Thú Y - Lạc Tân

Chương 56




Edit + Beta: Strangers Ex

Nghiêm Hoảng rốt cục nhìn không được nữa chạy tới phía cửa phòng, ” Thế nào?”

Triệu Thanh Hà không sốt ruột trả lời mà dùng nước rửa tay tiêu độc do Đương Quy mang lên trước, chậm rì rì cởi xuống y bào [ quần áo y tế ], khiến cho Nghiêm Hoảng gấp đến độ vò tóc bứt tai.

Công chúa Bội Nhã cũng chạy lại, ánh mắt trong suốt nhìn ca ca có bộ dáng thanh tú văn tĩnh này, cắn cắn môi lộ vẻ khẩn trương.

Lúc này Hầu ca nhi bưng chén đĩa ra, cung nữ ở một bên nhìn thấy vật trên chén đĩa không khỏi kinh hô, ” Đây không phải là bánh xe bị nuốt vào sao? Đã lấy được ra?”

Công chúa Bội Nhã nhìn lướt qua bánh xe dính đầy máu cũng không sợ hãi, vẻ mặt khát vọng nhìn về Triệu Thanh Hà, ” Tiểu bạch của ta có phải đã khoẻ rồi không? Ta có thể đi xem nó không?”

Triệu Thanh Hà khẽ mỉm cười với nàng, ” Giải phẫu rất thành công, tiểu bạch cũng không có gì khác thường, nhưng mà còn phải đợi quan sát thêm ba ngày nữa.”

” Này, vậy là sống?” Nội thị ở một bên trừng lớn mắt run rẩy nói. Âm thanh của nội thị không tính là lớn nhưng chúng nhân vây quanh viện lại nghe được rõ ràng.

Sống?’ Dĩ nhiên là sống! Điều này sao có thể, mổ bụng phá bụng mà không bị chết, lấy ra dị vật vẫn còn sống? Đây cũng quá là chuyện thần kỳ đến đáng sợ đi. Tuy là có thị tòng ngăn cản nhưng cũng không khống chế được sự kích động của tất cả mọi người, ngược lại còn náo nhiệt ồn ào hơn, chúng nhân nghị luận sôi nổi, quả thật không thể tin được vào tai mình.

Nếu không có thị tòng chắn lại, công chúa còn ở bên trong thì bọn họ đã vọt chạy vào chứng thực xem là thật hay giả. Điều này sao có thể, chẳng lẽ Hoa Đà có trên đời nếu không làm sao có thần kỹ này. Nếu thật sự sống, vậy dùng trên cơ thể người…

Cái này không chỉ là trong phạm vi thú y, tin tức mổ bụng phá bụng bệnh súc lấy ra dị vật không chết mà còn sống trong thời gian ngắn lan truyền ra bên ngoài, ngay cả những người không thuộc nghề y cũng sôi trào lên.

Triệu Thanh Hà gật gật đầu nhìn Bội Nhã công chúa, ” Công chúa, đợi lát nữa hết thuốc tê thì tiểu Bạch sẽ tỉnh lại, ngà nếu muốn đi nhìn nó phải thay đổi y bào tiêu độc mới đi vào. Nhưng mà không được quá nhiều người, nó bây giờ vẫn còn trong giai đoạn nguy hiểm, miệng vết thương rất dễ cảm nhiễm dẫn đến biến chứng, nếu là như vậy thì thần tiên cũng không cứu được nữa.”

Thời điểm này không thể cho người tuỳ tiện ra vào, tuy điều kiện bây giờ so với lúc ở Tân Hồ huyện tốt hơn không ít nhưng so với kiếp trước vẫn đơn sơ nhiều lắm, phải đề phòng cẩn thận mới tốt. Nhưng nếu là che giấu không cho người nhìn sẽ bị hoài nghi, đến lúc đó bị người có tâm nhớ thương thì càng phiền toái, cho nên chỉ có thể để người đi vào.

Đôi mắt ướt sủng của công chúa Bội Nhã mở càng lớn hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kích động nói: ” Ta, ta có thể đi nhìn xem nó? Thật tốt quá, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Nghiêm Hoảng kéo kéo tay áo Triệu Thanh Hà, ánh mắt nhìn hắn chăm chú, cái bộ dáng này còn đáng thương hơn cả tiểu bạch.

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ lắc đầu, ” Ngươi cũng đi vào đi, công chúa, cùng một thị tòng nữa chỉ có thể ba người, không thể nhiều hơn. Nếu là thuận lợi, ba ngày sau tiểu bạch sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, không cần tranh giành.”

Nghiêm Hoảng nhất thời miệng cười căng, hoa chân múa tay vẻ mặt vui sướng hưng phấn. Mà phía bên công chúa vốn tính toán dẫ theo đại cung nữ chuyên môn hầu hạ nàng, lại bị một nội thị ngăn cản, nội thị kia cười tủm tỉm nói: ” Công chúa, có thể để cho nô tài cùng vào xem một cái được không?”

Đại cung nữ nhìn thấy nội thị nhất thời kịp phản ứng, vội vàng nói nhỏ vài câu bên tai công chúa Bội Nhã, cuối cùng đổi thành nội thị này vào cùng công chúa. Triệu Thanh Hà thấy vậy trong lòng cũng đoán được bảy tám phần, trên mặt vẫn không biểu lộ gì, bắt đầu an bài công việc tiếp sau đó.

