Trở về nghỉ ngơi hơn nửa ngày, lại nướng thịt cho Tiger ăn, sau đó Tô Từ mới đi xem thi thể để trong góc chưa kịp xử lý của con độc giác thú
lớn.
Thi thể Tiger mang về là của thú nhân độc giác thú, sau khi về đến sơn động nói chuyện một lúc với Tiger, Tô Từ mới hiểu được
chuyện gì đã xảy ra.
Đối với chuyện biến thân thành người của
Tiger trong huyệt động băng hỏa lúc trước, trong ký ức Tô Từ vẫn còn mới mẻ, chỉ là đến hiện tại nàng mới biết rõ, tất cả các thú nhân đều phải
qua một lần lịch kiếp nguy hiểm nhất trong đời mình thì đó là quá trình
biến thân thành người.
Một khi bọn hắn thành niên đều nhất định
phải chuyển hóa được từ thú hình thành nhân hình, nhưng lần chuyển hoá
gian nan nhất là lần đầu tiên. Chỉ có biến thân thành công mới chân
chính là người thành niên.
Nếu ngươi còn sống, ngươi liền có thể tự do bay lượn trong thiên địa, nhưng nếu ngươi không vượt qua được
thách thức trong quá trình biến thân, sẽ trực tiếp bị đánh mất ý chí, bị kích thích mà trở thành một con dã thú thô tục, phát điên khùng.
Bởi vì lực sinh mệnh bị kích thích chỉ trong một đêm, cho nên một khi thú
nhân không vượt qua được thử thách, thì đại biểu chính là tử vong.
Nhưng thời gian tử vong có thể kéo dài, máu thịt cúa thú nhân giống cái có
thể ức chế được sự phát điên của bọn hắn, mà sau khi bọn hắn phát điên,
máu thịt giống cái đối với bọn hắn có lực hấp dẫn vô tận. Đây chính là
nguyên nhân con độc giác thú chỉ hướng về phía Tô Từ phốc cắn.
Xác suất thú nhân giống cái có thể thành công biến thân càng thấp hơn so
với giống đực, hơn nữa thú nhân biến thân thất bại đã không còn cảm giác đau đớn, vũ lực tăng lên gấp bội, nếu thú nhân giống cái đơn độc đối
mặt với bọn hắn thì căn bản không thể chống cự lại nổi, cho nên giữa các thú nhân tự nhiên sinh ra một cái quy tắc, đến giai đoạn có thể tự lập
các tiểu thú nhân nhất định phải ra ngoài lịch lãm (*tự ra ngoài kiếm
ăn, không sống cùng bố mẹ nữa), thẳng đến sau khi trưởng thành mới được
phép trở về, một khi có người làm trái sẽ bị tất cả thú nhân công kích.
Cho nên sau khi phát hiện, gấu đen cùng một thú nhân khác mới đến giúp sức.
Mà thi thể độc giác thú trước mặt nàng đây là phụ thân của con kia, hắn đã làm trái với quy định, không cho đứa nhỏ ra ngoài lịch lãm mà giữ lại
sống trong núi để giúp đỡ, nhưng thằng nhóc lại biến thân không thành
công. Lúc trước Tô Từ thấy rãnh máu trên thân nó cũng là do biến thân
thất bại bị căng nứt ra mà thành.
Tô Từ phán đoán, lúc bắt đầu
thú cha làm như muốn công kích nàng, quả thật là muốn mượn nàng kềm chế
Tiger, để một kích giết chết Tiger. Càng về sau, hài tử hắn biến thân
thất bại, hắn lại muốn đem thống khổ trút giận lên Tiger, muốn giết chết Tiger.
Nhưng có lẽ bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng ảnh hưởng, cho
nên đối với Tô Từ, hắn vẫn không hạ thủ giết chết nàng, cuối cùng còn
trợ giúp Tiger kềm chế đứa con đang phát điên của hắn.
Tô Từ
không biết đây là cảm giác gì nữa… Rõ ràng hắn ta là đầu sỏ hại Tiger bị trọng thương, nhưng mà cuối cùng, hắn lại cứu nàng. Mà hắn cùng con hắn lại chết trong tay Tiger.
Hơn nữa, từ trong miệng Tiger biết
được hai con độc giác thú này là cha con, bây giờ hồi tưởng lại một màn
kia, Tô Từ lại cảm thấy thật cô tịch.
Con mình không nhận ra
chính mình, tấn công chính mình không chút lưu tình; đứa con bị giết
chết, hắn lại chỉ có thể đi theo con hắn, một đầu đâm chết trên tảng đá.
Tô Từ đã từng nếm qua thịt của một thú nhân, chất thịt so với những dã thú bình thường khác càng tiên mỹ (*ngon). Dù Tiger bị trọng thương cũng
muốn đem thi thể thú cha kéo trở về, đại biểu chính là chiến lợi phẩm
của hắn, là vật hắn đáng có được.
