Edit: Hắc Phượng Hoàng
Cỗ kiệu lắc bên này lắc bên kia, La Y châm chọc trong bụng: em gái ngươi! Còn choáng váng hơn cả đi thuyền! Phun hai lần rồi.
Kiệu phu cực kì dễ nói chuyện, vừa đi vừa nói: “Nhũ nhân* chắc là không quen ngồi cỗ kiệu này?” Ở khu trực thuộc biên giới, mọi người xưng hô cũng thay đổi. Tuy rằng sắc mệnh thỉnh phong của La Y còn chưa phát tới.
(*Nhũ nhân: cách gọi vợ của quan lại một cách kính trọng)
La Y vô lực nói: “Ở trong kinh hay ngồi xe ngựa.” Mà ra ngoài cũng có mấy lần thôi.
Kiệu phu nói: “Nơi này đường núi nhiều, xe ngựa không đi được.”
La Y không chịu nổi, hô: “Ngừng kiệu!”
Đoàn người bởi vậy ngừng lại, Dung Nghi hỏi: “Có muốn nghỉ một chút hay không?”
La Y buồn bực nói: “Rừng sâu núi thẳm, vẫn nên giữ nguyên kế hoạch chạy đi.”
”Vậy nàng làm sao?”
La Y hào khí nói: “Lên trên dắt con ngựa ra, ta cưỡi ngựa đi đường không thành vấn đề.”
Dung Nghi nghĩ lại trình độ của La Y, lại nhìn con ngựa chân ngắn này, cũng được!
Một đám người đồng loạt choáng váng, ngươi ngươi ngươi nào có quan quyến cưỡi ngựa!?
La Y thấy biểu tình mọi người như gặp quỷ, thật vô sỉ giở trò lưu manh: “Tổ tông chúng ta kéo được cung cưỡi được ngựa, mới có thể trợ Thái Tổ đánh thiên hạ đấy. Làm hậu nhân đương nhiên ghi khắc tổ tông dạy bảo.” Bla bla chuyển ra N câu danh ngôn căn dặn.
Dung Nghi nâng trán, xem đi, đã nói chỉ sợ lưu manh có văn hóa! Mọi người im lặng… Cũng không thể nói nàng tôn trọng tổ tông là sai phải không? Càng không thể nói nàng nhập tập tục nhà chồng là sai phải không? Thôi, ngươi trâu bò, ta coi như không nhìn thấy. Dù sao rừng sâu núi thẳm này, phu nhân rất mảnh mai, đó là không thích hợp làm ngoại giao.
Nhóm nha đầu bà tử quen rồi, càng thông minh tranh thủ thời gian vây quanh La Y, vây màn trướng, La Y thay đổi quần áo ngắn - - không có chuẩn bị quần áo cưỡi ngựa. Lại lấy ra một cái đệm bông nhỏ làm yên ngựa, làm giảm bớt độ ma sát ở đùi. La Y dắt dây cương, khí độ tuấn tú xoay mình lên ngựa, còn có chút hương vị tư thế hiên ngang.
Dung Nghi lớn tiếng ủng hộ.
Mấy người Phạm gia tới giúp đỡ, tập thể im lặng hỏi trời...
Tuy rằng bởi đổi phương tiện giao thông chậm trễ trong chốc lát, nhưng La Y cưỡi ngựa không choáng váng, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Trước khi mặt trời xuống núi chạy tới trạm dịch nhỏ trên đường, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có thể đến đích rồi.
Phía nam nhiều nước, nước tắm đương nhiên có. La Y hung hăng kì cọ từ đầu tới chân! Sơn đạo nhiều nhưng không có tro bụi gì. Đường cái quả thực là... Một lời khó nói hết! Tắm rửa xong thừa dịp thời gian hong tóc, tranh thủ thời gian lấy rổ may vá ra thêu.
Dung Nghi tắm rửa xong đi tới, còn rất nhã nhặn bại hoại cắn cây tăm: “Tối nay món canh súp kia thơm thật đấy, trong kinh cũng kém đấy.”
La Y không ngẩng đầu tiếp lời nói: “Nơi này toàn bộ là vùng núi, món ăn thôn quê nhiều. Nghe nói người ở đây ngay cả gà rừng cũng không ăn, ngại thịt thô!”
”Nàng đã biết!”
”Ta vừa rồi hỏi đại tẩu tiến vào quét rác.”
”Nàng nghe hiểu tiếng ở đây hả!?” Vừa rồi vị đại tẩu quét rác kia, nói toàn là tiếng chim!!
