Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 14: Luôn là dĩ vãng 1




Ngày đó Johan mơ một giấc mơ.


Trong mơ cậu biến thành một hài tử sáu tuổi, một thiếu niên cao ráo mãnh khảnh kéo tay cậu, nắm tay cậu đi xuyên qua những người lớn mặc áo choàng, cùng nhau đi qua hành lang dài của thánh điện.


Một con chim nhỏ đậu xuống nơi cửa sổ cuối hành lang, ngoẹo cổ tò mò nhìn cậu, Johan kiềm lòng không đặng mà dừng chân lại.


Thiếu niên nắm tay cậu cũng dừng bước, nửa quỳ xuống đất, một bàn tay ấm áp đặt trên đỉnh đầu cậu.


"Đừng sợ," Thiếu niên nói, "Carlos, anh ở đây, đừng sợ."


"Chúng ta muốn đi đâu?" Đứa trẻ trong mộng nhẹ nhàng hỏi.


"Đi thánh điện, sau đó em sẽ sống tại thánh điện, được chứ?"


"Nhưng em không muốn đi, em không muốn xa các anh."


Thiếu niên đặt lên trán đứa trẻ một nụ hôn: "Thánh điện mới là nơi em nên đi, bảo bối, em từ nhỏ tài năng ngút trời, vậy em có biết đến đó làm cái gì không?"


Tiểu Carlos lắc đầu: "Không biết, nhưng mẹ nói đó là chuyện tốt."


Thiếu niên nở nụ cười, đôi mắt xanh lục kia giống hệt như tiểu Carlos.


Hai anh em nhà Floryte cách nhau mười tuổi, nhưng trông giống như một cặp sinh đôi —— rất ít cặp anh em nào trông giống nhau ở độ tuổi như vậy.


Khi Carlos năm tuổi, cha mất sớm, anh trai vừa tròn mười lăm tuổi kế tục ông, dùng đôi vai thiếu niên còn đơn bạc, một người gồng gánh cả một gia tộc Floryte, khi Carlos đầy sáu tuổi, với tư cách là người gia chủ, tự tay đưa cậu đến thánh điện.


"Em là niềm kiêu hãnh của chúng ta, tương lai sẽ trở thành người phi thường, anh và mẹ sẽ rất tự hào về em."


Đứa trẻ ngẩng đầu lên, lộ ra một chút nghi hoặc mờ mịt: "Nhưng nếu em không trở thành một người phi thường thì sao?"


Thiếu niên gia chủ nở nụ cười, xoa xoa mái tóc mềm mượt của đứa trẻ: "Vậy thì cả nhà cũng đành mãi yêu thương em."


Câu nói này như thần chú, trong khoảnh khắc phá tan tất cả giấc mơ.


Cậu đột nhiên mở mắt ra, đèn bàn trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng ôn nhu, để lại chiếc bóng thật dài của mi mắt và sóng mũi trên mặt cậu, môi Johan nhúc nhích một chút, không tiếng động gọi tên một người: "Zack..."


Lúc cậu rời thánh điện, đã từng về thăm nhà một lần, nhưng chỉ đứng xa xa mà nhìn trang viên Floryte một chút, ngay cả cửa cũng không bước vào, bắt đầu một cuộc đời lưu lạc. Nhiều năm như vậy, cậu đi đi dừng dừng, mỗi khi tỉnh mộng, ngoại trừ thánh điện, có thể nhớ tới, có thể tưởng niệm, cũng chỉ có trang viên Floryte. 


Nhưng mà không nghĩ tới lần này, lại chính là vĩnh biệt.


Cậu còn chưa kịp trở lại nhìn mẹ và anh trai, còn chưa kịp nói cho họ biết, chiến tranh đã kết thúc, còn chưa kịp... Chính miệng hỏi Zack một chút, em không trở thành người phi thường nổi, em thậm chí còn làm gia tộc hổ thẹn, anh có còn như anh đã hứa, sẽ mãi mãi yêu thương em không?


Nhưng mà đã hơn một ngàn năm trôi qua.


Johan đưa tay che hai mắt mình lại, cùi chỏ chạm vào quyển《Giản lược lịch sử trước khi có kết giới》, vừa vặn lật tới trang 'Carlos Floryte', mặt trên vẽ một 'Vận động viên thể hình' cởi trần nửa người trên, bờ vai rộng, lộ ra từng khối cơ bắp săn chắc, phần khác của cơ thể đang mặc một thứ áo giáp kì lạ, cầm trong tay cái khiên trông rất giống cái chảo.


Thật giống như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.


Johan nghiêng đầu nhìn thoáng qua "Chân dung Carlos", quả thật không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng chỉ có thể lộ ra nụ cười khổ.


Đây không phải tôi... Cậu lặng lẽ nghĩ, cho dù là viết hay vẽ, cũng không phải là tôi.