Lần giải phẫu này không giống với mổ đẻ, chỉ sợ trước đó con chó nhỏ này bị suy yếu do bên trong dạ dày bị thương, sợ là không chống đỡ nổi giống như con ngựa mẹ kia. Phòng ốc ở đây rất nhiều, đồ vật đầy đủ hết, Triệu Thanh Hà quyết định ở lại túc trực còn các đồ đệ thì thay phiên nhau làm việc đúng giờ.

Kết quả tất cả mấy người đều la hét đòi ở lại, không muốn bỏ qua một giờ một phút nào. Thấy vậy, Triệu Thanh Hà cũng không cản, cùng lắm thì thay phiên nhau nghỉ ngơi là được. Trận giải phẫu này đối với Lữ Song Nguyên và Lô Khả mà nói có thể là trận ra quân đầu tiên, bọn họ trở về chỉ sợ ngủ không yên giấc.

Lữ Song Nguyên với Lô Khả hiện tại vẫn còn kích động tới mức run nhè nhẹ, vừa nghĩ lại chuyện bọn họ đã trải qua thì không nén được nổi kích động! Tuy nói trước đó trong thời gian bọn họ học tập đã biết sẽ có một ngày như thế, giáo trình Triệu Thanh Hà biên soạn ngày càng hoàn thiện, bọn họ đã nhìn thấy được nội dung học tập sau này, sớm biết bản thân sẽ được học cái gì nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn không nhịn được kích động, ánh mắt nhìn về phía Nguỵ Viễn Chí càng thêm nóng bỏng.

Biểu hiện vừa nãy của Nguỵ Viễn Chí bọn họ xem ở trong mắt, không chỉ có thao tác kim khâu còn là trợ thủ phối hợp cùng Triệu Thanh Hà trên bàn mổ, hai người chẳng qua mới học có một thời gian ngắn nhưng đã thành thạo như vậy. Khi nào thì nên chặn băng gạc, khi nào thì tẩy trừ vết thương, khi nào thì thêm thuốc hạ nhiệt, không cần Triệu Thanh Hà phân phó đã tiến hành đâu vào đấy. Có thể tưởng tưởng tương lai không lâu sau, hai người tất cũng có thể mổ chính!

Bọn họ luôn cảm thấy Triệu Thanh Hà không giống với người bình thường, là người mà bọn họ muốn nhưng không thể thành. Mà Nguỵ Viễn Chí với Chu Lộ cũng giống bọn họ, bản thân không khác gì mấy. Nguỵ Viễn Chí cùng Chu Lộ có thể làm được thì bọn họ cố gắng thực sự thì sau này cũng có thể! Tiền đồ tốt đẹp như cẩm thì bọn họ làm sao không kích động được, thần kỹ như vậy có bao nhiêu người cầu mà không được. Không nghĩ tới lần này chó ngáp phải ruồi gặp được sư phụ tốt như thế, thật sự là ông trời mở mắt mà.

Lúc công chúa Bội Nhã đi ra đôi mắt ướt hồng hồng, tiểu bạch suy yếu bị băng bó kín khiến đau lòng không thôi, ngẫm lại nếu ở bụng cũng có lỗ hổng như vậy thì đau lắm nha!

” Đại phu ca ca xinh đẹp, ngươi nhất định phải chiếu cố tiểu bạch thật tốt, ta lại sẽ đến xem nó.” Công chúa Bội Nhã ra cung đã lâu, nhất định phải đi về. Tuy là cực kỳ không muốn nhưng không thể tuỳ hứng, vì vậy không ngừng dặn dò Triệu Thanh Hà.

Xưng hô này… Triệu Thanh Hà bật cười, đó cũng là khẳng định biểu hiện của hắn đi.

Triệu Thanh Hà thật lòng nói: ” Công chúa yên tâm, ta sẽ cố gắng làm cho nó sống sót, để cho nó có thể chơi đùa cùng công chúa. Nhưng mà tiểu bạch bị cạo lông không ít rồi, đến lúc đó công chúa không được ghét bỏ nó nha.”

Công chúa Bội Nhã rốt cục nín khóc mà cười, lắc mạnh đầu nói: ” Ta sẽ không, cho dù tiểu bạch biến thành hình dạng gì đi nữa vẫn là tiểu bạch của ta.”

Nếu không phải cố kỵ thân phận, Triệu Thanh Hà thật muốn xoa đầu tiểu cô nương này, quả thật giống như Nghiêm Hoảng nói vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện. Mặc dù là công chúa, nhưng không có kiêu căng hống hách, mặc dù tuổi còn nhỏ còn chưa có quan niệm cấp bậc, bộ dáng lại vô cùng xinh đẹp, thật làm người ta thích.

Công chúa Bội Nhã lưu luyến không rời trở về, nhìn thấy tiểu bạch suy yếu mở đôi mắt to nhìn nàng, tuy là rất suy yếu nhưng nàng tin tưởng tiểu bạch sẽ khá hơn.

” Ai nha, ngươi làm cái gì vậy?” Đột nhiên Nghiêm Hoảng đập Triệu Thanh Hà một cái, nhịn không được liền liếc hắn.

Ánh mắt Nghiêm Hoảng hoá thành ngôi sao lấp lánh thể hiện sự sùng bái, ” Ngươi thật trâu, như vậy cũng chữa khỏi được.”

” Sớm lắm, còn… ”

” Còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm.” Nghiêm Hoảng tức giận ném cho hắn cái xem thường đánh ngang, ” Ngươi chính là thích đi giội nước lã, chín phần dám nói là chỉ có một phần, là cho ta lo lắng vô ích.”

