Thử Yêu Côn Đồ

Chương 20: Tôi sẽ báo ơn anh...




Đầu Minh Minh đau nhức âm ỉ, đúng là cái miệng kiện cái thân. Ngu mà còn ra gió, sao lúc nãy không im mồm mà vui vẻ tác hợp cho cái thằng "đàn bà" này để khỏi bị đánh. Trong cái khó nó ... ló cái ngu mới chết. Người nào đó ôm con mèo đen trong lòng vuốt ve như báu vật rồi nở nụ cười:

- Ngày mai, người cứu cô sẽ là Thanh Tuấn, cô nên có chút cảm tình với anh ta thì tốt hơn là đeo bám Quang Huy!

Minh Minh không trả lời. Ngộ nhỡ nói sai ý thì bị thêm 1 cú đập nữa là quy tiên. Cô còn chưa báo hiếu đủ cha mẹ kia mà. 18 tuổi không phải là quãng thời gian sống quá dài. . .

- Tôi không nghĩ mình sẽ làm chuyện này nhưng... thôi, cô không nhất thiết phải biết!- Người đó hừ lạnh. Minh Minh chữi thầm trong bụng, không muốn nói thì câm mồm, khơi ra rồi lại dứt bỏ.- Tôi không ngược đãi cô đâu nhưng... cô có 2 quyền lựa chọn, 1 là yêu Thanh Tuấn, 2 là chết... Tôi phải xem biểu hiện cô ngày mai ra sao!

- Tôi không có quyền sống như cô sao? Nếu cô giết tôi chẳng phải sẽ bị liệt vào tội danh giết người à?- Minh Minh cố sức lí giải.

- Tiền... có thể chôn lấp tất cả!

Minh Minh khẽ rùng mình. Lỡ mai không còn gặp ba mẹ cô thì sao?Cái tên chết dịch, chết bầm Thanh Tuấn đó trong rừng còn tìm ra, ở 1 căn nhà thì không tìm ra sao? Minh Minh có thể chắc chắn đây không phải ngoại ô vì cô chỉ bị ngất khoảng 15 phút, sau đó đã được đưa đến đây. Tim cô đánh 1 tiếng thịch, những lúc nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là hắn chứ không phải anh. Hắn... luôn luôn xuất hiện mỗi lúc cô cần. Hắn không biết thể hiện cảm xúc của mình qua lời nói nhưng hắn luôn thể hiện qua hành động, Minh Minh thấy hốc mắt cay cay dù đã bị bịt kín lại. Nếu là cô lúc nhỏ, cô sẽ khóc thét lên vì không thấy được ánh sáng nhưng bây giờ là buổi tối, cô có thể ngủ yên. Minh Minh khép mắt lại chìm vào giấc ngủ, chuyện của ngày mai thì để ngày mai tính, cô không có khái niệm tính chuyện trước. . .

- Các anh có thể đánh đấm tùy ý nhưng ai làm Thanh Tuấn hoặc Minh Minh chết thì tự nhận hậu quả. Tôi đã cho các anh cơ hội hả giận mà còn được nhận thêm tiền, nên biết lẽ phải!

- Tất nhiên thưa người đẹp!- Tên Thành nhận sấp tiền trên bàn nở nụ cười nham nhở.

- Em nghĩ... liệu nó có thành công không?- Người con gái ngồi bên cạnh tỏ vẻ e sợ. Cô gái kia chỉ khẽ nhếch mép:

- Chị còn sợ sao? Đâu phải do chị làm?

****

- Là 1 con mèo đen! Hình như anh nhìn thấy ở đâu rồi!- Quang Huy nhíu mày nhìn tấm ảnh con mèo đen được phóng to. Thanh Tuấn hừ lạnh:

- Anh có nghĩ là chị Thảo không?

- Hả?- Anh nhìn hắn ngạc nhiên.

- Chị ấy tinh thông công nghệ thông tin, hơn nữa, biển số xe là biển số nhà của chúng ta, có lẽ là anh đã từng đăng kí giúp?- Hắn nhếch mép tỏ vẻ quyết đoán.

- Hừm... Cái đó chưa nói lên được gì cả! Rất có thể không phải. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi thời gian trôi. . .

Hải Yến đan bàn tay vào nhau lạnh ngắt ngồi trên ghế sô pha lo lắng cho sự an nguy của Minh Minh. Con nhỏ mà có chuyện gì chắc cô không sống nổi mất. Cô cầm chiếc điện thoại lên xem là ai gọi đến, là ba mẹ Minh Minh. Cô cắn môi bấm nút trả lời:

- Dạ thưa 2 bác?

