Thân thể Tô Từ vốn rất tốt, nhưng mấy tháng nay bởi vì phiền muộn về vấn đề sinh nhi tử, gần đây lại quá mệt mỏi. Cũng có lẽ là do vấn đề về
gen, tóm lại hài tử có chút không ổn, ngẫu nhiên bụng nàng sẽ mơ hồ nhói lên từng cơn đau.
Tô Từ sợ hãi hài tử có thể bị sanh non (*hư
thai), nhưng mà… cái gì nàng cũng không thể làm, ngay cả diệp tử chữa
thương cũng không ăn. Tốt xấu gì nàng cũng còn biết rõ thời điểm này
tuyệt đối không thể thái quá khẩn trương, cũng ép buộc chính mình thả
lỏng tâm tình, dành thời gian đi tản bộ ở gần nhà.
Chuyện gì Tô
Từ cũng không làm, đương nhiên Tiger sẽ ôm đồm tất cả công việc, ngay cả nước hắn cũng cẩn thận bưng đến đưa tới tay Tô Từ, tối nào cũng cúi đầu nghe một chút trên bụng Tô Từ, cũng bởi vì sợ đè nặng nàng, đầu hắn rất khẩn trương nhẹ nhàng đặt lên nghe ngóng. Tô Từ thấy biểu tình vừa khẩn trương lại vừa vui vẻ của Tiger, nàng vừa buồn cười lại vừa cảm động.
…Tiger chắc cũng biết rõ tâm kết trong lòng nàng đi!
Xem bộ dạng hưng phấn hiện tại của hắn, lại nghĩ đến biểu tình hờ hững lúc
trước hắn an ủi nàng, Tô Từ không khó nhận ra, khát vọng muốn có hài tử
trong lòng hắn nhiều hay ít.
Gặp được một người nam nhân như vậy, một nam nhân như vậy….
Sau khi biết mình mang thai, Tô Từ liền nằm trên giường nghỉ ngơi điều
dưỡng, rất nhanh nàng có thể cảm nhận được cái thai tốt lên rất nhiều,
không bao lâu sau, cảm giác ngẫu nhiên bị đau bụng, khó chịu đã hoàn
toàn không xuất hiện.
Một tháng sau, bụng Tô Từ đã rõ ràng phồng lên, thậm chí lớn gần bằng bụng của phụ nữ mang thai khoảng bốn, năm tháng.
Tính kỹ một chút, có lẽ nàng đã mang thai hơn hai tháng rồi đi, dù sao trong tháng chín nàng vẫn còn bị hành kinh. Tô Từ nhìn xuống bụng của mình,
trong tâm lại dần dần bất an.
Nàng là người, Tiger là thú nhân,
nghiêm túc mà nói hắn vẫn là một lão hổ… Nàng và hắn kết hợp, hài tủ sẽ
như thế nào, lúc sinh ra sẽ là lão hổ hay là người đây? Dù sao nàng
không thuộc về thế giới này, như vậy hài tử có phải bởi vì nàng mà xuất
hiện dị dạng hay không?
Có lẽ, phụ nữ mang thai thường nghĩ ngợi lung tung. Mang thai càng lâu, lo lắng của Tô Từ cũng càng ngày càng
nghiêm trọng, tâm tính lúc tốt lúc xấu. Cho nên, Tiger liền trở thành
nơi tốt nhất để nàng trút giận, mỗi lần Tô Từ buồn bực sẽ kéo tay hắn
qua trực tiếp cắn xuống.
Dù sao hắn có bị cắn cũng không đau chút nào.
Sau khi mang thai Tô Từ thèm ăn nhiều hơn trước, lại không bị thai hành,
cái gì nàng cũng có thể ăn vào mà không bị ói ra. Những trái cây ướp vốn định làm quà vặt ăn trong mùa đông, nhưng chưa đến tháng mười một đã bị Tô Từ ăn gần hết.
Lúc phát hiện mình mang thai đã là tháng
mười, thời tiết cũng đã rất lạnh, trái cây bên ngoài cũng không còn
nhiều, bây giờ Tô Từ đang lo lắng, nàng ăn gần hết những thứ tồn trữ cho mùa đông rồi, đến lúc đó lấy cái gì mà ăn nha.
Thời tiết càng
lúc càng lạnh, công việc dự trữ thịt muối toàn do Tiger làm, thời kỳ đầu mang thai Tô Từ không thể giúp được, sau lại thân thể khỏe lên một
chút, Tiger cũng vẫn không cho phép nàng đụng vào, ngay cả lột bỏ da con mồi làm da thú cũng không chuẩn Tô Từ đụng vào dù chỉ một chút, nàng
chỉ cần ngồi một bên chỉ hắn cách hoàn thành là được.
