Thú Y - Lạc Tân

Chương 62




E&B: Strangers Ex

Một câu nói như vậy chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang bổ vào đầu Triệu Thanh Hà đang đứng tại chỗ, xoay người lại nhìn thấy một nam tử mỹ mạo dáng người cao lớn đi từ cửa vào, đôi mắt giống như ngôi sao sáng lấp lánh trong màn đêm, khí chất lạnh nhạt, thập phần xuất chúng.

” Thủ đô của nước Mỹ tên gì?” Trong lòng Triệu Thanh Hà kích động không thôi, âm thanh nói chuyện đều mang theo run rẩy.

Nam tử khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm nói: ” Washington.”

” Đồng hương!” Triệu Thanh Hà lập tức nhào đến, lại bị Thập Tam Vương gia nhanh tay lẹ mắt ngăn cản trở về, ánh mắt nhìn Triệu Thanh Hà vô cùng không tốt, phảng phất nếu Triệu Thanh Hà dám tiến lên nửa bước, lập tức mang hắn ra chém thành tám khúc.

” Ngươi có ý gì với Vương phi của ta?” Bộ dáng biếng nhác của Thập Tam Vương gia đã sớm không thấy, thay vào đó là cảnh giác với sắc bén.

Triệu Thanh Hà lúc này mới kịp phản ứng bản thân thất lễ, lại lần nữa cẩn thận đánh giá nam tử kia, tuy là toàn thân đơn giản nhưng lại lộ ra một cỗ quý khí, xét lại thân phận thì càng không đơn giản. Hắn thật sự sơ suất quá mức, khó lắm mới nhìn thấy đồng hương liền bị mang ra băm băm thì cũng oan ức quá đi.

Triệu Thanh Hà vội chấp tay hành lễ nói: ” Là tại hạ lỗ mãng, thỉnh mong Vương gia Vương phi thứ tội. Thật sự là ở nơi này rất khó gặp được gia hương, khó tránh khỏi có chút kiềm lòng không được.”

Thập Tam Vương gia hanh hanh, giọng điệu không tốt: ” Hay cho cái gọi là kiềm lòng không được, nếu là làm gian ở giường cũng dùng cái cớ này cũng được sao.”

Triệu Thanh Hà có chút 囧, nếu không phải thái độ lúc nãy của Thập Tam Vương gia làm cho hắn cảm thấy thất thố, hắn đã thật sự cho là Thập Tam Vương gia cũng nằm trong đại quân xuyên qua lần này rồi.

Thập Tam Vương phi cũng chính là Vân Hi khẽ nhíu mày, ” Vương gia thật không chịu tin nô tì, làm cho tâm can nô tì thật sự đóng băng.”

Nói ra hai chữ ‘nô tì’ càng thêm nặng nề, ngay cả Triệu Thanh Hà cũng nghe thấy mùi uy hiếp, quản sự cúi thấp đầu hận không thể biến mình thành không tồn tại.

Thập Tam Vương gia cầm lấy bàn tay Vân Hi, vẻ mặt thành khẩn, ” Bản vương không có ý này, chính là…”

Vân Hi vỗ vỗ mu bàn tay hắn, giọng điệu dịu xuống: ” Vương gia nếu không nhanh cho Triệu đại phu nhìn con bọ cạp này, một hồi nữa chỉ sợ không kịp.”

Thập Tam Vương gia lúc này mới nhớ tới con bọ cạp bệnh bị lãng quên, lại thấy đáy mắt Vân Hi trong suốt bình tĩnh, cuối cùng trong lòng mới yên. Vừa vặn không chút dấu vết chắn giữa Vân Hi với Triệu Thanh Hà, ” Vậy con bọ cạp này của bản vương là bị bệnh gì, nên chẩn trị như thế nào?”

Trong lòng Triệu Thanh Hà tuy là kích động, hiện tại cũng cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh. Trong phòng bây giờ còn có quản sự nha hoàn, có một số việc vẫn nên khống chế tránh bị tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị cho là quái vật thì càng thêm phiền toái.

” Con bọ cạp này là mắc tha vĩ bệnh, hiện giờ còn chưa có nặng nên không khó trị, chỉ cần trong năm ngày chớ để nó ăn các loại thịt mà đổi thành cà chua hoặc quả táo thì có thể khỏi hẳn.”

