Thu Tư

Quyển 2 - Chương 97: Phiên ngoại : Cuộc sống hạnh phúc của Thu Tư (4)




Dắt tay Diệc Thần Diệc Húc đi vào phòng học, cảm giác ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía mình làm Thu Tư có phần mất tự nhiên nhưng trên gương mặt vẫn là nụ cười văn nhã. Lắng lại bất an trong lòng, anh nhìn bốn phía xung quanh để quan sát căn phòng – nơi bọn nhỏ học tập mỗi ngày. Lúc trước sợ hai đứa ở trường học quý tộc không quen, cũng muốn làm bọn nhỏ quen biết thêm nhiều bạn bè hơn nên sau khi anh cùng Tang Mặc Ngôn thương lượng xong thì chọn ngôi trường tiểu học bình thường nhưng chất lượng giảng dạy khá tốt này. Nhìn trên tường dán những tác phẩm của con trẻ, Thu Tư mỉm cười. Có vẻ anh với Tang Mặc Ngôn đã không chọn sai!

Ánh mắt quan sát xung quanh dừng lại ở một người đàn ông đang đi về phía mình, Diệc Thần và Diệc Húc lễ phép chào một tiếng thầy. Tự nhiên không cần giới thiệu, Thu Tư cũng biết người cao lớn ưa nhìn này là chủ nhiệm lớp hai đứa con bảo bối của mình cho nên khi đối phương đi đến trước mặt Thu Tư trực tiếp bỏ qua lễ nghi bắt tay mà gật đầu thân thiện. “Chào thầy, tôi là ba ba của Diệc Thần và Diệc Húc, tôi tên là Triệu Thu Tư.” Không phải anh không lễ phép mà do nhiều năm qua bị người đàn ông suốt ngày ghen tuông kia kiên quyết bắt bỏ thói quen này đi rồi.

Nhìn ra Thu Tư không có ý định bắt tay, thầy Lâm cũng hiểu mà không vươn tay ra, anh ta mỉm cười thân thiện. “Chào anh, tôi họ Lâm, tôi tên là Lâm Vũ Thần, là thầy chủ nhiệm của lớp này.”

“Hai đứa nhà tôi ngày thường đã được thầy quan tâm giúp đỡ, tôi xin cảm ơn.”

“Đâu có đâu có, Diệc Thần và Diệc Húc đều rất ngoan và thông minh.” Thầy Lâm mỉm cười nhìn hai học sinh của mình. “Cũng là hai đứa trẻ khiến tôi bớt lo nhất trong lớp.”

“Đó cũng là do thầy dạy có cách.” Trong mắt Thu Tư thêm phần tự hào, ánh nhìn anh lướt xung quanh. “Thầy Lâm, các em học sinh khác đâu?”

“À, các em khác đang ở phòng chiếu phim xem hoạt hình rồi.” Trả lời Thu Tư xong, thầy Lâm nhìn về phía hai đứa trẻ. “Diệc Thần Diệc Húc có muốn đi xem không?”

“Thầy ơi chúng em không muốn đi, chúng em phải ở cùng ba ba.” Hai đứa đồng loạt trả lời làm Thu Tư thấy ấm áp trong lòng, anh ngồi xuống vuốt ve tóc hai đứa. “Ba ba một mình được mà, hai đứa đi chơi đi. Ba ba họp xong sẽ đi tìm hai con, được không?”

Bĩu môi, hai đứa liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu. “Vâng.”

Khóe môi anh cong lên thành nụ cười nhẹ ấm áp như mặt trời. “Ngoan lắm.”

Nhìn hai đứa tay nắm tay đi ra phòng học, Thu Tư vẫn không nỡ rời mắt đi, trong lòng anh cảm thán thời gian trôi đi quá nhanh, chỉ chớp mắt mà bọn nhỏ đã trưởng thành. Niềm vui sướng dạt dào xoay chuyển trong lòng người làm cha này mang theo sự xúc động vô tận.

Ánh mắt quay về nhìn thầy Lâm, thấy đối phương nhìn chằm chằm mình, Thu Tư hơi xấu hổ vẫy vẫy tay trước mắt đối phương. “Thầy Lâm, thầy Lâm…”

“A?!” Người đàn ông vừa mới lấy lại tinh thần nên có vẻ ngẩn ngơ sững sờ.

“Thầy Lâm, thầy không sao chứ?”

Hai má anh ta tự nhiên ửng đỏ, thầy Lâm vội chuyển tầm mắt. “Tôi, tôi…tôi không sao.” Anh ta cũng không thể nói là vì một nụ cười của người kia mà khiến cho tim mình lệch nhịp được.

“Trông anh có vẻ không thoải mái lắm, có muốn sang kia ngồi nghỉ ngơi một chút không?”

