Ngày thứ hai Nguỵ đại phu dẫn theo Nguỵ Viễn Chí hướng tới Triệu Thanh Hà bái thật sâu, khiến hắn không hiểu.
Nguỵ đại phu nói: ” Ta không khách khí muốn nói nhiều lời, nếu là Triệu đại phu không chê, sau này nếu Triệu đại phu dưới thân vô tử, con ta Nguỵ Viễn Chí có thứ tử nguyện ghi tạc dưới danh nghĩa Triệu đại phu, mang họ ngài, làm tôn tử Triệu gia ngươi. Cho dù Triệu đại phu không muốn nhận, tôn tử của ta cũng sẽ đối đãi ngài giống như cha thân sinh, hiếu kính ngài vì ngài dưỡng lão tống chung.”
Triệu Thanh Hà bị hù nhảy dựng, Nguỵ đại phu nói lời này không phải là bắn tên không đích, chỉ sợ đã nghe được cái gì. Tính hướng của nguyên thân hỏi thăm một chút liền biết, lúc ấy còn đuổi theo Tây Môn Chúc nơi nơi chạy, không thể nào cất giấu tin tức được.
Mà hắn cùng với Thường Đình Chiêu, chỉ cần có tâm là nhìn được bảy tám phần.
Đại Hữu tuy là thừa nhận hôn nhân đồng tính nhưng vẫn có nhiều kỳ thị, huống hồ hắn cùng Thường Đình Chiêu địa vị cách xa, vô luận là ai cũng khó tin tưởng Thường Đình Chiêu lấy hắn làm chính thê.
Nguỵ đại phu có thể làm như vậy thập phần kiên định, dù sao trong nhà thật sự gian nan hoặc là vàng đỏ nhọ lòng son*, nếu không ai nguyện ý đem tôn tử của mình quá kế cho người khác, làm huyết mạch của mình không còn quan hệ. [ * tiền bạc mê hoặc con người, làm thay đổi bản chất tốt đẹp ]
Hôm qua hắn chưa nói ý Thường Đình Chiêu cho mấy người bọn hắn, không hi vọng bọn hắn chắc chắn mình thi đậu mà thiếu đi ý chí chiến đấu, hy vọng có thể dựa vào bản lãnh chính mình mà thi đậu vào. Thường Đình Chiêu chính là tấm màn đen chưa kéo xuống, Triệu Thanh Hà không không rõ Đại Hữu cho nên không biết đây đối với Nguỵ đại phu bọn họ mà nói chính là bảo chứng bất đồng với kẻ khác.
Thái Bộc Tự mở ban thú y học đường những đơn vị liên quan có nhiều nhưng đều khó thi, không phải cứ có bản lĩnh là thi được. Giống mấy người Chu Lộ từ tiểu thị trấn đi tới, không bối cảnh không hậu trường, nếu không có tài trí hơn người sẽ dễ dàng bị loại bỏ. Bởi vậy, nếu Thường Đình Chiêu giúp bọn hắn nói chuyện, giúp cạnh tranh công bằng đối với bọn họ mà nói chính là ân tình không bình thường.
Chu Lộ Nguỵ Viễn Chí còn trẻ tuổi làm sao biết trong đó cong cong nhiễu nhiễu, Nguỵ đại phu lớn tuổi lại có quan hệ cùng quản sự bệnh mã giam rất tốt, trong lòng tất hiểu.
Triệu Thanh Hà trong lòng cảm kích, lại nói: ” Nguỵ đại phu không cần như thế, ta cũng không làm gì sao có thể đảm đương nghĩa lớn như vậy.”
