Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 31: - Rốt Cuộc Ai Bụng Dạ Đen Tối




Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm Tô Nam ước chừng sửng sốt trong ba giây, đối với việc tình thế đột nhiên xoay ngược này khiến cho đầu óc có chút đình trệ, Tô Nam lại còn tự hào vỗ vai cô, "Em của anh thật sự có sức hấp dẫn không cưỡng lại được a, đi ngang qua* cũng có thể được lựa chọn, thiệt làm cho anh nở mặt."


*Câu này trong tiếng Hoa dịch sát nghĩa đen là đi mua nước tương (打个酱油 – đánh cái tương du), nghĩa bóng có nghĩa là đi ngang qua, tung tẩy.



Hà Nhiễm Nhiễm ở một bên nghe lời này cảm thấy không vừa lòng, nhíu mày: "Anh nói như thế là sao? Làm như Tĩnh Mạc nhà chúng ta không có ai yêu không bằng."



"Anh không có ý đó, em xem em kìa..." Tô Nam xấu hổ nhìn Hà Tĩnh Mạc, có chút lo lắng nàng sẽ hiểu lầm nên vội vàng đính chính, vợ này cưới không biết phải sai không, ở trước mặt cô em vợ cũng không chừa cho hắn một chút mặt mũi. May mắn là tâm trí Hà Tĩnh Mạc giống như không có ở đây, nàng vẫn không nói gì, vẫn trầm mặc nhìn Tô Tích Nhan. Chuyện này nàng không cần anh chị nói nàng cũng đã biết, bất luận là ai nàng cũng không để tâm, duy chỉ để ý một mình Tô Tích Nhan. Tuy rằng biết rõ Tô Tích Nhan không thích Ngụy Ninh, nhưng trong lòng nàng vẫn là không thoải mái, nàng không cho phép Tô Tích Nhan cùng Ngụy Ninh có bất kỳ liên quan gì.



"Hữ, thích em!" Tô Tích Nhan cuối cùng cũng có phản ứng, vừa lấy lại tinh thần cô đã nhếch miệng cười như dại, "Anh, sao anh không nói sớm a!?" Thật là, hại cô lo lắng uổng phí nửa ngày!



"......"



Đáp lại cô là một màn im lặng, Tô Nam cuối cùng cũng có thể hiểu rõ tính tình em gái của hắn, hắn ho một tiếng, nhìn Tô Tích Nhan cười đến bò lăn bò càng, "Em à, em không thể nào khiêm tốn một chút sao?"



Tô Tích Nhan làm gì biết đến khiêm tốn, lòng cô vui sướng muốn vỗ cánh bay, chỉ cần tiêu diệt được kẻ thù, không có muỗi đeo bám vo ve bên người Hà Tĩnh Mạc, cô làm sao còn quan tâm hiểm họa về sau muốn đi nơi nào. Hà Tĩnh Mạc tức giận, duỗi tay ra, Tô Tích Nhan nắm lấy tay nàng, nhìn nàng mỉm cười.



"À mà nói đi phải nói lại, trước đây em đã gặp qua Ngụy Ninh đâu, đừng nói là anh ta thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên nha?"



Tô Tích Nhan quay lại nhìn anh trai mình, chỉ cần xác định được Ngụy Ninh sẽ không làm phiền Hà Tĩnh Mạc, hiện tại có làm cái gì cô cũng đều vui vẻ. Tô Nam liếc mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, nhìn thấy nét mặt ảm đạm của nàng, có chút đắn đo. Lẽ nào Hà Tĩnh Mạc thật sự thích Ngụy Ninh? Ngụy Đại Quang Côn có tài thế sao?



"Ngụy Ninh nói cậu ta không phải lần đầu gặp em, lúc học đại học đã gặp qua em rồi."



"Ây da, thì ra khi học đại học đã mê luyến em! Thật si tình nha!" Tô Tích Nhan ôm chân thở dài, tự dưng bên eo lại đau nhói, cô nhe răng, bắt lấy tay Hà Tĩnh Mạc, trừng mắt nhìn nàng. Cậu sao phải vậy? Anh hai chị dâu còn ở đây mà ngang nhiên ngắt ở chỗ mẫn cảm như vậy, muốn lộ ra có phải hay không?



