Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

Chương 30: - Thật Kích Thíc




Tô Nam với Hà Nhiễm Nhiễm ra ngoài phóng túng đến nửa đêm không có trở về nhà là chuyện quá đỗi thường xuyên, hôm nay là vì lâu rồi không gặp em gái nên ăn khuya xong hiếm có mới về nhà, vui vẻ mở cửa phòng ra, cứ tưởng vào nhà sẽ gặp bóng dáng hai em mà lại không thấy.



"Tĩnh Mạc, Tích Nhan? Xem anh mang gì về cho hai đứa nè!"



Tô Nam ném túi xách xuống lên tiếng, Hà Nhiễm Nhiễm nhìn xung quanh, vỗ vai hắn, "Nhỏ tiếng thôi, chắc hai đứa ngủ cả rồi."



"Còn sớm mà? Để anh đi xem. Ăn xong rồi ngủ tiếp, không để uổng phí." Tô Nam vừa nói một bên đi về phòng ngủ chuẩn bị gọi người, Hà Nhiễm Nhiễm lật đật giữ chặt hắn, nhíu mày: "Anh đi làm gì, khó có được khi hai đứa đi ngủ sớm thế không tốt sao? Được rồi, mấy cái này, nếu muốn ăn, sáng ngày mai hâm lại cho hai đứa ăn là được. Nói gì thì nói phòng riêng của hai đứa con gái, Đại lão gia như anh có thể tùy tiện đi vào sao? Anh cho là mọi thứ vẫn như trước đây à."



Tô Nam không hài lòng cau mày, "Trước kia là anh tắm cho Tích Nhan mà, ôi, thật đúng là nữ đại bất trung lưu* a. Thật là, đáng tiếc, hai ta hiếm khi có lòng tốt một lần, tự nhiên đi ngủ sớm như vậy, bình thường không phải như cú đêm sao. Hê, đi ngủ mà sao đèn phòng khách không tắt a?" Tô Nam nhìn xung quanh trước sau, vẫn không chịu từ bỏ. Hà Nhiễm Nhiễm liếc hắn, "Anh như làm mẹ vậy để làm gì? Còn không chịu thôi, hai ta cũng đi ngủ."


*nữ đại bất trung lưu: con gái lớn không thể giữ ở trong nhà.



"Hai ta cũng đi ngủ?" Mắt Tô Nam sáng lên, liền dồn sự chú ý sang lực hấp dẫn ở đây, hắn cười hì hì ôm bả vai Hà Nhiềm Nhiễm, quay khuôn mặt qua, "Vợ à, hai ta đã lâu không có làm chuyện kia, chúng ta......"



Hà Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, ấn bả vai hắn xuống, "Hai em đều ở trong phòng."



"Có nhìn thấy đâu, sợ cái gì, như vậy càng kích thích." Tô Nam nhìn ra Hà Nhiễm Nhiễm xúc động, liền đẩy người nằm trên sô pha, chỉ chốc lát quần áo đều cởi ra ném xuống sàn nhà.



Ai nói là không có người......



Trốn ở dưới sô pha kẹp sát như hamburger, hai người không nói nên lời chỉ liếc mắt nhìn nhau, quần áo liền bay xuống trước mắt, Hà Tĩnh Mạc đỏ mặt, Tô Tích Nhan thì liếm liếm môi, nháy mắt với nàng. Dù sao thì, dưới vòm trời này sắc lang cũng không phải chỉ có mình cô. Bởi vì vội vàng đi trốn, Tô Tích còn chưa kịp mặc quần áo, ngực trần đầy đặn áp lên ngực Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc cảm thấy ngượng nghịu, mặt nóng muốn phỏng tay, mà Tô Tích Nhan còn không biết xấu hổ, dám nháy mắt đá lông nheo với nàng. Thế nào, có cảm giác chứ hả?



Hà Tĩnh Mạc thật tức giận, tay ngắt lấy eo Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhau đau hít một ngụm khí lạnh, há miệng cắn xuống cánh tay Hà Tĩnh Mạc.



......



Hai người trên sô pha vận động cuồng nhiệt, hai người dưới sô pha cũng không chịu yếu thế, một hồi quấy một hồi cắn, Tô Tích Nhan đổ đầy mồ hôi, cho đến khi một tiếng rên dài phát ra, hai người mới chịu dừng động tác.



