Thư Từ Xuân Oanh

Chương 66: Hoàn chính văn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Phương Vận ra khỏi xe, Tống Oanh đem chiếc ô duy nhất trên xe cho cô bé.


Cô bé nhận lấy, nức nở nói "Tống... cô Tống, bạn trai cô đẹp trai quá."


Cô bé vươn tay áo lau mặt, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lời nói ra lại khiến người ta ngạc nhiên.


"Cô tìm ở đâu vậy? Em cũng muốn tìm một người như vậy."


"..." Tống Oanh im lặng một lúc, nghiêm túc giáo huấn.


"Thứ nhất, trẻ vị thành niên không được phép yêu đương. Lúc trở lại trường cô sẽ cùng thầy Hình nói chuyện với em sau."


"Thứ hai, con gái phải học cách tự bảo vệ bản thân, đặc biệt là ở độ tuổi của em, càng phải chú ý an toàn hơn."


"Thứ ba và cũng là điều quan trọng nhất."


"Đấy không phải là bạn trai cô, mà là chồng cô." Tống Oanh cúi xuống nghiêm túc nhìn cô bé dưới làn mưa.


"Bọn cô lúc từng cỡ tuổi em đã biết nhau rồi, nhưng cho đến tận sau khi tốt nghiệp mới ở cùng một chỗ, không yêu đương sớm tình cảm hoàn toàn trong sáng, cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn, trở thành người tốt hơn."


Làm cả trường huyên náo long trời lở đất một trận, cuối cùng cũng bị xử phạt.


Vì lý do này, các giáo viên trong trường cũng phải tổ chức đặt biệt một cuộc họp, ngay từ bây giờ phải hết sức chú ý đến sức khỏe tinh thần của học sinh trong lớp, đặc biệt là khía cạnh tình cảm, những thứ như yêu sớm cần được loại bỏ nghiêm túc.


Tống Oanh nói về vấn đề của Phương Vận với thầy giáo chủ nhiệm Hình Ngôn, anh ta nghe xong, trịnh trọng cảm ơn cô.


Lần này có thể tìm được người nhanh như vậy, may nhờ có cô.


Sau đó, Hình Ngôn đặc biệt cùng Phương Vận đến gặp bác sĩ tâm lý.


Cô bé ở với ông bà ngoại từ khi còn nhỏ, cha mẹ cô bé không có bên cạnh, bởi vậy cô bé có một khao khát tự nhiên đối với đàn ông trưởng thành hơn.


Bác sĩ nói với cô bé rằng loại tình cảm này là bình thường, nhưng không nên lầm tưởng là tình yêu, trên đời có rất nhiều loại cảm xúc, nhất định phải học cách kiềm chế cảm xúc của mình.


Sau này, mỗi khi nhìn thấy cô bé trong lớp, cô bé lại bẽn lẽn gọi cô là cô giáo Tống, ngẫu nhiên cũng cười nói ồn ào hơn, trông chẳng khác gì một thiếu nữ thực thụ.


Vì lý do này, Hình Ngôn lúc tan làm cũng cố ý mời cô đi ăn tối, là giáo viên chủ nhiệm và giáo viên dạy trong lớp, cả hai đã trao đổi rất nhiều về các vấn đề của học sinh trong lớp. Đôi khi gặp nhau trong căng tin vào buổi trưa cũng sẽ cùng nhau ngồi ăn một bàn.


Phương Vận cũng có thể được coi là một phần trong bổn phận công việc của cô, Tống Oanh vốn muốn từ chối, nhưng nhà hàng thầy Hình cũng đã đặt trước, thịnh tình không thể từ chối. Lâm Tống Tiện tối nay vừa vặn phải tăng ca cũng không quay về ăn tối, cô nghĩ nghĩ, chỉ có thể thuận thế đồng ý.


Nhà hàng cách đó không xa, Hình Ngôn có xe, hai người cùng nhau đến đó. Anh ta chọn nhà hàng Quảng Đông, Tống Oanh bình thường thích ăn nhạt, Hình Ngôn cũng vậy, lúc gọi món như gặp được tri kỷ, hai người nói chuyện cười cười nói nói.


Lâm Tống Tiện trong xe liền nhìn thấy một màn này.


Cửa nhà hàng là cửa kính trong suốt, ánh đèn trong nhà hàng sáng sủa, ấm áp. Đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi cùng một bàn, vui vui vẻ vẻ trò truyện, nhìn nhau cười nói.


Anh trầm mặt, không nói một lời.


Lúc Tống Oanh về nhà đã là chín giờ tối, vừa mở cửa về đến nhà thì thấy trong nhà hoàn toàn tối đen, giống như không có người.


