Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 44: Quá khứ và hiện tại 2




Carlos bật dậy, động tác mạnh đến suýt chút nữa làm Gaer tỉnh giấc, cậu lúc này mới khôi phục tinh thần, cố gắng bình tĩnh xoay người vào trong phòng vệ sinh.

Cậu đối diện với gương niệm hai đoạn chú văn, sau khi đoạn thứ nhất kết thúc, Carlos phát hiện phía dưới xương quai xanh hiện ra một ấn ký hình cái sừng hươu như ẩn như hiện, cậu nhíu mày, tiếp tục niệm đoạn thứ hai, từ làn da chỗ sừng hươu vươn ra một sợi tơ màu rắng như khói mờ, lơ lửng trên không trung.

Carlos nhìn chằm chằm sợi tơ, sắc mặt u ám mờ mịt, hồi lâu mới thử nhẹ giọng hỏi: "Rio Ardo?"

Sợi tơ theo tiếng cậu đứt ra, biến thành màu xám, không còn sinh lực rơi xuống.

Carlos một tay che mặt, lưng tựa lên vách tường gạch men trơn bóng trong nhà vệ sinh, thì thào nói: "Quả nhiên là anh."

Ba giờ sau, công tác tìm kiếm ngừng lại, một đám thợ săn tinh thần căng thẳng cấp độ cao tạm thời trở lại khách sạn nghỉ ngơi hồi sức, Ardo và Ivan trở về cuối cùng, Ardo vừa vào phòng liền ngồi xuống, cho dù biểu tình trên mặt hắn thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng Louis vẫn luôn chờ hắn phát hiện, lúc Ardo ngồi xuống, trên mặt lướt qua sự thả lỏng sau một thời gian dài mệt mỏi.

Louis thừa dịp mọi người không chú ý, đi đến bên cạnh Ardo, cúi người thấp giọng hỏi: "Các hạ có cần nghỉ ngơi chút không?"

Ardo khoát tay, nhẹ giọng nói: "Ma ảnh tử cực kỳ giảo hoạt, lại bị chúng ta làm trọng thương, tôi kêu mọi người cất hết máy theo dõi, thay bằng pháp trận ở bên ngoài, sẽ không kinh động đến nó, nếu như nó lại xuất hiện, tôi sẽ biết."

May mà bình thường hắn cũng không nói chuyện lớn tiếng, nhất thời có thể che giấu sự suy yếu.

Chỉ có Carlos đứng ở một nơi sáng sủa ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp rơi trên mặt Ardo. Ardo hình như cảm giác được, ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải tầm mắt cậu.

Carlos nhìn người đàn ông được gọi là không thể nhìn ra manh mối này, trong mắt hắn tràn ngập sự chờ mong nào đó, như là một người sắp đói chết mong cầu một ngụm canh nóng, nhưng lại không được chủ nhân nơi đó cho phép, nên không dám chạm dù chỉ một chút... Cái loại chờ mong và cầu xin không tiếng động.

Nhưng mà đúng lúc này, một bàn tay sát phong cảnh xuất thế ngang trời, to gan lớn mật làm mọi người kinh ngạc nắm cằm Ardo, cư nhiên dám xoay đầu hắn qua một bên!

Amy lỗ mãng ngồi xuống bên cạnh Ardo: "Đừng nhìn nữa đừng nhìn nữa...  Còn nhìn! Hai con mắt sắp rớt ra rồi kia kìa! Rải cơm chó trước mặt bao nhiêu người thú vị lắm hả? Trước hết uống cái này vào đi."

Trong tay Ardo bị nhét vào một cái ly thủy tinh, hắn nhất thời chưa kịp phản ứng, có chút khiếp sợ nhìn vị trị liệu sư vô cùng khác biệt dũng cảm kinh người này.

"Là đường glu-cô, ngài cần bổ sung thể lực," Amy khủng hoảng nhìn hắn, "Ngài nên đi soi gương đi, nhìn cho kỹ bộ dạng túng dục quá độ của bản thân."

Ardo: "..."

Ivan đang ngồi một bên có kinh nghiệm cảm thấy chính mình có thể sẽ bị vạ lây, vì thế quyết đoán xách mông đi tị nạn.

"Làm gì vậy, chỉ là nước đường mà thôi, không có độc." Amy bắt chéo chân nói, "Sớm đã nghe nói đại giáo chủ không bao giờ chịu phối hợp với trị liệu sư, đừng nói ngay cả lần này cũng không phối hợp nha?"

Đại khái bởi vì thật sự chấn kinh rồi, thế nên Ardo cư nhiên cái gì cũng chưa nói, không liên tiếng uống hết ly nước đường glu-cô.