Hôm đó nàng té xỉu, quá thật đã hù dọa đến hắn.
Khí trời càng lúc càng lạnh, nhưng mùa đông năm nay, bọn họ lại qua thật sự là ấm áp thích ý.
Chỉ có một vấn đề lớn là, đến tháng giêng bụng của Tô Từ so với sản phụ sắp sinh còn muốn lớn hơn một vòng, nhưng mà từ lúc nàng mang thai đến bây
giờ chỉ mới hơn bốn tháng nha.
…..Mới bốn tháng mà đã lớn như vậy, cũng không biết còn bao lâu nữa mới sinh em bé.
Nhưng nếu là dựa theo thời gian lão hổ mang thai ba hoặc năm tháng, thì bụng của nàng vẫn xem như là bình thường.
Lại nói tới, nếu so sánh tỉ lệ thu nhỏ lại hình dạng của thú nhân giống cái mang thai với Tô Từ, thì bụng của nàng còn lớn hơn một chút. Nhưng mà
chuyện này làm sao có thể bằng vào tỉ lệ thu nhỏ mà phán đoán. Nếu thực
sự là mang thai đến ba hoặc năm tháng mới sinh, như vậy hài tử của nàng
sẽ nhỏ yếu hơn rất nhiều so với hài tử của thú nhân khác.
Mấy
tháng nay Tô Từ đã không còn thấy thú nhân giống cái đến tìm Tiger nữa.
Không rõ là vì nàng mang thai nên bọn chúng thừa nhận thân phận của
nàng? Hay là Tiger cưỡng chế đuổi bọn họ đi?
Hai chân Tô Từ vì
bụng áp bách mà dần dần bị phù thũng. Đối với cái bụng tròn vành vạnh
của Tô Từ, Tiger nhìn xem cũng có chút lo lắng, mỗi ngày ngoài việc phải ra ngoài đi săn, cơ hồ là một tấc hắn cũng không rời Tô Tù, hắn rất sợ
Tô Từ sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Cuộc sống cứ như thế, rất nhanh cũng đã đến tháng hai.
Tiger đã ra ngoài đi săn, Tô Từ thì ngồi tại nhà may quần áo cho hài tử.
Nếu hài tử được sinh ra chỉ là một bé hổ con, cũng không cần chuẩn bị quần
áo, mà cần một chiếc da thú ấm áp bao bọc để vào trong chăn là được.
Nhưng nếu hài tử mang hình người giống nàng thì cần phải có rất nhiều
quần áo cho đứa bé.
Cả ngày Tiger đều cùng Tô Từ nằm quấy ở trên giường, bây giờ đã gần tới hoàng hôn mà hắn vẫn chưa trở về. Tô Từ cảm
thấy có chút đói bụng, liền chống đỡ tường đứng lên, đi đến phòng bếp,
nơi đó đang chưng canh.
Nàng cầm thìa múc một chén canh, vừa
định ăn, bụng lại đột nhiên co rút đau đớn một cái, Tô Từ không kịp
phòng bị, tay run lên, chén canh liền rơi xuống mặt đất, Tô Từ đúng lúc
lui ra phía sau một bước nhỏ, mới không bị canh nóng bắn vào chân.
Lúc này, cái chén bằng đá lăn vài cái trên mặt đất mới dừng lại.
Đau đớn đến nhanh đi cũng nhanh, mặt Tô Từ trắng bệch, tay mò bụng, thở
sâu, sau đó mới xoay người ngồi xuống lượm cái chén lên, một lần nữa múc một chén canh.
Lúc ăn canh, bụng lại bắt đầu đau, lần này đau
lâu hơn lúc nãy, trong tâm Tô Từ đã có điểm chuẩn bị, nàng chậm rãi đặt
chén xuống, chờ đợi đau đớn lại qua đi.
Nếu lần đầu tiên bị đau, nàng còn chưa chắc chắn được, như vậy lần này bị đau nàng đã có thể
khẳng định, mới chưa được năm tháng mang thai mà hài tử đã khẩn cấp vội
vã muốn chui ra rồi.
Tô Từ đứng lên, đi ra bên ngoài xem, vẫn là một mảnh yên tĩnh, Tiger còn chưa có trở lại.
Ngay lúc trọng yếu như vầy, hắn thế nhưng còn chưa có trở lại!
Trong tâm Tô Từ lại bắt đầu tốn hơi thừa lời mắng Tiger, nhưng thân thể nàng
lại không nhanh không chậm đi đến góc khuất, cố hết sức nhấc lên một nồi đá, đặt lên một đống lửa, rót nước vào nồi, nhóm lửa.
