Thú Tùng Chi Đao

Chương 79




“Hôm ấy ta từ chỗ ngươi quay về, vốn tính đi tìm một thanh đao mới, bèn đến chủ trướng của quái vật Kinh Sở nọ. Còn chưa đến thì ta đã vừa vặn nhìn thấy mọi người trong chủ trướng do quái vật kia dẫn đầu, bắt đầu lặng lẽ triệt ra sau. Ta thấy đám nhãi đó như kiến chuyển nhà rất thú vị, bèn không qua mà trèo lên một gốc cây trên sườn núi quan sát. Sau đó tên đại ngốc kia đến.”

Kẻ điên nói đến đây liền toét miệng cười không ngừng: “Tên đại ngốc đó, ha ha ha ha, thật ngu ngốc… Ôi chao, được rồi được rồi! Ta nói chính sự được rồi chứ! Đừng cậy đao to rồi bắt nạt người ta!”

Trường An thoáng run tay, cắt đứt mấy sợi tóc của kẻ điên, tự dưng bị hắn lườm một cái – kẻ bị lưỡi đao kề cổ còn có thể ngông nghênh hơn cả người cầm đao.

“Vừa nhìn là thấy trong lều không có ai, tên đại ngốc đó còn dẫn người đi mấy vòng bên ngoài như lâm đại địch vậy, sau cùng còn rón ra rón rén thận trọng vạn phần dẫn người xông vào, ta biết ngay là họ chắc chắn mắc lừa quái vật kia mà. Quả nhiên, vừa xông vào, thoạt tiên nghe thấy đại ngốc la hét kêu tìm người, qua tầm một bữa cơm hắn mới phản ứng được là đã mắc mưu, liền dẫn người triệt về, sau đó bọn họ rào rào rơi hết xuống đất như trái cây chín nẫu vậy.”

Bọn thị vệ bên cạnh nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, Trường An hỏi: “Sau đó thì sao”

“Sau đó quái vật quay về, dẫn theo đám tay chân ngu ngốc như người đá chỉ biết lao thẳng chứ chẳng biết rẽ, mỗi đao một người giết sạch bọn họ như thái dưa… A, đúng, còn để lại đầu lĩnh đại ngốc kia, trói gô lôi đi, ta cũng không biết hắn bị nhốt vào đâu rồi.”

Trường An hỏi: “Từ khi họ rút khỏi đến lúc Tạp Tá dẫn người chạy tới là bao nhiêu lâu”

Kẻ điên lẩm bẩm: “Làm sao ta biết, chẳng lẽ ta còn chờ bọn họ Lão tử tới xem náo nhiệt, không còn náo nhiệt tự nhiên ngủ ngay trên đại thụ thôi.”

“Thế vì sao bọn họ bỗng nhiên ngã xuống Có người hạ dược gì à”

“À, thấy họ ngã hết ta còn qua hả Cho rằng ta thiếu đầu óc như ngươi sao” Kẻ điên bất mãn hừ một tiếng, “Theo ta thấy thì đó chính là vu thuật, nghe nói quái vật tên Kinh Sở kia mỗi đêm gối xương khô, ôm bộ xương mà ngủ, buổi tối phải lấy tim quạ đen trộn tỏi ăn, mỗi lần ăn một bát to.”

Trường An: “Thật sao”

Kẻ điên cười đến ngã ngửa: “Tin, thế mà ngươi cũng tin!”

“…” Trường An thật muốn chém luôn tên này, nhưng mà y còn chưa hỏi xong, trầm mặc một lúc lâu, Trường An mới tiếp tục hỏi, “Thế sau đó chủ trướng còn ở chỗ cũ không”

“Ngươi nói sao” Kẻ điên thoạt tiên hỏi lại câu này, thấy Trường An muốn biến sắc, vội biết điều cười khan nói, “Chắc chắn ngươi cho rằng bọn họ đổi chỗ nhỉ, ngươi sai rồi, chủ trướng vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng quái vật kia có ở trong đó hay không thì ta không biết, nếu ngươi đi chưa biết chừng cũng phải giống tên đại ngốc đó thôi.”

Trường An hạ tầm mắt suy nghĩ một hồi, chậm rãi xách mã đao lên, dùng tay trái cầm dựng thẳng trên mặt đất, khẽ hất cằm gật đầu với kẻ điên: “Được rồi, ta biết rồi, ta nói chuyện giữ lời, ngươi cút đi.”