Amy được một tấc muốn tiến một thước mị hoặc nhìn hắn, ngón tay vân vê cổ áo hắn: "Có muốn tôi giúp ngài kiểm tra thân thể một chút không?"

"Người dám làm càn với tôi như thế này, cậu có biết kết cục của hắn là gì không?" Ardo mặt không đổi sắc bắt lấy tay Amy đẩy khỏi người mình.

"Được rồi, tôi cho rằng chuyện cũ đáng sợ nên để đến hừng đông hãy nói," Amy ngồi nghiêm chỉnh rút tay về, nhưng mà hắn suy nghĩ, vẫn là quyết định làm tốt bổn phận của một trị liệu sư nhắc nhở Ardo, "Đương nhiên tôi vẫn đề nghị ngài kiểm tra một chút, ân... Để ngừa vạn nhất có vấn đề gì ——  nếu như ngài bất hạnh hy sinh, người nào đó thuộc về ai, có phải rất quan trọng hay không?"

"Phải không?" Giọng Ardo hơi mang giọng mũi, lười biếng liếc hắn một cái, trong lời nói ra lại có chút khiến người khác lạnh sống lưng, "Không quan trọng, nếu có ngày đó, tôi cũng sẽ kéo em ấy cùng xuống địa ngục."

Lưng Amy cứng đờ ——  cho dù sớm ý thức được hình tượng đạo mạo của đại giáo chủ trong lịch sử là lừa gạt, nhưng đây vẫn là lần đầu hắn trực tiếp cảm nhận lệ khí bức người từ người đàn ông này.

Mí mắt Ardo có chút nặng, lúc này ý thức được Amy chỉ sợ đã cho hắn uống chút thuốc an thần gì đó, liền giương mắt liếc hắn một cái, Ardo hạ giọng cảnh cáo: "Nếu có người nhân lúc tôi ngủ chạm vào tôi, hậu quả của hắn sẽ rất nghiêm trọng, tôi không nói giỡn."

Amy thức thời nghiêm mặt kiểm điểm: "Tôi sai rồi, tôi không nên vỗ mông hổ, bị cảnh cáo vẫn vuốt không buông tay."

"Gọi Carl đến đây," Ardo theo bản năng nhắm mắt lại, thuận miệng oán giận một câu, "Trên người cậu có mùi thuốc chống muỗi làm tôi nhức đầu."

Amy: "..."

Thật muốn đổ gạt tàn thuốc lên đầu người đàn ông này, trên thế giới sao lại có người đáng ghét như vậy!

Lúc Amy đi tìm Carlos, cậu đang nhỏ giọng thảo luận chuyện ma ảnh tử với Louis.

"Tôi cảm thấy rất kỳ quái," Carlos nói, "Nhưng lại không nói nên lời, tóm lại các anh cẩn thận một chút, từ giờ trở đi tuyệt đối không được hành động một mình."

Louis ngẩn người, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp: "Đúng... Nếu ma ảnh tử ăn ký ức của vị Christie kia, vậy nó có biết chuyện chìa khóa?"

"Nếu nói như vậy, tôi nghĩ không thông tại sao cái chìa khóa kia lại rơi vào bụng tay trống," Carlos nhíu mày, "Hơn nữa con cá chuối kia lại là tình huống gì? Ma ảnh tử vì sao không tìm kiếm chìa khóa, ngược lại cứ đi theo tư tế Christie?"

Louis nghĩ một chút rồi nói: "Hay là tôi dẫn người đến thăm hỏi vị tư tế Christie kia một chút?"   

Carlos chần chờ một chút ——  cậu biết Louis tuy nghiêm túc đến có chút cứng nhắc, nhưng cũng không phải kiểu người không thể giao tiếp với người khác, bằng không ngài Shogler sẽ không giao lại quyền quản lý hành chính cho anh, vì thế gật đầu: "Nếu có thể, tìm người theo dõi y đi."

"Thuận tiện mặc thêm nhiều quần áo một chút." Amy tiến đến.

Louis còn chưa kịp xoay người, liền bị Amy choàng áo khoác lên người, nhìn qua quả thực giống như bị đối phương dùng áo khoác quấn lại ôm trong ngực, Louis lập tức xấu hổ đến muốn xù lông ——  đột nhiên cưỡng hôn người khác trong đêm giáng sinh còn chưa có giải thích rõ ràng đâu!

"Không cần." Louis tránh né, không muốn nhìn hắn.

"Ra ngoài vào rạng sáng là dễ bị cảm lạnh nhất," Amy cầm áo khoác đưa đến, "Tuy rằng bộ dáng ngài Louis bị cảm nằm trên giường mặc người khác làm gì thì làm rất có lực hấp dẫn, nhưng vẫn là..."