Triệu Thanh Hà cười không nói, đây là thói quen nghề nghiệp, làm bác sĩ sẽ vĩnh viễn không nói trăm phần trăm mà luôn phán đoán tình huống xấu nhất, ” Chuyện tiếp theo còn cần đến ngươi hỗ trợ.”

Nghiêm Hoảng vỗ vỗ ngực, ” Nói đi, cần bao nhiêu bạc. Ta cái khác không có nhiều, chỉ có nhiều tiền.” [ Ex: cho tui lần thứ 3 tiếp tục *bập bập bập* cho ngươi nhiều tiền nè *bập bập bập* ]

Triệu Thanh Hà giật giật khoé miệng, tận lực giữ bình tĩnh nói: ” Mấy ngày nay thời tiết có chút nóng bức sẽ dễ khiến cho miệng vết thương nhiễm trùng, cần ngươi về nhà lấy chút đá băng để xung quanh trong phòng bệnh.”

Nghiêm Hoảng có chút thất vọng, ” Chỉ vậy a? Vậy thì đơn giản thôi, muốn lấy nhiều hay ít? Nếu không đủ thì ta bảo tỷ tỷ lấy thêm trong hoàng cung đến là được.”

” Không cần nhiều như vậy, nhiều quá sẽ ẩm ướt càng phiền toái.” Triệu Thanh Hà vội vàng cự tuyệt, hắn từng vào hầm băng nhà Nghiêm Hoảng, nếu mà dọn hết qua bên này thì ở đây chắc phải đông nứt luôn.

Nghe Hoảng nghe vậy càng thêm thất vọng, nghĩ nghĩ nói: ” Đêm nay các ngươi muốn ở lại đây? Nơi này cũng quá đơn sơ nha, ngay cả giường gối thoải mái cũng không có. Như vậy đi, ta sai người thu dọn một phen, phải ở cho thoải mái mới làm việc tốt được.”

Triệu Thanh Hà không cự tuyệt nữa, nếu có thể ở thoải mái ai mà không thích. Lần này nếu có thể chữa khỏi, thanh danh sẽ được truyền ra, đến lúc đó loại giải phẫu cùng loại sẽ làm không ít, về sau cơ hội ở lại đây sẽ càng nhiều. Hơn nữa bọn họ cần tiến hành thực nghiệm rất nhiều, nếu có thể ở nơi này luôn cũng thuận tiện quan sát.

Có tiền chính là không đồng nhất bàn, chỉ một hồi công phu, Nghiêm Hoảng liền sai người đem phòng ở nơi này bố trí thật thoải mái, thậm chí còn muốn để vài nha đầu đến hầu hạ nhưng bị Triệu Thanh Hà cự tuyệt.



” Ngươi nói cái gì? Con chó kia không chết?” Liêu Ứng Hoài từ trên ghế nhảy dựng lên.

Quan Hội vuốt râu híp mắt nói: ” Công chúa còn tự mình vào nhìn, hiện tại khắp nơi đều truyền ra ồn ào huyên náo.”

Liêu Ứng Hoài xụi lơ trên ghế, không thể tin được thì thào nói: ” Điều này sao có thể, mổ bụng phá bụng sao có thể còn sống? Chẳng lẽ tiểu tử này là Hoa Đà tái thế sao?”

” Hắn xứng sao!” Quan Hội cười nhạo một tiếng, lại nói: ” Có thể sống hay không vẫn chưa biết được, nghe nói phải chờ tới ba ngày sau mới kết luận được. Nếu con chó này còn sống, chỉ sợ Thường Đình Chiêu ở bên kia sẽ không tin mấy lão già chúng ta nữa.”

Quân mã là dễ bị ngoại thương nhất, nếu Triệu Thanh Hà có thần kỹ mổ bụng phá bụng thì mấy loại ngoại thương này không nói chơi. Thường Đình Chiêu tín nhiệm y thuật Triệu Thanh Hà, như vậy chuyện dược liệu thật dễ bị Triệu Thanh Hà gánh trên vai. Huống hồ đây còn là sủng vật của công chúa, nếu chữa khỏi thì hoàng thượng cũng sẽ biết đến Triệu Thanh Hà. Tới lúc đó dù cho phía sau lưng bọn họ có chỗ dựa lợi hại vững chắc ra sao, cũng không có biện pháp can thiệp.

Thường Đình Chiêu tự mình mời Triệu Thanh Hà đi quân doanh xem ngựa, cũng không cho mấy người bọn hắn đi đến, như vậy đối với bọn họ thập phần bất lợi, nếu để cho danh tiếng Triệu Thanh Hà bị truyền ra ngoài thì chuyện tiếp nhận dược liệu đã là ván đóng thuyền.

Ba _______

Liêu Ứng Hoài đột nhiên vỗ mạnh bàn, hưng tợn nói: ” Không thể để cho con chó này sống sót, nếu danh tiếng của tiểu tử này truyền ra, sau này ở mục mã giam còn có chỗ cho chúng ta lêm tiếng sao?”

Ờ mục mã giam không có chỗ dựa vững chắc sẽ rất khó sinh tồn, nhưng bọn họ dù sao cũng là thú y, y thuật mới là căn bản bàn luận. Chỉ cần có y thuật hơn người mới có thể chân chính yên ổn sống ở đây, mới có chỗ dựa vững chắc. Bọn họ ở mục mã giam xưng bá nhiều năm như vậy, làm sao có thể để một mao đầu tiểu tử đạp xuống dưới chân.