Nguỵ đại phu khoát tay nói: ” Tuy Triệu đại phu cố gắng chính là nhấc tay chi lao*, nhưng đối với một nhà chúng ta là ân tình cao hơn trời. Hơn nữa Triệu đại phu không chỉ có Nguỵ Viễn Chí nhà ta một cơ hội, còn cho hắn một cơ hội xuất đầu lộ diên.” [* tiện tay]
Nguyên lai trước đó bọn họ chữa khỏi ngựa bệnh hỗn tình trùng đã bẩm báo lên trên, nếu dựa theo bình thường sẽ không phản hồi nhanh như vậy, nhưng có Thường Đình Chiêu nhúng tay đó là không đồng nhất bàn nữa. Hiện tại không chỉ có Triệu Thanh Hà, lúc ấy đại phu và học đồ tham dự đều được ngợi khen, đang đợi thưởng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày nữa thưởng sẽ tới.
Người tham dự tiền tiêu hàng tháng gấp hai không nói, đối với mấy người Nguỵ Viễn Chí sau này lên kinh thành thi vô cùng hữu ích, chính là một cái tính toán chi tiêu. Trong khoảng thời gian cùng Triệu Thanh Hà học nghệ, bây giờ cũng có một tay trị trùng tốt, điểm này cũng có thể trở thành một cái tài riêng. Những điều này do Triệu Thanh Hà cho, bọn họ khắc trong tâm khảm.
Hiện giờ có thể nói thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu mà không thi đậu thì cũng do mình là tảng đá không phải bảo thạch, ai cũng không thể oán.
Triệu Thanh Hà nhất thời sáng tỏ, cười nói: ” Cũng không cần phải như thế, bổn phận thầy thuốc mà thôi. Về sau Viễn Chí thật sự có thứ tử, nếu hợp ý liền nhận ta làm cha nuôi đi. Để ta dưỡng đứa nhỏ không thể được, ta thích đứa nhỏ nhu thuận ngoan ngoãn, vừa khóc vừa nháo ta đều chạy trốn thật nhanh, đảm đương không nổi phụ thân chính thức. Bất quá hiện tại nói vậy không phải sớm chút đi? Ta nhớ rõ Viễn Chí còn chưa có thú tức phụ đâu.”
Nguỵ Viễn Chí nhất thời đỏ mặt, khuôn mặt quẫn bách.
Nguỵ đại phu cũng cười lên, ” Cũng không lâu nữa đâu, từ nhỏ Viễn Chí đã đính thân, lần này đi kinh thành thi xong thì có thể thành hôn. Nếu thi đậu thì là vui mừng gấp bội, nếu có thế nào thì cũng đã trước đó định sẵn con đường, trước thành gia tái lập nghiệp.”
Ngày thứ hai, người tham gia chữa khỏi quan mã đều được khen thưởng xuống dưới, đại phu và học đồ ngày đó quả nhiên đều chiếm được trọng thưởng. Không chỉ cơ tiền công gấp đôi, tiểu công trực tiếp khen thưởng mười hai lượng, học đồ ban thưởng hai mươi lượng, như Nguỵ Viễn Chí là trợ thủ thưởng ba mươi lượng, thú y khen thưởng năm mươi lượng bạc, một người Triệu Thanh Hà liền thưởng một trăm lượng.
Không chỉ như thế, mọi người tham dự đều đạt được một phong thư tiến cử. Cố gắng học tập nắm chắc có thể đi Thái Bộc Tự học tập y thuật hoặc là thi thú y vào Thái Bộc Tự. Có tiến cử này có thể hơn cả việc tự mình đi báo danh tiện lợi không ít, đến lúc đó có thể được giám khảo xem trọng vài phần.
Lần này không thể nghi ngờ ở bệnh mã giam nhấc lên sóng to gió lớn, tất cả mọi người không nghĩ tới khen thưởng mạnh tay như vậy! Kia trắng bóng thỏi bạc quả thực chói mù mắt người, bọn họ tiền công nhiều ít khác nhau, không ít người vất vả cả năm cũng không kiếm được đến mười hai!