Nhìn gương mặt tới gần của Thu Tư, trái tim anh ta lại đập mạnh. “Vâng, tôi… Tôi có bệnh huyết áp thấp, tôi đi nghỉ ngơi một lát.” Giữ chặt trái tim đang đập loạn, anh ta vội chạy như bay.

Nhìn bóng dáng cuống quýt kia, Thu Tư có chút lo lắng, ‘Thầy Lâm chắc không sao chứ nhỉ.’

Mấy vị gia trưởng nữ tính vẫn đứng đó không xa thấy Thu Tư chỉ có một mình liền đi đến bên cạnh anh. “Vậy ngài chính là ba ba của hai bảo bối xinh đẹp kia nhỉ, lúc trước ngài không đến chúng tôi vẫn còn suy đoán đấy. Đứa nhỏ đáng yêu như vậy thì ba ba nhất định cũng rất tuấn tú, quả nhiên mà, quả nhiên là vậy.”

“Đúng vậy đấy, nhìn ngài rất trẻ nha, làn da cũng đẹp nữa.” Vừa nói lại vừa không kiêng dè đưa tay nên muốn sờ hai má Thu Tư.

Thu Tư không biết nên làm thế nào, phản ứng duy nhất là vẻ mặt xấu hổ lùi về phía sau mấy bước, mà cánh tay đang hướng về anh cũng bị một người quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa ngăn lại giữa chừng.

Nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng bất ngờ xuất hiện trước mặt, mấy người vừa rồi còn ríu rít hỏi này hỏi nọ đều tự giác ngậm miệng lại. Dù họ chỉ là bà chủ của gia đình nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt người đàn ông này có một chút sát khí, họ cười gượng vài tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Thu hồi khuôn mặt lạnh lùng khi đối diện với mấy nữ gia trưởng này, giọng nói cực kì dịu dàng của Tang Mặc Ngôn vang lên hỏi Thu Tư đứng bên cạnh hắn. “Em không sao chứ?”

Anh lắc đầu. “Không phải anh đi họp à?!”

“Họp xong rồi.” Câu trả lời đơn giản cũng đã lược bớt tình huống công ty vừa mới phải chịu đựng. “Chúng ta vào ghế thôi, sắp đến giờ họp rồi.”

“Ừ.” Thu Tư và Tang Mặc Ngôn tìm một vị trí ở góc phòng rồi ngồi xuống nhưng Tang Mặc Ngôn vẫn bất giác toát ra khí thế khiến tất cả mọi người đang ngồi có một loại áp lực khó hình dung được. Hội phụ huynh chính thức bắt đầu, hình thức truyền thống vẫn không có gì thay đổi nhưng kiểu bàn nhỏ ghế nhỏ này lại khiến cho hai người đàn ông ngồi ở hàng cuối tăng thêm không ít lạc thú.

Thấm thoát đã kết thúc hội phụ huynh, nhìn thầy Lâm sắc mặt đã tốt hơn nhiều đi đến trước mặt anh, Thu Tư ân cần hỏi thăm. “Thầy còn khó chịu không?”

“Tôi đã đỡ hơn rồi.” Đối với Thu Tư quan tâm, trong lòng thầy Lâm có chút vui sướng nhưng vẻ mặt vẫn là thản nhiên. Ánh mắt anh ta chuyển về phía người đàn ông lạnh lùng luôn luôn ở bên cạnh Thu Tư. “Vị này là?!”

“Tang Mặc Ngôn, phụ thân của Diệc Thần và Diệc Húc.” Lời giới thiệu đơn giản nhưng ý tứ rất sáng tỏ. Một người là ‘ba ba’, một người là ‘phụ thân’, không cần đoán nhiều cũng biết quan hệ của họ không thể so với bình thường.

Nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh băng bên cạnh, Thu Tư chỉ mỉm cười dịu dàng chứ không nói thêm gì.

“Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Anh gật đầu, tầm mắt nhìn về phía thầy Lâm sắc mặt đang có phần ảm đạm. “Tạm biệt thầy Lâm.”

“Tạm biệt.”

Đi ra khỏi phòng học, không cần đi đón hai đứa trẻ vì bọn nhỏ đã sớm đừng ngoài cửa chờ. Ánh mắt Thu Tư tràn đầy ý cười, anh nắm tay hai đứa, mỗi đứa một bên dắt đi.

“Chúng ta hôm nay ăn ở ngoài đi.” Anh quay sang hỏi ý kiến Tang Mặc Ngôn.

“Được.”

“Ba ba, con muốn ăn mì Ý.”

“Phụ thân, con muốn ăn sushi Nhật.”

“Ăn mì Ý.”

“Ăn sushi.”

Hai đứa trẻ tranh cãi với nhau, hai người lớn bên cạnh vẻ mặt tươi cười nhìn nhau, khung ảnh ấm áp bao phủ xung quanh ngập tràn niềm hạnh phúc tốt đẹp.