Quan Hội chuyển chuyển bi sắt trong lòng bàn tay, ” Việc này cũng không dễ làm, Nghiêm nhị công tử đã tặng không ít đồ đi vào, nghe nói ở đó còn có giường gỗ điêu khắc hoa văn, buổi tối còn có người canh cửa. Bây giờ người ngoài không thể tiến vào, tất cả đều bị ngăn bên ngoài.

Liêu Ứng Hoài nhíu mày, ” Hay là như vậy thì quên đi? Trơ mắt nhìn hắn nổi danh xây dựng sự nghiệp, về sau ở mục mã giam đều phải nghe hắn nói?”

Quan Hội dừng một chút, nửa ngày mới buồn bả nói: ” Nếu muốn làm cũng không phải không được.”

” Làm như thế nào?”

” Ngươi đưa lỗ tai lại đây.”

Hai người cúi đầu khe khẽ nói nhỏ, sau khi nghe xong, Liêu Ứng Hoài lộ ra nụ cười thâm độc.



Vào đêm, ánh trăng treo cao.

” Sư phụ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, có ta với Lô Khả ở trong này sẽ không có vấn đề.” Chu Lộ nghiêm túc phân chia.

Lô Khả cũng kiên định nói: ” Chúng ta sẽ nhìn cẩn thận, tuyệt sẽ không cô phụ tín nhiệm của sư phụ.”

Triệu Thanh Hà không phải không có khả năng chịu được, nhưng mà cũng không từ chối, để cho bọn họ có cơ hội rèn luyện cũng tốt. Dù sao hắn cũng ở ngay đây, nếu có chuyện thì cũng tiện.

” Được, các ngươi thay phiên nhìn, không cần quá khẩn trương nên cứ một canh giờ kiểm tra một lần là được.”

” Dạ.”

Con chó nhỏ này khôi phục cũng không tệ lắm, đã có thể thông khí có thể uống thuốc, trước mắt đều bình thường. Nếu có thể sống qua đêm nay, xác xuất sinh tồn sẽ cao lên không ít.

Triệu Thanh Hà tắt đèn nằm lên giường đã bị một cánh tay lớn kéo lăn vào trong l*ng ngực ấm áp. Triệu Thanh Hà đã sớm dự đoán được, mấy ngày nay hai người vẫn luôn lén lút như vậy, hiện giờ gặp tình huống gì cũng không ngạc nhiên. Chuyện hôm nay lớn như vậy chắc chắn Thường Đình Chiêu biết được tin tức, dựa theo tính tình của hắn thì buổi tối khẳng định sẽ đến.

” Ngươi cứ nửa đêm chạy ra ngoài không bị phạm tội sao?”

Trong quân doanh hẳn là quản lý rất nghiêm ngặc, nhưng cảm giác Thường Đình Chiêu không thèm quan tâm.

Thường Đình Chiêu hung hăng hôn hắn một ngụm mới nói: ” Ta là lão đại, một chút quyền lực vẫn phải có. Mà những tướng lĩnh khác còn đi uống rượu hoa, chỉ cần không chậm trễ nghĩa vụ là được. Chỉ là huấn luyện chứ không phải xuất chinh, cũng không cần quá khẩn trương.”

Triệu Thanh Hà cọ cọ vào người hắn, ” Tin tức của ngươi thật linh thông, đúng là không có mò nhầm nơi.”

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Lão bà đi đâu thì lão công làm sao có thể không biết, huống chi động tĩnh của Nghiêm Hoảng lại lớn vậy, chỉ sợ toàn kinh thành đều biết ngươi đêm nay muốn ở trong này.”

Triệu Thanh Hà cũng cười lên, ” Cũng nhờ phúc khí của hắn, nếu không thì ta ngay cả ván ghép thành giường cũng không có.”

Thường Đình Chiêu hết sức hài lòng, xoa nắn cái mông cong mượt mà của Triệu Thanh Hà, ” Nhưng thật ra được lợi là ta.”

Triệu Thanh Hà trợn trắng mắt liếc hắn một cái, dưới ánh trăng sáng Thường Đình Chiêu nhìn rõ mị nhãn dụ hoặc, tiểu huynh đệ vốn đang rục rịch liền lập tức đứng vững.

Triệu Thanh Hà bị đỉnh đến cũng khiến cho thành nhộn nhạo, nhưng vẫn bảo trì thanh tỉnh nói: ” Chúng ta trước tiên nói về chuyện chính đi.”

” Được.” Thường Đình Chiêu một bên đáp lời, một bên ở trên người Triệu Thanh Hà châm ngòi thổi gió.

Triệu Thanh Hà tức giận nhéo tay hắn, ” Bộ dạng này của ngươi là đang cùng ta nói chuyện sao?”

” Vừa làm vừa nói, sẽ không chậm trễ.” Thường Đình Chiêu nhanh chóng gọn lẹ lột sạch sẽ quần áo trên người Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà bị hắn trêu chọc khiến toàn thân mềm nhũn ra, làm sao còn có sức lực đi nghĩ chuyện khác, chỉ có thể cùng hắn chạy nhanh về phía thế giới cực lạc bên kia.

Không biết qua bao lâu trong phòng mới bình tĩnh trở lại, giường Nghiêm Hoảng đưa tới thật rắn chắc, không phát ra tiếng vang lớn gì, không có người nào biết được hai người lén lút ở đây làm bậy.

Triệu Thanh Hà miễn cưỡng nằm trên ngực Thường Đình Chiêu, hai người nói chuyện câu được câu không, ” Dược liệu hạ nhiệt mới ta vừa kết hợp so với trước tốt hơn không ít, cũng coi như vận khí của con chó này, ta cảm thấy khẳng định cứu được mạng của nó.”

