Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 63: - Đáng Giá




Tích Nhan đen mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Tiêu tổng, vợ chị không ở nhà sao?"



"Em nói giống như tôi sợ vợ tôi lắm vậy." Tiêu Mạc Ngôn thật khó khăn để tìm lại chút thể diện, vợ cô quản nghiêm đã trở thành ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người, nhưng cô vẫn muốn giữ lại một chút mặt mũi.



"Tôi thật sự không thể hiểu được chị, trong nhà đã có một người phụ nữ giống như thiên thần, vẫn còn chưa đủ sao?"



Tô Tích Nhan bất mãn phàn nàn, Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt nhìn cô, "Được rồi, em thôi cái kiểu đó đi, không nhìn thấy được cái gì tốt hơn. Ngắm không có nghĩa là sẽ rung động, có hiểu không? Nhóc con, có giỏi thì chỉ dạy lão nương*.



"Chị cũng biết mình già* rồi à, biết mình già còn bày đặt hồi xuân này nọ?"


*Vì Tiêu ví bản thân là lão nương nên Tích Nhan mới có cơ hội nói Tiêu già.



Tô Tích Nhan khinh bỉ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn hung dữ liếc cô, "Bày đặt hồi xuân cái gì, con người luôn phải biết thưởng thức cái đẹp, thưởng thức không có nghĩa là ngoại tình, em đừng có nhầm lẫn khái niệm có được hay không?"



"Xì, tự tìm lý do cho mình."



"Tôi tìm lý do gì cho tôi hả? Không phải tôi khoe khoang à, có bao nhiêu nhiêu người có được khả năng tự kiểm soát này của tôi?! Đây gọi là gì? Đây gọi là cho dù nhìn thấy hết gái đẹp ở trên đời cũng không bị cám dỗ, một lòng chỉ rung động đối với vợ thôi!" Tiêu Mạc Ngôn lên mặt nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan bĩu môi: "Thôi đi, trước đây chị đâu có ăn nói được cái trình này, còn dám nói mình chỉ một lòng rung động với vợ?"



"Được rồi, tôi thấy chúng ta nói qua nói lại cũng không ai thuyết phục được ai, em đi theo tôi."



Tiêu Mạc Ngôn hăng hái đứng dậy, Tô Tích Nhan nhìn cô ấy,"Đi đâu?"



"Vừa lúc Thánh Hoàng đang bắt đầu tuyển người mới, hôm nay chắc là tuyển bên nhóm nữ, tôi dẫn em đi xem, cho em biết một chút về khả năng thưởng thức của tôi." Tiêu Mạc Ngôn vẫy tay, Tô Tích Nhan đắn đo một chút, mông vẫn dán dính trên ghế, không hề động đậy. Chuyện này nếu để cho Tĩnh Mạc biết thì không xong...... Suy cho cùng bề ngoài đến Bắc Kinh là để gặp cậu ấy, nếu như bị phát hiện nhất định sẽ chết rất thảm.



"Không phải tôi nói em chứ, Tiểu Tô Tử, em bây giờ so với lần trước tôi gặp bị thụ đi không ít, uy lực hoàn toàn biến mất." Tiêu Mạc Ngôn thấy Tô Tích Nhan không đi thì bắt đầu áp dụng kế sách khích tướng, Tô Tích Nhan nhíu mày, "Buổi trưa, tôi còn phải nấu cơm cho Tĩnh Mạc."



"Hả, nhìn không ra em còn có thể làm đầu bếp nha." Tiêu Mạc ngôn nhìn cô khiêu khích châm chọc. "Không tệ không tệ, vào được nhà bếp, nằm được giường lớn, đúng là một tấm gương mẫu mực."



"...... Đi thì đi! Có chị mới là người phải sợ đó." Tô Tích Nhan tức giận, cô sợ cái gì? Cô đã đi thì sẽ không sợ người khác nói. Tiêu Mạc Ngôn hài lòng cười, ngoắc tay: "Phải rồi, còn không mau đi cùng chị nữa."



Khi Tiêu Mạc Ngôn dẫn Tô Tích Nhan vào khu vực tuyển chọn người mới, người quản lý nhân sự bị ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy khẩn trương nhìn Tiêu Mạc Ngôn.



"Tiêu tổng!"



