Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 52: - Người Chịu Dày Vò




"Ò." Hà Tĩnh Mạc vừa trả lời vừa hôn lên môi Tô Tích Nhan, hương vị ngọt ngào làm cho nàng say mê, nàng vươn lưỡi, nhẹ nhàng phác thảo lại hình dáng đôi môi, Tô Tích Nhan vừa tỉnh ngủ lại bị hôn đến như vậy cảm thấy có chút ngẩn ngơ. Chuyện này là sao đây?



Hai chân Hà Tĩnh Mạc không ngừng cọ xát với cơ thể mịn màng phía trước, tay cũng xoa lưng trắng bóng, cảm giác làn da trắng mịn làm cho nàng nhịn không được mà than nhẹ. Một loạt động tác khiêu khích của Hà Tĩnh Mạc làm cho Tô Tích Nhan cảm thấy như có lửa nổi lên từ sâu thẳm trong lòng, khó chịu mà nhíu mày. Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, làn sương mỏng manh trong đôi mắt Tô Tích Nhan lại càng đánh thức bản năng chiếm hữu của nàng, không một chút đắn đo hôn lên đôi môi mềm mại, nàng từ từ di chuyển cắn xuống cánh hoa đỏ sẫm kia.



"Đợi đã...... Chờ một chút!"



Tô Tích Nhan đau đến thở hổn hển, lần này bị Hà Tĩnh Mạc cắn làm tỉnh hoàn toàn. Muốn ngất! Xảy ra chuyện gì vậy, không phải vừa nãy còn có người bảo mai phải lên máy bay, không thể xằng bậy sao? Tại sao bây giờ lại chạy trên người cô thế này?



Hà Tĩnh Mạc mặc kệ cô, nếu đã muốn bắt đầu, làm sao còn có lý do để dừng lại? Nàng muốn Tô Tích Nhan phải chịu dày vò, tay và môi cùng phối hợp, tiếp tục làm chuyện mà mình nên làm. Cơ thể Tô Tích Nhan vô cùng nhạy cảm, mỗi một cái hôn đều làm cô nhẹ nhàng run rẩy. Tô Tích Nhan chịu từng đợt cảm giác tra tấn đến tê dại không thấy khổ sở, ngược lại còn có cảm giác sung sướng, cô nâng cả hai tay lên nắm lấy gối ở bên, cố gắng phóng thích cảm giác kỳ lạ này. Hà Tĩnh Mạc hơi nhướn người lên, một tay chống đỡ giường, một tay vén tóc dài, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, cười thật quyến rũ.



......



Tô Tích Nhan bị ánh mắt quyến rũ này cám dỗ đến không còn tỉnh táo, cơ thể vốn nhạy cảm càng thêm chìm đắm, cảm giác lan tràn nơi bộ vị bí ẩn làm cho cô vô cùng xấu hổ. Hà Tĩnh Mạc cảm giác được cơ thể cô có biến đổi, trong lòng lại có chút lo lắng, nàng vẫn tiếp tục ở trên người Tô Tích Nhan gieo rắc lửa. Nụ hôn mềm mại ướt át di chuyển xuống từng chút một, tay Hà Tĩnh Mạc mơn trớn mỗi mộc tấc da thịt trên người Tô Tích Nhan, chuyện như thế này, nàng đã muốn làm với Tô Tích Nhan từ lâu rồi, nay giấc mộng đã thành sự thật, lại cảm thấy tất cả dường như có chút không chân thật, nàng đặc biệt hôn đến mê mẩn, vành tai, xương quai xanh, cổ, đùi, bụng, không bỏ sót một nơi nào. Mà đôi môi phả hơi lạnh cuối cùng cũng tìm đến bộ vị mẫn cảm của Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc không ngừng hôn lên bụng dưới và đùi trong, cảm nhận được Tô Tích Nhan không thể kiềm nén ức chế mà rên rỉ. Âm thanh hạnh phúc đó như một câu thần chú xúc tác cho tình yêu, làm cho toàn bộ tế bào trên người nàng hưng phấn như thêu như đốt.



"Đừng......"