Hà Tĩnh Mạc trách hờn cô, cậu đàng hoàng lại cho mình! Hà Tĩnh Mạc cẩn thận nhớ lại, hồi đại học hình như xác thực có không ít người thầm mến Tô Tích Nhan, phần lớn đều là con gái, có một người tài giỏi hơn người như Ngụy Ninh tại sao lại không nghe thấy, đừng nói Tô Tích Nhan, mà ngay cả nàng cũng không có ấn tượng. Càng nghĩ, trong lòng Hà Tĩnh Mạc lại càng thêm rối rắm.



"Thời điểm học đại học xem như có một chút cảm tình tốt đi, anh nhớ là Ngụy Ninh có nói với anh là sau khi đồng ý đi tiệc buffet của hội bạn đã gặp em, lúc ấy em uống đến say bét nhè, nôn hết lên người cậu ta, cho nên cậu ta đặc biệt có ấn tượng sâu sắc với em, về sau lại gặp thêm vài lần, càng thêm mê luyến."



"Ha" Chuyện này làm cho Hà Tĩnh Mạc cười như hoa nở rộ, thì ra là có chuyện như vậy a. Tô Tích Nhan nghiến chặt răng, cái gì a, thì ra chính là hứng thú bộ dáng chật vật của cô. Ngụy Ninh không phải bị bệnh chứ hả!



"Em à, em đối với Ngụy Ninh một chút ấn tượng cũng không có? Uống nhiều như vậy, có người lại chịu làm thùng rác cho em nôn lên em còn không vui sao?"



Tô Tích Nhan lắc đầu, lén lút liếc nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Em còn nhớ rõ lúc ấy là sau khi hai nhà chúng ta hẹn gặp, khi đó em một lòng sợ mọi người nhìn ra em đã uống rượu, nên tự mình móc họng để nôn ra, sao em lại không nhớ là mình nôn lên người của người ta?" Lời cô nói ra có chút chột dạ, kỳ thật lúc đó là sợ Hà Tĩnh Mạc nhìn ra cô đã uống rượu.



Chuyện này Tô Nam thương cảm tràn trề, hắn bắt đầu thấy đáng thương cho Ngụy Ninh, thầm mến khổ sở nhiều năm như vậy, đến cuối cùng tình cảm cũng bị xem như thùng rác mà đối đãi. Tô Nam vuốt cằm một lúc, nhìn Hà Nhiễm Nhiễm nhớ lại chuyện xưa, "Năm đó anh theo đuổi em, bị phỏng nước sôi sau đó mới cảm động được lòng của em, xem ra a, mọi người trong nhà chúng ta đều có tiềm chất, cái này gọi là gì đây? A, cái này gọi là ngược luyến tình thâm (SM)!"



Ngược luyến tình thâm.... Chị em Hà gia đồng thời trầm mặc, Tô Tích Nhan cũng không chừa cho Tô Nam chút mặt mũi, trực tiếp đưa tay sờ ót hắn: "Anh, anh bị nóng sốt hả?"



Mặt Tô Nam đỏ lên, đẩy tay cô ra, vừa định nói gì đó, đã bị Hà Nhiễm Nhiễm gạt phăng.



"Hai đứa nói chuyện, anh chị vào phòng."



Hà Nhiễm Nhiễm trưng nét mặt sai khiến ra cho Tô Nam xem, nhìn hai người như vậy là muốn đánh nhau tới nơi, dù sao đi nữa, rõ ràng là Tĩnh Mạc đi xem mắt, ngoài ý muốn Tô Tích Nhan lại được chọn, chuyện này ai bị cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu cho được.



Hai người cùng nhau vào phòng, Tô Tích Nhan vẫn ở đó cười, Hà Tĩnh Mạc nghiêm mặt nhìn cô, nhíu mày: "Ngụy Ninh thích cậu thì cậu vui vẻ như vậy hả?"



"Đâu có." Tô Tích Nhan xấu hổ ôm lấy eo Hà Tĩnh Mạc, muối nói qua loa cho xong. Hà Tĩnh Mạc không dễ gì bỏ qua, vẫn nghiêm mặt lại, rõ ràng tâm tình rất kém.