Thường Đình Chiêu vuốt ve tấm lưng bóng loáng của hắn, ngừng một chút nói: ” Người sử dụng được không?”

Thường Đình Chiêu hay nghe chuyện y học từ Triệu Thanh Hà, thêm thân là võ tướng rất dễ dàng bị thương nên đối với dược liệu có một chút hiểu biết. Bởi vậy rất rõ ràng lúc bị ngoại thương thì thuốc hạ nhiệt vô cùng quan trọng.

Triệu Thanh Hà hơi nhíu mi, châm chước một lát, ” Có thể tương ứng nhưng vẫn phải cần vài nhân y khác nhau kiểm chứng. Thuốc này ta cần thêm ít thời gian để cải tiến, chờ thêm một chút nữa đi.”

” Được, mà dược liệu phối chế có thông thường không?”

Tuy nói có quân phí để mua dược liệu nhưng mà thương vong trên chiến trường rất là nghiêm trọng, dược liệu luôn không đủ. Hơn nữa luôn luôn xuất hiện quốc nạn tài nhân*, nếu dược liệu tương đối quý giá sẽ bị không ít tiểu thương lũng đoạn, nâng giá cao. Nếu có thể giảm lại tiêu phí, các phương thuốc đều dùng dược liệu thông thường thì có thể mua nhiều dược liệu hơn một chút, trên chiến trường sẽ không có nhiều người bị cứu chữa chậm trễ và vô tội chết đi hoặc là người và ngựa bị tàn phế.

[ quốc nạn tài nhân: nhân cơ hội quốc gia lâm nguy mà phát tài ]

” Chăn nuôi gia súc cũng như cây nông nghiệp, cứu trị đều phải chú ý khống chế tiêu phí cho nên đa số dược liệu của ta đều là thông thường. Nhưng mà hiện tại ta vì muốn đề cao dược hiệu cho nên bên trong có thêm vào một ít dược liệu có chút sang quý, còn phải tiếp tục nghiên cứu. Ta sẽ tận lực làm phí tổn của phương tử giảm thấp nhất, chỉ là sợ không kịp trước khi xuất chinh.”

Thường Đình Chiêu hôn lên trán hắn: “‘Làm hết sức là được.”

” Ân.”

” Nếu con chó con này được chữa khỏi, ta sẽ ở trước mặt hoàng thượng nhắc tới chuyện ban y tá, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Triệu Thanh Hà giật mình: ” Việc này còn phải báo lên hoàng thượng sao? Hắn sẽ vì chuyện nhỏ mà cho triệu kiến ta?”

Thường Đình Chiêu không đồng ý, nói: ” Trận hôm nay không phải là chuyện nhỏ trong miệng ngươi, trong quân thiếu nhất là thầy thuốc, binh sĩ bởi vì thường xuyên cứu trị trễ khiến cho thương vong nặng nề. Nhưng nếu có y tá như lời ngươi nói, ít nhất có thể giảm được một nửa số người bị thương. Chuyện lớn hay nhỏ, hoàng thượng tất nhiên rõ ràng.”

Triệu Thanh Hà lớn như vậy còn chưa tận mắt thấy qua đại Boss, có nói thì cùng lắm là nói với hương trưởng, lần này là nhảy lên người lãnh đạo tối cao của một quốc gia, là người nắm giữ quyền sát sinh lớn nhất, trong lòng không khỏi lộp độp, ” Hoàng đế có hung dữ không?”

Thường Đình Chiêu nở nụ cười, ” Không cần sợ hãi, cứ bình thường là được.”

Triệu Thanh Hà sờ sờ cái mũi, không có chút tiền đồ nói: ” Không phải đều nói là gần vua như gần cọp, hoàng đế hỉ nộ vô thường, ta lại nói chuyện không phân có chừng mực, kẻo để nói sai rồi muốn may mồm lại không kịp.”

” Ngươi…”

” Ai nha, sao có nhiều con chuột chạy tới đây vậy, mọi người mau mau lên, mau tới đánh đuổi chuột!” Ngoài phòng đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào, Chu Lộ ở trong viện cao giọng rít gào.

Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà nhảy dựng khỏi giường vội vã mặc quần áo tử tế, Triệu Thanh Hà mở cửa hỏi: ” Xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Chu Lộ lo lắng nói: “‘Sư phụ, không biết sao có một đống chuột chạy tới.”

Đầu mày Triệu Thanh Hà nhăn lại, ” Là chuột trắng chúng ta nuôi?”

” Không phải, ta vừa đi nhìn chúng nó vẫn còn bị ta nhốt kín đâu, đám chuột này là chạy từ bên ngoài vào, có mấy con vừa lớn vừa hung dữ.”

Triệu Thanh Hà lại nóng nảy, ” Bảo vệ phòng bệnh, ngàn vạn lần không thể để chuột chui vào.”

” Dạ, mấy người chúng ta còn đang thủ ở đó.” Chu Lộ nhịn không được chửi ầm lên, ” Chuột làm sao chạy tới đây, lúc nào không tới mà cố tình là lúc này.”

Chuột là động vật dễ dàng mang bệnh dịch nhất, con chó nhỏ vừa mới được giải phẫu nên thân mình còn rất yếu, nếu lúc này bị con chuột mang đến bệnh dịch gì thì vô cùng phiền phức. Hơn nữa có con chuột rất dữ tợn, còn có thể cắn người cắn súc sinh, nếu con chó nhỏ này bị cắn một ngụm thì mạng sống quả là khó khăn.