- Minh Minh sang nhà cháu ngủ à? Dì gọi vào máy bàn và cả di động của nó đều không được.

- À vâng. Nó ngủ trước rồi ạ!- Cô thở hắt ra, còn cô thì nói với ba mẹ mình sang nhà Minh Minh ngủ.

- Con gái gì mà xấu nết quá. Có thể vài ngày sau 2 bác mới về được, chẳng biết ba nó bị bệnh gì mà chưa có kết quả xét nghiệm nữa... Cứ để nó ở nhà cháu đi, chứ nó sợ bóng tối, thắp đèn cả căn nhà thì hao tiền điện oan uổng của bác!- Giọng bà nói vui vẻ.

- Bác cứ yên tâm, cháu sẽ nói lại sau.- Cô cố tỏ ra vui vẻ nhưng thực chất còn lo hơn ban nãy. Còn ba mẹ Minh Minh, phải giải quyết ra sao?

Tiếng đồng hồ lẳng lặng trôi qua trong căn phòng khác đầy căng thẳng. . .

5 giờ sáng. . .

- Anh không đi sao?- Hắn khoác chiếc áo khoác da màu đen trông rất lịch lãm vào. Anh lắc đầu:

- Anh không nên đi! Lo cho an nguy của Minh Minh trước đã. . .

Hắn im lặng 1 chút rồi ngẩng đầu nhìn anh:

- Cái đáng sợ không phải là rủi ro, mà đáng sợ nhất là mình còn chưa dám làm. . .

Anh nhếch mép cười buồn, đúng, anh không có bản lĩnh đến đó. Theo lời đêm qua, nếu anh đến, rất có thể Minh Minh xảy ra chuyện đáng lo ngại hơn. Hải Yến cũng thấy anh làm việc này là đúng, không phải anh chết nhát mà là không đủ can đảm để đánh cược tính mạng của Minh Minh.

Hắn rồ ga, chiếc mô tô màu đen phóng trên đường cao tốc như cơn gió. 60km/h, 80km/h, 120km/h... Do là buổi sáng nên rất ít xe, chỉ có bóng ma màu đen thống lĩnh cả con đường.

****

Minh Minh lờ mờ mở mắt, đầu cô vẫn còn đau nhức inh ỏi. 2 tay cô bị trói chặt ra ghế sau, chiếc khăn bịt mắt đã được tháo ra. Minh Minh cố cử động tay nhưng không thể. Nghe tiếng động, 1 tên đứng gần đó hỏi:

- Tỉnh rồi à?

Minh Minh chữi thầm trong bụng :" Không thấy sao còn hỏi là thằng thiểu năng?" Bụng nghĩ thế nhưng cô vẫn nở nụ cười gật đầu với hắn. Hắn chỉ hừ lạnh 1 tiếng. Minh Minh cắn môi nhìn xung quanh xem có vật gì có thể cắt dây hay không, điều này cô vẫn thường thấy trên phim. Người không vì mình trời tru đất diệt, trông đợi vào người khác còn đê tiện hơn...

- Ăn sáng đi!- 1 tên đi vào ra hiệu tay với tên đứng cạnh Minh Minh. Thời cơ đến rồi! Minh Minh nhìn bóng dáng hắn đi ra rồi tìm thắt nút của dây. Nó chỉ gần cánh tay cô và được buộc 1 cách sơ sài. Minh Minh mỉm cười, rất chi là dễ rồi, cô vặn vặn cái tay để tháo sợi dây ra. . .

5 phút sau. . .

Sợi dây vẫn chưa có tiến triển gì mấy mà tháo được 3 thắt gút, nếu không nhanh nữa thì tên kia sẽ đi vào là toi đời. Trong lúc rối rắm, sợi dây đột nhiên được nới lỏng ra, Minh Minh vui mừng cử động tay nhanh hơn nữa. Sợi dây rớt ra. Cô nở nụ cười tươi rói. Nghe tiếng bước chân của tên kia đi vào, Minh Minh cầm chiếc ghế nép vào cửa. Hắn vừa ló mặt vào đã bị Minh Minh đánh mạnh chiếc ghế vào đầu ngất xỉu. Minh Minh cắn môi, không biết tên này có chết luôn không nhỉ? Phật ơi, cho Minh Minh nghỉ tu phút này nhé! Cô ra cửa sổ, trời đất, là tầng 2. Minh Minh cảm thán trong bụng, cái này hơi khó leo xuống, khó chứ không phải không! Minh Minh có lần leo từ cửa sổ phòng mình sang sân thượng nhà hàng xóm trốn mẹ cô lúc làm hỏng chiếc váy ba vừa mua tặng mẹ. Đúng lúc, chiếc mô tô quen thuộc của hắn vừa đến. Minh Minh ló nửa người ra vẫy tay với hắn. Tham chiến giang hồ đã lâu, điều đầu tiên hắn làm là quan sát xung quanh. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Minh Minh ló nửa người sang cửa sổ vẫy tay. Khuôn mặt hắn nghiễm nhiên không thể hiện điều gì chỉ giơ tay lên rồi chỉ xuống đất. Minh Minh gật đầu, đi theo hắn cũng lâu, tất nhiên cũng hiểu những hình thể của hắn. Cô leo xuống 1 cách thành thạo.

