Tô Tích Nhan một đường lao đến cửa, trước mắt một màn, làm cho cô hận đến cắn răng.
Tiêu Mạc Ngôn nhíu mi, nháy mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, trong mắt tràn đầy kinh diễm. Hà Tĩnh Mạc không biết người vừa mới tiến vào nhà liền ăn nói ẩu tả lại còn chằm chằm nhìn nàng là có lai lịch từ đâu, có chút kinh ngạc.
"Cô tới đây làm gì?"
Tô Tích Nhan một bước xông lên trước chắn ngang hai người, che khuất tầm mắt đối diện của cả hai, cô trợn tròn mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, làm cái gì đây? Người phụ nữ này làm vậy là sao, mới sáng sớm ánh mắt đã phóng điện với Tĩnh Mạc?
"Không giới thiệu sao?" Tiêu Mạc Ngôn cười quyến rũ nhìn Tô Tích Nhan, không chút cảm giác được lửa giận của cô. Tô Tích Nhan như trước trừng mắt không nói lời nào, cô từ trên xuống dưới đánh giá Tiêu Mạc Ngôn một phen, trong lòng có chút khó chịu. Cô hiện tại tin tưởng tình báo tư liệu nói về Tiêu Mạc Ngôn xuất thân là làm công ty giải trí, chậc chậc, xem kia phong tao. Tiêu Mạc Ngôn dường như rất thích màu đen, vẫn là lễ phục dạ hội màu đen ôm sát thân, hẳn là trang phục vừa đi dự tiệc về, mép váy được xử lý tinh tế, lộ ra hai chân thon dài trắng như tuyết, thêu đốt mắt nhìn, người không chỉ có bộ dạng yêu diễm, mà cả dáng người vô tình đều có thể quyến rũ lòng người, Tô Tích Nhan nhíu mày, quay đầu qua muốn xem phản ứng của Hà Tĩnh Mạc.
"Cô là Tiêu tổng." Ngoài dự tính, Hà Tĩnh Mạc ngược lại vô cùng bình tĩnh, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn thập phần khẳng định nói, Tiêu Mạc Ngôn có chút kinh ngạc nhìn nàng, cười quyến rũ liếc mắt sang Tô Tích Nhan, "Nói vậy là đã có người giới thiệy về tôi rồi."
Hà Tĩnh Mạc gật đầu, quan sát Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn biết nàng đang nhìn mình, trong tay cầm kính mát, mỉm cười bước vào nhà, cô cũng không khách khí, nhìn ngó xung quanh một lát, ngồi trên sô pha, đôi chân dưới váy dài màu đen nhẹ nhàng bắt chéo lên nhau, lộ ra nửa bắp chân trắng muốt tinh tế, màu đen của vá càng tôn lên thêm sự mịn màng của làn da. Mái tóc dài tùy ý rũ trên sô pha, ngực phập phồng từng đợt, đường cong duyên dáng từ cổ xuống, thẳng đến trước ngực lộ ra vùng xương quai xanh, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hà Tĩnh Mạc cười duyên dáng, "Không nghĩ tới một chuyến đi đến đây lại có thêm thu hoạch ngoài ý muốn."
"Tĩnh Mạc, cậu vào nhà đi, mệt mỏi cả đêm." Trực giác thúc đẩy Tô Tích Nhan không ngừng thúc giục Hà Tĩnh Mạc mau đi khỏi, cô tuyệt đối không muốn cho Tiêu Mạc Ngôn nhìn đến Hà Tĩnh Mạc. Còn Tiêu Mạc Ngôn này nữa, người đã lớn tuổi như vậy còn thường xuyên đi câu dẫn người khác như thế, xem coi được không?