Điều quái lạ là tối nay Lâm Tống Tiện cũng không liên lạc với cô.


Cô bật đèn cúi đầu thay giày, đang khó hiểu, định chờ chút hỏi anh thì đã thấy người nào đó đang ngồi trên sofa trong phòng khách.


Lâm Tống Tiện nghiêm túc nhìn cuốn sách trên tay, cảm nhận được ánh mắt của cô, ngước mắt lên như thể lỡ đãng hỏi.


"Em đi đâu?"


"Đi ăn tối với đồng nghiệp." Tống Oanh nghi hoặc chớp chớp mắt.


"Sao anh không bật đèn?" Cô chỉ vào cuốn sách trong tay anh, ngập ngừng hỏi "Anh... có thể nhìn rõ không?"


Lâm Tống Tiện "..."


Anh chỉ là nhặt bừa cuốn sách lên lúc nghe thấy tiếng động ở cửa thôi.


Hiển nhiên là không rồi.


"Điều đó không quan trọng." Anh dường như có chút không kiên nhẫn, lên tiếng chất vấn.


"Đồng nghiệp là nam hay nữ?"


Tống Oanh ngập ngừng "Nam."


Ngay khi giọng nói rơi xuống, Lâm Tống Tiện nâng khuôn mặt đẹp đẽ lên, tràn ngập vẻ khó tin "Tống Oanh em vậy mà một mình đi ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác!"


"......."


"Chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi, là thầy chủ nhiệm của Phương Vận, vì muốn cảm ơn em chuyện lần trước." Tống Oanh không hiểu sao mình lại đột nhiên thành ra thế này, ấn huyệt thái dương, đau đầu giải thích.


"Cảm ơn còn mời em ăn tối? Vậy tại sao anh ta không cảm ơn người khác mà lại cảm ơn em?" Anh nhướng mày cất giọng.


"Anh ta có biết em kết hôn rồi không???"


"........." Tống Oanh nhấc tay lại hạ xuống.


"Lâm Tống Tiện, anh bình tĩnh một chút đi."


"?"


"Bây giờ em còn gọi đầy đủ tên của anh." Anh bình tĩnh nói.


"Vậy là tình yêu sẽ biến mất, đúng không?"


"......"


"Hôm nay anh sao vậy?" Tống Oanh thực sự hoang mang "Tự nhiên bị Quỳnh Dao nhập à? Hay anh phát sốt? Hay là có chỗ nào không thoải mái..."


Cô bước tới, đưa tay lên trán anh sờ sờ, Lâm Tống Tiện bất động đứng ở đó, tuỳ ý để cô chạm vào mình, khuôn mặt dưới ngọn đèn sạch sẽ tái nhợt.


Tống Oanh đột nhiên thở dài, kiên nhẫn ôn hoà nói "Phương Vận yêu sớm em tình cờ phát hiện ra trước, mà lại do chính em tìm thấy đưa trở về. Hôm nay thầy Hình Ngôn nhất định muốn mời em đi ăn tối, em vốn muốn từ chối, nhưng anh lại tăng ca không về, vậy nên em mới đi."


"Thực sự chỉ là một bữa ăn đơn giản thôi."


"Ngoài ra, thầy ấy biết em đã kết hôn."


Tống Oanh nói xong, nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy anh "Có phải em làm anh có cảm giác không an toàn không?"


"Hôm nay anh đã nhìn thấy." Lời nói của Lâm Tống Tiện vang lên trên đầu cô, nghe ra được có chút uỷ khuất.


"Em nói chuyện cười đùa với anh ta, suýt chút nữa anh đã xông vào kéo em về, nhưng anh kìm lại được, anh không thể ngăn cản em giao tiếp với xã hội."


"Vậy anh không bật đèn mà một mình đợi đến giờ à?" Tống Oanh từ trong ngực anh ngẩng đầu lên.


"Ừ." Anh hạ lông mi xuống, tản xuống giống như một bóng râm nhỏ.


Tống Oanh tràn ngập cảm giác đau lòng "Vậy lần sau anh trực tiếp gọi điện thoại cho em, anh có ngốc không vậy."


"Còn có lần sau á?" Anh nhìn cô chằm chằm rồi bình tĩnh chất vấn.


Tống Oanh "........."


Vì sự việc này, Lâm Tống Tiện đã đặt một quy định gác cổng.


Nếu chín giờ tối chưa về nhà phải nhắn tin báo với anh trước.


Tống Oanh không phục, nhưng bị anh bác bỏ không thèm đếm xỉa.


