Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tô Tích Nhan đã rời khỏi giường, nhìn thấy chăn đắp trên người mình, nhíu nhíu mày, lại nhìn Hà Tĩnh Mạc đang ngủ bên cạnh. Người này, lại đợi cô đến nửa đêm? Nói bao nhiêu lần, cũng không có nghe.
Tô Tích Nhan rón rén ra khỏi giường, thở cũng không dám thở, sợ đánh thức Hà Tĩnh Mạc. Tay ôm lấy khóa kéo sau váy, Tô Tích Nhanh cố sức kéo váy lên, thân thể vặn vẹo như con sâu lông, cô thiếu điều muốn khóc vì cái váy, tay chợt cảm giác lành lạnh, bị người cầm lấy.
"Hình như là mập lên?"
Tiếng Hà Tĩnh Mạc nồng đậm giọng mũi, vừa nghe cảm giác được là ngủ không ngon, Tô Tích Nhan khẽ mím môi, có chút buồn bực buông tay, "Còn không phải cậu mỗi ngày đều cho tôi ăn cơm nhà."
"Mập cũng tốt, cậu sẽ đỡ bị bệnh."
Hà Tĩnh Mạc cẩn thận chỉnh lại váy của Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng, "Tốt cái gì a, mập ai mà muốn."
Ngừng tay lại, Hà Tĩnh Mạc khẽ mím môi, thở dài: "Nếu thật sự yêu cậu, sẽ không có bận tâm cậu mập hay ốm."
"Thôi đi, lời cậu nói chỉ là lời để lừa gạt trẻ con mà thôi, được rồi, không nói thêm nữa, tôi phải mau chạy đến công ty, hôm nay thật có nhiều việc."
"Trên đường đi cẩn thận một chút."
"Đã biết!"
Tô Tích Nhan phất tay chào liền chạy ra khỏi cửa, bên ngoài lái xe đã chờ lâu, Hà Tĩnh Mạc nhìn bóng dáng người vội vàng bước vào xe, thở dài, Người này rốt cuộc đến khi nào mới có thể trưởng thành.
Đến công ty, Tô Tích Nhan vội vàng đi vào phòng Tổng giám đốc, bên trong phòng, Lý quản lý đưa lên tài liệu của Tổng giám đốc Thánh Hoàng Tiêu Mạc Ngôn.
"Mới 32 tuổi? Tổng công ty Thánh Hoàng ở Bắc Kinh, cô ta lại muốn ở đây ba tháng, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Chân mày Tô Tích Nhan gắt gao nhíu lại, gần đây cô bị người phụ nữ này từng bước chèn ép, bất luận là hợp đồng nào Áng Nhiên muốn ký kết, Thánh Hoàng đều đi trước một bước, vốn cứ tưởng là bị chèn ép, nhưng xét trên tư liệu mà thấy, quy mô của Thánh Hoàng so với Áng Nhiên không phải nhỏ, nghiệp nội nào từng hợp tác cũng đều e ngại thực lực của Thánh Hoàng mà không dám hợp tác tiếp cùng cô, mấy năm qua Tô Tích nhan dốc sức làm e là đều phải trả giá chảy về hướng đông*. Cô nghĩ như thế nào cũng không hiểu, với quy mô của Thánh Hoàng, căn bản không có lý do gì lại chèn ép một công ty chỉ mới khởi nghiệp như Áng Nhiên, sao có thể, lẽ nào là cô đã đắc tội Tiêu Mạc Ngôn? Hai người chính là ở trên bàn rượu gặp qua một lần, như thế nào lại kết hận thù?"
*Ý nói là công sức bao năm e sẽ uổng phí.
"Xét bề mặt, cô ta cũng không hẳn là đè ép Áng Nhiên. Thánh Hoàng trước giờ là công ty giải trí, phương thức kinh doanh vốn không giống với chúng ta, có lẽ, Tiêu tổng có dụng ý –"
Lý quản lý nhất trí phân tích cho Tô Tích Nhan, rõ ràng muốn nói rồi lại thôi, Tô Tích Nhan nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn Lý quản lý: "Nói !"
"Tôi có hỏi thăm qua, Tiêu tổng cô ấy có sở thích đặc biệt, cô ấy dường như...... Dường như là có hứng thú với phụ nữ."