Mặt Hà Tĩnh Mạc đỏ bừng, cắn môi hận không thể tìm được một cái lỗ để trốn, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chị mình lại có thể phát ra âm thanh phóng đãng như thế, mà Tô Tích Nhan thì không chớp mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, trong đầu mơ màng suy nghĩ, nếu vậy tiếng của Tĩnh Mạc chắc cũng sẽ động lòng người như thế đi? Không biết đến khi nào mới được nghe đây.



"Anh nhẹ thôi......" Tiếng Hà Nhiễm Nhiễm thở dốc oán giận truyền đến, giọng Tô Nam có chút dồn dập, "Sợ cái gì, hai đứa cũng đâu có nghe được!"



Tô Tích Nhan ở trong không gian chật hẹp như vậy vẫn còn ráng giơ ngón tay tán thưởng khí phách của anh trai, trước đây nhìn thấy bộ dáng khúm núm của Tô Nam ở trước Hà Nhiễm Nhiễm thật có nhiều lo lắng, hôm nay nghe hiểu, chuyện kia bất quá là ở bên ngoài, khiêm nhường. Không tệ, rất có phong cách của Tô gia! Cố gắng cố gắng lại cố gắng, đem Hà gia gắt gao đàn áp vĩnh viễn không đứng dậy được!



Hà Tĩnh Mạc nhìn bộ dáng Tô Tích Nhan híp mắt cười xấu xa là biết cô không nghĩ được cái gì tốt đẹp, nàng thật tức giận, đưa tay nhéo trước ngực Tô Tích Nhan. Cả người Tô Tích Nhan run rẩy, mở to hai mắt, bất ngờ nhìn Hà Tĩnh Mạc. Làm sao vậy? Lẽ nào con bé này động tình nhịn không được muốn cùng cô ở đây làm một màn?



Cậu là cái đồ mất nết! Hà Tĩnh Mạc dùng ánh mắt muốn giết chết Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan lại bị ánh mắt này làm say mê, làm gì cứ ngập ngừng không chịu nói, vậy giờ muốn sao? Tĩnh Mạc, mình biết cậu thèm nhỏ dãi mình đã lâu, đói khát khó nhịn, nhưng mà không thể a, mình tuy rằng khẩu vị nặng, nhưng không thể ở dưới anh chị làm a, chuyện này cũng quá kích thích!



Khốn khiếp! Lại còn suy nghĩ chuyện không biết xấu hổ! Cả người Hà Tĩnh Mạc tức giận, bộ dạng Tô Tích Nhan như sắc lang nheo mắt lại hưởng thụ khiến cho nàng không tiêu tan được bức bối, hai người nhiều năm qua ăn ý nay đều không còn, Tô Tích Nhan như nhận được ánh mắt khuyến khích của Hà Tĩnh Mạc, lập tức rướn người đến, cắn vào vành tai nàng. (*)


(*Đoạn này nói câu nhiều năm ăn ý của hai người không còn là bởi vì trước đây Tĩnh Mạc làm gì, Tích Nhan cũng có thể hiểu. Mà giờ Tĩnh Mạc chống cự, Tích Nhan lại hiểu nhầm thành khuyến khích, cổ vũ cho hành đồng xấu xa của mình.)



"Ưm......"



Không ý thức than nhẹ một tiếng, cả người Hà Tĩnh Mạnh run lên, nàng búng mặt Tô Tích Nhan, hung hăng trừng mắt nhìn cô, Hà Tĩnh Mạc không thể nhịn được nữa, môi mấp máy, nói mấy chữ không thành tiếng: "Cậu muốn chết có phải hay không?"



Cái này Tô Tích Nhan nghe hiểu được, cô rụt cổ về, Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, nheo mắt lại, có ý cảnh cáo mười phần.



Hai người ở trên sô pha bận rộn cũng xong rồi, Hà Nhiễm Nhiễm vừa mặc quần áo vừa oán trách, "Anh đúng là xằng bậy, chuyện này nếu để hai đứa thấy em sẽ không ở với anh nữa."



Tô Tích nằm sấp trên mặt đất duỗi ra ngón tay, hiện tại hai người có thể ly hôn!



Hà Tĩnh Mạc ném một cái xem thường qua, ngón tay lập tức liền cụp xuống.



