Thư Từ Xuân Oanh

Chương 43: Cô gái tốt nhất trên đời




Xuân hạ giao mùa là thời điểm có tỷ lệ mất ngủ cao, Lâm Tống Tiện gần đây thường đến muộn, đôi khi phải kết thúc tiết tự học buổi sáng mới đến, anh bước vào từ bên ngoài với cặp sách trên lưng.
Sắc mặt nhợt nhạt, không giấu được vẻ mệt mỏi.
Hầu hết thời gian mỗi ngày đều buồn ngủ, sự chú ý với thế giới bên ngoài ngày càng trở nên chậm chạp, lúc nghe tin Hướng Cao Vũ theo đuổi Tống Oanh, vậy là anh ta đã ngoe nguẩy trước mặt cô từ rất lâu rồi.
Mỗi buổi sáng, sẽ ngẫu nhiên mang cho cô một ít đồ ăn nhẹ, giả vờ tình cờ gặp nhau ở trường, vô tình tạo ra một số sự trùng hợp, cố gắng hết sức để bắt chuyện.
Lâm Tống Tiện nghe xong ngồi đó mặt không biểu tình nghịch cây bút trên tay, Phương Kỳ Dương nhìn anh nói ra những điều cậu ta đã giữ trong lòng rất lâu.
"Anh Tiện, không phải tôi đã nói rồi sao, nếu cậu không có ý đó với em gái Tống, thì đừng có mà độc chiếm người ta."
"Người ta vừa xinh vừa tốt bụng, không thiếu người theo đuổi, đừng cản đường tình duyên tốt đẹp con gái người ta như vậy."
"Tên đó? Hướng Cao Vũ?" Lâm Tống Tiện vẻ mặt châm biếm, ánh mắt chợt lạnh.
"Tên đó xứng sao."
"Được được được, chỉ có cậu xứng, vậy tự cậu lên đi." Phương Kỳ Dương hai mắt sắp trợn lên trời, Lâm Tống Tiện kéo căng khoé miệng không nói gì.
Chính xác vậy mà.
Theo anh thấy, Tống Oanh là cô gái tốt nhất trên đời này, mấy tên đó chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Một tên cũng không lọt nổi mắt xanh của anh.
Phía trước ngực như đè nén một hơi, cảm thấy buồn chán khó chịu, Lâm Tống Tiện đứng dậy ra ngoài.
"Ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở không khí."
"..." Phương Kỳ Dương nhìn xung quanh, nhìn phòng học cực kỳ thông thoáng mở cả cửa ra vào lẫn cửa sổ, liền lắc đầu, hoàn toàn không nói nên lời.
Trong canteen của trường, Tống Oanh mở cửa kính của tủ đông muốn lấy sữa chua thường uống ra, cô đang vươn tay thì từ phía sau cũng có một bàn tay khác vươn ra, cầm lấy một chai nước ngọt.
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu "Thật là trùng hợp."
Cô nhướng mắt, đối mặt với nụ cười xán lạn phía trước.
Hướng Cao Dương.
Đây là lần thứ ba họ "vô tình" chạm trán trong tuần này.
Mỗi lần gặp như vậy anh ta đều nở nụ cười tươi roi rói.
Anh ta dáng dấp cao lớn, là học sinh ban thể dục, ngoại hình cũng rất đẹp trai, khi cười để lộ hàm răng đủ tám chiếc.
Nhưng không hiểu sao Tống Oanh lại không thích nó, có lẽ vì nụ cười của anh ta quá mức tiêu chuẩn, như thể đã luyện tập vô số lần, có chút... giả.
Tất nhiên, có lẽ vì bị dây dưa quá nhiều, Tống Oanh đối với anh ta có chút thành kiến.
Cô mím môi không nói gì, lấy sữa chua ra quầy tính tiền.
"Ông chủ, cùng nhau trả." Hướng Cao Vũ ở bên cạnh, tay cầm lon nước ngọt đẩy về phía trước nói.
"Không cần." Tống Oanh từ chối, cầm điện thoại di động thanh toán, chỉ nghe thấy một tiếng bíp, ông chủ đồng thời lấy khoản chuyển của cả hai.
"Này, hai đứa..."