Kẻ điên nhảy khỏi mặt đất như một con cá chép, không có hảo ý đánh giá tay phải buông thõng của Trường An nói: “Tên mặt trắng, tay ngươi sai khớp rồi nhỉ Ta biết ngay mà, xương cốt của loại tiểu á thú các ngươi đều bằng gốm, đụng đến là hỏng, thật sự quá vô dụng.”

Trường An thấy hắn đã nhìn ra liền không che giấu nữa, đưa tay ném mã đao vào lòng một thị vệ, giơ tay vặn một cái, một lần nữa bẻ cổ tay lại, tay trái nắm cổ tay phải, cẩn thận hoạt động một chút, không hề ngước lên lạnh lùng nói: “Xương cốt của ta cho dù là bánh nướng giòn, ban nãy cũng đã trị được ngươi.”

Câu này chọc thẳng vào lòng kẻ điên, hắn ngơ ngẩn nhìn những mảnh đao nát rơi đầy dưới đất, khuôn mặt râu ria xồm xoàm từ xanh hóa đỏ, lại từ đỏ chuyển trắng, đủ mọi màu sắc đi một vòng, kế tiếp bỗng nhiên “oa” một tiếng nhảy lên ba thước, tức đến mức phải vung tay múa chân kêu réo một phen, sau đó quay người chạy mất tăm.

Trường An chẳng thèm để ý, suy tư giây lát rồi lập tức nói với thị vệ: “Đến quan ngoại chỗ tập kết, tìm Lục Tuyền trưởng lão, đừng nói gì cả, bao quát chuyện kẻ điên này, ta có nơi cần đi.”

Một thị vệ mau mồm mau miệng hỏi: “Thành chủ, ngài muốn đi…”

Trường An liếc nhìn hắn một cái, cắt ngang: “Người nói ra, chờ sau khi ta về hãy tự mình đến lĩnh chết, các ngươi từng ấy người, từng ấy ánh mắt, chung quy sẽ không đến mức cả chút bí mật này mà cũng không giữ được chứ”

Bọn thị vệ rùng mình, tức khắc thoáng nhìn nhau, biết nếu không có việc gì thì thôi, nếu thật sự có kẻ mau miệng lộ ra thì đến lúc đó mấy người bọn họ sẽ phải ngươi chết ta sống một phen.

Trường An không cầm mã đao, cổ tay phải dù đã bẻ lại thì vẫn ẩn ẩn đau nhức.

Vô luận Hoa Nghi cẩn thận thế nào, y thuật của A Diệp cao thế nào, trời sinh cũng thủy chung là trời sinh. Không có sức lực mạnh như vậy mà cố muốn sử dụng thì luôn phải có ám thương thôi.

Mười năm trước lúc Trường An theo Hoa Nghi hộ tống tiên thảo, cổ tay cũng từng bị sức mạnh chấn trật khớp, bẻ lại giây lát là hoạt động tự nhiên… Nhưng hiện tại không được nữa.

Không bao lâu, tay phải của Trường An liền sưng lên.

Y xé một miếng vải trên người, nhúng xuống dòng suối nhỏ dọc đường, sau đó cứ thế lạnh lẽo đắp lên cổ tay, dùng để tiêu sưng giảm đau.

Rồi sau đó y lại dùng tay trái lấy từ trong lòng ra một thanh tiểu đao chẳng qua dài bằng bàn tay, lưỡi mài cực mỏng, sắc bén đến mức chừng như chưa đặt tay lên lưỡi đao thì đã bị nó cắt đứt.

Trường An dùng mấy lớp da trâu mảnh quấn kín lấy nó, đầu đuôi đều dùng thiết phiến kẹp lấy, dù vậy thì một đoạn lưỡi đao vẫn cắt đứt da trâu mà thò ra.

Tiểu đao xoay tròn qua lại như ẩn như hiện giữa những ngón tay Trường An, ngón tay y dường như đã linh hoạt đến cực hạn, đầy các nốt chai, ngón tay thon dài có lực, cực ổn.

Y cứ thế, tự mình đi một mạch đến nơi Tạp Tá từng miêu tả khi truyền tin về.

Trường An bắt chước kẻ điên kia, trong tình huống không kinh động bất cứ ai, cẩn thận chậm rãi tiếp cận chủ trướng, sau đó tìm được một gốc cây già cành lá sum sê trên một ngọn đồi nhỏ cách chủ trướng không xa, y nhanh nhẹn nhảy lên, giấu mình giữa những nhánh cây, lén lút nhìn qua chỗ chủ trướng.

Không biết có phải là vì chuyện Tạp Tá hay không mà tuần tra lục soát lân cận chủ trướng vô cùng nghiêm ngặt, người đến người đi hết sức náo nhiệt – đặc biệt là những thị vệ xuất quỷ nhập thần đó.