"Tôi nói là không cần!" Louis hất văng tay hắn, âm trầm nắm thật chặt áo, sắc mặt khó coi đi nhanh ra ngoài.

Đối với Louis mà nói, tiếp nhận người như Amy là hoàn toàn không có khả năng ——  huấn luyện viên Megeert cả đời ghét nhất người ai cũng lấy lòng, ở trong mắt anh, Amy quả thật không phải phóng đãng thì chính là vô cùng phóng đãng.

Tay Amy cứng đờ giữa không trung, có một khoảnh khắc, Carlos cơ hồ cảm thấy trên gương mặt trang điểm đến không nhìn rõ mặt mũi ấy mang chút bi thương, ai ngờ ngay sau đó, chiếc áo khoác dày nặng tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc lạ lùng trong tay trị liệu sư Amy bị ném vào mặt cậu.

Carlos lập tức lui về phía sau, quay đầu hắt xì một cái thật lớn.

"Chậc," Amy đau răng nhìn cậu, "Hai người các cậu đúng thật là một đôi, đều không làm người ta thích."

Carlos nhu nhu cái mũi, nói thầm một câu: "Làm như tôi muốn hắt xì lắm vậy á."

Amy khó chịu nhìn cậu: "Là do niêm mạc mũi của cậu có vấn đề, có thời gian thì đến chỗ tôi kiểm tra chiếc mũi đắt tiền trên thân thể kiều diễm của ngài ——  cái vị kia bảo tôi tới tìm cậu, hắn vừa mới uống hết một ly đường glu-cô nạp năng lượng, bị tôi làm bất tỉnh rồi."

Carlos theo ánh mắt hắn nhìn về phía Ardo nằm trên sô pha, hai tay đặt trên bụng, đầu nghiêng qua một bên, đầu lưỡi xoắn lại một chút: "Anh... Cái gì?"

"Này có là gì đâu?" Amy không kiên nhẫn phất tay, "Chính cậu cũng từng bị tôi làm bất tỉnh, đừng có ngạc nhiên quá như vậy."

Carlos: "..."

"Đang ngủ cũng không cho người khác chạm vào, hắn tưởng mình là con gái còn trinh tiết hay gì, ai mà thèm mơ tưởng tới cái mông tôn quý của hắn chứ?" Amy bất mãn than thở, dùng chân đá đá Carlos đang ngơ ngác, "Còn có vì sao cậu lại là ngoại lệ? Đừng nói với tôi cái gì mà tâm linh tương thông thần giao cách cảm!"

"Tôi là trị liệu sư của hắn." Carlos khô khốc trả lời.

Amy sửng sốt, sau đó hỏi: "Không phải cậu là thợ săn bị đuổi ở kỳ thực tập, cho nên sau đó chỉ có thể đổi nghề hay sao?"

"Cho nên tôi trở thành trị liệu sư riêng của hắn," Carlos co rút khóe miệng, "Còn nữa thợ săn không phải là nghề nghiệp không thể lộ diện hay sao Berg tiên... Được rồi, đừng đạp chân của tôi, anh mạnh quá! Nữ sĩ, nữ sĩ, được chưa?"

"Ồ, thì ra là thế." Amy dừng một chút, cảm khái, "Hắn có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, trách không được lại biến thái đến vậy."

Carlos cảm thấy mình không thể trêu vào hắn, chạy.

Amy nhìn Carlos mang theo kiện áo khoác buồn cười, do dự nửa ngày mới rón ra rón rén bước qua, nhẹ nhàng khoát lên người Ardo, sau đó theo bản năng thuận tay chỉnh lại góc áo, đỡ vai Ardo để cho hắn nằm xuống, rồi cởi áo khoác của mình cuộn lại, kê dưới đầu Ardo.

Một loạt động tác liền mạch, giống như đã làm qua rất nhiều lần.

Amy tựa vào góc tường, lấy ra một điếu thuốc ——  nhìn đi, hắn đã từng ngạc nhiên rằng người đó cũng giống như mình, bị người khác đẩy ra một lần lại một lần, nhưng người ta lại có bí mật khác ——  giữa hai người bọn họ, cho dù không hồi đáp, nhưng ít nhất cũng có hồi ức làm niềm an ủi.

Còn mình thì có gì đâu? Amy nhả khói, cười tự giễu.

Đôi khi hắn đi ghẹo Louis, thật sự là cố ý, hắn mong rằng có lẽ có một ngày, hắn sẽ nhìn thấy trong mắt đối phương sự ghê tởm càng rõ ràng khi nhìn thấy mình, để cho mình chết tâm không dây dưa nữa.