"Đừng giận mà, mình không phải vui vì anh ta thích mình." Tô Tích Nhan dụi đầu vào lòng Hà Tĩnh Mạc, giống như cún con dùng sức cọ cọ hai má nàng, "Mình vui là vì anh ta sẽ không đeo bám cậu nữa. Cậu biết không, mỗi lần nhìn thấy nam nhân nào ra sức ân cần ở bên cạnh cậu mình đều thấy tức giận muốn chết."



Không hổ danh là Tô Tích Nhan, trước kia chưa ngả bài thì như thế nào, nghĩ gì cũng không thông, mà nay, đối mặt với tình cảm của bản thân, đã không còn một chút nào che đậy.



Ngược lại Hà Tĩnh Mạc thì sao, mấy năm nay chịu đựng đã sớm trở thành thói quen, nàng nhìn Tô Tích Nhan, nhéo hai má cô, "Vậy hả? Cậu cũng biết tức chết hả?"



"Còn không phải sao!" Tô Tích Nhan thẳng thắng đáp lời, dùng sức ôm Hà Tĩnh Mạc, không biết vì sao, cô bây giờ đặc biệt yêu thích ôm ấp Hà Tĩnh Mạc, đã muốn biến thành gấu Koala, hai mươi bốn giờ đều muốn đeo trên cổ nàng.



Dựa vào trong ngực thật thoải mái, Tô Tích Nhan bắt đầu nhớ lại. "Lúc học đại học mình thật sự không có suy nghĩ nhiều, chỉ là mỗi lần đến lễ Tình nhân đều có chút không yên lòng, vẫn luôn dõi theo cậu. Cảm thấy một đám nam sinh vây quanh cậu đều không có ý tốt, không phải thứ coi được. Tặng cho cậu toàn mấy món quà thấp kém, chocolate, hoa a, đã không phải học sinh tiểu học, lại đưa toàn thứ rách nát."



Nhớ tới tính trẻ con khi đó của mình, Tô Nhan cười lên, Hà Tĩnh Mạc sờ tóc của cô, "Đúng vậy, hồi năm ba, bởi vì mình đi cùng lớp trưởng, cậu như nổi điên chiến tranh lạnh với mình cả tháng."



Tô Tích Nhan liếc mắt một cái, "Ai kêu cậu cùng cậu ta đi mua đồ dùng cho lớp cái gì đó, mặc kệ mình nói như thế nào cũng không chịu nghe, hừ hừ, ai biết mấy người sao lại chịu đi chứ? Đều là cậu không đúng, hại mình thương tâm khổ sở lâu như vậy." Chuyện đã lâu đến thế, mà nhắc lại Tô Tích Nhan vẫn thấy thương tâm không thôi. Hà Tĩnh Mạc để mặc cô càn quấy, vuốt tóc cô, sủng nịch dỗ dành: "Được rồi, là mình không đúng, về sau sẽ không vậy nữa, được chưa?"



"Còn có về sau." Ghen tuông của Tô Tích Nhan một khi nổi lên là không dễ dàng tan biến, cô không vui bĩu môi, ngẩng đầu, nhìn Hà Tĩnh Mạc: "Cậu nói mau nói, hoa kia là ai đưa?" Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan trừng mắt, bộ dáng nhíu mày này như thế nào lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, trong lòng nổi lên chút gợn sóng, nàng cúi đầu, không kiềm lại được, nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Tích Nhan, "Cái này mình thật không biết, có thể là cậu thanh niên giao hàng nhầm rồi, nói không chừng có lẽ không phải là tặng cho mình."



"Hừ, sao có thể như vậy, như thế nào không có ai gửi nhầm cho mình một bó? Trên đời này làm gì có chuyện tốt vậy?" Tô Tích Nhan đối với câu trả lời có lệ của Hà Tĩnh Mạc thật không hài lòng, Hà Tĩnh Mạc thở dài, tựa cằm lên vai nàng, "Vậy cậu nói xem bây giờ phải làm sao?"



Cái này, mắt Tô Tích Nhan sáng rực lên, tràn ngập mong chờ nhìn nàng, "Cậu để cho mình hôn cậu cái đi? Đền bù một chút tâm hồn bị tổn thương của mình."



Hà Tĩnh Mạc đỏ mặt, cắn môi cúi đầu xuống, Tô Tích Nhan nghĩ đến nàng không được vui, vội vàng nói thêm, "Mình chỉ hôn mặt thôi, không hôn miệng có được không?"