"Vấn đề này coi như đã giải quyết xong, cô giáo Tống giãy dụa cũng vô ích."


"........."


"Lâm Tống Tiện, em thấy bây giờ anh ngày càng trở nên độc đoán hơn." Cô nói.


"Đúng vậy." Anh bận bịu, mắt rơi vào màn hình máy tính giọng nói nhàn nhạt.


"Điều đó cho thấy tình yêu của anh dành cho em ngày càng sâu đậm hơn."


"........." Tống Oanh im lặng một lúc lâu rồi mới nói.


"Anh đúng là không biết xấu hổ."


"Không phải em vẫn thích anh còn gì?" Buổi tối hai người vẫn như cũ nằm nói chuyện, hai người nằm trên giường, nhìn bầu trời đầy sao trên đầu.


Hôm nay thời tiết rất đẹp, các vì sao giăng khắp bầu trời.


Nóc nhà của căn phòng này được làm bằng kính, có thể nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh trong đêm tối.


Nếu may mắn, còn có thể nhìn thấy Ngân hà.


Tống Oanh lắc lắc ngón tay, có chút tò mò "Em nhìn không bằng anh, tính tình cũng không đặc biệt, trong lớp cũng không có nổi bật, không bằng Tưởng Phỉ Phỉ..."


"Tưởng Phỉ Phỉ là ai?"


"......."


"Là hoa khôi ở trường từng theo đuổi anh."


"Ồ." Lâm Tống Tiện mặt không gợn sóng quay đầu.


"Anh vẫn chưa trả lời em." Tống Oanh bất đắc dĩ hỏi lại.


"Nào có lý do gì." Anh rất thản nhiên "Chỉ là em thôi, ngoài em ra thì không phải ai khác."


"Đây mà cũng được coi là đáp án à..." Cô một bên lầm bầm lại ngắm trăng đẹp cảnh đêm, Lâm Tống Tiện mỉm cười, ôm chặt lấy cô.


Có lẽ là bởi vì, mỗi lần anh tuyệt vọng nhất lại vừa vặn luôn có cô ở bên.


Anh thể hiện con người thật của mình trước mặt cô một cách không phòng bị.


Trên người cô phảng phất luôn có tâm hồn sạch sẽ mềm mại nhất trên thế giới.


Anh bị hấp dẫn, định mệnh cứ thế diễn ra.


Đám cưới của Lâm Tống Tiện và Tống Oanh diễn ra vào mùa xuân, cái lạnh của mùa đông mờ dần, Cẩm Thành ấm lên, cỏ cây hoa lá rực rỡ bắt đầu rung rinh trước gió, vạn vật như được hồi sinh.


Anh vẫn không thể thoát khỏi công việc, hai người tổ chức hôn lễ tại một trang viên riêng ở ngoại ô Cẩm Thành.


Đám cưới toàn bộ đều là hoa hồng mà Tống Oanh thích, hoa thì không tốn tiền được kết thành chùm, nghệ sĩ piano được mời đến chơi tại hôn lễ, hai tiểu hoa đồng nâng lấy đuôi váy cưới của Tống Oanh, đi theo cô trên thảm.


Cô bé cùng cậu bé nói chuyện thì thầm.


"Thật đẹp, giống như một thế giới cổ tích vậy."


"Chờ đến khi cậu lớn, cũng sẽ có."


"Thật không?"


"Thật." Cậu bé gật đầu lia lịa.


"Lâm Tống Tiện, con có muốn lấy Tống Oanh làm vợ. Bất kể dù nghèo sang hay giàu có, dù sức khỏe hay bệnh tật, dù hạnh phúc hay đau khổ, con sẽ yêu cô ấy hết mình và trung thành với cô ấy mãi không?"


"Tôi đồng ý.""


"Tống Oanh, con có bằng lòng lấy Lâm Tống Tiện làm chồng. Bất kể dù nghèo sang hay giàu có, dù sức khỏe hay bệnh tật, dù hạnh phúc hay đau khổ, con sẽ yêu anh ấy hết mình và trung thành với anh ấy mãi không?"


"Tôi đồng ý."


Trong tiếng vỗ tay như sấm, cả hai nhìn nhau cùng mỉm cười, Lâm Tống Tiện ôm cô, trước sự chứng kiến của mọi người, anh cúi đầu hôn cô nhẹ nhàng.


Chiếc váy cưới được Tống Oanh cất kỹ, treo cẩn thận vào tủ quần áo.


Rất lâu sau khi kết hôn.


Vào một buổi chiều, lúc cô đang dọn dẹp nhà cửa, bất ngờ tìm thấy chiếc hộp thiếc mà cô đã mang theo khi mới chuyển đến.