Cả đám người hối hận xanh ruột, nếu lúc đó cũng đi theo hiện tại cũng được chia cho chén canh, không giống bây giờ chỉ có thể giương mắt nhìn! Cơ hội tốt như vậy, chỉ có thể trơ mắt để trôi qua.
Triệu Thanh Hà cũng không nghĩ tới lần này khen thưởng mạnh tay như vậy, một trăm lượng tuyệt đối không phải số lượng nhỏ.
Mọi người cũng chưa gặp qua chuyện này bao giờ, không khỏi có người tò mò hỏi quản sự vì sao lần này thưởng hậu hĩnh như vậy, từ trước cho tới giờ chưa có.
Quản sự cười nhạo: ” Từ trước giờ có ai một ngụm khí trị nhiều ngựa như thế? Chỉ cần có bổn sự, mặc kệ làm gì đều là không đồng nhất bàn. Việc này cũng có thể thấy đương kim thánh thượng phi thường coi trọng thú y, mọi người làm rất tốt, hiện tại cơ hội so với trước kia hiếm có rất nhiều.’
Ở đây súc vật vô cùng quan trọng đối với tư liệu sản xuất, đối với chiến tranh công cụ cùng đồ dùng càng trọng yếu. Bởi vậy đối với chăn nuôi súc vật, quản lý cùng sử dụng vô cùng coi trọng. Đại Hữu từ trước không coi trọng thú y, nhưng bởi vì gần đây ăn không ít mệt, hiện tại thay đổi thái độ phát triển mạnh hơn.
Không chỉ riêng chuyện này, các nơi khác có thú y cống hiến đều được chiếm ngợi khen. Đây là khích lệ mọi người nghiên cứu y thuật, không giống trước ghét bỏ thú y tiếp xúc cùng chăn nuôi gia súc mà kỳ thị nhiều.
Triệu Thanh Hà vui vẻ, hắn thật đúng là xuyên đúng thời điểm tốt. Có một trăm lượng bạc này, trên đỉnh đầu cũng tiện lợi nhiều. Hắn muốn lên kinh thành phải tiêu tốn không ít bạc là không thể được. Tuy nói đã tiếp quản Mặc ngọc của Thường Đình Chiêu, có khả năng vận dụng tiền tài khiến hắn nằm mơ đều cười tỉnh, nhưng vật quan trọng này bình thường sao có thể tuỳ tiện lấy ra. Hơn nữa hắn cũng phải thủ lại một chân tất nhiên sẽ không phải bởi vì linh tinh mà đi vận dụng tiền bạc bên kia.
Bệnh mã giam toạ chẩn sáu vị đại phu, năm vị đều lấy được khen thưởng, chỉ có Tào đại phu một người cái gì cũng không có, mặt đen giống như đáy nồi. Quan trọng hơn hết chính là phía trên chuẩn bị đem Chung lão đại phu cùng Chung Hưng Nguyên điều nhập phủ lý bệnh mã giam.
Cơ hội hắn cầu còn không được, hai người này lại không tiếp nhận. Nói là thú y tại Tân Hồ huyện nhiều việc, hai người bọn họ nếu rời đi chỉ sợ đến lúc đó căn bản không chống đỡ được, hơn nữa đây là gia hương cũng không muốn rời đi.
Tào đại phu thiếu chút nữa tiến lên lay động bả vai bọn họ: các ngươi không muốn đi, tặng cho ta a!
Chỉ tiếc không có người nghe được tiếng lòng hắn, cuối cùng đổi thành Chu đại phu điều đi phủ lý khiến cho Chu đại phu vui sướng. Hắn nguyên bản là ở Thái Hà phủ, do y thuật không tinh mà vẫn ở lại Tân Hồ huyện không trở lại bệnh mã giam phủ lý được, lại không bỏ được rời đi tự lập môn hộ, dù sao tự mình tuy nói tự do không ít, cố gắng còn kiếm thêm nhiều nhưng nào có thể diện như lúc này, hiện giờ xem như ý nguyện. Thêm Chu Lộ muốn đi kinh thành thi đệ tử Thái Bộc Tự, tỷ lệ thi đậu rất lớn, càng vui mừng tuyên bố mấy ngày nữa đãi tiệc rượu, đến lúc đó mọi người ở đây phải đến chúc mừng.