Nhưng Tô Từ lại không muốn ăn thịt thi thể trước mắt này, dù chỉ là một giọt máu cũng không.
Những ngày tiếp theo trôi qua rất an tĩnh, vì Tiger bị thương, nếu như biến
thân thành người sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương. Tô Từ nghiêm túc hạ
lệnh không chuẩn hắn biến thân, điều này cũng trực tiếp nói lên hắn
không thể thân cận Tô Từ, vừa mới bắt đầu mấy ngày hắn còn chịu được,
vết thương có nặng hắn cũng chịu đựng được.
Nhưng qua bốn năm
ngày sau Tô Từ vẫn không chuẩn hắn biến thân, hắn liền oán niệm, một lão hổ cực đại một tấc cũng không rời luôn luôn bên cạnh Tô Từ, dùng đôi
mắt màu vàng như con chó nhỏ trơ mắt nhìn nàng, nhiều lần như thế Tô Từ
nhịn không được phải bật cười ra tiếng.
Ai da! Dùng tuyệt chiêu
‘đôi mắt đáng thương’ không có công hiệu rồi. Rất nhanh, thế nhưng Tiger lại chạy ra ngoài tìm một vài khối phỉ thúy hoặc ngọc thạch mang về
nhà, một bộ dạng hiến bảo bối đưa cho Tô Từ, hắn hy vọng Tô Từ sẽ đối xử giống như lần đầu tiên hắn tặng nàng lễ vật, lại chủ động câu dẫn hắn
lần nữa.
Bây giờ Tiger càng ngày càng thông minh, nhưng nhãn
thần vẫn trong suốt như trước, hắn nghĩ cái gì, Tô Từ vừa liếc một cái
liền có thể thấy được, nàng vừa thẹn vừa cáu, trực tiếp duỗi tay cốc một cái lên đầu lão hổ.
Tiger rốt cục cũng chết tâm, nhưng may mắn thể chất hắn cường hãn, hơn nữa hiệu quả trị liệu của diệp tử chữa
thương rất tốt, cho dù vết thương sâu tới xương, khoảng một tuần lễ đã
phục hồi khá nhiều.
Sau khi được Tô Từ chấp thuận cho hắn biến
thành người, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là phốc lên người Tô Từ, Tô Từ có đánh thế nào cũng không có tác dụng bị hắn abcdxyz hơn nửa
đêm, làm nàng hôm sau không dậy nổi.
Sau khi biết rõ thú nhân
biến thân sẽ gặp phải hung hiểm như vậy, Tô Từ nghĩ lại về lúc lần đầu
Tiger biến thân mà sợ, nhưng dù sao chuyện cũng đã qua đi, Tô Từ lại vô ý thức nghĩ đến, về sau con nàng cũng phải chịu một kiếp như vậy, nếu là
nó không thể sống được… Nghĩ đến da lông toàn thân độc giác thú con bị
căng nứt ra, cùng với cha nó đã vào dạ dày Tiger, bọn hắn ngay cả chết
đi thi thể cũng không được nguyên vẹn thật thê thảm, Tô Từ nhịn không
được liền run lên một cái.
Tiger lập tức phát hiện nàng bất an, chà tới đây nức nở an ủi nàng.
Tô Từ vuốt ve đầu hắn, trong tâm cuời khổ, chuyện này nàng không nghĩ tới
là được rồi, về vấn đề hài tử phải trải qua, hết thảy cũng vẫn phải dựa
vào chính hắn, có nghĩ mãi cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, ngay cả
một đứa con cũng chưa có, nàng đã bắt đầu vì hắn lo lắng chuyện sau này
rồi, không khỏi cũng quá lo lắng đi. Aiz! ‘Thị phúc bất thị họa, thị họa đóa bất quá.’ (Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi).
Đến cuối tháng ba, tiết trời đã ấm lại, các thú nhân cũng thường xuyên biến thân hơn. Lúc mới đầu, Tô Từ nhìn thấy bóng người, tim đập rất nhanh
(*tưởng có con người sống ở đây), nhưng từ cách mặc áo hoặc một vài chi
tiết có thể biết được bọn họ là thú nhân.
Các thú nhân cũng
không có thói quen mặc quần áo, bọn hắn thích trần truồng chạy khắp núi, cũng không sợ làm người khác nhìn thấy sẽ bị đau mắt hột a.
Tô
Từ gặp nhiều lần như vậy, nên cũng đã quen với việc này, không giống như trước hễ thấy bóng người là lại tự hỏi có phải hay không còn có người
khác xuyên qua tới nơi này, cũng biết rõ lúc ngẫu nhiên sẽ phải bị nhìn
thấy ‘nơi không nên thấy’ của bọn hắn.