"Cháu tự trả tiền." Cô lắc màn hình không để ý đến Hướng Cao Vũ, ông chủ ở phía sau nói "Này cậu nhóc kia, có muốn lấy thêm một chai không, nếu không để tôi trả tiền lại cho cậu."
Hướng Cao Vũ vội vàng cầm lấy tiền, nhìn bóng lưng Tống Oanh rời đi, mở cửa sải bước đuổi kịp.
"Tống Oanh, có phải em ghét anh lắm đúng không?" Anh ta đứng trước mắt, đưa mắt nhìn xuống mặt cô, một bộ dạng uỷ khuất tuyệt vọng.
"Tôi với anh không thù không oán, tôi cũng chưa từng nói ghét anh. Nếu như nhất định phải nói, hành vi gần đây của anh thực sự khiến tôi hơi phiền." Tống Oanh thẳng mặt trình bày với anh ta.
"Tôi đã nghiêm túc nói với anh nhiều lần rồi, đừng đến lớp của chúng tôi nữa, đừng mang cho tôi đồ ăn, đừng luôn giả vờ tình cờ gặp tôi, trường này cũng không nhỏ, bản thân tôi cũng có thể tự trả tiền cho những gì tôi mua."
"Điểm quan trọng nhất..." Cô trông trở nên nghiêm túc.
"Đừng nói với mọi người rằng anh thích tôi nữa. Nhân tiện, quan tâm đến bạn bè của anh đi. Lúc thấy tôi đi ngang qua, đừng huýt sáo ồn ào nữa, việc này khiến tôi rất xấu hổ."
Hướng Cao Vũ không phải là người vô danh ở trường, anh ta tướng mạo có, ăn mặc quần áo cũng rất sành hiệu, tính tình vui vẻ, thích cười nên rất được lòng các nữ sinh.
Gần đây, anh ta đang theo đuổi một nữ sinh năm hai, Tống Oanh đi đến đám đông cũng thường xuyên bị người ta nhìn bằng ánh mắt dò xét, chưa kể lần nào cũng đụng phải anh em tốt của anh ta.
Như thể cô thuộc về anh ta không bằng.
Lúc đầu, Tống Oanh còn có thể nói chuyện tốt với anh ta, nhưng anh ta dường như không hiểu điều đó, cứ làm theo ý thích của mình, điệu bộ diễu võ dương ai, không quan tâm đến cảm xúc của cô.
Như thể tất cả những gì anh ta làm đều nỗ lực chân thành, là người được theo đuổi, cô nên cảm động không bằng.
Giống như bây giờ.
"Tống Oanh, anh rất thích em. Hơn nữa, anh làm tất cả những điều này để em vui. Anh không có ý gì khác..." Hướng Cao Vũ bày ra bộ dạng nạn nhân, vẻ mặt buồn bã, Tống Oanh cũng không nhớ mình đã lặp lại lời này bao nhiêu lần.
"Nếu anh thực sự tôn trọng tôi, xin đừng làm phiền tôi nữa."
Ngày hôm nay Lâm Tống Tiện đến rất sớm.
Lúc Tống Oanh vào lớp, nhìn thấy anh ngồi ở chỗ, cô hơi kinh ngạc, tò mò hỏi "Sao cậu đến sớm vậy?"
Đương nhiên là để điều tra Hướng Cao Vũ.
Lâm Tống Tiện sắc mặt mệt mỏi không nói một lời, Tống Oanh chỉ coi là anh mới dời giường nên tính tình phát tác, cô đặt cặp sách trên lưng xuống như thường lệ, mở khóa kéo.
"Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không đến nên không mang bữa sáng cho cậu."
"Tôi không ăn." Một lúc sau, Lâm Tống Tiện nhìn chằm chằm vào phía trước thốt ra ba chữ.
Sáng nay anh không ngủ, cả tiết học nghịch ngợm bút bi trong tay, dùng ngón tay cái ấn đầu bút, tiếng "răng rắc" từ đầu bút phát ra, bộ mặt vô cảm, không giống như đang bấm bút, mà giống như như có thù với ai đó.
Tiết tự học sớm kết thúc, Tống Oanh đang chuẩn bị lấy tài liệu cho tiết học tiếp theo, ngay khi dọn dẹp bàn học, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt cô, Hướng Cao Vũ đứng trước bàn cô cùng khuôn mặt tươi cười.