Cái này làm Tào đại phu tức giận đến ngày hôm sau đứng dậy không nổi, Tào Khoan ngày thường kiêu ngạo cũng đê mê không ít. Ngày đó tiểu công cùng học đồ đi theo khá nhiều, hiện giờ đều được khen ngợi, tiền công tăng gấp hai, tại bệnh mã giam tiền công đại biểu cho địa vị cao thấp, lần này không ít người đều so với Tào Khoan cao hơn. Các đại phu khác bởi vì ngợi khen cao hơn Tào đại phu, hung hăng đè áp hắn một đầu, hắn bây giờ sao còn dám diễu võ dương oa đắc chí được.
Hầu ca nhi có tiền, thắc lưng đứng thẳng tắp. Giữ trưa cùng ngày liền thỉnh Triệu Thanh Hà đi tiệm cơm, ngày thường đều cọ ăn, hôm nay rốt cuộc có tiền đãi Triệu Thanh Hà một bữa ngon.
Triệu Thanh Hà không cự tuyệt, nhẹ nhàng để đối phương cảm giác sảng khoái thành tựu. Hắn không cần Hầu ca nhi cảm tạ cái gì, nhưng cũng không hy vọng để Hầu ca nhi dưỡng thành tâm tính như vậy.
Chu đại phu, Nguỵ đại phu cùng Chung lão đại phu sau đó cũng thỉnh cảm tạ Triệu Thanh Hà, nếu không có hắn, bọn họ nào có vinh quang này.
Triệu Thanh Hà trở lại biệt viện Thường gia, vui tươi hớn hở nói với Thường Đình Chiêu việc này, ” Ta cũng thật vận khí, nghe nói trước kia không có thưởng lớn như vậy. Một vòng đến ta, lập tức không giống, cái gọi vận khí chính là đây! Chỉ tiếc nơi này không bán xổ số, nếu không ta tuyệt đối đi mua thử xem.”
” Xổ số?”
Triệu Thanh Hà giải thích một phen, Thường Đình Chiêu nâng mi, ” Chẳng phải chính là đánh bạc?”
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ, gật gật đầu: ” Không khác lắm đi, dù sao cũng là đánh cược vận khí.”
Thường Đình Chiêu một tay kéo hắn vào lòng, ” Tin tưởng cái vận khí quỷ quái gì đó còn không bằng tin tưởng ta.”
Triệu Thanh Hà nhìn hắn, nhất thời thất vọng không thôi, ” Trách không được khen thưởng nặng như vậy, hoá ra bởi vì ngươi?”
Thấy vậy Thường Đình Chiêu vô cùng bất mãn, hung hăng hôn lên môi hắn cho đến khi hai người thở hồng hộc mới tách ra, ” Là bởi vì ta, cũng không phải bởi vì ta.”
Môi Triệu Thanh Hà bị hôn hơi hơi sưng đỏ, sắc mặt đỏ ửng, ” Nói vậy là sao?”
Nguyên lai thưởng như vậy là do chế độ nhiều năm trước đã ban bố, chính là do bị trung gian ăn vào túi tiền riêng, một tầng lại một tầng bóc lột, chờ đến lúc truyền tới phía dưới chỉ còn lại vài đồng tiền. Lần này có Thường Đình Chiêu nhìn chằm chằm, cho nên thưởng lần này nửa phần cũng không mất, toàn bộ vào túi của người chân chính cống hiến.
Triệu Thanh Hà hung hăng nhổ một ngụm, ” Cái bọn tham quan ô lại! Thật sự cực điểm đáng giận.”