Hà Tĩnh Mạc nén cười, ngẩng đầu, nhìn Tô Tích Nhan đang lo lắng, gật đầu, "Ừm" Đồ ngốc này, nếu không phải nói thêm câu sau, bản thân nhất định cũng sẽ đồng ý cho cô làm.



Được cho phép Tô Tích Nhan hồ hởi đến nhảy cẫng lên, vui vẻ không thôi. Hà Tĩnh Mạc mang theo nét cười nhìn chằm chằm cô một lúc, từ từ nhắm hai mắt lại.



Mắt nhìn thấy Hà Tĩnh Mạc đã chuẩn bị sẵn sàng, Tô Tích Nhan hít một hơi dài, nghiêng đến bên người nàng, hai tay thật cẩn thận nâng hai má Hà Tĩnh Mạc, nhẹ nhàng vuốt ve giống như đối với kỳ trân dị bảo. Từ ngón tay truyền đến cảm xúc kỳ diệu lan tỏa trong lòng, Tô Tích Nhan kiềm nén không được mà run rẩy, làn da thật trắng thật mịn, cảm giác giống như trứng gà bóc vậy, cô không chớp mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, nhìn lông mi nàng khẽ động đậy, nhìn mặt nàng tự nhiên hồng hào, tim đập rối loạn, rốt cuộc cũng không khắc chế được khát vọng ở trong lòng, cô cũng nhắm hai mắt lại, hôn lên.



Bình thường mà nói, Tô Tích Nhan rất hay chơi xấu, không như bây giờ ra bài không giống ngày thường, đối mặt Hà Tĩnh Mạc, cô lại ngoan ngoan khác thường, nói hôn mặt liền tuyệt đối không vượt sang chỗ khác.



Tô Tích Nhan xem mặt Hà Tĩnh Mạc giống như món ăn đẹp nhất thế giới, nhẹ nhàng mút lấy, không cảm thấy phiền chán, thỉnh thoảng cắn cắn có một chút tê dại, lòng Hà Tĩnh Mạc sớm đã bị mấy động tác này làm nổi lên khát vọng, đưa hai tay lên, ôm cổ Tô Tích Nhan, quấn lấy.



Hành động này giống như âm thầm đồng ý Tô Tích đi bước tiếp theo, nhưng Tô Tích Nhan vẫn cứ như học sinh tiểu học vô cùng thành thật, môi dán trên hai má Hà Tĩnh Mạc không chịu rời đi. Hé miệng, cô nhẹ nhàng mút lấy da thịt mịn màng, tay theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hà Tĩnh Mạc. Hà Tĩnh Mạc chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm theo bàn tay Tô Tích Nhan tiến vào trong lòng, nàng không ngừng run rẩy, bị Tô Tích Nhan khiêu khích cả người như nhũn ra, cái người đáng giận chỉ biết chậm chạp cắn mút mặt nàng đến đầy nước miếng mà không chịu làm bước tiếp theo.



"Tích Nhan......" Hà Tĩnh Mạc nhịn không được mở mắt ra cầu xin cái người trước mắt, Tô Tích cũng vẫn thế dán môi trên hai má Hà Tĩnh Mạc, "Ừm?"



Khốn khiếp! Hà Tĩnh Mạc nhìn bộ dáng bình tĩnh của Tô Tích Nhan cuối cùng cũng chịu không nỗi, đưa tay xuống vòng qua, nàng ôm lấy lưng Tô Tích Nhan, xoay người một cái đem cô đặt dưới thân, nhanh như hổ đói vồ mồi, Hà Tĩnh Mạc không một chút do dự, liền hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. Trong quá trình này, khóe miệng Tô Tích Nhan vẫn cong lên nét cười, cô biết chuyện này sẽ xảy ra, hai người cùng yêu nhau, thậm chí Tĩnh Mạc yêu so với cô càng sâu đậm, nếu ngay cả cô còn nhịn không được, Tĩnh Mạc làm sao có thể kiềm chế cho nỗi? Cho dù có bình tĩnh như thế nào chung quy cũng vẫn là con gái a. Mấy chiêu dụ dỗ này, ai mà không biết đây?