"Cô cứ tiếp tục, tôi mang một người bạn đến xem một chút quy trình tuyển chọn người mới của Thánh Hoàng." Tiêu Mạc Ngôn điềm nhiên nhẹ nhàng nói, thái độ cũng rất nghiêm túc, Tô Tích Nhan âm thầm giơ ngón tay giữa lên, diễn tốt ghê! Rõ ràng là đến đây ngắm gái đẹp!



Bởi vì nhìn thấy tổng tài đến đây, các cô gái xinh đẹp như hoa ở trên sân khấu đều có chút khẩn trương, một đôi mắt long lanh như nước ngắm bắn thẳng Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu tổng thích phụ nữ đã sớm công khai mình ở trong giới, nếu có thể được Tiêu tổng nhìn trúng, tương lai sự nghiệp trong ngành giải trí nhất định sẽ lên rất nhanh.



Tô Tích Nhan đi theo Tiêu Mạc Ngôn nhìn hết hoa cả mắt, mấy cô gái này không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả thân hình cũng giống như được chạm trổ thành, có lồi có lõm, Tô Tích Nhan cúi xuống tự nhìn ngực mình, lấy tay huých Tiêu Mạc Ngôn.



"Tiêu tổng."



"Làm gì?" Tiêu Mạc Ngôn cau mày thiếu kiên nhẫn nhìn cô, Tô Tích Nhan nhíu mày, hỏi: "Chị khách quan trả lời một câu hỏi của tôi."



"Nói!"



"Nếu tôi đứng ở trên đó có khả năng được chọn không?"



Tiêu Mạc Ngôn quay đầu, nhìn chằm chằm Tô Tích Nhan ước chừng trong mười giây, mặt không chút thay đổi nói: "Chúng tôi chỉ cần cô gái, không cần bà thím."



"......"



Lòng tự trọng của Tô Tích Nhan vỡ nát, cô cắn răng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Tôi làm sao lại là bà thím hả?"



"Lời thật luôn khó nghe, em có thể im lặng một chút được hay không?"



"Hừ."



"Đúng rồi, Tiểu Tô Tử, em thấy cái cô thứ hai ở hàng thứ hai bên tay trái thế nào?"



Tiêu Mạc Ngôn dùng ánh mắt ám chỉ cho Tô Tích Nhan, Tô Tich Nhan nhìn theo hướng đó, nhìn thấy cô gái kia so với những cô gái xinh đẹp trên sân khấu thì cũng không bằng, nhưng lại có khí chất kêu ngạo, đứng bên đó tự nhiên lại toát lên khí chất của một ngôi sao, mỗi một cử chỉ đều tự nhiên không giống như những người khác thường nhút nhát lo lắng. Tô Tích Nhan chắc lưỡi cảm thán, "Không thể trách Hạ Hạ tại sao luôn lo lắng về chị, không phải là ruồi không cắn trứng lành hay sao*, Tiêu tổng, ánh mắt của chị cũng đủ độc."


*Trứng vỡ thì mới có mùi sẽ thu hút ruồi hơn, nên bình thường ruồi sẽ không để ý trứng lành. Còn Tiêu nhà chúng ta thì mắt tinh, trứng lành nhìn một cái cũng biết ngon =)) mình hiểu ý câu này nhưng giải thích thì hơi mệt =))



"Còn phải nói, tôi là ai đây, hỏa nhãn tinh tinh* đó nha!"


*Của người ta là hỏa nhãn kim tinh, của bà nội là hỏa nhãn tinh tinh? =,=



Tiêu Mạc Ngôn cười lẳng lơ, Tô Tích Nhan nhíu mày, "Lại còn hỏa nhãn tinh tinh, chị tưởng chị là Tôn hầu tử* à, chuyện này nếu để cho Hạ Hạ biết sẽ lại giận cho coi."


*Tôn Ngộ Không đấy ạ.



"Haizz, công việc thôi mà, không còn cách nào khác, đúng rồi, qua giai đoạn này tôi chuẩn bị xếp đặt người của Thánh Hoàng đến Áng Nhiên, em nên kiểm soát người kia của em đi."



"Làm gì? Chị sẽ không tìm được ai đàng hoàng đâu phải không? Muốn chia rẽ chúng tôi?"



Tô Tích Nhan liếc mắt một cái thì nhìn ra Tiêu Mạc Ngôn suy nghĩ xấu xa, Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt xem thường, "Người của Thánh Hoàng đều là do một tay tôi tìm ra, có thể kém cỏi sao? À mà nói chứ cô giáo Hà ấy, máu ghen của cô ấy cũng không thua kém gì vợ của tôi nha."