La Y cười khan một tiếng: “Thiên phú! Thiên phú!” Nàng là người Vĩnh Châu có được không, Hán ngữ Tuy Ninh thuộc về Quan thoại tây nam, nàng nghe không hiểu liền thành đầu óc tối dạ! Nhưng mà người biết nói Hán ngữ cũng ít...
Dung Nghi cúng bái: “Nàng giỏi!”
Đang lúc La Y định chuyển đề tài khi, Dung Nghi thấy gì đó trên đỉnh đầu La Y: “Đây là cái gì?”
”Mũ sa. Chạy ngựa trên đường cái, tro bụi kia quả thực che lấp mặt trời.” Vừa vặn, không cần nàng chuyển đề tài.
”Hữu dụng sao?”
”Không biết, thử qua mới biết được. Lại nói ta chung quy là quan quyến, rất bình dị gần gũi lại không uy nghiêm. Trước khi vào thành ta ngồi kiệu, trên đường khó tránh khỏi gặp được người.”
Dung Nghi gật đầu nói: “Cũng đúng, nhưng mà dân phong nơi này cực kì cởi mở.”
”Nơi này là Miêu Cương, Miêu tộc không có nhiều khuôn sáo như Hán tộc. Tuy rằng điều kiện khổ một chút, nhưng có thể làm cho đại tỷ nhi học chút lòng dạ khoáng đạt cũng đáng!” La Y nói liền vui vẻ: “Ta không chịu nổi có một số nhà không phóng khoáng, cô nương gia cả đời có sống tốt hay không, phải xem có nghĩ cởi mở không.”
”Cẩn thận biến thành nha đầu lỗ mãng!” Dung Nghi cười nói: “Đến lúc đó không tìm được nhà chồng, nàng ở đó mà khóc.”
La Y cười gian: “Yên tâm, nó lỗ mãng cũng không bằng ta dùng kim châm.”
Dung Nghi kêu thảm một tiếng ngã xuống giường: “Đừng nói nữa, ta bây giờ còn cảm thấy đau đây.”
La Y đá một cái: “Huynh làm trò! Đang nói nghiêm chỉnh với huynh đấy, thừa dịp ngoại phóng khoan khoái, huynh phải dạy ta cưỡi ngựa, ta không muốn ngồi trên xe ngựa đi đường.”
”Này đơn giản, dứt khoát dạy nàng bắn tên luôn. Quay đầu đi đánh cửu gà!”
”Huynh lại cùng người đánh cửu gà!” La Y lại nghĩ tới, giống như kiếp trước có ông lão bán cửu gà: “Chúng ta dứt khoát tóm mấy con nuôi trong nhà, lúc muốn ăn bắt tới ăn?”
”Món ăn thôn quê mà bắt đồ nuôi thì không có ý nghĩa.” Dung Nghi lắc đầu nói.
”Chớ sợ chớ sợ, để ta nuôi chơi cũng tốt.”
Vừa nói như vậy, Dung Nghi gật đầu: “Là rất thú vị.” Hai người tức thì hợp lại bàn lúc đó ở mặt sau huyện nha nuôi cái gì chơi hay đây, coi như là ôn tập thanh xuân niên thiếu... Sao? = =|||
Ngày hôm sau, đoàn người đều dậy sớm. Tuy Ninh là thuần vùng núi thêm nguyên thủy rừng rậm, đời sau là khu tự nhiên được bảo hộ cấp quốc gia. Cây cối che lấp mặt trời, mặt trời có vẻ như mọc chậm một chút. Ngày thường khi thức dậy, thu thập xong xuôi, nếu ở kinh thành thì đã là trời sáng rồi, nhưng ở trong này vẫn chỉ là tờ mờ sáng.
La Y mang theo mũ sa, độ nhìn giảm xuống, nhưng mà hiệu quả không tệ. Tro bụi bắn lên ít nhất không trực tiếp đánh vào mặt. Nhóm phụ tá vừa buông lỏng một hơi, thầm nghĩ: vị phu nhân này chung quy là lớn lên ở kinh thành, nên tuân quy củ vẫn tuân. Trong nháy mắt, chợt nghe Dung Nghi nói: “Bắt đầu chạy, không phải ngồi như vậy. Haiz, chân! chân! Trên thân phải buông lỏng...”
Tập thể tiếp tục im lặng... Hai vợ chồng hiếm thấy này, đã không thể dùng suy nghĩ của người thường mà nói, uổng cho vừa rồi trong lòng khích lệ!!!