"Cô sợ cái gì? Tôi cũng không phải người xấu." Tiêu Mạc Ngôn hơi nhíu mày, biểu tình tỏ vẻ vô tội. Tô Tích Nhan không giống ngày hôm qua bình thường cùng cô cợt nhả, tay kéo Hà Tĩnh Mạc đi, đem nàng giấu ở sau lưng mình, Hà Tĩnh Mạc cảm giác được cô có chút khẩn trương, vui vẻ nắm ngược lại tay cô. Đáng tiếc Tô Tích Nhan quá khẩn trương nên hoàn toàn không cảm giác được sự mềm mại cổ vũ này, cô cảnh giác nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không có ý tốt hỏi: "Tiêu tổng, cô rốt cuộc tới làm gì ?"
"Làm gì?" Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tô Tích Nhan lôi kéo tay Hà Tĩnh Mạc có chút buồn cười, cái gì đây, thật sự xem cô như sói mà phòng ngừa.
"Đối với người sắp tới sẽ hợp tác, trước đó đến xem cũng không có vấn đề gì đi?" Lời này nói ra thật bình thường làm cho người nghe cũng thấy không có gì sai, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tô Tích Nhan hơi nheo mắt lại, tầm mắt cô lia qua lia lại Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan tự thấy mình có chút thất thố, liền buông tay Hà Tĩnh Mạc ra, nhưng không ngờ, lại bị Hà Tĩnh Mạc cầm ngược lại, không chịu buông. Không nghe được tiếng thở dài, Hà Tĩnh Mạc đi đến phía trước Tô Tích Nhan, nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lễ phép mỉm cười, "Tiêu tổng đã ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn," Ở trong từ điển của Tiêu Mạc Ngôn không có hai chữ "Khách sáo", cô vừa đáp vừa tự nhiên đi vào phòng ăn, tự giác kéo ghế ngồi xuống.
"Tĩnh Mạc –" Tô Tích Nhan nhíu mày nhìn nàng, Hà Tĩnh Mạc lắc đầu với cô, đi lên trước, lấy chén đũa từ trong tủ chén đưa cho Tiêu Mạc Ngôn.
"Ah, không tệ nha, thật phong phú, Tô tổng, cô rất phúc khí*." Không chỉ ăn mà không cần phải trả tiền, Tiêu tổng ăn nói cũng không biết điều, mỗi một câu một chữ đều mang nghĩa vạch trần bí mật nho nhỏ này của hai người, Tô Tích Nhan nhảy dựng trong lòng, nhìn về phía Hà Tĩnh Mạc, tóc dài Hà Tĩnh Mạc phân tán rũ trên trán, đồng dạng nhìn cô.
*phúc khí: may mắn.
Ánh mắt đơn thuần, không có chút cảm tình phức tạp, vẫn y như trước đây âm thầm quan sát, lại giống như một đốm lửa, rơi trên lồng ngực Tô Tích Nhan.
Tiêu Mạc Ngôn miệng nhai sứa biển liếc xéo nhìn hai người, đừng nói, bộ dạng lúng túng này của hai người thật là thật giống phong thái của cô cùng vợ năm đó. Bất quá biết như vậy thôi, nhưng không vạch trần, cũng có thể, cô nhầm? Ho nhẹ một tiếng, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hà Tĩnh Mạc, cười hỏi: "Còn không biết phải xưng hô như thế nào?"
"Hà Tĩnh Mạc." Hà Tĩnh Mạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn cũng không có ý tứ che dấu, tuy rằng người trước mắt cái gì cũng chưa nói, lại trưng ra một bộ dạng không biết gì, nhưng Hà Tĩnh Mạc hiểu được, chuyện mà người này đã muốn biết thì nhất định cũng không thể giữ bí mật.
Tô Tích Nhan thật không vui nhìn hai người đối thoại với nhau, cô ngồi trên ghế, cúi đầu ăn cơm.
"Hà tiểu thư làm nghề gì ?" Tiêu Mạc Ngôn đang ăn cơm lơ đãng hỏi, Tô Tích Nhan ngẩng đầu, đáp: "Giáo viên tiểu học."