Thập Tam Vương gia đá quản sự bên cạnh một cước, ” Có nghe hay không, nếu giữa chừng có chuyện thì cẩn thận cái mạng của ngươi.”

Trong giọng nói nguy hiểm nhưng thực ra là cảnh cáo Triệu Thanh Hà, Vân Hi nhìn hắn khẽ mỉm cười, Triệu Thanh Hà rốt cuộc mới không bị doạ sợ. Bởi vậy sắc mặt Thập Tam Vương gia ngồi bên cạnh càng không tốt, nếu như không có Vân Hi giống như vô tình chạm vào hắn, lúc này mới làm cho sắc mặt Thập Tam Vương gia chuyển biến tốt đẹp.

Quản sự liên tục đáp: ” Dạ, dạ, tiểu nhân tất sẽ chiếu cố vô cùng cẩn thận thoả đáng. Triệu đại phu, ngài có còn dặn dò gì không?”

Triệu Thanh Hà suy nghĩ nói: ” Một lát nữa ta cho ngươi thuốc tiêu độc, mỗi ngày ở trong phòng đốt xông hơi một lần, gỗ vụn dùng để chăn nuôi bọ cạp cung nên chú ý đổi mới.”

” Dạ, phải.” Quản sự không dám chậm trễ nâng bọ cạp rời đi, lúc gần đi còn vô cùng thông minh để cho nô bộc hầu hạ bên cạnh đều lui ra.

Cửa lớn khép lại, Triệu Thanh Hà rốt cuộc kiềm chế không được, nghĩ muốn mở miệng lại theo bản năng nhìn qua Thập Tam Vương gia, Vân Hi cười nói: ” Không sao, hắn đã biết được.”

Ngay cả chuyện như vậy Thập Tam Vương gia cũng biết, chỉ sợ quan hệ của hai người không phải là ít, nhớ lại lúc nãy Thập Tam Vương gia mới uống một bát giấm chua, vậy đôi này tất phải là một đôi giai ngẫu*. Trước giờ Triệu Thanh Hà chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện một người giống như hắn, thậm chí còn không tưởng tượng được hai nam nhân làm sao ở cùng nhau như vậy. Bây giờ xuyên qua lại thường xuyên chứng kiến, lại toàn là những nhân vật vĩ đại.

[ một đôi gia ngẫu: một đôi vợ chồng đẹp đôi ]

Thập Tam Vương gia bĩu môi, nhanh chóng sáp lại ngồi sát Vân Hi, nhưng vô cùng thức thời không nói chen vào. Bộ dáng biếng nhác tiêu dao ngày thường hoàn toàn không thấy, tuy ở một bên uống trà duy trì dáng vẻ bình tĩnh, chẳng qua là vẫn lộ ra một tia cảm xúc khẩn trương.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, Triệu Thanh Hà trực tiếp hòi: ” Ta ở B thị, đầu năm nay bị xuyên rớt tới nơi này, thời điểm ta xuyên qua thì thời gian bên kia là ngày XX tháng XX năm 20XX, ngươi thì sao?”

Vân Hi hơi hơi giật mình, rất nhanh khôi phục lại bình thường, ” Ta và ngươi là xuyên qua cùng một ngày, nhưng mà ta ở thời không này đã được tám năm.”

Triệu Thanh Hà không ngờ có chuyện ly kỳ như vậy, rõ ràng cùng một thời gian ném tới, nhưng khi tới nơi này thời gian lại chênh lệch lớn tới như vậy, ” Thật kỳ lạ, đúng rồi, ngươi tới nơi này lâu như vậy, có biết chúng ta có cơ hội trở về hay không?”

Răng rắc ______

Chén trà bị Thập Tam Vương gia bóp nát, lộ ra biểu tình tối tăm không thể hình dung được.

Triệu Thanh Hà nuốt nuốt nước miếng, bị khí lạnh của Thập Tam Vương gia toả ra làm cho hoảng sợ. Vân Hi đưa tay qua, không kiêng kị Triệu Thanh Hà đang có mặt, cầm lấy bàn tay Thập Tam Vương gia, ” Không cần lo lắng, sẽ không có một ngày như vậy, ta đã nói phải ở cùng ngươi cả đời này, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”

Những lời này rõ ràng không an ủi được Thập Tam Vương gia, giọng điệu Thập Tam Vương gia lộ ra cô đơn vô tận, ” Ngươi không biết vì sao lại đến, lại không biết khi nào sẽ đi. Nếu tới lúc đó, ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao để tìm được ngươi?”