Tô Nam không biết xấu hổ buông ra lời nhẹ nhàng như gió thổi, "Nếu không phải nhìn em quá mệt mỏi, vừa rồi âm thanh có chút sai lệch, anh cũng sẽ không buông tha cho em."



Những lời này làm cho Hà Tĩnh Mạc đỏ mặt, Tô Tích lại ở một bên nhếch miệng, cười xấu xa, ôi mẹ ơi, anh hai, anh có phải không, rõ ràng cái đó là tiếng của Tĩnh Mạc, anh còn nói là sai lệch, nhân tài, anh thật sự đúng là nhân tài!



"Đừng giỡn nữa, đứng lên dọn dẹp phòng đi."



Hai người lèm bèm một lúc, tiếng bước chân vang lên, Hà Tĩnh Mạc cùng Tô Tích Nhan dựng thẳng lỗ tai lên nghe, nghe được tiếng hai người đóng kia cửa phòng ngủ lại, cả hai như xác chết vùng dậy, từ dưới sô pha bò ra.



"Mau, mau mặc quần áo!" Hà Tĩnh Mạc thật kích động, Tô Tích Nhan gật đầu, hoảng loạn cầm lấy quần áo mặc lên người, cô tuy rằng da mặt dày cũng không có để ý nhiều, nhưng nếu để bị bắt dưới bộ dạng này, cô sẽ không thiết sống nữa, cho dù có bị bắt, thì cô cũng phải hiên ngang quyết không hạ mình, chứ không phải trong bộ dáng vô dụng hiện tại!



"Cậu, cái đồ ngốc, cậu đem đồ lót đội trên đầu để làm gì?" Hà Tĩnh Mạc không còn kiên nhẫn, hoàn toàn bùng nổ. Tô Tích Nhan đâu dám cãi lại, nghẹn ngào mặc quần áo, nhưng quần áo hở hang mặc chưa xong, còn chưa kịp lau đi tinh dầu trên mặt, cửa phòng ngủ đã bị mở ra. Tô Tích Nhan sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tim Hà Tĩnh Mạc đập kịch liệt, nàng nảy ra ý tưởng, tay ấn lấy đầu Tô Tích Nhan vào bể cá trên bàn.



"Hô -"



"Hơ, hai đứa ra khi nào? Tích Nhan đang làm gì?" Tô Nam kinh ngạc nhìn hai người, nhất là nhìn thấy Tô Tích Nhan lao đầu vào bể cá hai tay đập đập bên ngoài. Vẻ mặt của Hà Nhiễm Nhiễm cũng là vô cùng ngạc nhiên, Hà Tĩnh Mạc lấy lại bình tĩnh, nhàn nhã trả lời: "Vừa mua con cá, Tích Nhan rất thích, đang cùng nó trao đổi."



"A?" Tô Nam cùng Hà Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt, mấy ngày nay không thấy Tô Tích Nhan lẽ nào đầu bị cháy hỏng rồi? Tô Tích Nhan "phốc" một tiếng phun ra một đống nước, rút đầu từ bể cá ra. Đầu và mặt ướt sũng một mảnh, buồn cười nhất là trên đầu còn dính chút rong. Cô không ngừng ho khan, mùi trong bể cá làm cho cô ghê tởm muốn chết, Hà Tĩnh Mạc dịu dàng vỗ lưng cô, "Thiệt là, cậu thích thì lần sau mình mua thêm mấy con cho cậu, được không? Đã lớn rồi lại cứ y như đứa con nít."



"Em à, em sao hành động vậy? Không có việc gì chứ?" Tô Nam khẩn trương nhìn Tô Tích Nhan, như thế nào lại cảm giác em gái có chút kỳ cục, Hà Nhiễm Nhiễm cũng lo lắng nhìn cô, đưa khăn giấy qua, "Có khúc mắc gì ở trong lòng thì cứ nói với mọi người, mau lau đi, xem mặt toàn là nước."



Tô Tích Nhan máy móc nhận giấy, lại máy móc lau mặt mình, trong lúc này, cô vẫn căng mắt ra nhìn chằm chằm Hà Tĩnh Mạc.



Biết là cậu xấu xa......


Nhưng lại không nghĩ cậu xấu xa đến vô pháp vô thiên* như vậy......