Hơn nữa, có lẽ... Không có ai cảm thấy rằng hắn thật lòng theo đuổi Louis đi?     

Thật là một ý tưởng hay.

Khi Ardo tỉnh lại, tất cả mọi người đã tản ra hết, cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cần ra ngoài thì ra ngoài, mắt hắn còn chưa mở hết, đã nhíu mày trước ——  cái áo trên người hắn có mùi "thuốc đuỗi muỗi" xua không tan. (nước hoa đắt tiền bị ổng coi thành thuốc đuổi muỗi :)))))

Ardo ngồi dậy, ghét bỏ đặt áo qua một bên, lúc này mới phát hiện Carlos ngồi đưa lưng về phía hắn, một tay chống đầu, ngồi trước máy theo dõi, không nhúc nhích giống như đã ngủ.

Cho đến khi hắn nhẹ tay nhẹ chân bước qua, mới phát hiện Carlos đang mở to mắt.

Chàng trai mắt xanh lục mặt không đổi sắc ngồi ở chỗ đó, giống như ngẩng người, nhìn chằm chằm một phím màu đen trên bàn phím của máy theo dõi, thần sắc u ám không rõ.

"Carl..."

Carlos đột nhiên nắm lấy cổ tay trái hắn.

Đối với Ardo có điều kiện là đùa giõn lưu manh, không có điều kiện thì tạo điều kiện để đùa giỡn lưu manh mà nói, đây quả thật là cầu còn không được, phản ứng bình thường của hắn chính là giây tiếp theo liền xoay tay nắm lại, sau đó cúi người đè cậu trên ghế, rèn sắt khi còn nóng mà hôn một cái nồng nhiệt vân vân.

Nhưng Ardo lại giống như bị phỏng, mạnh mẽ kéo tay về.

Carlos nắm đến tay hắn nổi gân xanh, Ardo căn bản không thể động. Carlos thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt bị vành nón che lại, thoạt nhìn như biến thành màu đen sâu thẳm, cậu không nói tiếng nào mãnh mẽ mở bung mấy ngón tay Ardo, nhìn lòng bàn tay hắn, mệnh lệnh ngắn gọn: "Hiện ra."

Đây không phải chú văn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy quanh thân cậu hình thành chú văn, làn da trong lòng bàn tay Ardo chậm rãi xuất hiện một vết sẹo, một lát sau, lại biến mất không thấy đâu.

"Chính là cái này?" Carlos ngẩng đầu nhìn hắn, "Còn có vết thương dưới xương sườn của tôi nữa?"

Ardo thở dài, vươn tay kia ra, nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc dài rũ xuống bên má cậu, thấp giọng nói: "Tôi tình nguyện."

Carlos nhìn vào mắt hắn, với tay vào trong túi quần Ardo, một vật màu đen tuyền rớt ra rơi trên mặt đất, phát ra tiếng giòn vang.

"Sừng của ma ảnh tử," Carlos nhẹ giọng nói, "Bảo vật thao túng giấc mơ, là phương pháp trị liệu tốt nhất, trong tình huống cực đoan, trị liệu sự có thể thông qua cảnh trong mơ làm môi giới, đem vết thương do hắc ám ăn mòn tạo thành trên người bệnh nhân chuyển qua người mình..."

"Vết thương do hắc ám ăn mòn đối với tôi không có nghiêm trọng như vậy, khoảng một tuần là khỏi hẳn, thể chất của tôi đặc thù, em cũng biết mà." Ardo ngắt lời cậu, "Hơn nữa... Đây là tôi nợ em."

Mỗi ngày lúc Carlos nằm mơ, hắn đều có thể điều chỉnh tinh thần mình cho cùng tầng suất với cậu, rõ ràng có thể cảm nhận được vết thương chồng chất trên người cậu.

Carlos chậm rãi buông tay hắn ra, cậu đột nhiên thở dài, nhỏ giọng nói: "Anh không hề nợ tôi, Rio ——  tôi đã từng nói rồi."

"Nhưng mà..."

"Thứ anh muốn, tôi không thể cho anh." Carlos đứng lên, cầm lấy áo khoác bị mình cuộn thành một đống trên sô pha, "Hình như tôi quên nói với anh, tôi đã kết hôn, trên thế giới này đã có một người con gái vì tôi mà đổi họ thành Floryte ——  Là một người trong dòng họ Floryte, cho dù khốn nạn đến mức nào, cả đời này tôi cũng chỉ chung thủy với một người, cho nên... Thành thật xin lỗi."

Nói xong, cũng không đợi Ardo phản ứng lại, mặc áo rời khỏi phòng theo dõi, nương theo ánh sáng đi tới đường lớn.


—————————


Một chương truyện chứa đau thương và bất ngờ