Triệu Thanh Hà nghe nói như thế trong lòng cũng không khỏi ảm đạm, đây không phải là vấn đề hắn cùng Thường Đình Chiêu lo lắng hay sao. Mỗi lần tỉnh lại, hắn đều thực sự lo lắng không còn cảnh tượng nơi này nữa, trong lòng luôn bất an sợ hãi. Mà Thường Đình Chiêu tuy là không nói, còn thường xuyên an ủi hắn, nhưng mà người này vẫn ngẫu nhiên lộ ra sợ hãi không thể giấu diếm được hắn.

Đột nhiên Triệu Thanh Hà nghĩ đến điều gì, hỏi: ” Vương phi, ngươi xuyên tới như thế nào? Ta là bị nước trôi tới.”

Vân Hi ngẩn người, ” Ta cũng vậy, ngày hôm đó ta đi ngang qua một đoạn đê nghe có người kêu cứu. Nhìn xuống dưới thấy một đứa bé không biết sao lại bị rớt dưới sông, tình huống khẩn cấp ta vội vàng nhảy xuống sông cứu người, cuối cùng cũng cứu được nhưng trên người không còn tí sức lực nào thì bị cuốn vào giữa sông, đợi khi tỉnh lại thì đã ở nơi này. Nha, đúng rồi, nguyên thân lúc ấy đã muốn hấp hối, còn có một lúc ngắn không thở ra khí, ta xuyên tới thì sống tới tận bây giờ.”

Triệu Thanh Hà kích động nói: ” Ta cũng như thế! Vậy dựa vào đó mà nói thì chỉ cần chúng ta không xuống sông hay không sắp chết sẽ không bị xuyên trở về?”

Vân Hi cũng vui vẻ lên, ánh mắt lượng lượng lộ ra hưng phấn, không còn bộ dáng vân đạm phong khinh nữa, ” Chắc là như thế!”

[ Vân đạm phong khinh: Điềm nhiên, đạm mạc như mây, như gió ]

Thập Tam Vương gia trực tiếp nhảy dựng lên, trong âm thanh nén không được run rẩy, ” Nói như vậy chỉ cần các ngươi không tới gần con sông, không bị bệnh sắp chết thì sẽ không trở về?”

Triệu Thanh Hà lập tức vỗ tay, chắc chắn: ” Nhất định là thế! Ta trước cũng đã từng xem qua, trong sách cũng viết chẳng có bao nhiêu người xuyên trở về được, cho dù có xuyên trở về thì cũng mang theo người yêu cùng đi. Ta với Vương phi chắc cũng sẽ như vậy!”

[ Ex: tiểu Thanh Hà, cưng là xem đam mỹ xuyên không đúng không? Coi toàn tác giả là mẹ ruột đúng không??? ]

Nhất thời tinh thần của Thập Tam Vương gia vô cùng xán lạn, cuối cùng không còn u ám như lúc nãy, cầm lấy bàn tay Vân Hi, thề nói: ” Nếu thật sự có ngày đó, ta chắc chắn sẽ đi tìm ngươi, ngươi nhất định phải chờ ta.”

Vân Hi khẽ mỉm cười, mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau, thâm tình đối diện, xung quanh như chỉ còn cả hai, phảng phất như ở giữa sân khấu trống trải, quanh thân đều là tối đen chỉ có hai người bọn họ đắm chìm dưới ngọn đèn chiếu vào.

” Khụ, khụ.” Triệu Thanh Hà tuy là không muốn phá hư không khí hài hoà đó, mà là người qua đường giáp như hắn đứng ở đây không được tự nhiên.

Hai người lúc này mới phản ứng Triệu Thanh Hà còn tồn tại, nhưng chẳng có vẻ ngượng ngùng mà là vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn, bàn tay vẫn nắm chặt như cũ, không bởi vì ánh mắt của người khác mà cố ý chia lìa. Tuy rằng tình nùng, lại làm cho người khác cảm nhận được tự nhiên điềm tĩnh, giống như mọi chuyện nên là như vậy, không làm cho người ngoài cảm thấy không thoải mái.