Nhưng trên quan đạo không dễ học, Dung Nghi chỉ nói kĩ thuật bên miệng. La Y ngay cả trang bị cưỡi ngựa cũng không dùng, càng không có hứng thú. Quần áo ngắn vẫn không tiện lắm.
Giờ Thân sơ khắc, đoàn người rốt cục tới ngoài cửa thành. La Y liếc nhìn lại, nói là cửa thành, cũng chỉ là tường đất đắp vài tầng mà thôi. Hiệu quả phòng ngự rất đáng hoài nghi, may là ở chỗ này thuộc về đất liền, chỉ cần không có dân tộc thiểu số tạo phản, hẳn là không dùng đến. Nếu thật sự có tạo phản, nơi này vốn là địa bàn của người khác, nội thành hay ngoại thành cũng không khác nhau chút nào.
La Y nhanh chóng xuống ngựa lên kiệu, bởi vậy tuy rằng có nghi thức dẫn đường, nhưng mỗi lần Huyện lệnh tiền nhiệm đều tương đương thế, người qua đường đều lười vây xem. La Y vì bảo trì hình tượng, ngay cả mành cũng không vén lên. Nhưng đại khái có thể đoán được bộ dáng người qua đường - - ban đầu ở Trường Phô đã nhìn thấy rồi.
Vào quan nha, điều kiện rất đơn sơ. Đừng nói hai vợ chồng Dung Nghi, chính là vài vị Phạm gia cũng không quen. Nói cổ đại dòng họ quan niệm rất mạnh, giống như làm quan phải dẫn con cháu nhà mình. Đáng tiếc Dung Nghi ngoại phóng trong mắt người ở kinh thành chính là đi lưu đày, Cố gia không có người nguyện ý theo tới. Phạm gia có vài con cháu tới, là mấy vị trong nhà cực nghèo. Tuy rằng cho cháu Phạm gia đều có thể miễn phí đến trường, từ tú tài đến cử nhân, đường sá không thể không nói không gian khổ. Bản thân cũng không thể đọc sách không, nhìn cha mẹ nàng dâu mệt sống mệt chết. Làm phụ tá chính là một cách rất tốt, có thể đọc sách thêm kiến thức, lại có thể trợ cấp chút gia dụng. Làm tiên sinh thật ra tốt, nhưng đối với con đường làm quan lâu dài mà nói không có tác dụng lớn gì. Đành phải đi theo thân thích chịu khổ.
Phạm gia theo tới là hai bối phận. Một người tên là Phạm Tư Trực, nghe vậy chính là cha vị này muốn hắn làm Ngự Sử. Là thúc tộc của Phạm Thế Tuấn, La Y và Dung Nghi cũng gọi là thúc. Hai vị khác là cháu trai Phạm Thế Tuấn, một người tên là Phạm Tuân, một người tên là Phạm Du. Trưởng bối gọi vãn bối thì gọi tên là được rồi. Vài vị đều không mang gia quyến, La Y bình thường cũng không gặp được, nam nữ đại đề phòng, càng ít quan tâm. Chỉ phái người dàn xếp chỗ ở cho bọn họ liền thôi.
Huyện lệnh có bốn người củi gạo tạo lệ, một mã phu. Thuộc hạ có hai vị Huyện thừa và chủ bộ, bọn họ cũng các hữu hai gã tạo lệ, điển lại cũng có một vị tạo lệ. Tức là, cả huyện nha tính đằng trước nam nhân có 15 người, còn không bao gồm gia nô Dương Thành Tài và Hướng A Cát. Nội viện của La Y có hai ma ma, bốn nha đầu - - còn hai nha đầu để lại trong kinh, nơi xa xôi này không cần thiết mang nhiều người như vậy. Quỳnh Anh có một nhũ mẫu một nha đầu, nhũ mẫu của Trùng không theo tới, tạm thời từ nhũ mẫu Quỳnh Anh cùng chiếu cố, cũng chỉ có một nha đầu.
Nội nha nhìn ra đã quét tước trải thành, nhưng rõ ràng còn phải tân trang lại. Hôm nay trời đã muộn, liền lục chăn ra lung tung đối phó một đêm. Ngày thứ hai sáng sớm, La Y vừa xử lý xong gia vụ, Hướng ma ma tiến vào: “Phu nhân, vừa có người đưa thiệp tới, nói muốn thỉnh nhà chúng ta ăn cơm.”
”Lấy tới xem một chút.”
Hướng ma ma đưa bái thiếp tới, La Y mở ra xem, Dương gia?