Sau đó mới chậm rãi đi vào sơn động, chuẩn bị thạch đao cùng quần áo hài tử.
Trận đau càng lúc càng kéo dài, bụng cũng càng lúc càng đau.
Tô Từ đau đến mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, lại chống đỡ vào trong phòng bếp
múc một chén canh thịt, cố nén đau từ từ ăn vào. Sinh hài tử cần rất
nhiều thể lực, nàng phải cố ăn lấy sức mới được.
Cũng không biết đã đau bao lâu, Tô Từ chỉ biết nàng rất đau, sau đó dưới thân đột nhiên trào ra chất lỏng. Tô Từ cúi đầu, phát hiện là nước ối đã bị vỡ.
Nước ối bị vỡ, sau đó cơn đau cũng không nghiêm trọng, nhưng Tô Từ biết rõ,
đây chỉ là ngắn ngủi mà thôi, sau đó mới là chính kịch.
Tiger còn chưa có trở lại.
Một trận đau nữa lại qua đi, Tô Từ nằm liệt ở trên giường nghỉ ngơi một
chút, dùng tay vén lên sợi tóc xõa tung, lại vuốt lên cái bụng đang nổi
lên, nàng rõ ràng cảm giác đến, vị trí hài tử cùng cơn đau chậm rãi đi
xuống phía dưới, bất giác thanh âm như sắp khóc lại nhỏ giọng nói với
bụng nàng, “Hài tử, tiểu bảo bối, chờ ba ba ngươi trở về hãy đi ra có
được không? Ngươi chậm một chút hãy ra, ma ma một người làm không tới
a…”
Nhưng hài tử lại khẩn cấp vội vã muốn ra, không đợi Tô Từ
thư hoãn một chút, trận đau lại bắt đầu, hơn nữa hài tử lại liên tục đè
ép trong bụng. Tô Từ cảm giác đến dưới thân đang có vật gì đó đang muốn
ra ngoài, không khỏi tự chủ cắn răng dùng lực đẩy xuống.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, thân thể đột nhiên buông lỏng.
Tô Từ mồm to thở phì phò, tầm mắt cơ hồ có chút tan rã.
Trong sơn động im ắng dị thường, không hề có tiếng khóc của trẻ con. Tô Từ cả kinh, thân thể không còn khí lực lại giãy dụa đứng lên, nhìn xem dưới
thân một mảnh máu, chính giữa là một vật có màng thịt bao bọc, một thân
ảnh nho nhỏ bên trong đang tập tễnh giãy dụa muốn phá màng thịt bao bọc
để ra ngoài.
Hắn lại vẫn không lớn bằng trẻ mới sinh của nhân loại, nhưng Tô Từ vẫn có thể rõ ràng nhìn ra… là một bé hổ con.
Không nghĩ đến, nàng thật sự sinh ra một lão hổ. Tô Từ hít vào một hơi, muốn
tiến lên trợ giúp hài tử thoát khỏi tầng màng thịt, nàng chống tay trên
giường ngồi dậy, lại té ngã xuống.
Vừa đúng lúc này, dư quang đuôi mắt Tô Từ thấy một thân ảnh màu trắng từ cửa động phốc tiến tới.
…Tiger cuối cùng đã trở về.
Tiếng hô quen thuộc lại mang theo hoảng sợ vang lên, Tô Từ ngập rất lâu, nước mắt rốt cục rớt xuống.
“Tô Tô, Tô Tô…” Nửa người trên bị người ôm lên, Tô Từ thấy khuôn mặt Tiger
trắng bệch, vội chống đỡ đưa ra một nụ cười tươi tắn, “Tiger, nhìn xem
con của chúng ta.”
Lúc này Tiger mới thò người ra, ngay tức thì
bắt được một tiểu lão hổ tràn đầy lông tơ còn đang oa kêu gào giãy dụa,
đem nhét vào trong chăn mà Tô Từ đã sớm chuẩn bị.
Tẩy rửa, vệ sinh gì đó vẫn là cho Tiger làm đi thôi.
Tô Từ quay đầu nhìn sang một cái lông tơ be bé nằm trong chăn, trên mặt
nàng lộ ra nụ cười tủm tỉm, vừa muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, bụng lại đột
nhiên đau đớn, Tô Từ không khỏi kinh ngạc nhìn Tiger. Lại… lại còn một
đứa nữa?