Thường Đình Chiêu cũng lắc đầu thở dài, ” Thưởng cho bị cướp vẫn là tốt, nếu công lao cũng bị cướp mới là đáng buồn. Nghĩ binh sĩ Đại Hữu ta ở biên cương bảo vệ quốc gia, lại dưỡng béo ngần ấy người.”
Không chỉ có nho nhỏ bệnh mã giam, tướng sĩ bọn họ ở bên ngoài đẫm máu chiến đấu hăng hái, mỗi ngày cầm mạng đứng ở đầu mũi đao cùng người giao tranh, nhưng có bao nhiêu người cuối cùng được ngợi khen.
” Cho nên ngươi càng nguyện ý chinh chiến sa trường, không muốn lẫn lộn quan trường?”
Thường Đình Chiêu lắc đầu nói: ” Cũng không hẳn là không muốn, mà là không am hiểu, loan loan nhiễu nhiễu như vậy không thích hợp với ta. Ta càng thích nhìn không vừa mắt một đao chém bỏ, như vậy mới không dám dây dưa đến hoảng loạn trong lòng, chịu không nổi khí này. Loại sự tình này để cho ca ca ta đi ứng phó, ta cũng không có tâm bình tĩnh.”
Triệu Thanh Hà hanh hanh, ” Quá độ khiêm tốn chính là kiêu ngạo, ta hiếm lạ đầu óc đầy ý xấu xa của ngươi sao.”
Thường Đình Chiêu khoa trương trừng lớn mắt, ” Ta chịu làm người thành thật như vậy, thế nhưng bị ngươi nói thế thật sự là làm ta quá thương tâm.”
Khoé miệng Triệu Thanh Hà giật giật, ” Ngươi nói như vậy không sợ làm ta buồn nôn hay sao.”
Thường Đình Chiêu dùng bộ vị đang cứng rắn hướng lên đỉnh đỉnh, ” Ngươi nhìn, nhiều ‘thành thật’, trong lòng nghĩ gì lập tức biểu hiện ra ngoài, một hồi cho ngươi nhìn ‘hắn’ ‘ chịu làm’ như thế nào!”
Triệu Thanh Hà thấy hắn không chút nào che dấu hai mắt sáng quắc, thắt lưng đều mềm yếu đi vài phần.
Sáng sớm, thừa dịp hưu mộc Triệu Thanh Hà trở lại Thuý Sơn thôn, còn cầm theo một đống cá chế biến, thịt khô đủ thứ lần trước trên thôn trang Dương quản sự đưa.
Thường Đình Chiêu sợ hắn trên đường vất vả muốn sai người đưa hắn về nhưng Triệu Thanh Hà không cho, cũng không nguyện ý ngồi thuyền hoa. Quá ân ái chết sớm, quá ầm ĩ chết mau, Triệu Thanh Hà tin tưởng điều này.
Đối với việc Triệu Thanh Hà không muốn đưa Thường Đình Chiêu về nhà, trong lòng vô cùng khó chịu.
Triệu Thanh Hà kiên nhẫn dỗ hắn: ” Ngươi vẫn là đừng hù doạ lão mẫu thân cùng cha già đáng thương của ta, với bộ dáng này ngươi đứng đó cũng biết phi phú tức quý. Trước khi hai ta thành hôn chớ để lộ ra là tốt nhất. Ngươi mặc dù là bộ dáng chính nhân quân tử, nhưng dân chúng bình thường vẫn cảm thấy sọ hãi.”
Thường Đình Chiêu tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng hiểu được đạo lý, cho nên không nói cái gì. Dù thế vẫn oán hận nói: ” Ta xem ngươi có thể đem ta ẩn giấu tới khi nào!”
_________
Trương thị cười tủm tỉm tiếp nhận đồ vật, miệng không nhịn được lải nhải, ” Mỗi lần trở về đều đem nhiều đồ vật như vậy, không giữ lại trong nhà chớ làm khổ mình.”