Triệu Thanh Hà nhìn hai người bọn họ không khỏi có chút hơi hơi lên men, không biết khi nào hắn cùng Thường Đình Chiêu mới có thể như vậy. Không sợ ánh mắt những người khác, thản nhiên có đôi có cặp dưới ánh mặt trời.

Vân Hi thấy hắn như vậy liền nở nụ cười, ” Triệu đại phu nếu hâm mộ như vậy, còn không mau gả cho Thường tướng quân? Thường tướng quân là nhân tài tuấn kiệt của Đại Hữu, không biết có bao nhiêu nhà nhớ thương. Nếu lần này thảo phạt Tây Nhung đại thắng trở về, đến lúc đó dù là nam hay nữ đều tranh cướp nhau phải gả cho hắn.”

Triệu Thanh Hà kinh ngạc, nói chuyện đều nói lắp, ” Ngươi, ngươi làm sao biết?”

Vân Hi cùng Thập Tam Vương gia đối diện cười, Thập Tam Vương gia chọn mi nói: ” Hai người các ngươi dấu giếm không kỹ, người ngoài sao lại không biết?”

Lúc này Triệu Thanh Hà mới nhớ tới Thập Tam Vương gia đã sớm đem mười tám đời tổ tiên nhà hắn lật ngược, cũng đích thân cho hắn danh hiệu bác sĩ thú y. Hai vợ chồng này tình cảm tốt như vậy, Vân Hi biết nội tình cũng không kỳ lạ.

Triệu Thanh Hà thở dài: ” Địa vị hai ta cách xa, hiện giờ không phải thời điểm. Lại nói, cũng phải cảm ơn Vương gia đề bạt nên làm cho ta tiến đến gần hắn một chút.”

Thập Tam Vương gia lại nói: ” Triệu đại phu y thuật cao minh xứng đáng danh hiệu này, cho dù không có ta, qua một thời gian cũng sẽ đi đến vị trí này.”

Vân Hi cũng nói: ” Ngươi có được y thuật tiên tiến của ngàn năm sau, nếu tranh không nổi danh hiệu này thật sự nói khó mà tin. Nghe nói ngươi giúp con chó mổ bụng lấy vật thì ta không có nghĩ nhiều như vậy, thời cổ người tài ba không ít, có kỹ thuật này cũng không ngạc nhiên, không ngờ lại là đồng hương.”

Triệu Thanh Hà cũng nghĩ tới chuyện khác, ” Đệ Nhất Lâu chính là do ngươi mở?”

Vân Hi cười gật đầu, ” Là ta.”

Triệu Thanh Hà không khỏi chậc chậc thở dài: ” Lúc ta đi vào còn nghĩ đời sau này của chúng ta đều là học lại của đời trước, không nghĩ tới có người nghĩ được ghế lô, không ngờ lại là kiệt tác của người xuyên qua.”

Vân Hi cười nói: ” Bất quá là bắt chước người khác không đáng nhắc đến, tay nghề ở thế giới này tài giỏi mới làm người ta thần kỳ.”

Đối với điều này Triệu Thanh Hà cực kỳ tán thành, thậm chí mở ra hộp cứu thương của mình, lấy ra ống nghe bệnh đưa cho Vân Hi, ” Ngươi xem, ta chỉ đại khái nói khuôn mẫu đã làm xong được cho ta, cơ bản chẳng khác gì ta dùng trước đó.”

Vân Hi nhận lấy, cũng thổn thức không thôi, ” Quả nhiên lợi hại, có chế tác kim tiêm với ống tiêm được không?”

Triệu Thanh Hà lắc đầu, ” Người giỏi tay nghề ở đây khẳng định có thể làm, nhưng ta chế không ra thuốc cũng vô dụng, ta hiện tại cơ bản phải dựa vào trung y để chữa bệnh, nếu trước kia không từng học qua cùng ông ngoại thì đã phải luống cuống. Ta không học điều chế thuốc, nếu không đã làm ra chất kháng sinh penicilin, sau này chữa bệnh thuận lợi không ít.”