Bọn họ thật sự hệt như người gỗ biết đi, sượt qua vai nhau đều không hé răng tiếng nào.

Dọc đường gặp những người khác, đám thị vệ này vẫn không hề ngẩng đầu, bước đi nặng nề xếp thành một đội, như một tốp cương thi kềnh càng nghe theo chỉ huy vậy.

Trường An cực kiên nhẫn nấp trên cây chờ đợi quan sát. Nơi y chọn cách chủ trướng không xa lắm, có đôi khi thị vệ đi xa sẽ tuần tra đến bên này, ngũ quan của thú nhân nhạy bén hết sức, bởi vậy y không dám thoáng cử động, sợ đả thảo kinh xà.

Y giống như một con sói chờ đi săn, cực kỳ chuyên chú, lại bởi vì sự chuyên chú cực độ này mà có vẻ đặc biệt kiên nhẫn.

Trường An nấp suốt một ngày một đêm chưa từng đổi chỗ, mãi đến chiều hôm sau, y mới nhìn thấy một đứa bé á thú tầm hai ba tuổi loạng choạng chạy vào chủ trướng.

Trường An đang nghi hoặc rằng vì sao nơi này lại có đứa trẻ nhỏ như vậy, chốc lát liền thấy một nam nhân vẫn chưa từng lộ mặt đi ra khỏi lều, bế đứa trẻ nọ vào lòng.

Nam nhân vừa xuất hiện thì tất cả thị vệ tuần tra, làm nhiệm vụ đều như gà gỗ bị đóng đinh, nhịp nhàng ngừng lại, quay mặt sang hành lễ.

Chỉ thấy đứa bé tựa đầu lên vai nam nhân, vẻ mặt ngây thơ, một ngón tay ngậm trong miệng, nhanh chóng bị nam nhân cẩn thận lấy ra, nó liền ồn ào, nam nhân đành phải giơ nó lên cao.

Tình cảnh này hết sức ấm áp, nhưng chẳng có ai thưởng thức.

Thị vệ tuần tra bảo hộ chung quanh vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng một cách đờ đẫn, mà Trường An ở đằng xa hoàn toàn không để ý động tác của nam nhân – ánh mắt y chăm chú vào khuôn mặt người nọ.

Gương mặt khá gầy, mũi cao, môi mỏng, đường nét cằm rắn chắc… Người này lại hết sức giống Hoa Nghi.

Giờ đây Trường An mới nhớ ra là y từng nghe cái tên này ở nơi nào – nhị ca thí phụ sát huynh riêng một ngọn cờ kia của Hoa Nghi, chính là tên Kinh Sở!

Y cơ hồ không tin nổi, người vẻ mặt từ ái đối với tiểu hài trước mặt này chính là người Hoa Nghi nói

Nam nhân kiên nhẫn với trẻ con như vậy, lại có thể diệt cả nhà mình

Trường An không tưởng tượng ra được.

Đúng lúc này một người đi đến nói khẽ vào tai Kinh Sở, chỉ thấy nụ cười trên mặt nam nhân kia chợt khựng lại, khóe miệng còn cong lên nhưng ánh mắt đã hóa lạnh trước, trên cả khuôn mặt có cảm giác u ám đặc biệt chưa từng xuất hiện trên mặt Hoa Nghi.

Nam nhân dường như suy nghĩ giây lát, tiếp đó dịu dàng đưa đứa trẻ trong lòng cho nô lệ phía sau, lại cẩn thận chỉnh ngay ngắn ve áo cho nó, bấy giờ mới khoát tay kêu người đưa nó đi.

Tiểu hài vừa đi, một cái cáng ngay lập tức được khiêng đến, một người máu me đầy mình nằm trên đó.

Trường An giật mình, nhìn chằm chằm người bị khiêng lên, tiểu đao trong tay càng lúc càng quay nhanh, có một tích tắc y suýt nữa nhảy xuống cây, đơn thương độc mã xông thẳng đến.

Y thậm chí nghĩ, đám thị vệ ánh mắt đờ đẫn đó chưa chắc làm gì được y, một mình thì thế nào, vẫn có thể thịt hết cả bọn như thường – bởi vì chỉ chớp mắt Trường An đã nhận ra, người bị khiêng đến chính là Tạp Tá.

Song cơ thể y kéo căng một lúc lâu, răng cắn chặt, rốt cuộc vẫn không kích động, vững vàng nấp giữa tàng cây mà xem tiếp.