Tô Tích Nhan bị cảm giác khó chịu này làm bồn chồn, cả người cô đỏ ửng trông quyến rũ vô cùng, tóc dài rối loạn rũ trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tay vuốt ve lung tung lưng Hà Tĩnh Mạc, cong người lên không ngừng kề sát cơ thể Hà Tĩnh Mạc, giống như muốn dùng hết sức lực dán chặt hai người lại một chỗ. Hà Tĩnh Mạc cảm giác được Tô Tích Nhan nôn nóng, nàng vừa hôn cô, vừa để tay lên một khối mềm mại kia, xoa nắn nhịp nhàng.



A, bình thường mặc quần áo đúng là có độn lên, khóe miệng Hà Tĩnh Mạc khẽ nhếch, nhìn vào mắt Tô Tích Nhan, đồ hư hỏng. Một loại động tác kết hợp lên xuống không ngừng nghỉ, Tô Tích Nhan trải qua một màn khám phá thân thể sớm đã lan tràn, cô khe khẽ rên, cơ thể cong về phía trước, giống như có ý nghênh đón Hà Tĩnh Mạc, lại vừa giống bảo vệ bản thân ngăn cản động tác tiếp theo của nàng.



Môi Hà Tĩnh Mạc rốt cuộc cũng không tiếp tục chọc ghẹo cô nữa, tiến đến thánh địa bấy lâu nay khao khát, hôn lên đóa mân côi nở cộ.



Cả người Tô Tích Nhan run bần bật co quắp lại, cô thở hổn hển, hai chân nhanh khép chặt, hai tay Hà Tĩnh Mạc khống chế được chân cô không cho cô khép lại, tiếp tục nụ hôn say đắm của mình. Đầu lưỡi cạy mở hàng rào kia, nụ hôn của nàng làm cho Tô Tích Nhan muốn điên lên, giãy dụa càng thêm dữ dội, Hà Tĩnh Mạc cau mày khó chịu, đè chặt hai chân lóng ngóng của cô xuống.



Hành động này hoàn toàn không có một chút thương hương tiếc ngọc*, xa cách lâu như vậy làm cho ngọn lửa ẩn giấu trong lòng Hà Tĩnh Mạc hoàn toàn bùng cháy, nàng đã kiên nhẫn chờ đợi nhiều năm như vậy, cho dù là hòn đá cũng sẽ có cảm xúc, lúc này đây, nàng muốn hoàn toàn có được Tô Tích Nhan.


*Thương hương tiếc ngọc hay thương hoa tiếc ngọc nói chung hiểu nôm na là thương xót cho cái đẹp.



Cho đến khi đầu ngón tay chạm lên bộ vị tư mật mẫn cảm, Tô Tích Nhan nãy giờ vẫn nhíu mày nhắm chặt mắt liền mở mắt ra nhìn Hà Tĩnh Mạc, ngực phập phồng mãnh liệt.



"Tĩnh Mạc......"



Nghe như tiếng khóc nức nở, Hà Tĩnh Mạc biết trong lòng cô lo lắng, động tác tay chậm lại, trườn người lên trên, hôn lên đôi môi đỏ mọng.



Nụ hôn nóng bỏng làm Tô Tích Nhan tạm thời quên đi nỗi lo âu cùng sự sợ hãi, tay Hà Tĩnh Mạc lại bắt đầu hành động, dễ dàng khơi gợi bằng đôi tay trắng mịn. Tô Tích Nhan cảm thấy cơ thể mình giống như một quả cầu lửa, được đốt cháy bởi Hà Tĩnh Mạc, nhưng lại không hoàn toàn cháy hết, sâu thẳm trong lòng dâng lên một cảm giác tê dại trống rỗng, khiến cho cô không ngừng ôm sát cơ thể Hà Tĩnh Mạc, muốn dán sát vào nàng gần thêm lại gần thêm một chút, chỉ có thân thiết da thịt mới có thể làm ngọn lửa thêu đốt trong cô giảm bớt một phần.



Hà Tĩnh Mạc cảm giác được ướt át tràn ra trên đầu ngón tay, khóe môi mang theo nét cười, nàng nhìn Tô Tích Nhan, nhìn vẻ mặt chịu đựng dày vò của cô, không do dự thêm nữa, tự cổ vũ tinh thần hăng hái lên, xâm nhập vào.



"Đau ! ! !"