” Sao lại thế này?”

Triệu Thanh Hà đi vào phòng ở, Thường Đình Chiêu xuất hiện ra hỏi.

Triệu Thanh Hà nói cho hắn rõ ràng, Thường Đình Chiêu mặt nhăn mi đầu, hai người đều thấy việc này không đơn giản. Ngày thường bọn họ cũng không ở đây nhưng từ lưc biến nơi này thành phòng thí nghiệm thì luôn tẩy trừ vô cùng sạch sẽ, căn bản không có khả năng có chuột. Như thế nào đột nhiên chạy ra còn không nói, mà là một đám? Đây cũng quá khiến người hoài nghi.

Hai người đang buồn bực, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót cổ quái. Triệu Thanh Hà kinh ngạc sao lại có chim, nhìn lại Thường Đình Chiêu đã biến mất tung.

Triệu Thanh Hà nhịn không được mắng chửi, ” Mịa, quỷ hiển linh!”

Không lâu sau Thường Đình Chiêu lại nhảy cửa sổ vào, Triệu Thanh Hà vội hỏi: ” Phát sinh chuyện gì?”

Thường Đình Chiêu cười nói: ” Thị vệ canh giữ trong tối phát hiện có người cố ý thả chuột chạy vào đây.”

” Cái gỉ?!” Tuy là có đoán được nhưng khi được chứng thật vẫn khiến trong lòng Triệu Thanh Hà kinh hô, ” Có bắt được không?”

” Bọn họ phụng mệnh bảo hộ ngươi nên không dám đi xa, chẳng qua việc này không khó đoán ra thủ phạm.” Ánh mắt Thường Đình Chiêu lạnh lẽo, ” Mấy lão thất phu này, quả thật là chán sống.”

Triệu Thanh Hà vừa nghe liền hiểu được, nhưng hiện tại không có thời gian quản những chuyện này, nếu người ta cố ý thả thì chỉ sợ trên người con chuột không sạch sẽ. Bắt chuột là khó nhất, buổi tối càng khó lòng phòng bị. ” Chúng ta mau đem con chó nhỏ này dời đi, nhưng mà đi đâu đây?”

Bọn họ thật vất vả bố trí xong nơi này, tuy không đạt được trình độ vô khuẩn của kiếp trước nhưng mà so với phòng ở bình thường tốt hơn không ít. Hơn nữa di động như vậy, cũng sợ không có phương tiện.

Thường Đình Chiêu vỗ bờ vai hắn, trấn an cảm xúc của Triệu Thanh Hà, ” Không cần phải gấp, ta đã sai người đi tìm Nghiêm Hoảng, bọn họ chắc rất nhanh đến đây.”

Triệu Thanh Hà lúc này mới nhớ lúc trước cũng trang bị phòng giải phẫu ở nhà Nghiêm Hoảng, điều kiện của Nghiêm phủ so với ở đây còn tốt hơn. Triệu Thanh Hà gõ vào đầu mình, ” Xem ta, đúng là quên mất tiêu. Nhưng mà buổi tối quấy rầy bọn họ thật sự là…”

Trải qua đoạn thời gian ở chung, Triệu Thanh Hà cảm thấy được Nghiêm Khác không có giống như vẻ ngoài dễ chịu.

Thường Đình Chiêu nghĩ tới điều gì, cười thâm ý nói: ” Đúng là rất phiền toái.”

Triệu Thanh Hà nhìn dáng vẻ của hắn, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay Nghiêm Hoảng nói: ” Hôm nay Nghiêm Hoảng nói với ta là ca hắn nhiều ngày nay giúp hắn trở thành nam nhân chân chính, còn nói cái gì mà ca hắn bảo hắn thiên phú dị bẩm không cần tắc tóc, vậy là có ý gì?”

Thường Đình Chiêu đứng đơ ra, không một hồi cười phá lên ha ha, doạ Triệu Thanh Hà nhảy dựng vội vàng che miệng hắn lại, ” Ngươi làm gì vậy! Muốn cho tất cả mọi người đều biết hai ta ở đây trộm tình à!”

Thường Đình Chiêu cười đến bả vai run rẩy, khó khăn mới ngừng cười nói: ” Nghiêm Khác này mẹ nó thật không ngờ, vì lừa Nghiêm Hoảng lên giường mà chiêu gì cũng xài cho được.”

Triệu Thanh Hà lại tò mò, ” Rốt cục có ý gì a?”

Nguyên lai, ở Đại Hữu có rất nhiều nơi có tập tục như vậy, con trai được mười lăm mười sáu tuổi thì sẽ được định ra gặp gỡ một người con trai khác tuổi hơi lớn chút là khế huynh, vị khế huynh này sẽ giúp đỡ trở thành chân chính nam nhân. Kỳ thật cũng giống như phu thê bình thường, cùng ăn cùng ngủ cùng nhau sống, cho đến khi người con trai này đến tuổi kết hôn.

[ khế huynh [đệ]: Anh em kết nghĩa, nhưng cũng có trong một số tác phẩm đam mỹ, khế huynh còn mang ý là nam nhân sống chung có quan hệ vợ chồng. Ví dụ: Cuộc sống cổ đại của An Tử Tề ]

Cũng có trường hợp: Người anh nhập vào gia đình người em, cha mẹ người em sẽ coi sóc như con rể trong nhà. Chuyện sinh hoạt hay chi phí cưới vợ, thủ tục này nọ đề do khế huynh lo liệu. Cái này là yêu giả, nếu qua tuổi mà vẫn không có vợ thì hai người coi nhau như phu thê.