Vân Hi khẽ nhíu mày, sờ cằm trầm tư suy nghĩ, ” Ta nhớ có một loại quả ngọt có thể lấy ra một lượng lớn nấm mốc penicillium.”

image

[ Năm 1895, Vincenzo Tiberio, nhà vật lý học ở đại học Naples đã phát hiện rằng nấm mốc (Penicillium) trong nước có hoạt động kháng khuẩn tốt.

Sau khi hợp chất hóa trị ban đầu tỏ ra có hiệu quả, những hợp chất khác cũng được theo đuổi cùng dòng điều trị, nhưng nó không được thực hiện cho đến năm 1928 khi Alexander Fleming quan sát kháng sinh chống lại vi khuẩn từ một loài nấm trong chi Penicillium. Fleming công nhận ảnh hưởng gián tiếp từ một hợp chất kháng sinh có tên là penicillin, và các tính chất kháng sinh của nó có thể được khai thác cho phương pháp hóa trị. Ban đầu ông ta miêu tả một số đặc tính sinh học của nó, và cố gắng sử dụng các điều chế thô để trị một số trường hợp nhiễm khuẩn, nhưng ông không thể thuyết phục cho việc phát triển nó trong tương lai mà không cần sự trợ giúp của các nhà hóa học được đã qua đào tạo.]

Triệu Thanh Hà thở dài: ” Ta cũng biết cái này, nhưng quan trọng là không biết trình tự, hơn nữa cũng không có mấy thứ linh tinh như kính hiển vi… Đúng rồi, Vương phi, ngươi biết chế tạo kính viễn vọng không? Chúng ta sắp phải xuất chinh, nếu có thứ này đỡ phải lo liệu nhiều lắm. Chẳng qua vật lý học của ta không tốt lắm, chỉ nhớ cái gì mà thấu kính lồi thấu kính lõm, còn làm ra sao thì đều quên. Ai nha, bây giờ không có thuỷ tinh, mà cái này ta cũng không biết làm, ngươi biết hay không?”

Vân Hi cười lắc đầu, ” Trước đó không có chú ý mấy cái này, cần phải nghiên cứu tỉ mỉ. Nơi này cũng có thuỷ tinh nhưng không đủ trong suốt, làm sao để chiết xuất ta nghiên cứu lâu cũng chưa thành công. Nhưng mà thời gian trước ta vừa mới có không ít thuỷ tinh, cũng sáng lấp lánh, ta thử xem xem có thể chế tạo ra kính viễn vọng hay không.”

Triệu Thanh Hà nhìn hắn với vẻ mặt sùng bái: ” Ngươi phải nhất định làm ra được nha, nếu trên chiến trường có cái thứ này là coi như chiếm được tiên cơ. Đúng rồi, ngươi chế được bom không?”

Vân Hi dở khóc dở cười, ” Trước khi ta xuyên qua chính là sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, chuyên ngành học là quản lý công thương, hơn nữa còn lớn lên ở thành phố, đốt pháo còn chưa chơi được nhiều, cái đồ nguy hiểm này ta làm sao chế tạo được đây.”

Triệu Thanh Hà thập phần thất vọng, xem bộ dáng này của Vân Hi cùng với sự kiện hắn nói, còn tưởng rằng là một tinh anh tài ba đội trời, hoá ra lại là sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, nguyên bản ngưỡng mộ nháy mắt suy sụp. Lúc này Triệu Thanh Hà hoàn toàn quên Vân Hi đã tới nơi này tám năm, trải qua hàng loạt tranh đấu thì làm sao còn giống với bộ dáng ngu ngơ trong trường học.

Toàn thân Vân Hi phát ra trầm ổn với quý khí đều do mấy năm nay lịch lãm, nếu không phải vì cảm thấy Triệu Thanh Hà là đồng hương mới che đi khí thái thường ngày, vì vậy hôm nay mới khác biệt một chút.

Triệu Thanh Hà thở dài, ” Thôi, vẫn là tự mình nghiên cứu đi. Trước kia ở trong thôn chúng ta hay có người làm bom đi đánh cá, sớm biết có ngày xuyên thì ta đã đi học hai tay.”