"Ò......" Tô Tích Nhan vuốt cằm không dám hé răng, trong đầu đều là bộ dáng Hà Tĩnh Mạc điên cuồng ở trên giường trước đó, mà hai mắt Tiêu Mạc Ngôn lại lóe sáng như mắt tinh tinh nhìn những người con gái đẹp trên sân khấu kia.



Không mất nhiều thời gian, dưới sân khấu bắt đầu lộn xộn, Tô Tích Nhan nhíu nhíu mày, "Sao đây, chị cũng học cái trò đến chương trình tìm kiếm tài năng để hỗ trợ minh tinh hay sao?"



"Được rồi, đến không xuể những đạo diễn muốn qua đây để chọn người, haizz, kiến thức chuyên môn như vậy em không hiểu được đâu."



Tiêu Mạc Ngôn khinh bỉ nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan suy nghĩ, nói: "Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên về sớm một chút, nhìn xem cũng sắp đến giờ rồi."



"Đừng nha, hiếm khi đến một lần, xem chút nữa đi."



Tiêu tổng không được vui, đã bao nhiêu lâu cô không được xem những cô gái trẻ xinh đẹp thế này, tuy rằng cả đám người cũng không sánh bằng vợ, nhưng xem cái rồi thôi, gần đây cũng quá bận rộn, không bằng lén lấy sắc đẹp dưỡng mắt chút. Hai người đứng ở một bên thảo luận, giằng co qua lại cũng khoảng 30 phút, Tiêu Mạc Ngôn lúc này mới bẹp bẹp miệng, nhìn Tô Tích Nhan, nói: "Chúng ta đi chưa? Cũng sắp tới giờ tan tầm của vợ, tôi phải đi đón cô ấy."



"Xì, tôi thấy chị đúng là một lão thê nô."



Tiêu Mạc Ngôn liếc cô cũng không thèm chấp nhặt với cô, hai người một trước một sau đi ra bên ngoài chưa được mấy bước, thì thấy trợ lý của Tiêu Mạc Ngôn có chút xấu hổ ngượng ngùng nhìn cô ấy.



"Tiêu tổng."



"Có chuyện gì?" Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô ấy, trợ lý hắng giọng nói: "Vừa rồi tôi gọi cô, cô cũng không có nghe."



"Gọi tôi?" Tiêu Mạc Ngôn cười cười, gật đầu: "Chăm chú xem nên không có nghe thấy, không có gì chứ, nói đi, làm sao vậy?"



"À, vừa nãy cô Hạ cùng một cô gái nữa ở sau cô cũng khoảng mười phút."



"......."



Nét mặt Tiêu Mạc Ngôn ngay lập tức nhăn nhúm tím tái, Tô Tích Nhan vỗ đùi cười không ngừng, "A ha ha, tự làm bậy không thể sống nha, thế nào hả Tiêu tổng? Nên đến cũng trốn không được, tôi đã cảnh báo chị trước rồi mà!"



Cổ họng Tiêu Mạc Ngôn khô khốc, cô nhìn trợ lý hỏi: "Người ở đâu?"



Trợ lý vô cùng xấu hổ nói: "Thấy Tiêu tổng xem đến mê mẩn nên đã ra ngoài đợi, bây giờ chắc là ở ngoài cửa."



"Tôi xem vậy gọi là xem đến mê mẩn sao?" Sắc mặt Tiêu Mạc Ngôn thay đổi còn nhanh hơn thời tiết, mới vừa làm vẻ mặt ôn hòa với người ta, sau đó đã lập tức đanh mặt lại, "Tôi như vậy là đốc thúc công việc mà!"



"Là...... đốc thúc công việc."



Trợ lý xám mặt liền chạy trốn đi mất, Tô Tích Nhan ôm bụng cười không ngừng, Tiêu Mạc Ngôn đứng yên tại chỗ như tảng đá, không nhúc nhích. Năm tháng trôi qua đã không thuận lợi, sao cô lại còn xui xẻo đến như vậy?



"Đi thôi, Tiêu tổng, tôi cùng chị đi ra đối mặt."