Hiện tượng này cũng không phổ biến, chỉ thịnh hành ở những vùng hảo nam phong mà thôi. Chuyện này coi như làm theo tập tục đi, nhưng chuyện tắc tóc là do Nghiêm Khác nói dối đùa giỡn Nghiêm Hoảng.

Tắc tóc là tin vịt được truyền trong dân gian, cũng có miêu tả qua vài cuốn sách. Nói là thời điểm hai nam nhân cùng làm chuyện đó thì phải nhét vào phía sau của người nhận ____ lọn tóc ướt dịch thể, về sau nam nhân này chỉ thích tìm vui sướng từ hậu huyệt, nếu không làm sẽ thấy ngứa ngấy khó chịu…

Triệu Thanh Hà ngơ ngác, cái này là đến cùng là cái lông gì a!

Thường Đình Chiêu ghé vào tai hắn nói giọng ái muội: ” Nói như vậy, ngươi cũng là thiên phú dị bẩm, không cần tóc … A ____ ”

Triệu Thanh Hà dùng sức nhéo xuống lỗ tai Thường Đình Chiêu, ” Còn dám nói bậy, xem ta nhéo đứt lỗ tai ngươi luôn không!”

Động tác này tuy rằng rất cọp mẹ, nhưng mà cả người Thường Đình Chiêu cao thấp đều cứng cáp, nên một chút sức lực này không đủ làm gì hắn. Muốn hướng mệnh căn của hắn xuống tay thì lại sợ về sau dùng không tốt nữa, chỉ có thể học mấy bà vợ nhéo lỗ tai.

Thường Đình Chiêu nghẹn cười xin khoan dung, nếu không phải nghe giọng ồn ào bên ngoài của Nghiêm Hoảng, còn không biết khí giận Triệu Thanh Hà khi nào mới tiêu.

Nghiêm Hoảng vẻ mặt hưng phấn chào hỏi, Nghiêm Khác bên cạnh mặt như đáy nồi, bộ dáng lịch sự tao nhã ngày thường không thấy đâu làm hù bọn Hầu ca nhi một trận không dám tới gần.

Triệu Thanh Hà ngượng ngùng chào hỏi, ” Hai vị tới thật đúng lúc, ha ha.”

Nghiêm Hoảng nghĩ muốn sáp lại Triệu Thanh Hà thì bị Nghiêm Khác kéo trở về, Nghiêm Hoảng vẻ mặt uỷ khuất nhìn về phía Nghiêm Khác, Nghiêm Khác vẫn trưng ra một bộ mặt lạnh, không cho phép thương lượng.

Nghiêm Hoàng sờ sờ cái mũi, nói: ” Đã sớm nói là qua nhà ta là tốt nhất, nhìn, còn không đúng nữa đi.”

Triệu Thanh Hà cũng không dám đứng trước mắt Nghiêm Hoảng, khí lạnh này có thể đông chết người nha, ” Trễ như vậy còn quấy rầy, thật sự là bị chuột phá nên cũng đành bất đắc dĩ.”

Nghiêm Khác ngữ khí lạnh lùng, nghiêm đen mặt: ” Đi mau.”

Toàn thân Triệu Thanh Hà sợ tới mức cứng ngắc, nam nhân d*c cầu bất mãn thật sự quá đáng sợ!

Xe ngựa Nghiêm Hoảng mang tới được tiêu độc hoàn toàn, lại xông chút thuốc, lúc này mới ôm chó nhỏ dời đi. May mắn con chó nhỏ này khôi phục không tệ lắm, xe ngựa cũng vững chắc, nếu không thì bị bôn ba vậy chỉ sợ mạng đều bị bán.

Tới Nghiêm phủ, Nghiêm Hoảng còn muốn sáp lại góp vui thì đã bị Nghiêm Hoảng kéo đi rồi, mãi cho đến khi con chó nhỏ chính thức ‘xuất viện’, Nghiêm Hoảng cũng không thể lại đây liếc mắt một cái, thậm chí ngay cả Triệu Thanh Hà cũng không có khả năng nhìn thấy hắn. Nghiêm Khác nói hắn bị nhiễm phong hàn, không nên ra ngoài.

Ba ngày sau con chó nhỏ thuận lợi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, tuy vẫn còn suy yếu nhưng mà thật sự đã được cứu.

Công chúa Bội Nhã và Nghiêm phi tự mình đến đón, Nghiêm phi nhìn thấy tiểu bạch cả người đều sửng sốt lăng lăng, tuy là sớm nghe nói nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn phải rung động.

” Đúng là đã thật sự tốt rồi? Chiếc bánh xe kia thật sự đã mổ bụng lấy ra rồi?”

Triệu Thanh Hà gật đầu, ” Tiếp sau chỉ cần chăm sóc tỉ mỉ liền không có trở ngại, chờ miệng vết thương hoàn toàn khép lại thì có thể chạy nhảy được.”

Nghiêm phi nhìn tiểu bạch băng bỏ toàn thân, liên tục sợ hãi than, ” Đúng là như vậy cũng có thể sống, y phục của Triệu đại phu quả thực cao minh.”

Nghiêm Hoảng thật vất vả được thả ra, đắc ý nói: ” Ta đã nói đi, tỷ tỷ khi đó còn không tin.”

Nghiêm phi quét mắt nhìn hắn một cái, ” Đúng, là ngươi lợi hại, là ta có mặt không tròng.”

Nghiêm Hoảng nhất thời đắc ý không thôi, coi như là hắn được khen vậy.