Tô Tích Nhan đau đến thở hổn hển, cả người căng thẳng, đau quá, mặc dù đã biết là đau, nhưng không nghĩ đến sẽ có cảm giác xé rách đau đớn như vậy. Hà Tĩnh Mạc nhanh chóng hôn môi Tô Tích Nhan xoa dịu lại, sau đó đến xương quai xanh và ngực, cố gắng dùng nụ hôn để giảm bớt căng thẳng của cô.



"Đau quá......"



Ngay cả làm như thế, Tô Tích Nhan vẫn đau đớn khóc lên, nỗi đau này so với nỗi đau khi va chạm thông thường hoàn toàn không giống, bộ vị non nớt mềm mại nhất bị xé rách làm cho cô đau đến co thắt bụng không chịu nỗi, Hà Tĩnh Mạc biết cô từ nhỏ đã sợ đau, nhưng đến lúc này nếu rút lui chỉ sợ sẽ cho Tô Tích Nhan thương tổn lớn hơn nữa, nàng hôn hai má Tô Tích Nhan, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, một hồi sẽ ổn thôi."



Nói xong, tay Hà Tĩnh Mạc lại từ từ di chuyển, Tô Tích Nhan đau đến rớt nước mắt, là ai nói với cô chỉ đau có một chút? Tại sao lại đau như vậy! Tĩnh Mạc, rốt cậu có kỹ thuật hay không đây? Nhẹ nhàng một chút không được sao? Lời này nghẹn ở ngực, Tô Tích nào dám nói ra, cô có linh cảm, một khi cô nói ra nhất định sẽ bị Hà Tĩnh Mạc tra tấn điên cuồng!



Hà Tĩnh Mạc cũng cảm giác được cơ thể cứng ngắc của Tô Tích Nhan, nàng đổ mồ hôi đầy đầu, ngước lên nhìn hai má Tô Tích Nhan đỏ bừng, có ý muốn rút lui, nàng cũng không có kinh nghiệm, tuy rằng trước đây đọc sách và xem video cũng nghe nói lần đầu tiên rất đau, nhưng làm sao mà phản ứng của Tô Tích Nhan lại mãnh liệt đến vậy?



Tay tính lui ra ngoài một chút, Hà Tĩnh Mạc cũng không nhẫn tâm nhìn thấy Tô Tích Nhan cắn môi chịu đau, ai ngờ vừa mới ra được một nữa, đã bị hai chân Tô Tích Nhan kẹp lại.



"Được rồi...... đừng ra......"



Tô Tích Nhan yếu ớt thở gấp, cô có thể cảm giác được Hà Tĩnh Mạc căng thẳng sợ hãi, điều này làm cho cô đau lòng muốn chết. Dù sao cũng phải chịu đau như vậy, đau sớm còn hơn để muộn màng, qua rồi có thể trải nghiệm đời sống tình dục tốt hơn.



Hà Tĩnh Mạc gật đầu, tay lại thử chạm qua lại, lần này nàng cũng không trực tiếp đi vào bộ vị nhạy cảm kia nữa, mà là đảo quanh một vòng xoa dịu, nhẹ nhàng khiêu khích. Quả nhiên, rất nhanh cơ thể Tô Tích Nhan liền có phản ứng, tiếng rên của cô càng lúc càng lớn, cả người cong về trước, giống như quả cầu hình vòm, Hà Tĩnh Mạc nhìn thấy cơ hội liền mạnh mẽ vượt qua tầng chướng ngại một lần nữa.



Lần này mặc dù Tô Tích Nhan vẫn còn đau, nhưng biểu tình cũng không phải quá đau đớn, Hà Tĩnh Mạc cẩn thận quan sát cô, điều chỉnh cử động tay dựa theo nét mặt của cô, dù sao cũng là giáo viên, nên khả năng quan sát của nàng cũng hơn người bình thường, rất nhanh, cả người Tô Tích Nhan bắt đầu không thể kiểm soát được mà run rẩy, mà hai tay cô cũng nắm chặt gối đầu hai bên, cả người đỏ bừng ướt đẫm mồ hôi. Hà Tĩnh Mạc thật cẩn thận điều chỉnh, dùng sức, đánh thẳng về phía trước, Tô Tích Nhan rên lớn một tiếng, cơ thể run rẩy rất nhanh nở rộ dưới đầu ngón tay của Hà Tĩnh Mạc.