Một cái đầu xinh đẹp như vậy, cậu cũng có thể ấn xuống nước.......


Lý do ngây thơ là để che dấu tinh dầu trên mặt......


Hà Tĩnh Mạc, tôi xem cậu là sợ anh chị phát hiện liền giả bộ khi dễ tôi!


*vô pháp vô thiên: coi trời bằng vung.



Biểu tình Hà Tĩnh Mạc như thường nhìn Tô Tích Nhan, vừa lấy khăn giấy lau mặt cho cô, vừa nói: "Đúng vậy, cậu rốt cuộc là không nghĩ ra cái gì lại đi chui vào bể cá, nói cho cả nhà nghe không được sao, có gì mà không xong."



"......"



Hít thật sâu một hơi, Tô Tích Nhan nắm chặt tay thành quyền, Hà Tĩnh Mạc, cậu được lắm! Có bản lĩnh cậu cứ tiếp tục càn rỡ đi, đừng để cho tôi nắm được!



"Được rồi, Tích Nhan, em đi rửa cho sạch sẽ rồi ra ăn, anh có mua thập cẩm chay yêu thích của em đây."



Tô Nam giở chiêu trò quen thuộc, trước đây mỗi lần tâm tình Tô Tích Nhan không tốt không chịu đùa giỡn Tô Nam lại dùng cái này làm mồi nhử. Nhưng hôm nay tâm trạng Tô Tích Nhan vô cùng khó chịu, vội vã vào phòng rửa mặt.



Hà Tĩnh Mạc tươi cười tiếp nhận đồ ăn Hà Nhiễm Nhiễm đưa qua, ăn rất vui vẻ, Tô Tích Nhan vừa lau mặt vừa mắng Hà Tĩnh Mạc là nữ nhân đáng chết, đợi đến khi cô lau mặt xong đi ra chuẩn bị ăn, ngoài ý muốn lại nhìn thấy nét mặt ảm đạm của Hà Tĩnh Mạc.



"Làm sao vậy?"



Tô Tích Nhan ngạc nhiên nhìn ba người, vừa nãy không phải ăn còn trò chuyện vui vẻ sao, như thế nào trong nháy mắt mặt liền biến sắc?



Tô Nam gãi gãi đầu, không biết nên mở miệng như thế nào, vẫn là Hà Nhiễm Nhiễm ở một bên mỉm cười, nhìn Tô Tích Nhan giải thích, "Không có việc gì, chỉ là tâm sự chút chuyện."



"Oh, chuyện gì a?" Tô Tích Nhan ăn một miếng thịt gà, uống một hớp bia, mùi vị trong miệng cũng thật khó ngửi đi, con cá vàng chết kia sao lại tanh như vậy.



"Chính là về Ngụy Ninh." Tô Nam cười ha hả nói tiếp, Tô Tích Nhan biến sắc, cảnh giác nhìn hắn, "Ngụy Ninh làm sao?" Lẽ nào lão già đó đổi ý, muốn đến tìm Tĩnh Mạc? Sao có thể! Tô Tích Nhan tức giận nhìn Hà Tĩnh Mạc, hiện tại Hà Tĩnh Mạc là người của cô, tuyệt đối không thể hồng hạnh xuất tường*. Ngoài ý muốn, Hà Tĩnh Mạc nhìn cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp phóng ánh mắt sắc như dao qua.


*hồng hạnh xuất tường: ngoại tình.



"Ừ, việc này nói ra cũng kỳ lạ." Hà Nhiễm Nhiễm mỉm cười nhìn hai người, Tô Nam nhíu mày, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.



"Ngụy Ninh a, gọi điện thoại cho chị, nói cái gì không nghĩ đến lại có thể gặp được người con gái đã thầm mến nhiều năm qua, đòi sống đòi chết muốn chị giúp cho."



Người con gái đã thầm mến nhiều năm qua? Tô Tích Nha tức tối, lẽ nào Hà Tĩnh Mạc bọn họ trước kia đã gặp qua?!





Tô Nam giả vờ thẹn thùng che miệng cười lớn. Đầu và bả vai run rẩy không ngừng, "Ha ha ha ha, không nghĩ tới a, Ngụy Đại Quang lại thầm mến em gái của anh lâu như vậy! Holyshit, kỳ diệu đến không biết nói làm sao!"