Vân Hi nghe vậy không khỏi thở dài, ngàn vàng khó mua được biết trước, động một cái không nói không rằng xoay một phát trăm độ ném bọn họ xuyên qua. Nếu không phải hiện tại đại sát tứ phương đánh đâu thắng đó, dáng vẻ không còn nghẹn khuất như vừa mới đến đây. Tuy nói bây giờ đã ra ngoài lăn lộn, không ít chuyện đã có thể tuỳ tâm sở d*c, nhưng mà vẫn có một chút tiếc nuối như cũ.

Vân Hi đột nhiên nghĩ đến điềi gì, muốn tránh Thập Tam Vương gia hỏi riêng Triệu Thanh Hà, nhưng mà ánh mắt của Thập Tam Vương gia theo dõi hắn gắt gao, tay cũng nắm chặt, hoàn toàn không cho hắn cơ hội này,

Bất đắc dĩ, Vân Hi suy nghĩ nói: ” Ngươi biết làm Brithday cake sao?”

Đột nhiên dùng tiếng Anh mà Triệu Thanh Hà đã phất tay cúi chào nhiều năm, liền sửng sốt một phút đồng hồ mới kịp phản ứng Vân Hi nói cái gì. Vân Hi nhìn hắn chớp a chớp, Triệu Thanh Hà nhất thời kịp phản ứng, mày nhíu lại cố gắng hồi tưởng, ” Cái này thật ra ta đã làm một lần, nghĩ muốn chúc mừng ta… À, Brithday tới, nhưng mà nhìn ra chẳng khác gì đống phân, ta có thể cho ngươi công thức, ngươi tự mình nghiên cứu đi. Đúng rồi, ta biết làm ma lạt năng, tay nghề coi như thông qua được…”

” Thật sự?!” Vân Hi đúng là kích động đến mức thất thố, lúc nãy nhìn thấy đồng hương cũng chẳng khoa trương như vậy, làm cho Thập Tam Vương gia kinh sợ theo.

Vân Hi tự biết thất thố, giả vờ khụ một tiếng, ” Trước kia ta thích nhất ăn món này, nhưng mà ngay cả cơm ta cũng không biết nấu nên không thể biết được. Có nói qua với đầu bếp, bọn họ làm ra luôn không đúng vị, ngươi lại biết được chiêu thức ấy thật sự quá tốt, thật muốn ăn một chút hương vị quê nhà.”

Văn hoá ẩm thực Đại Hữu còn chưa đến mức vang vọng tứ phương, tuy tay nghề cũng phi thường tốt nhưng chủng loại lại hơi đơi điệu. Đệ Nhất Lâu có nhiều món như vậy chỉ sợ là đều dựa vào bàn tay vàng của Vân Hi, hơn nữa để mời một đầu bếp cao siêu là vô cùng tốn kém, mới có thể chế biến ra mỹ vị như vậy. Mà ma lạt năng thì Vân Hi cảm thấy không đúng vị, chỉ sợ một phần giống thôi thì tâm trạng đã không kiềm được kích động mãnh liệt, nhưng tâm lý vẫn không chấp nhận được, cứ luôn nhận thấy đó không phải là hương vị quê nhà trong trí nhớ.

” Ta còn tính toán cùng người khác khai hợp tác mở tiệm, đến lúc đó ngươi đến cổ động cho ta đi.” Triệu Thanh Hà nhớ tới buôn bán, cũng nhớ tới câu chuyện chính phải làm khi tìm Thập Tam Vương gia với Vương phi. ” Ta đang có một mối làm ăn, không biết Vương gia Vương phi có hứng thú hay không?”

Vân Hi nói: ” Là việc bán thuốc tiêu độc cho Thuỵ quốc?”

Triệu Thanh Hà không ngoài ý muốn khi Vân Hi biết đã biết, nói thế nào thì Vương gia cũng là Thái Bộc Tự khanh, tuy không thèm quản lý nhưng cũng biết đây là chuyện lớn, ” Đúng, bọn họ cần không ít, nhưng một mình ta không thể ôm hết một loạt danh sách, nghe nói Vương phi có một đại lý dược trên danh nghĩa, không biết có hứng thú hợp tác với ta không?”

Tuy rằng cùng là người xuyên qua, so với những người khác thì càng thêm cảm giác thân thiết. Nhưng dù sao cũng chưa quen thân với đối phương, giao tình giữa hai người cũng không sâu, không có khả năng vì một tầng quan hệ này mà Triệu Thanh Hà thấy nên được chiếu cố.