Tô Tích Nhan cũng có thành ý, cô có thể cảm giác được Tiêu tổng sợ hãi thật chứ không phải giả bộ, tính vỗ vai cô ấy an ủi. Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, nhìn cô: "Tiểu Tô Tử, tôi cảm thấy bình thường tôi đối xử với em không tệ."



"Không tệ, thì sao?"



Tô Tích Nhan cảnh giác nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Đừng làm bản mặt đáng thương như vậy với tôi, cái này chỉ thích hợp với mấy em gái thôi, bà thím như chị thì không nên dùng."



"Này......" Tiêu Mạc Ngôn đắn đo nên dùng ngữ như thế nào, cô suy nghĩ nói: "Dù sao cô giáo Hà cũng không có ở đây, em có thành ý như vậy thì gánh giúp cho chị đi."



"Gánh cho chị? Như vậy sao được! Hạ Hạ và Tĩnh Mạc bình thường cũng hay liên lạc, chuyện này nếu bị bể ra thì phải làm sao?"



Tô Tích Nhan nào dám, trước đây cô cũng sợ Hà Tĩnh Mạc, nhưng từ sau chuyện đó của hai người thì cô lại càng sợ Hà Tĩnh Mạc, chuyện mạo hiểm như vậy cô cũng không dám làm, nghĩa khí chị em là cái gì? Sự an toàn của bản thân vẫn là quan trọng nhất!



"Em yên tâm, em gánh việc này rồi thì sau này chị đây sẽ không bạc đãi em, đến lúc đó tôi sẽ rù rì bên gối Hạ Hạ, cô ấy chắc chắn cũng sẽ không nói."



Tiêu Mạc Ngôn vẫn đáng thương nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan lắc đầu, giữ vững lập trường không thay đổi: "Không được! Đánh chết tôi cũng không được!"



Tiêu Mạc Ngôn trở mặt, nheo mắt lại: "Hôm nay được cũng phải đi, không được cũng phải đi, bây giờ em đang trên ở địa bàn của tôi, dám không nghe lời tôi nói? Em có tin tối nay cô giáo Hà phải báo 110 tìm trẻ lạc không hả?"



"...... Tiêu tổng, chị dám chơi trò lưu manh như vậy?"



Tô Tích Nhan quả thật hết nói nỗi, người đúng là có một không hai, làm sao mà bình thường ăn mặc đàng hoàng, chỉ cần đề cập đến Hạ Linh Doanh thì liền trở mặt. Tiêu Mạc Ngôn thở dài, dịu giọng lại nói: "Tiểu Tô Tử, cô giáo Hà cũng không có ở đây, em sợ cái gì?"



Tô Tích Nhan nhìn Tiêu Mạc Ngôn, làm sao lại cảm thấy hôm nay cho dù như thế nào cô cũng phải đồng ý, nếu không Tiêu tổng thật có thể giết chết cô, đấu tranh qua lại một hồi, Tô Tích Nhan gật đầu, vì nghĩa chết cũng không sờn nói: "Được rồi, vì chị nên tôi chịu chết một lần, nếu Tĩnh Mạc biết, Tiêu tổng, tôi nhất định giết chị!"



"Ha ha, thật sự có đủ thành ý, em yên tâm, Tĩnh Mạc nhất định sẽ không biết." Có Tô Tích Nhan bảo đảm, Tiêu Mạc Ngôn lập tức vui vẻ ra mặt, vỗ vỗ cô, "Đi nhanh, vợ tôi ở bên ngoài nhất định chờ sốt ruột rồi."



"Vừa nãy không phải trợ lý nói còn một người nữa sao, chắc là bạn của cô ấy, gấp cái gì."



Tô Tích Nhan trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Chị đổi thái độ cũng nhanh quá ha?"



"Hết cách rồi, tôi với vợ bây giờ đang trong thời kỳ khủng hoảng tuổi trung niên." Tiêu Mạc Ngôn vừa nói vừa đi ra ngoài, sợ chậm trễ Hạ Linh Doanh sẽ không vui. Tô Tích Nhan trước sau vẫn cau mày, theo sau ra cửa, Tiêu Mạc Ngôn chỉ tay, "Kia, ế, người bên cạnh cô ấy sao thấy quen mắt quá ta......"



Tô Tích Nhan nhướn cổ nhìn theo tầm mắt của Tiêu Mạc Ngôn, cả người cứng đờ, giống như con rùa, lập tức rụt cổ lại.





...... Má ơi, sao lại là Tĩnh Mạc ! ! !