Lúc này Dung Nghi cũng đi đến: “Nhận được bái thiếp hả?”
La Y gật đầu.
”Vậy mau tới, thế thúc sắp giảng giải vọng tộc địa phương, nàng cũng nghe một chút.”
”Ta? Như vậy được không?” Phạm lão đầu nhi cổ hủ lắm.
Dung Nghi nói: “Không sao đâu, ta nói với ông ấy. Thỉnh ông ấy lại đây, dựng bình phong là được.”
La Y nghe vậy liền đi theo, không phải nàng bảo thủ, chỉ là nàng quen tôn kính người khác.
Mọi người tề tựu, Phạm tiên sinh bắt đầu giảng bài: “Tuy Ninh này, từ xưa chính là Miêu Cương. Chia làm hai chi Hồng Miêu và Bạch Miêu. Người Hồng Miêu nhiều hơn. Nhưng không phải là không có người Hán, tỷ như Lý Đường, Vũ Hậu từng mang binh đánh nơi này, vị tướng quân họ Lý vừa đánh thắng trận, Vũ Hậu băng hà, hắn không trở về nữa, liền cắm rễ ở nơi đây. Vì vậy, hiện thời họ Lý là thế gia vọng tộc.”
”Lại có, tỷ như Dương gia. Đó là hậu nhân Dương Tái Hưng, cũng là đại tộc nơi này. Tứ đại gia tộc Tuy Ninh phân biệt là Hầu Dương Lưu Lý. Đều là người Hán. Còn lại những gia tộc khác có một số là Miêu tộc, có một số Động tộc, nhưng gia phả của bọn họ rất khó kiểm tra, lui tới cũng coi như chặt chẽ. Phong tục khác biệt chúng ta rất nhiều, lão gia cần phải cẩn thận.”
Dung Nghi gật đầu xưng vâng: “Tiên sinh biết thật nhiều.”
Phạm tiên sinh khiêm tốn: “Không phải vậy, là quét mắt sơ qua huyện chí rồi.”
La Y ở sau tấm bình phong nghe, nghe tới đoạn Hồng Miêu kia, lại đột nhiên nhớ tới: “Ta phải nhắc nhở một câu, chư vị đừng ghét bỏ ta lắm miệng.”
Phạm tiên sinh rút rút khóe miệng, vẫn nói: “Phu nhân có gì dặn dò?”
La Y nói: “Câu cửa miệng nói: nhập gia tùy tục. Từ nay về sau chúng ta thu lời cái gì Hồng Miêu Bạch Miêu lại đi. Hồng Miêu tự xưng 'Quả gấu” Bạch Miêu tự xưng 'Dát a” mở miệng mèo mèo, cẩn thận bọn họ phát hỏa đấy. Tuy rằng chúng ta không sợ bọn họ, nhưng ở mặt xưng hô, theo bọn họ thì đã sao?”
Phạm tiên sinh lúc này nghiêm mặt nói: “Vẫn là phu nhân cẩn thận.”
Dung Nghi nói: “Thật là kỳ quái, gọi là gì không phải đều giống nhau sao?”
La Y nói: “Đương nhiên không giống với, ta rõ ràng là người kinh thành, có người gọi ta là nhóm người Thiên Tân, huynh có tức không?”
Dung Nghi đối với lão bà, cho tới bây giờ sao cũng được, lão bà nói cái gì thì là cái đó. Phạm tiên sinh thật ra nghiêm cẩn nghĩ, cảm thấy có lý.
La Y biết đây là xung đột dân tộc lớn nhất, không có người nào nguyện ý cho tộc mình đàn đổi tính chất. Cho dù ở hậu thế, ai nói nàng là người Nhật Bản, nàng cũng giận. Chớ nói chi là hiện ở nơi này quan niệm dòng họ bộ lạc rất mạnh. Nói xong điểm trọng yếu nhất này, La Y cùng mọi người nghe Phạm tiên sinh nói tới dân tộc, nghe buồn ngủ. Thật vất vả mới nói xong, có thể trốn chạy.
Vừa đứng lên, Phạm tiên sinh lại nói: “Lão gia chậm đã.”
Dung Nghi hai mắt nhang muỗi: “Thế thúc thỉnh giảng.”
”Bái thiếp Dương gia kính xin lão gia đưa một cái, mấy người này, đặc biệt Dương gia, vẫn là tự mình đi bái phỏng cho thỏa đáng. Lấy lí do bái phỏng đức cao lão địa phương.”
”Đây là vì sao?”