Đó chẳng qua chỉ là một người có tên 'Carlos Floryte', cái tên này sớm nên bị vứt bỏ, lại bị hậu nhân bịa đặt ra một câu chuyện cổ tích, cứng nhắc, giả tạo... buồn cười.


Trang viên Floryte đã sớm không còn, mà thánh điện cũng biến thành một thắng địa tấp nập khách du lịch. Những gì cậu nhớ, cho dù là yêu hay là hận, đều biến thành cát bụi theo lịch sử, ở thế giới này... thậm chí không có người biết tên thật của cậu.


Có lẽ bởi vì màn đêm thăm thẳm, có lẽ bởi vì thân thể suy yếu uể oải, một khắc kia cậu cảm nhận được một loại cô độc chưa từng có, lại có thể rõ ràng mà nhận thức rằng —— nơi này, chỉ còn lại một mình cậu. 


Cảm giác đó giống như có người dùng một con dao cùn cạo xương cậu, dễ dàng làm cậu cả đêm lăn lộn khó ngủ.


Johan... Carlos từ từ cuộn tròn thân thể mình, nằm nghiêng trên giường, mặt vô biểu tình mà trợn tròn mắt nhìn ánh đèn dìu dịu, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống trong hư không tăm tối nào đó.


Khuôn mặt đó ban ngày luôn tràn đầy sức sống, giống như có vô số chuyện vui có thể nói cười, bây giờ lại nhợt nhạt như lúc cậu hôn mê, chỉ còn đôi mắt sâu thẳm như hồ nước.


Sinh mệnh của cậu so với đại đa số người trên thế giới, cũng không lâu lắm, lại trải qua rất nhiều thống khổ, nhưng cậu luôn nguyện ý tin tưởng, một ngày nào đó thống khổ sẽ qua đi, chỉ cần trợn tròn mắt nhẫn nhịn một hồi, sẽ có chuyện tốt xảy ra, tất cả sẽ từ từ tốt đẹp lên.


Đây là khi cha cậu qua đời, anh Zack đã nói khi dỗ cậu ngủ, hai mươi mấy năm qua, Carlos vẫn tin tưởng điều này tuyệt đối, mà hiện tại, cậu đột nhiên lại thấy dao động.


Cậu nhớ tới sự náo nhiệt trên đường phố, người nào cũng vui sướng, không khí lễ hội bao trùm, cùng với tất cả những đồ vật mới lạ mê người, đó là tất cả những 'điều tốt đẹp' mà Zack nói, nhưng khi tất cả náo nhiệt bình tĩnh lại, tất cả sắc màu đều bị hắc ám nuốt hết, cậu vẫn mở to mắt trong màn đêm, bị hãm sâu trong kí ức không thể vãng hồi.


Lúc ở trên chiến trường, cậu cho rằng nếu như mình còn sống, có thể đi nhìn anh trai cùng mẹ, nếu như mình bất hạnh chết đi, có thể đi gặp người cha mà lúc còn bé luôn thích cõng mình trên vai, đều không có gì không tốt đẹp.


Nhưng không hề nghĩ tới, trong chớp mắt, ai cũng không thể thấy được.


Cho dù là nam nhân tâm địa cứng rắn nhất, cũng sẽ bị cô độc và hồi tưởng ngày qua ngày cứa ra một vết rách.


"Zack," Không biết qua bao lâu, cậu rốt cuộc nhắm hai mắt lại, nở một nụ cười, "Em có thể thấy cháu trai của anh cháu trai cháu trai cháu trai..."


Vốn dĩ theo quy củ, thợ săn nào săn được địch hủ phải tự mình mang đến thánh điện, để thống nhất thu nhận và bảo quản, thế nhưng Johan... Được rồi, Carlos, ngày hôm sau thì bị cảm lạnh, ỉu xìu nằm trên giường, hữu khí vô lực lật quyển《Giản lược lịch sử trước khi có kết giới》chơi, giọng nói khàn khàn, lười biếng không muốn nói chuyện.


Làm người hướng dẫn cho Ivan, Gaer phải mang cậu học trò cứng đầu cứng cổ cùng thi thể sói vực thẳm trở về thánh điện để báo cáo công tác, trước khi đi sợ Carlos ngộp đến phát hoảng, anh mở TV ở phòng khách, chỉ cậu cách chuyển kênh.


Hiển nhiên, chương trình TV có sức hút lớn hơn nhiều so với《Giản lược lịch sử trước khi có kết giới》, năm phút sau đó, quyển sách kia liền bị tư tế đại nhân tiện tay vứt xuống gầm giường, quấn chăn tập trung tinh thần ngồi xuống, nín thở ngưng thần bắt đầu xem một bộ phim truyền hình nhàm chán của mấy bà nội trợ.


...Rất có tinh thần mất ăn mất ngủ, ngay cả lời tạm biệt cùng căn dặn uống thuốc của Gaer cũng không nghe thấy.