Sinh ra được đứa đầu tiên, đứa sau thật sự sinh ra rất
nhanh, nhìn thân hình lông tơ so với ca ca còn nhỏ hơn, Tô Từ vô lực
nhắm mắt, kéo chăn của hai anh em hướng chính mình, rốt cục vẫn thiêm
thiếp đi vào giấc ngủ.
Nàng đã có tâm lý chuẩn bị, bởi vì nàng
mà hài tử sinh ra tuyệt đối sẽ nhỏ yếu hơn rất nhiều so với tiểu thú
nhân bình thường khác, nhưng điều không ngờ tới là, nàng lại mang song
thai. Thân hình của hai bé hổ vừa mới sinh ra còn nhỏ hơn so với trẻ con bình thường của nhân loại.
Bọn hắn như vậy, làm thế nào có thể sống sót trong cái thế giới tự nhiên này đây?
Tô Từ cũng không có sữa nuôi hai anh em, cho dù là có sữa, lại nhìn đến
răng sữa của hai bé hổ, Tiger cũng không chuẩn Tô Từ cho bọn chúng bú
sữa mẹ.
Nhưng vấn đề lương thực của hai bé hổ vẫn không cần lo
lắng. Cái hôm mà Tô Từ sinh, Tiger chính là bởi vì đi bắt một con sói
đang nuôi con bằng sữa mà trì hoãn, hắn đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi.
Trong hai đứa trẻ, ca ca cường tráng hơn một chút, nhưng hắn lại giống y
chang ba ba, toàn thân lông tóc cũng là bạch sắc, đệ đệ lại tương đối
gầy yếu, da lông là bạch sắc pha lẫn hắc bụi. (*ca ca trắng như tuyết
không tì vết, đệ đệ lông trắng vằn đen)
Cả hai anh em đều mang nhan sắc khó có thể sinh tồn trong tự nhiên.
Tô Từ thật lo lắng cho bọn hắn, vốn đã gầy yếu hơn nhiều so với các thú
nhân tầm thường khác, da lông lại mang màu bạch sắc dễ dàng bại lộ khi
săn mồi hay trốn tránh kẻ địch, làm thế nào sinh tồn, làm thế nào sinh
tồn đây!
Tiger có thêm hai tiểu bảo bối, vạn sự sung túc, nên
nửa tháng sau mới phát hiện tâm tình lo lắng của Tô Từ, hắn ôm lấy nàng, nói “Tô Tô… Có ta đây.”
Tô Tử nhất thời tỉnh táo lại… Đúng a, còn có hắn nha.
Hắn là chúa sơn lâm, hắn sẽ không vứt bỏ hài tử, hắn sẽ dạy hài tử làm thế
nào sinh tồn, làm thế nào săn mồi… Cái gì nàng cũng không cần làm, về
vấn đề sinh tồn, cái gì nàng cũng không làm được, hoàn toàn giao cho
Tiger là được rồi, như vậy là tốt rồi.
Đặt tên cho hài tử là
chuyện rất đâu đầu, không biết đặt tên gì mới hay a. Tô Từ nghĩ hai
ngày, rốt cục vẫn là chọn tên Đại Bảo cho đứa lớn, đứa nhỏ kêu Tiểu Bảo… Đối với chuyện đặt tên, Tiger hoàn toàn không ý kiến, đối với hai cái
tên nghe lên có vẻ bình thường này, Tô Từ cũng không hề áp lực, nàng
thấy thích là được rồi. Dù sao ở nơi này không có người sẽ cười nhạo cái tên mà nàng đặt.
Tuy Đại Bảo và Tiểu Bảo được sữa sói nuôi lớn, nhưng chúng cực thân thiết với Tô Từ, rất thích đi theo phía sau nàng.
Bọn hắn không nói chuyện được, nhưng rất thông tuệ, muốn cái gì, nghĩ làm
cái gì, hai huynh đệ phối hợp, có thể cùng nhau dùng hành động diễn tả.
Mỗi lần Tô Từ thấy bọn hắn ở bên chân oa oa kêu gào làm nũng, nàng cảm
thấy giống như đang dưỡng sủng vật, mà không phải dưỡng nhi tử.
Nói thật… Tuy nói nàng đã có tâm lý chuẩn bị sinh lão hổ từ khi chưa mang
thai đến lúc sinh ra huynh đệ bọn hắn. Nhưng cho tới bây giờ, mỗi khi
nhìn thấy hai bé hổ tròn vành vạnh mập mạp, Tô Từ vẫn có loại cảm giác
giật mình từ trong mộng, bọn hắn là do nàng sinh ra.
Nói ra ai tin… Nàng, một nhân loại, lại sinh ra hai tiểu lão hổ nha