Đối mặt quan tâm, như thế nào không động dung. Triệu Thanh Hà cười nói: ” Ta có chừng mực, ngài không nhìn thấy ta so với trước kia khoẻ mạnh hơn sao? Cao hơn một ít đấy. Mấy thứ này là do ta giúp người chữa trị cá đưa cho, cũng không có tiêu tiền.”
Trương thị nhìn Triệu Thanh Hà từ trên xuống dưới, thân mình so với trước cường tráng không ít, màu da tuy không trắng nõn như xưa lại phím hơi đỏ sáng bóng, nhìn nhìn liền biết khoẻ khoắn.
” Nhi ta là có khả năng.” Trương thị trong lòng nói không hết tự hào, trước kia nào nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Mỗi lần Triệu Thanh Hà trở về không chỉ mang theo nhiều thứ tốt, mỗi tháng còn cho bọn hắn bạc, từ chối đều không xong. Bọn họ hiện tại không tìm được sinh kế thích hợp nhưng cũng không cần lo không có cơm ăn. Từ trước nuôi Triệu Thanh Hà, bây giờ là ngược lại.
Triệu lão hán tuy rằng không nói chuyện, nhưng đáy mắt vui sướng lại lộ ra. Hiện giờ hắn đi trong thôn lưng còn thẳng hơn trước, dù cho thời điểm giàu có cũng không so được bình thường hiện tại, đi đường đều mang theo ngưỡng mộ.
Triệu Thanh Hà cười cười, Trương thị cùng Triệu lão hán là thật lòng đối với hắn tốt, không biết nếu biết đây không phải nhi tử của mình thì như thế nào.
Ý niệm trong đầu chỉ là chợt loé qua, Triệu Thanh Hà chưa bao giờ vì chuyện này mà rối rắm. Xuyên qua không phải là hắn cầu tới, cũng không phải cố ý chiếm khối thân thể này, hắn vẫn sống tốt, làm sao có thể lại muốn xuyên tới địa phương điện còn không có.
Huống hồ biết đâu nguyên thân xuyên đến thân thể hắn, nếu thật sự như vậy đối với nguyên thân lợi còn cầu không được. Hắn tuy là không có yêu thương phụ mẫu hắn, vừa vặn nhà hắn cũng không có. Làm một cái phú nhị đại khiến người ta hâm mộ ghen tị, có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, mỗi tháng còn lãnh tiền lãi, mặc kệ ra sao cũng giàu có cả đời. Dựa theo tác phong vốn có của nguyên thân, đối với hắn mà nói xuyên qua tuyệt đối là chuyện tốt.
Đối với tấm lòng giản dị yêu thương của phụ mẫu này, Triệu Thanh Hà không bỏ được, cuối cùng thở dài mở miệng: ” Nương, ngài trước không vội, ngồi xuống đã, ta có lời muốn nói với các ngươi.”
Trương thị cùng Triệu lão hán nhìn Triệu Thanh Hà như vậy, nhất thời dừng thu thập lại.
Trong lòng Trương thị dâng lên dự cảm xấu: ” Nhi a, có phải xảy ra chuyện gì?”
Triệu lão hán lại nhíu mày, cầm chén nước bên người lên.
Triệu Thanh Hà vốn không nghĩ nhiều do từ trước tự tại đã quen, đi chỗ nào cũng không quá để ý, ngay cả lúc rời ngoại công đi học đại học nơi khác trong lòng chỉ có chút thất lạc, chẳng qua lúc ấy do tuổi trẻ không giống hiện tại nghĩ nhiều, với lại nếu có suy nghĩ gì liền gọi điện thoại, video, khoảng cách có xa cũng không cảm giác gì.
Mà Triệu Thanh Hà hiện tại nhìn đến biểu tình của hai lão, đáy lòng trở nên trầm trọng, có chút khó khăn mở miệng: ” Cha, nương, ta muốn đi kinh thành.”