Vân Hi nở nụ cười: ” Sớm có ý này, có ta với Mẫn Chi nhúng tay chắc chắn sẽ để ngươi kiếm đủ đồ cưới.”

Thập Tam Vương gia tên Vĩnh Vanh, chữ Mẫn Chi.

Triệu Thanh Hà ế ế, tâm tư của hắn rõ ràng như vậy sao, sao ngay cả Vân Hi mới lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng biết hắn bán thuốc tiêu độc cho Thuỵ quốc vì kiếm đồ cưới.

Triệu Thanh Hà tỏ vẻ không nghe thấy, còn lái qua chuyện dược liệu bị người có ý âm thầm mua số lượng lớn.

Vân Hi cùng Vương gia không còn bộ dáng thoải mái như trước, Vân Hi hừ hừ lạnh nói: ” Những người này lòng dạ hiểm độc thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, giáo huấn trước đó còn không biết thu liễm, hiện giờ lại còn muốn giở trò cũ. Ngươi yên tâm, ta tất sẽ không làm cho bọn chúng thực hiện được, còn cho bọn chúng một cái giáo huấn nhớ đời. Về phần dược liệu lại càng không cần lo lắng, Mẫn Chi và ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó ngươi cần bao nhiêu ta cũng có thể cung ứng được.”

Thập Tam Vương gia đã sớm thu được tin tức, lường trước trận chiến tranh này là không thể tránh. Cho dù Đại Hữu không muốn động võ, Tây Nhung cũng không yên tĩnh. Năm nay bọn chúng gặp phải thiên tai, lương thực thu hoạch giảm mà đồng cỏ cũng héo rũ, không ít gia súc chăn nuôi bị chết đi. Tới mùa đông lương thảo cạn kiệt khẳng định sẽ đánh chủ ý lên nước láng giềng là Đại Hữu, tới lúc đó trừ khi hoàng đế muốn chắp hai tay dâng gian sơn này cho người ta, nếu không chắc chắn phải xuất binh.

Cho nên Thập Tam Vương gia cùng Vân Hi âm thầm sắp xếp, thứ nhất xuống tay chính là dược liệu với lương thực. Mấy năm nay Vân Hi ở trên thương trường oai phong một cõi, lại không bị thuế nặng đè lên, tài lực có thể nói là cân xứng với Nghiêm gia. Lần này xuất chinh chỉ sợ Nghiêm gia đổ máu nặng, đã nghe đồn Nghiêm Bá sợ là phải giao ra trước trăm vạn bạc trắng làm quân phí.

Mà Thập Tam Vương gia cùng Vân Hi cũng tốn một số bạc tương tự để bố trí trước, không chỉ vì quốc gia, còn muốn một kích tiêu diệt những kẻ quốc nạn chi tài. Lúc trước đồn đãi Thập Tam Vương gia đến thâm sơn rừng già tìm độc vật, kỳ thật là hai vợ chồng âm thầm vì dược liệu bôn ba.

Nghe vậy Triệu Thanh Hà liền thở phào một cái, có hai người này điều khiển thì hắn không cần phải lo lắng nữa. Nhìn thái độ này của Vân Hi, chỉ sợ là biết được không ít chuyện, xác nhận sẽ không có biến cố xảy ra.

Nhưng Triệu Thanh Hà vẫn nhắc nhở một câu: ” Sợ là đảng phái bên Hoàng hậu muốn nhúng tay, các ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng.”

Sự kiện Liêu Ứng Hoài đã gõ cho hắn cái cảnh báo, việc dược liệu này chỉ sợ liên luỵ rất rộng, những người này đến lúc đó khẳng định muốn lũng đoạn thị trường ào ào nâng giá hàng hoá, nếu sau lưng không có thế lực tất sẽ không dám làm như vậy.

Từ đầu không lên tiếng, Thập Tam Vương gia vẻ mặt trào phúng, ” Nữ nhân này, quả nhiên là hạng không lên được mặt bàn, đã cầm quyền nhiều năm như vậy vẫn không đổi được khí chất toàn thân. Thảo phạt Tây Nhung là chuyện lớn cỡ nào, đúng là muốn vươn tay đến tận đây.”