Tô Từ sẽ không ngốc mà
tiến lên nhắc nhở bọn hắn cần phải mặc quần áo, nàng cũng không có ý
thay đổi thói quen của bọn hắn, nhưng về nhà, nàng vẫn ra lệnh cưỡng chế Tiger, muốn hắn nhất định phải mặc quần sau khi biến thành người.
Tiger là trượng phu của nàng, chỉ thay đổi một vài thói quen của hắn cũng
không gây ảnh hưởng toàn cục đến sinh hoạt tập quán nơi này, nên Tô Từ
không hề thấy áp lực.
Một ngày kia, Tô Từ vừa rời giường, liền
thấy ba lô của mình căng phồng để ở bên giường, còn Tiger thì ngồi xếp
bằng bên cạnh nhìn nàng, thấy Tô Từ tỉnh lại, Tiger cười kêu một tiếng
“Tô Tô”, thúc giục nàng nhanh chóng đứng dậy.
Tô Từ có chút kinh ngạc, vội đứng dậy sửa sang lại chính mình, thuận tiện xem xét ba lô một chút.
Bây giờ Tô Từ không chỉnh lý ba lô mỗi ngày tùy thời chuẩn bị chạy trối
chết như trước, vừa xem ba lô liền biết rõ đây là do Tiger chuẩn bị. Tô
Từ ôm mười hai phân lòng hiếu kỳ xem trong ba lô, lại phát hiện những
vật bên trong cơ hồ y chang như trước kia nàng chuẩn bị: Nước, thực vật, da thú… Chỉ là có thêm mấy khối phỉ thúy to bằng nắm tay.
Tô Từ biết rõ những khối phỉ thúy này, Tiger mang chúng về vào hai ngày trước đó, nhưng hắn lại không đưa cho nàng như thường lệ, mà hắn hờ hững ném
vào một góc trong sơn động. Lúc đó Tô Từ còn nghĩ thầm vì sao hắn phải
làm vậy, bây giờ xem ra, những vật đó không hề là muốn đưa cho nàng nên
mới ném ở một bên.
Thấy phỉ thúy, Tô Từ vô ý thức sờ sờ lên cần
cổ, nàng đang đeo dây chuyền làm bằng da thú. Mặt dây chuyền là một
chiếc nhẫn vòng tròn rất đơn giản, Tô Từ một cái, Tiger một cái. Bởi vì
Tiger thường xuyên biến thân nên không thể đeo trang sức, Tô Từ liền đem chiếc nhẫn của hai người làm thành dây chuyền, bình thường lúc hắn biến thành thú hình, Tô Từ sẽ đeo dây chuyền của hắn.
Tô Từ quay
đầu, thấy Tiger không có ý định nói cho nàng biết cái gì, ngược lại hắn
thúc giục tốc độ nàng sửa soạn nhanh lên một chút. Tô Từ biết rõ, hắn
trong hình dạng con người cũng không được quá lâu, nàng nhanh chóng đeo
ba lô bò lên lưng Tiger sau khi hắn đã khẩn cấp vội vã biến thành thú
hình, Tiger lập tức vung chân chạy về phía trước.
Tô Từ cũng
không hỏi Tiger là muốn đi đâu, hắn rõ ràng cho nàng thấy hắn đang thừa
nước đục thả câu, nếu như hắn muốn nói cho nàng biết đã nói từ sớm rồi.
Tô Từ ngồi trên lưng hắn, xem lỗ tai hắn cứ cách một đoạn thời gian lại
run một chút, không khỏi bật cười… Còn hưng phấn đến như vậy sao, nàng
thật là khẩn cấp vội vã muốn biết rõ mục đích Tiger mang nàng đi là gì
đây.
Rất nhanh, Tô Từ liền phát hiện cảnh tượng phụ cận trở nên
xa lạ, từ lúc hắn giúp nàng chỉnh lý ba lô, Tô Từ liền biết rõ hành
trình lần này sẽ không ngắn, nàng nằm rạp người xuống, chỉ dùng cánh tay ôm lấy sợi dây da thú trên người Tiger.
Nhưng cách một hồi, Tô Từ liền nhịn không được cười cười… Tiger của nàng, bây giờ còn biết cấp nàng kinh hỉ.
Thỉnh thoảng Tiger dừng lại ngửi ngửi, đại khái khoảng 3 giờ chiều, tốc độ
hắn chậm lại, sau đó không bao lâu, Tô Từ liền thấy trước mặt có tầng
tầng lớp lớp bụi cây xanh um tươi tốt, hai, ba thú nhân đang đứng nhìn
bọn họ như hổ rình mồi.