Cảm giác lên đỉnh đến quá nhanh, Tô Tích Nhan chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tất cả dây thần kinh giống như tụ lại một chỗ, như một tia chớp, đánh vào trong tâm trí, cả người ngay lập tức sụp đổ, co rút lại thành một khối.



Hà Tĩnh Mạc ôm chặt cơ thể Tô Tích Nhan, cảm nhận được cô ức chế mà run rẩy, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.



Thật sự mệt mỏi quá......



Tô Tích Nhan yếu ớt rúc vào trong lòng Hà Tĩnh Mạc, gần như không thở được, tuy rằng đến được đỉnh núi kia cảm giác rất tốt đẹp, nhưng lần đầu tiên dù sao cũng là đau đớn nhiều hơn thoải mái...... Tâm trạng Hà Tĩnh Mạc rất tốt, không ngừng hôn hai má Tô Tích Nhan, xoa dịu cơ thể của cô.



Tô Tích Nhan nhìn hai mắt nàng tràn đầy thâm tình, trong lòng rất ấm áp, Tĩnh Mạc thật sự dịu dàng gì đâu.



Nhưng chỉ một phút sau đó, Tô Tích Nhan liền đen mặt, chối bỏ toàn bộ lời khen vừa rồi, cô nhìn thấy tay Hà Tĩnh Mạc lại có ý thăm dò đi xuống, có chút sốt ruột: "Cậu làm gì nữa, ngày mai không phải lên máy bay sao?"



"Chuyện này mình tự biết tính."



Với lời tuyên thệ ngang ngược, ngón tay Hà Tĩnh mạc lại lần nữa xâm nhập vào, đem tất cả oán giận của Tô Tích Nhan trở về. Tô Tích Nhan muốn giãy dụa, tại sao lại cảm thấy đột nhiên bị ép buộc hai lần như vậy làm cho người ta thật tức giận mà, nhưng chỉ cần cô động đậy sẽ bị Hà Tĩnh Mạc dùng thêm sức. Tô Tích Nhan rên rỉ một tiếng, Hà Tĩnh Mạc cười xấu xa nhìn cô, từ lần đầu tiên nàng đã rút ra được một chút kinh nghiệm, kỹ thuật cũng dần dần thuần thục, trong những lần giằng co tiếp theo của hai người, Tô Tích Nhan vẫn là là một mặt đầy nước mắt đầu hàng. Hà Tĩnh Mạc ! ! ! Cậu có ngon thì đừng để cho mình áp lại!"



Buổi tối hôm đó là lãng mạn như thế......



Trước đây Tô Tích Nhan luôn có cảm giác Hà Tĩnh Mạc không có thái độ chiếm hữu đối với cô, mọi chuyện làm đều có vẻ rất lí trí và có chừng mực, có một lần cô cùng Hà Tĩnh Mạc nói về những nguy hiểm có thể có trong tình yêu, lúc ấy Hà Tĩnh Mạc cũng chỉ cười cười chứ cũng không cùng cô tranh luận, mà lúc này đây, Hà Tĩnh Mạc dùng hành động thiết thực mạnh mẽ thay cho toàn bộ từ ngữ đáp lại Tô Tích Nhan.



Đến cuối cùng, Tô Tích Nhan gần như xụi lơ ở trên giường, mà Hà Tĩnh Mạc vẫn kiên nhẫn hôn lên cơ thể cô, ánh mắt say mê bất tận. Tô Tích Nhan thở hổn hển, không còn hơi sức đẩy bả vai nàng ra, cầu xin tha thứ: "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, đầu hàng, mình thật sự đầu hàng......"



Hà Tĩnh Mạc đang hôn môi đã sẵn sàng cho cuộc tấn công tiếp theo, nghe xong lời này liền dừng lại, nàng ngước lên nhìn vào mắt Tô Tích Nhan, nhìn hai má Tô Tích Nhan đỏ ửng cùng với đôi mắt trũng sâu thâm quầng, rốt cuộc cũng nhận ra bản thân có chút quá đáng.



Hà Tĩnh Mạc quay đầu lại nhìn đồng hồ, hai mắt mở to: "4h? Tại sao lại nhanh như vậy?"



"Cậu là đang hỏi mình sao......"



Tô Tích Nhan muốn khóc, bây giờ cô mới chịu tin câu nói kia, thường thường là người càng mặc quần áo nghiêm túc chỉnh tề, cởi đồ càng không bằng cầm thú!