Tô Tích Nhan mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn Lý quản lý, Lý quản lý cúi đầu không dám nhìn cô. Lý quản lý không thể nói với Tô tổng, là bản thân cho rằng Tiêu tổng coi trọng cô, sợ là hết giờ làm phải lãnh lương nghỉ việc.
"Tôi cho cô thời gian một tuần, cô đưa cho tôi kết luận là Tiêu Mạc Ngôn thích phụ nữ?"
"Tô tổng, tôi –"
"Được rồi, cô đi đi."
Tô Tích Nhan phiền nhiễu phất tay, trong lòng cô cũng biết việc này vốn không thể trách Lý quản lý, Tiêu Mạc Ngôn là loại người nào, cô sớm đã đã có nghe qua. Lẽ nào mỗi lần cô ta ra bài đều là cường hạng, nếu vậy muốn biết người này muốn cái gì cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi, hành động này của Thánh Hoàng, hiển nhiên không phải một hai ngày mà sắp đặt, nhất định là đã trải qua sự an bày kỹ lưỡng. Như vậy, Tiêu Mạc Ngôn lại đi trước cô một bước rồi.
Cuối cùng, Tô Tích Nhan vẫn là quyết định tự mình đi một chuyến đến chi nhánh Thánh Hoàng, để xem Tiêu tổng này là người như thế nào.
Chi nhánh công ty ở đây có thể ví giống như đại bàng đang dang cánh, đứng ở cửa trước Thánh Hoàng, nhìn thấy tòa cao ốc che cả bầu trời, Tô Tích Nhan nắm tay thành quyền. Một ngày nào đó, Áng Nhiên cũng sẽ như thế.
Bước vào Thánh Hoàng, ở phía trước có hai người đến hướng dẫn, Tô Tích Nhan đi thất phương bát hướng* cuối cùng cũng đến được phòng của Tổng giám đốc, đứng ở trước cửa, nhìn thư ký gõ cửa, cô hít sâu một hơi.
*đi thất phương bát hướng: đi lòng vòng, qua lại nhiều chỗ.
"Vào đi."
Một giọng nữ trầm thấp truyền đến, thư ký đẩy cửa mà vào, cung kính nói: "Tiêu tổng, người đã tới."
"Oh? Mời vào."
Tô Tích Nhan đi vào văn phòng Tổng Giám Đốc, cô vốn dĩ nghĩ sẽ nhìn thấy vị Tiêu tổng đây ngồi trên bàn làm việc nghiêm túc xử lý công việc, nhưng không ngờ cảnh tượng trước mắt so với sự tưởng tượng của cô là cách xa vạn dặm.
Tiêu Mạc Ngôn tựa người vào một chiếc ghế lớn, cô ngồi bắt chéo chân nhìn màn hình, trong TV, người con gái mặc váy dày toàn thân một màu trắng ngồi dối diện trong màn ảnh đang nói chuyện, Tiêu Mạc Ngôn xem không chớp mắt. Tô Tích Nhan mượn cơ hội ở một bên quan sát Tiêu Mạc Ngôn, váy dài màu đen ôm lấy vóc dáng cao gầy hoàn hảo, trang sức tinh xảo, túm túm trên nét mặt lộ ra một cỗ yêu thiêu quyến rũ, tóc dài cột cao lộ ra chiếc cổ trắng nõn, cả người tỏa ra hơi thở yêu diễm. Dường như cảm giác được Tô Tích Nhan đang nhìn mình chăm chú, Tiêu Mạc Ngôn ngước mắt nhìn Tô Tích Nhan, đôi mắt mị hoặc mang theo một tia trêu tức.
Như thế nào lại kiêu ngạo như vậy, làm cho Tô Tích Nhan trong lòng thấy không thoải mái.
"Tôi biết cô sẽ đến."
Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô, lông mi cũng không chớp, nét mặt có chút giống như không cười, thái độ khinh khi này làm cho lòng Tô Tích Nhan vừa dịu đi lại đột nhiên bốc hỏa.
"Ây, đến đây sao nóng nảy như vậy?" Tiêu Mạc Ngôn tắt TV, gác chân xuống , cô tựa vào chiếc ghế bành to, nhíu mày nhìn Tô Tích Nhan, trong mắt sáng tỏ hết thẩy.
"Tiêu tổng."
Tô Tích Nhan kiềm chế lửa giận nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng tiếp đón. Tiêu Mạc Ngôn gật gật đầu, chỉ chỉ một bên sô pha, "Ngồi."