Kỳ thật lúc thú nhân đang trong thú
hình, cũng không khác những con dã thú bình thường. Dựa vào đôi mắt linh động mà Tô Từ biết bọn hắn là thú nhân, cơ hồ rất hiếm khi vừa nhìn đã
biết, nhưng bởi vì những thú nhân này cùng một chủng tộc với một thú
nhân mà Tô Từ từng gặp qua trước kia, hơn nữa ấn tượng khắc sâu… Lúc
trước nàng sợ hãi thú nhân là bởi vì có một thú nhân đã từng ở trước mặt nàng đem những đồng loại duy nhất còn tại trên thế giới này của nàng
hoặc ăn, hoặc một lưới bắt hết.
Bởi vì nhớ lại những hình ảnh
khủng bố trong quá khứ mà sắc mặt Tô Từ trở nên trắng bệch, nhưng trong
lòng nàng đột nhiên toát ra một cái suy đoán, vội cúi đầu nhìn Tiger
đang cùng những thú nhân kia ‘nói chuyện’.
Tiger phát hiện nàng
nhìn hắn, liền quay đầu liếm liếm tay Tô Từ, ừng ực an ủi. Tô Từ vội
hướng về hắn cười cười, nước mắt cũng bị bức ra khóe mắt.
Tiger
chẳng hề là người thích nói chuyện, Tô Từ cũng vậy. Hai người giao lưu
phần lớn chỉ cần dựa vào một ánh mắt, một động tác liền có thể biết tâm ý của đối phương, hơn nữa mỗi ngày tiếng nói của Tô Từ chỉ có trọng lượng với Tiger, nên có lúc cả một ngày Tô Từ cũng có thể không nói chuyện.
(*người nói chuyện duy nhất chỉ có Tiger, hắn không nói nên Tô Từ cũng
im ru luôn)
Tuy nói Tô Từ cũng có thể thích ứng, nhưng tóm lại vẫn cám thấy có chút ngột ngạt.
Bây giờ hai người càng ngày càng thân mật, nên Tô Từ cũng có thể dễ dàng
phát giác ra tâm tư của Tiger, trượng phu có tâm tính thuần khiết của
nàng. Đương nhiên Tiger cũng biết rõ tâm tư thê tử mình là gì.
Chỉ là… hắn thế nhưng cái gì cũng không nói, chỉ lặng lẽ chuẩn bị… Sau đó
mang nàng đi thăm đồng loại của nàng. Trong mắt hắn, Lý Ngọc – đồng loại duy nhất còn tại thế giới này sẽ có thể khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Muốn tìm thấy nơi ở của thú nhân lúc trước bắt đi Lý Ngọc sẽ không phải là
một chuyện đơn giản, nhưng hắn chỉ im lặng không nói mà tìm được đến
đây, hơn nữa còn biết rõ chuẩn bị phỉ thúy cấp cho đồng loại của nàng…
Hắn thấy nàng thích nên cũng cho rằng Lý Ngọc sẽ thích, mới chuẩn bị
mang theo lễ vật đến đây.
Cái tên đần độn này…
Tô Từ vừa muốn khóc vừa muốn cười, từ khi biết rõ thú nhân không chỉ sẽ không
công kích, ngược lại bọn hắn luôn bảo hộ giống cái, Tô Từ liền mơ hồ
nghĩ đến Lý Ngọc còn sống… Lúc trước, tất cả nam nhân, hoặc chết hoặc bị thương nặng, chỉ duy nhất có Lý Ngọc là không bị thương, tuy rằng nàng
ta có chút chật vật.
Nàng ta hẳn là bị thú nhân kia đoạt lại làm lão bà (*vợ) của hắn mà thôi.
Làm vợ người ta, dù sao cũng tốt hơn là chết…
Lúc đó cũng không biết rõ thú nhân bắt đi Lý Ngọc trú thân ở nơi nào, nên
Tô Từ mới không để cho Tiger đi làm những chuyện này… Hơn nữa bất kể Lý
Ngọc có nguyện ý hay không nguyện ý làm vợ thú nhân kia, thì cũng không
thay đổi được gì. Lúc trước Tô Từ không cưỡng ép Tiger cứu nàng ta, bây
giờ tự nhiên cũng sẽ không làm như vậy.
Chỉ là không nghĩ đến, thế nhưng bây giờ Tiger đã tìm ra Lý Ngọc, lại mang nàng tới gặp nàng ta xem như cấp Tô Từ kinh hỉ.
Lúc này thú nhân trước mặt lắc lắc cái đuôi xoay người, Tiger vội ừng ực một tiếng, cũng đi theo tiến lên.
Tô Từ gục người xuống trên lưng Tiger, đụng đụng vào lỗ tai hắn, nói bên
tai Tiger, “Phỉ thúy trong gói to không chuẩn lấy ra ngoài, có nghe hay
không.” Ngay cả xem như yêu ai yêu cả đường đi, nàng cũng không chấp
thuận.