” Đại phu ca ca xinh đẹp, ngươi thật sự là lợi hại.” Công chúa Bội Nhã vẻ mặt sùng bái ôm chó nhỏ nhìn Triệu Thanh Hà.

Nghiêm Hoảng mất hứng than thở nói: ” Bội nhi, ngươi cũng chưa từng kêu cữu cữu như vậy.”

Công chúa Bội Nhã nghiêng đầu, ” Cữu cữu không phải ca ca.”

” Ngươi có thể gọi ta cữu cữu xinh đẹp.”

Công chúa Bội Nhã hết nhìn đông sang nhìn tây không nói tiếp, làm cho Nghiêm Hoảng tức giận giơ cao công chúa Bội Nhã lên, khiến cho nàng bị chọc cười khanh khách. Nghiêm Khác ở một bên bất động thanh sắc che chở, Nghiêm phi có thâm ý khác nhìn Nghiêm Khác, Nghiêm Khác thẳng thắt lưng bày ra bộ dáng ôn hoà, khí lạnh đêm đó hoàn toàn không nhìn thấy.

Nghiêm phi âm thầm lắc đầu thở dài, thu hồi ánh mắt.

Nếu nói ba ngày trước chúng nhân kinh ngạc giải phẫu mổ bụng này, ba ngày sau biết được con chó nhỏ này bình an được công chúa Bội Nhã đón hồi cung, toàn bộ kinh thành đều sôi trào! Nguyên bản những người còn hoài nghi rốt cuộc ngồi không yên, sôi nổi bu quanh con đường hồi cung của công chúa Bội Nhã, muốn chính mắt nhìn một chút con chó bị phá bụng mổ bụng cũng không chết!

Chỉ tiếc công chúa Bội Nhã không phải là người bọn hắn nhìn thấy được, chỉ có thể vây quanh ở một bên thấp thỏm.

” Ngươi nhìn thấy được không? Có phải là sống thật không?”

” Không muốn sống nữa sao, ai dám nhìn a, hơn nữa trong xe ngựa làm sao nhìn thấy.” Một ngươi bị chen lấn oán hận nói.

” Không phải là Triệu đại phu kia tìm một con chó khác thế vào cho đủ số đi? Mấy con chó con mèo con này nhìn khó mà phân biệt.”

” Lời này cũng dám nói bậy, đây chính là công chúa, là công chúa được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất! Dám lừa gạt như vậy, đầu muốn chặt bỏ sao!”

” A, ta hình như nghe được tiếng chó sủa?”

” Tiếng chó sủa cái gì? Chỗ này đâu ra chó?”

” Là tiếng chó sủa! Tiếng chó sủa truyền từ trên xe!”

Nguyên bản con đường tranh cãi ầm ĩ nháy mắt trở nên im lặng, tất cả mọi người đều lắng nghe.

Đúng, là tiếng chó sủa, trong suốt, vang dội! Con chó này thật sự còn sống, thật sự được cứu sống!

Toàn bộ kinh thành đều truyền chuyện lạ này, mổ bụng phá bụng mà vẫn còn sống, thật sự quá mức ngạc nhiên. Huống hồ còn là lấy ra dị vật, không ít trong nhà tiểu dân chúng đều trải qua hay nghe đến chuyện như vậy. Người hay gia súc chăn nuôi nuốt phải đồ vật mà chết, nếu môt bụng phá bụng có thể cứu trị thì về sau chẳng phải không bao giờ sợ?!

” Phụ hoàng!” Công chúa Bội Nhã nhào về phía một thân màu hoàng kim, là Minh đế uy nghiêm một cõi. Ở trong mắt nàng, phụ hoàng là người hoà ái nhất trên đời, vẻ mặt hưng phấn kể rõ tin tức trị liệu của tiểu bạch.

Nghiêm phi nửa ngồi quỳ hành lễ, ” Hoàng thượng vạn an.”

Minh đế đưa tay, ” Đem con chó đến để ta nhìn xem.”

Nghiêm phi ném ánh mắt sai sử cung nữ bên cạnh, không một hồi tiểu bạch được bế ra. Trước đó Minh đế đã gặp qua con chó này nên vừa thấy là biết không có bị đánh tráo.

” Đúng là thật sự cứu sống.” Minh đế tận mắt thấy cũng nhịn không được kinh ngạc nói.

Nghiêm phi gật đầu, ” Triệu đại phu nói miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại vẫn cần phải điều dưỡng cho tốt, nhưng mà đã không đáng ngại.”

” Nghe nói là chỉ dùng dây thừng để may miệng vết thương?”

Âm thanh Nghiêm phi mềm nhẹ ôn hoà, nghe như hoa cỏ mùa xuân, ” Dạ, nói là vết thương càng dễ khép miệng lại. Nghe nói chỉ là dùng từ ruột dê, không cần phải cắt bỏ có thể được làn da hấp thu, không chỉ là gia súc chăn nuôi, người cũng dùng được.”

Minh đế nâng mi, ” Người cũng dùng được?”

” Vâng.”

Minh đế càng hứng trí, ” Người nếu cũng nuốt phải dị vật, có thể mổ bụng phá bụng lấy ra?”

Nghiêm phi nở nụ cười, ” Hoàng thượng, thần thiếp cũng không phải đại phu làm sao biết được, không bằng hoàng thượng tự mình triệu kiến hỏi không phải sẽ rõ ràng sao?”

Minh đế đã sớm có tâm tư này, hiện giờ vừa lúc hợp lý hợp tình, ” Người tới, tuyên Triệu Thanh Hà.”