Gaer vốn đang sầu não nghĩ làm thế nào mới có thể liên lạc với Ardo đại giáo chủ, nhưng anh không nghĩ tới, khi họ tiến vào thánh điện, khí tức thối nát phát ra từ thi thể địch hủ cấp ác ma tạo ra một trận pháp thần bí, thông đến trung tâm của thánh điện.


Đại giáo chủ Ardo xuất quỷ nhập thần thật sự sống trong mộ thất của hắn, mỗi ngày, ngài Gudrun cho người chuẩn bị kỹ càng thức ăn và nước uống đầy đủ, đưa đến chỗ ngày đó bốn người họ đi ra, chỉ chốc lát sẽ bị người khác lấy mất, sau đó đưa ra cái mâm không, duy có nước là không động đến, trên có một tờ giấy Ardo chính tay viết, nói bên trong có nguồn nước đầy đủ, không cần phí tâm.


Ngài Gudrun thậm chí cố ý cầm tờ giấy này so sánh với bút tích của đại giáo chủ Ardo trong sách cổ được lưu giữ, hoàn toàn giống nhau —— điều này loại bỏ nghi ngờ cuối cùng của ngài.


Đến bây giờ, vẫn chưa có ai có thể nói rõ thánh điện có bao nhiêu bí mật, ngay cả ngài Gudrun cũng không, mà nó lại giống như sinh mệnh, như ngũ quan lục giác của Ardo, mỗi một chuyện phát sinh, hắn tựa hồ đều biết được bằng cách nào đó... Chỉ là không cảm thấy hứng thú thôi.


Nam nhân tóc vàng nâng trong tay đóa hoa tường vi nở rộ, nhìn chằm chằm vào lõi kết giới cả ngày, trừ việc này ra, hắn tựa hồ cũng không có chuyện khác để làm, thoạt nhìn ngoại trừ hô hấp, hắn chẳng khác gì bức tượng trong vườn hoa.


Đang lúc an nghỉ mà tỉnh lại rất là thống khổ, nhưng thân là người sáng lập kết giới, trách nhiệm này hắn không cách nào tránh khỏi.


Trận pháp bên cạnh lõi kết giới lóe lên ánh sáng màu tím, con ngươi màu xám của Ardo lúc này mới như vật sống mà chậm rãi nhúc nhích một chút.


"Ta biết rồi." Hắn nhẹ nhàng nói.


Ánh sáng của pháp trận theo lời nói biến mất. Ardo rũ mắt xuống, ánh mắt rơi xuống đóa hoa ngàn năm không tàn trên tay hắn, những cách hoa đột nhiên lộ ra hoa văn pháp trận cực kỳ tinh xảo phức tạp, nam nhân tóc vàng mặt vô biểu tình như cương thi kia rốt cuộc loé lên một tia đau đớn: "Ngươi thật sự... Không bao giờ chịu quay trở về sao?"


Gaer mang theo Ivan cùng thi thể sói vực thẳm một đường đến văn phòng đại giáo chủ, lại không biết ngài Gudrun đang lêu lổng chỗ nào, đến cái bóng cũng không thấy, anh thở dài nói với Ivan: "Quên đi, chúng ta đi tìm Louis.


Lời vừa mới dứt, Ivan liền bị dọa đến cùng tay cùng chân.


Gaer day day trán, nhìn bộ dáng ngu xuẩn của cậu cười: "Cậu không phải dũng cảm lắm sao? Thực tập chưa hết kỳ đã dám lần theo địch hủ cấp ác ma, tôi dám nói một ngàn năm trở lại cũng không có thực tập sinh lớn mật như vậy —— lại còn biết sợ Louis?"


Ivan: "Tôi... Tôi... Tôi... Tôi tôi..."


Gaer đầy hứng thú hỏi: "Louis với sói vực thẳm ai đáng sợ hơn?" 


Ivan tiếp tục: "Tôi... Tôi tôi..."


Bỗng nhiên, giọng cậu nghẹn lại, ánh mắt thẳng tắp dừng ở phía sau Gaer.


Ivan kinh hãi, mở to hai mắt: "Trời ơi! Pho, pho tượng!"


Gaer lập tức quay người, thu hồi gương mặt tươi cười, quy của khom người một cái: "Đại giáo chủ."


Vừa nghiêng đầu phát hiện Ivan vẫn giữa bộ dáng ngu xuẩn kia, lập tức lườm cậu một cái: "Ivan, không được vô lễ, vị này chính là đại giáo chủ Rio Ardo."


Đáng tiếc Ivan vẫn như một khối ván quan tài, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Ardo, không hề phản ứng.


Cũng may Ardo không để ý, chỉ liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt liền rơi xuống thi thể sói vực thẳm: "Là cậu giết sói vực thẳm?"


"À, không," Tuy rằng không biết tại sao đối phương đột nhiên xuất hiện ngoài văn phòng đại giáo chủ, Gaer vẫn cấp tốc phản ứng lại, "Không phải tôi, là Ivan Grado cùng..."


---------------------


Nhớ comment và vote cho An nha các nàng <3