Không thể trả một cách quá hời hợt không đáng tin, lại không thể hoàn toàn đem sự thật nói cho nàng, Tô Tích Nhan hiểu rõ vô cùng vòng luẩn quẩn này, tuy nói trong nhà đã có nội nhân, nhưng ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ cũng là chuyện rất bình thường, chưa kể Tiêu Tổng này lại xuất thân là người trong làng giải trí, kinh nghiệm từng trải nhất định vô cùng phong phú. Tô Tích Nhan nhất định không để cho Hà Tĩnh Mạc dính líu đến vòng quay không trong sạch này, mặc kệ người trước mặt có mục đích gì, cả người tỏa ra yêu khí áp bức, khiến cho Tô Tích Nhan không thoải mái chút nào.
"Giáo viên tiểu học?" Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, Tô Tích Nhan khẩn trương nhìn cô, Hà Tĩnh Mạc lại nhìn Tô Tích Nhan, khóe miệng khẽ nhếch, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nhìn hai người, gật đầu, "Ân, có thể đoán được."
Có thể đoán được......
Đây là ý gì? Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn xem bộ dạng khẩn trương của cô, lắc lắc đầu, "Haizz, thanh xuân là điều tuyệt nhất." Năm đó, cô với vợ mình cũng là ngạo kiều không được tự nhiên như thế a, hiện tại ngẫm lại, những ngày tháng đó, đúng là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Từ sự tương tác giữa hai người, Tiêu Mạc Ngôn có thể kết luận quan hệ của hai người, mối quan hệ này ở mức độ......
"Tiêu tổng, cô chưa tỉnh rượu hả?" Tô Tích Nhan nhìn Tiêu Mạc Ngôn, giọng điệu có chút lạnh lùng, cô thật chán ghét người khác dùng ánh mắt đánh giá như thế này nhìn Hà Tĩnh Mạc, mặc kệ Áng Nhiên cùng Thánh Hoàng đạt được kết quả gì, cô quyết cũng không cho phép Hà Tĩnh Mạc chịu dù một chút tổn hại.
"Tôi tới là nói cho cô biết ngày mai tôi trở về Bắc Kinh."
"Thế hả, thật tiếc nuối nha." Tô Tích Nhan cứ thế mà đáp, trên mặt biểu hiện như ước gì người đi cho mau, Hà Tĩnh Mạc buồn cười nhìn Tô Tích Nhan, rất muốn tiến lên xoa bóp mặt của cô. Nàng trong lòng biết, Thánh Hoàng chính là cơ hội của Áng Nhiên, mà Tiêu Mạc Ngôn lại là mấu chốt của cơ hội này, nàng không phải chưa từng thấy nụ cười xã giao của Tô Tích Nhan khi bàn chuyện làm ăn, mà nay lại có thái độ như vậy với Tiêu Mạc Ngôn, hết thẩy là bởi vì nàng. Hà Tĩnh Mạc có thể nhìn ra Tiêu Mạc Ngôn cũng là thích phụ nữ, mà Tiêu tổng đây hiển nhiên so với hai người sống tiêu sái tự tại, một chút không thèm để ý tính dục của mình bị người ta biết. Chắc cũng chỉ có Tiêu Mạc Ngôn, tài năng tương xứng với khí chất kiêu ngạo như vậy.
"Ò, vé máy bay cũng đã mua rồi." Tiêu Mạc Ngôn không biết khi nào lấy ra hai vé máy bay, phe phẩy ở trước mặt cô, Tô Tích Nhan căng thẳng trong lòng, nhìn chăm chăm, "Sao lại là hai vé?" Hà Tĩnh Mạc ở một bên mỉm cười, trong lòng có chút khẩn trương căng thẳng, không chớp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn nhìn hai người, khó thấy được quyến rũ trên mặt kia lại kèm theo một tia hương vị thẹn thùng, Tiêu Mạc Ngôn hắng giọng một tiếng: "Bởi vì chuyện tối hôm qua, làm vợ tôi rất tức giận, bất luận tôi giải thích như thế nào cô ấy cũng không chịu tin tưởng."
"Thì sao?" Tô Tích Nhan gặn hỏi, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô, cười nói: "Cho nên cần cô theo tôi đi Bắc Kinh một chuyến để giải thích."