Đúng là cái bọn ngu ngốc, làm sao có thể để Minh Minh 1 mình trên đó chứ? Vẫn chưa tên nào hay hắn đến, Thanh Tuấn khẽ khàng đi vào đỡ Minh Minh xuống. Cô đột nhiên thấy khóe mắt cay cay muốn khóc nhưng... bây giờ không phải lúc. Cái tên vừa bị cô đánh ngất xỉu đã tỉnh dậy hô hào. Cả bọn túa ra như kiến. Minh Minh nuốt nước bọt, hắn vẫn bình thản:

- Phóng lên yên sau của tôi nhanh lên!- Hắn đưa cô cái nón bảo hiểm trên tay rồi chạy như bay ra xe. Minh Minh cũng nhanh chóng phóng lên sau đó. Hắn rồ ga chạy đi.

Rượt đuổi ở ngoại ô đúng là rất ngốc nghếch, chỉ cần sai 1 ly là có thể đi chầu diêm chúa. Tuy vậy, cái bọn sói ở phía sau vẫn một mực chạy theo vì chưa trả đũa đã bị ăn cơm thiu. Minh Minh bặm môi ôm chặt hắn, gió lùa vào mặt làm cô bừng tỉnh hoàn toàn. Hắn lạng lách qua các khúc cua quanh co 1 cái rất chắc chắn. Minh Minh ngoảnh đầu lại phía sau. Bọn đó ít nhất cũng 10 chiếc xe nối đuôi nhau phóng thẳng tới. Có cả tên phóng qua đầu đồng bọn vượt lên không kiên nhường. Hắn đột nhiên phanh xe lại, Minh Minh giật mình ngẩng lên, 1 chiếc ô tô đã tiến đến chặn đầu xe. Mắt khẽ đảo quan sát 2 bên hắn lên tay ga rất mạnh." Ôm chắc vào!" Hắn nhắc nhở rồi cho xe lao xuống 1 bên vực. Minh Minh nhắm mắt ôm chặt lấy hắn. Hắn sẽ không ngu ngốc đến nỗi đẩy cả 2 vào chỗ chết. Chỉ cần có hắn bên cạnh, chắc chắn cô sẽ bình an vô sự. 2 bánh xe đáp xuống những bãi đá lỏm chỏm rất sắc nhọn, bánh xe trước của hắn bị trượt do rêu nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh mà lao xuống. Dốc rất đứng và cao, Minh Minh quay đầu lại nhìn. Bọn đó vẫn không chịu buông tha mà lao xuống theo nhưng chiếc xe đầu tiên không may mắn như hắn và Minh Minh mà lật ngang. Hắn vẫn lạnh lùng lao về phía trước với tốc độ kinh hoàng như chạy trên đường cao tốc. Dần dần, Minh Minh thấy rõ con sông phía trước. Hắn quẹo trái chạy thẳng. Bọn kia có tên bỏ xe chạy bộ, có tên vẫn lì lợm phóng xe theo.

Hắn bỏ bọn đó 1 quãng xa rồi, theo như hắn thì đã gần đến đường cao tốc nên quãng đường phía dưới bị chặn lại. Hắn nắm chặt lấy tay Minh Minh trước bụng mình như muốn tiếp thêm sức mạnh. Cô lấy bàn tay còn lại đặt lên trên bàn tay hắn. Thanh Tuấn nhếch mép rồi lái xe lên con dốc để trở lại đường cao tốc. Minh minh cắn chặt răng, lúc nãy băng qua con dốc vai cô đụng phải đá nên mảng vai bị rách da, máu tuôn ra nhưng cô vẫn không lên tiếng, chỉ biết siết chặt vòng tay hơn nữa. . .

Chiếc xe của hắn vừa lên đến đường cao tốc thì bị nổ bánh trước. Vì sự sinh tồn, hắn vẫn tiếp tục kéo nó về phía trước dù nó lạng đi rất đáng sợ. Cả bọn đằng sau vẫn đeo bám nhưng ít hơn ban nãy. Có người bị kẹt dưới dốc, có người bị thương nên không đuổi theo nữa. Bánh xe sau của hắn không chịu được lực nữa mà nổ lốp luôn. Hắn nói nhỏ:

- Phóng xe! Giữ chắc!