Không biết vì sao, cô một mực giấu chiếc hộp vào góc tủ, đè lên đó một đống đồ, là vị trí khuất rất khó bị người khác nhìn thấy.


Cô đặt những thứ trong tay xuống, ngồi xuống tại chỗ, bắt chéo chân trên sàn, mở hộp thiếc để trên đầu gối.


Những bức thư đã ố vàng, trang giấy đã cũ.


Tống Oanh mở một phong thư ra, chữ viết trên đó rất quen thuộc.


"Nhân Nhân..."


Rõ ràng chỉ mới vài năm trước, nhưng dường như đã rất lâu trôi qua, lâu đến mức cô đã quên đi những khác biệt, những ngày cô đơn đi cùng năm tháng đó.


Tống Oanh xem lại những bức thư này, chẳng mấy chốc mà mất cả một buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ trải xuống chiếu vào chân cô.


Cô tình cờ nhìn thấy bức ảnh, là cảnh hoàng hôn lộng lẫy, mặt sau có viết một hàng chữ.


"Hoàng hôn hôm nay."


Lâm Tống Tiện từ bên ngoài đi vào, áo sơ mi trắng lỏng lẻo tựa vào khung cửa, mặt mày vẫn sinh động như cũ, mỉm cười gọi tên cô.


"Nhân Nhân."


     _Hoàn chính văn_
Editor: Vitamino


Vậy là truyện chính thức đến đây là dừng, truyện chỉ có chính văn thôi và không có phiên ngoại nhé, tác giả bảo là tác giả không thích viết ngoại truyện nên chúng ta sẽ không có một chương ngoại truyện nào cả😞 mình tuy hơi tiếc vì tác giả không cho thêm 1 chương để viết về cục cưng nhỏ của hai bạn sau này. Thật ra mình mất đến gần 1 năm mới edit xong bộ này vì căn bản là mình quá lười, mình đang edit 1 truyện dở khác nên dạo gần đây mới muốn đẩy nhanh tiến trình edit truyện này (nếu không sợ 1 năm cũng chưa edit xong mất🤣). Chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mình edit trong thời gian qua, có duyên cùng gu chúng ta sẽ lại gặp nhau vào một dự án khác.


———————————


Dạo gần đây mình lại ham hố đặt gạch edit 1 truyện có gì nếu các bạn cảm thấy hợp gu thì qua ủng hộ mình nhé, mai mình sẽ ra chương đầu luôn ạ.



Tên truyện: Minh Xuyên Có Tri Hạ của tác giả Tô Hạnh An. (Lại là 1 tác giả khá xa lạ với các bạn đọc🤣)


Văn án:


Lần đầu tiên gặp nhau là khi hai người còn đang đi học, Ôn Hạ đã bị vẻ đẹp trai của Lệ Trạch Xuyên thu hút, cô mặt dày mặt dạn theo đuổi anh.


Cô nói "Người hùng của em da vàng, tóc màu xám tro, mắt một mí, lông mày có một đoạn bị đứt. Anh ấy đã cứu em hai lần, em nghĩ em hơi thích anh ấy rồi."


Ai ngờ, điều đó lại trở thành sự thật, anh đã thực sự trở thành người hùng của thế giới này.


Lúc gặp lại Lệ Trạch Xuyên, cô lại bị thu hút bởi lòng trắc ẩn và những bí mật của anh.


Anh ở Khả Khả Tây Lý (một vùng ở Thanh Tạng - Thanh Hải, TQ), dưới chân có một con chó trên lưng có một cây cung, anh kiên trì bảo vệ thế giới nơi linh dương Tây Tạng sinh sống.


Lần này, cô không còn là một cô gái con nhà giàu tuỳ hứng nữa, cô là một bác sĩ thú y có thể kề vai sát cánh cùng anh, một lần nữa lao vào theo đuổi anh: "Thượng đế giao hòa bình thế giới này cho anh, anh giao phó bản thân cho em, được không?"


Đây là một câu chuyện theo đuổi người hùng và tìm kiếm hạnh phúc.


Lại một lần nữa theo đuổi anh không có gì hổ thẹn, vì thứ em theo đuổi là niềm tự hào của cả một đời người.


***
Chủ đề về Tây Tạng - Thanh Tạng, về bảo vệ động vật quý hiếm, phòng chống nạn săn bắt động vật mình thấy khá có ý nghĩa nên quyết định edit bộ này. Thể loại nữ truy, gương vỡ lại lành, nam nữ đều cường hết.


Đến đây là hết lời lảm nhảm của mình, cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đọc đến đây.