da thú, hơn nữa có một chén dầu làm chất dẫn đốt, nàng hi vọng có thể chống đỡ được đến lúc Tiger trở về.

Lúc cởi da thú trên người xuống, Tô Từ mới phát hiện, trên cổ tay cùng trên thân nàng có mấy chỗ bị dầu làm phỏng, phần lớn đã nổi lên bọt nước và chảy máu do bị cọ sát, nhưng nàng lại không cảm thấy đau chút nào cả.

Sắc trời dần dần đen kịt, bây giờ đại khái cũng khoảng bốn, năm giờ rồi, Tiger ra ngoài cũng khoảng hai, ba giờ, chắc là đang trên đường về. Tiếng hít thở của Tiểu Bảo có chút suy yếu, trong tâm Tô Từ thật gấp gáp, đổ thêm dầu vào da thú vẫn cháy chưa hết trong đống lửa, ánh lửa liền bùng lên mạnh mẽ, sau đó nàng mới quay người lại ôm đầu Tiểu Bảo, từng chút từng chút vuốt ve lông tóc hắn đã nhuỗm máu đỏ tươi.

Đại Bảo cũng đi tới, nằm thiếp tại bên cạnh Tiểu Bảo, thỉnh thoảng liếm liếm mắt hổ em.

Lạnh quá, da thú trên người đều trở thành chất liệu để đốt lửa, cho dù đang ngồi cạnh đống lửa, Tô Từ vẫn cảm thấy lạnh, Tiểu Bảo bị thương nặng, Đại Bảo lại không có biện pháp phá vòng vây dã thú, nàng thì khỏi phải nói, càng không có khả năng.

Nếu Tiger vẫn không đến… Tô Từ thật sự không dám nghĩ đến hậu quả (*lửa cháy hết sẽ bị dã thú mần thịt hết), do quá khẩn trương, căng thẳng, bàn tay đang ôm đầu Tiểu Bảo hơi chút dùng lực, Tiểu Bảo nhỏ giọng ai oán một tiếng, Tô Từ vội chớp mắt xua đi hơi nước trong mắt, cúi đầu an ủi hắn.

Dường như rốt cục nghe thấy tiếng lòng của nàng, nơi xa đột nhiên truyền tới một tiếng gầm quen thuộc, cũng giống như đang than khóc.

Lau hết giọt lệ trên khóe mắt, Tô Từ nghẹn ngào nói với hai anh em Đại Bảo và Tiểu Bảo tinh thần đang ảm đạm vừa nghe đến tiếng ba ba, đôi mắt chúng liền tóa sáng, “Ba ba tới! Đừng sợ, ba ba tới!”

Tiger chắc cũng cho rằng mẹ con nàng đã chết, nhưng rất nhanh hắn sẽ phát hiện nàng và bọn nhỏ còn sống, sẽ thuận lợi tìm đến chỗ này. Tô Từ tin chắc như thế.

Cũng giống như nàng tin chắc rằng Tiger sẽ không bao giờ vứt bỏ nàng vậy.

Cũng giống như… Nàng tin chắc rằng sau khi tìm thấy nàng cùng nhau trở về sơn động, Tiger tuyệt đối nổi giận đảo quanh trong sơn động vài vòng đế trút giận, rồi lại chỉ có thể ở trong sơn động canh giữ mẹ con nàng, cho đến khi đảm bảo nàng và bọn nhỏ an toàn dưỡng thương đến khỏe mạnh, hắn mới phóng tâm đi báo thù.

Khoảnh khắc, Tô Từ nhìn thấy trong rừng rậm đen kịt xuất hiện thân ảnh bạch sắc quen thuộc, nàng mới buông tay ra, để Đại Bảo cao hứng chạy đi qua.

Dã thú rình rập chung quanh bốn phía cũng đã bị dọa chạy. Qua ánh lửa, Tô Từ ngẩng đầu, liền thấy một đôi bàn tay mang móng tay bén nhọn, có thể khoét đá làm gia cụ, khắc gỗ, điêu khắc ngọc, nướng thịt, dường như không gì làm không được, lại chưa từng tổn thương đến nàng. Giờ khắc này, bàn tay hắn đưa về phía nàng, Tô Từ lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, hơi vô thố vén lên sợi tóc lòa xòa trên trán, mới có chút cố hết sức ôm Tiểu Bảo, đem Tiểu Bảo chuyển đến trên tay hắn, sau đó chính nàng chậm rãi đứng lên.

…Tuy rằng thường thường sẽ có chút nguy hiểm nho nhỏ, cuộc sống cũng có chút không như ý, ăn không phải là ngon nhất, mặc cũng không phải duyên dáng, nhưng nàng có Tiger, có hai tiểu gia hỏa chỉ vì bảo vệ nàng có thể liều mạng chiến đấu, quả thật cuộc sống vẫn phi thường tốt đẹp.