Hắn kéo người cô về phía mình rồi quăng chiếc xe qua 1 bên. Minh Minh cảm nhận được cái ôm chặt từ hắn. Hắn bế cô trong tay chạy về phía trước. Hắn lôi chiếc điện thoại túi ra đưa cho Minh Minh:

- Mau gọi cho anh gọi cứu trợ!

- Ồ.

Minh Minh bấm số của anh. Tay cô chợt khựng lại trên màn hình nền. Đó là hình cô lúc đang ngủ say, hắn vẽ đủ thứ hình thù quái lạ lên mặt cô rồi chụp lại. Quả thật, cô chẳng hề hay biết chuyện này. Tuy nhiên, lo ạng sống mình trước đã.

- Anh à? Còn 15 phút nữa em sẽ vào thành phố, anh mau cho người đến đây ngay đi! Á...

Chiếc điện thoại của hắn rơi xuống đất. Bọn người đằng sau đã đuổi kịp và 1 số tên tiến đến từ phía trước. Hắn thả Minh Minh xuống, cô nhặt chiếc điện thoại lên cho vào túi quần rồi theo sau lưng hắn.

Tên "sói đầu đàn" bước đến khoái trá cười:

- Đến lúc tao trả đũa mày rồi thằng khốn! Mày dám sai đàn em đánh gãy cánh tay trái của bọn tao... Giờ thì còn mình mày, để xem mày làm được gì!

Gãy tay sao? Hắn ra tay thâm độc vậy à? Minh Minh chép miệng. Đúng là lũ ngu ngốc, tốt nhất nên giết hắn luôn đi chứ để hắn còn mạng trở về thì cái mạng của các người sẽ không xong. Hắn cũng đâu dễ chết như vậy chứ...

- Lên đi, lắm lời!- Hắn bẻ tay rôm rốp rồi vượt lên đạp vào bụng tên Thành 1 cái. Cả đám có chút e sợ nhưng vì mối thù đau đớn, có người chống lưng, không nắm bắt cơ hội thì quả là ngu ngốc. . .

1 tên tiến lên từ phía sau Minh Minh định bắt lấy cô,nhưng bị Minh Minh giơ chân đạp thẳng hạ bộ. Cô dạo này cũng không hẳn là ngu ngơ khờ khạo, cô cũng biết đánh đấm sơ sơ, chủ yếu là phòng vệ bản thân. Hắn lần này đánh đấm ra trò, rất mãnh liệt. Bây giờ, hắn không chỉ bảo vệ bản thân mà bảo vệ cho cả cô gái quan trọng phía sau. . .

20 tên đầu tiên đã bị hắn hạ đọ ván. Sức lực chỉ có bấy nhiêu mà cũng bày đặt ra mặt chạm vào hắn. Hắn quỳ xuống cõng Minh Minh đi tiếp, lúc nãy hắn có thấy vết thương trên vai cô nhưng không nói gì. Tuy là hắn đã hạ hết những tên đó nhưng không phải là không có thương tích. Đầu gối hắn bị vết dao rạch 1 đường dài do 1 tên chơi xấu. Tên đó nhanh chóng bị hắn đạp sang 1 bên, con dao văng ra ngoài...

Minh Minh lúc này chỉ cảm nhận được sự ấm áp bao quanh mình, chưa bao giờ ấm hơn thế. Cô khẽ cười:

- Nếu chúng ta còn mạng đi về, tôi sẽ... báo đáp anh xứng đáng!

Hắn cười hắt ra 1 tiếng:

- Cô nên nghĩ 1 cái gì đó thật xứng đáng đi!

- Tôi hát cho anh nghe nhé!

- Cái đó thì... tôi bỏ cô lại đây luôn nhé!

- Ái, cái tên này...- Cô đánh vào vai hắn, quang cảnh xung quanh thật sự có đẹp nhưng chỉ đủ làm nền cho 2 người đang về phía trước.

- Bọn nó kia rồi!- 1 tên lên tiếng. Minh Minh nghiêng đầu:

- Đó là điều tôi lo lắng nãy giờ!

- Cô hát cho bọn chúng nghe thay vì cho tôi nghe được không? Chắc sẽ giúp ít được 1 phần...

- Khắc này mà còn đùa!- Minh minh nghiến răng nghiến lợi. Hắn xốc cô lên chạy nhanh về phía trước.