Tây Nhưng bưu hãn, rất có tham vọng xâm chiếm Đại Hữu, lần này xuất chinh ý nghĩa trọng đại. Cần phải đem Tây Nhung đánh cho tàn phế, mới khiến bọn chúng không dám dễ dàng xâm phạm. Đảng phái hoàng hậu không chỉ không biết xuất lực, còn thêm cản trở, như vậy sao không làm người buồn bực cho được.

Vân Hi bất dắc dĩ nói: ” Những lời này sao lại nói lung tung, bất kể thế nào thì bà ta cũng là mẫu nghi của một quốc gia, nếu bị truyền tới trong tai bà ta chỉ sợ lại rước lấy tinh phong huyết vũ.”

Thập Tam Vương gia không cho là đúng, xuy một tiếng: ” Ta vẫn luôn như thế, nếu càng cung kính thì càng bị cho là tâm cơ quá sâu, càng làm bọn họ suy nghĩ loạn tưởng.”

Vân Hi có chút bất đắc dĩ, cũng không nói nữa.

Triệu Thanh Hà cười nói: ” Theo lý thuyết của bọn họ thì người dân bản xứ càng thêm sợ hoàng quyền, càng cẩn thận chặt chẽ mới phải, nào hiểu được những người ngoại lai như chúng ta còn không tiêu sái bằng dân bản xứ.”

Vân Hi lại lắc đầu thở dài: ” Dân bản xứ làm sao mà không sợ chứ, mặc kệ đời trước hay đời này, tiểu dân chúng nào dám chọc vào quyền thế. Những người không sợ chẳng qua là kiêu ngạo đã quen, không giống tiểu dân chúng có thói quen sợ hãi rụt rè.”

Đêm đó Triệu Thanh Hà được mời lại ăn tối, đối với người khác mà nói là vinh quang to cỡ trời. Nói thế nào thì Triệu Thanh Hà chỉ là một thú y nho nhỏ, mà Thập Tam Vương gia chính là hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật, địa vị cách xa. Nếu không phải thập phần thưởng thức, sao có thể giữ lại Triệu Thanh Hà làm khách.

Triệu Thanh Hà không hề áp lực, Vân Hi tuy là làm vương phi đã lâu, bản thân cũng có năng lực, trừ bỏ khởi đầu ở Vân gia không được coi trọng thì sau đó có ai mà không cung kính nịnh hót. Nhưng hiện tại không tỏ ra cao giá, vô cùng gần gũi dễ nói chuyện làm cho trong lòng Triệu Thanh Hà càng thêm thích Vân Hi. Phải biết là nơi ở trước kia của Triệu Thanh Hà có một ông hương trưởng, từ lúc lên làm hương trưởng có chút xíu quyền lực đã bày ra kiểu cách nhà quan, phô trương còn hơn cả chủ tịch.

Tuy đều là người xuyên qua, nội dung tán gẫu có thể nhắc đến rất nhiều, nhưng cũng không nhất định có thể trao đổi cùng nhau được. Loại phân biệt thân phận không thể thay đổi nhận thức từ trong khung này, hiện giờ làm hắn thật sự yên tâm nhiều. Có thể là do có cùng một bối cảnh tương tự như người ta nói, đó là chuyện may mắn, ngẫu nhiên nhắc đến chuyện kiếp trước cũng là phi thường khoái trá. Chẳng là Thập Tam Vương gia có chút không theo kịp tiết tấu, may mắn Vân Hi không có vắng vẻ hắn, luôn kiên nhẫn giảng giải cho hắn. Thập Tam Vương gia nghe bọn họ nói chuyện phiếm cũng rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại nói chen vào một câu.

Buổi tối khi Thường Đình Chiêu tới, Triệu Thanh Hà đem chuyện Vân Hi cũng là nhân sĩ xuyên qua, lại còn cùng thời đại cùng quốc gia kể cho hắn nghe.

Thường Đình Chiêu hơi hơi giật mình, nửa ngày mới nói: ” Trách không được đặc biệt như vậy, hoá ra là giống như ngươi. Lại nói, về sau ai có chút tài năng đặc biệt thì các ngươi có thể đánh cái ám hiệu để nhận biết, biết đâu lại là đồng hương.”