Ngồi trên sô pha, nhìn người phụ nữ trước mắt, Tô Tích Nhan suy nghĩ, mở miệng :"Tiêu tổng, cô rốt cuộc muốn làm gì?" Trên thương trường dốc sức làm nhiều năm, Tô Tích Nhan coi như cũng biết nhìn người, Tiêu Mạc Ngôn nhìn như vậy lại là cáo già, nếu muốn bỡn cợt cô, cục diện so với hiện tại sẽ càng ảm đạm hơn, như thế, không bằng gọn gàng dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng, có lẽ sẽ lại thu hoạch được hơn tưởng tượng.
"Ah, muốn làm gì? Sao lại nói tôi muốn làm gì với cô? Hình như, Tô tổng đối với tôi đã có điều tra hiểu biết toàn diện."
Mỗi một câu nói của Tiêu Mạc Ngôn đều làm cho người ta không cách nào chống đỡ, giống như hết thẩy đều nắm trong lòng bàn tay cô. Tô Tích Nhan, không nói được một lời.
Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, chậm rãi đi về phía Tô Tích Nhan, mỗi một bước, trên mặt cô nét cười ngày đậm hơn, Tô Tích Nhan cảnh giác nhìn cô, tim đập kịch liệt. Người này, sẽ không phải như trong lời đồn là háo sắc chứ?
"Phốc –"
Nhanh đến bên người Tô Tích Nhan, Tiêu Mạc Ngôn cười to ra tiếng, thật không hình tượng ngã xuống sô pha bên cạnh Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan có chút phân tâm nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không rõ chuyện gì.
"Ai u, thật đúng là đáng yêu."
Tiêu Mạc Ngôn cười đến nước mắt muốn chảy ra, Tô Tích Nhan nhìn Tiêu Mạc Ngôn nét mặt dần dần biến sắc.
"Tiêu tổng, cô muốn đùa giỡn với tôi?
"Đùa giỡn?" Tiêu Mạc Ngôn đứng thẳng dậy, nhìn cô, lắc lắc đầu:"Cô như thế nào có thể nói chuyện nghiêm trọng như vậy, thật làm tổn thương lòng tỷ tỷ nha."
Tô Tích Nhan tức hộc máu, từ đó đến giờ cô chưa từng thấy qua vị giám đốc nào lại vô sĩ vô lại đến như vậy, đây thật sự là Tiêu tổng như lời đồn?
"Được rồi, không đùa, trở lại chuyện chính." Tiêu Mạc Ngôn quậy đã đủ, tươi cười ngồi trên sô pha đối diện nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan cùng cô đối mặt.
"Tôi muốn Áng Nhiên."
"Cô nói cái gì ?" Một câu nói mà làm cho Tô Tích Nhan cả người khẩn trương đứng lên, mắt cô nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn. Lấy quyền thế Tổng giám đốc Thánh Hoàng muốn Áng Nhiên, bất quá chỉ là vấn đề của cá voi ăn tôm nhỏ...... Tâm huyết mấy năm nay của cô......
Tiêu Mạc Ngôn đoán trước cô sẽ phản ứng như thế, nhìn sắc mặt cô thay đổi liên tục, Tiêu Mạc Ngôn cười khẽ: "Chính xác mà nói, tôi muốn cô."
Cái này, Tô Tích Nhan thấy rối ren cả người, cô mở to mắt nhìn người trước mặt, tâm tư hoàn toàn bị đảo loạn. Tiêu Mạc Ngôn chăm chú nhìn cô cả một hồi, chậm rãi nói: "Nói thật, cô rất giống tôi khi còn trẻ, quyến rũ xinh đẹp, hào phóng động lòng người, tâm tư kín đáo, tính tình mạnh mẽ, không thua kém vưu nhân*, cho nên, tôi muốn cô tới Thánh Hoàng."
*câu này có thể hiểu là: không thua kém người đẹp/ báu vật bởi vì em nó chính là người đẹp/ báu vật đó
"......"
Tô Tích Nhan nghe xong một chuỗi hình dung từ kia, nhìn lại người trước mắt, cô hít sâu một hơi, nhìn vào mắt Tiêu Mạc Ngôn hỏi: "Tiêu tổng, cô...... không có vấn đề gì chứ?"