"Anh vừa đi ngang qua nên thuận tiện mua, nếu em không ăn thì có thể vứt đi." Anh ta nói ngay sau khi đặt đống đồ trên tay xuống như sợ cô từ chối.
Tống Oanh nhìn bữa sáng trước mặt có chút phức tạp, cũng không nói chuyện, Hướng Cao Vũ nhìn thoáng qua Lâm Tống Tiện bên cạnh, đột nhiên có chút mất tự nhiên.
Anh ngồi đó lặng lẽ nhìn anh ta, ánh mắt thâm trầm, ngay cả khi anh không nói gì, Hướng Cao Vũ cũng cảm thấy có chút áp lực không thể giải thích được.
Dù lớn hơn Lâm Tống Tiện một tuổi nhưng anh ta vẫn có chút chạnh lòng khi nhìn thấy anh.
"Anh đi trước, chút nữa có lớp học." Hướng Cao Vũ nói, lại cười với cô, rồi quay người rời đi. Có vẻ như chỉ ghé qua để đưa bữa sáng cho cô thôi.
Nhìn thấy anh ta biến mất, Tống Oanh nhìn vào bữa sáng trước mặt, cảm nhận được có ánh mắt cũng đang nhìn vào đó.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Tống Tiện đang nhìn chằm chằm vào bữa sáng, ánh mắt bình tĩnh, còn có cảm giác... cực nóng?
Tống Oanh đưa mắt nhìn lại, Hướng Cao Vũ luôn hào phóng, không phải bữa sáng bình thường ở canteen trường học, mà là đồ ăn từ nhà hàng cao cấp ngoài trường, chẳng hạn như hôm nay, bánh mì đóng gói tinh tế cùng hộp sữa, cộng với salad rau nhỏ, nhìn trông cực kỳ bắt mắt.
Trong đầu cô suy tư, do dự vài giây, mới chần chừ cầm túi đồ ăn sáng đặt trước mặt Lâm Tống Tiện "Cậu đói bụng muốn ăn sao? Cho cậu này."
Lâm Tống Tiện dừng lại, rồi tiếp tục từ từ ngẩng mặt lên nhìn Tống Oanh.
"Tôi là thùng rác sao?"
"..."
Anh duỗi một ngón tay ra, nhẹ nhàng đẩy bữa sáng về phía Tống Oanh như một hoàng tử cao quý.
Mí mắt nâng lên một cách bất cẩn.
"Mang nó đi."
"Đưa nó đến đúng chỗ của mình."
Ban ba có tiết thể dục hôm nay, thời tiết buổi chiều cực đẹp, giáo viên bố trí học tennis, trên sân tập, mọi người lập đội riêng, một bộ dạng thanh xuân khoẻ khoắn.
Tống Oanh cùng Điền Gia Gia tập cùng nhau, Lâm Tống Tiện chơi vài hiệp với Phương Kỳ Dương, anh không hứng thú lắm, bỏ vợt trong tay xuống nói "Không đánh nữa."
Anh bước đến tòa nhà dạy học gần đó, Phương Kỳ Dương nhìn thấy, lập tức ném vợt xuống đi theo sau.
"Anh Tiện, cậu đi đâu vậy?"
Lâm Tống Tiện bị Phương Kỳ Dương từ phía sau đập vào vai, anh lảo đảo, giọng điệu không kiên nhẫn "Đi toilet, cậu cũng đi à?"
"Thật là trùng hợp, chúng ta đi vệ sinh cũng có thể ăn ý như vậy. "
"......"
Hai người tìm phòng vệ sinh gần đó, vừa định đi ra thì nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn bên ngoài, có người đạp cửa, một nhóm nam sinh lớn tiếng.
"Chịu luôn, bạn gái tôi tối qua lại giận dỗi, không phải chỉ là thêm WeChat của một cô gái sao, có cần thiết không? Tôi có lừa dối gì đâu!"
Có người khịt mũi "Con gái ấy mà phải dỗ dành một chút."
Xung quanh là một đám con trai lộn xộn nói toàn những lời vô vị, anh có chút không chịu nổi, Lâm Tống Tiện cau mày, định bỏ đi.
Giữa ồn ào, một cái tên quen thuộc đột nhiên xuất hiện.
"Mà này Hướng Cao Vũ, chừng nào thì cậu theo đuổi được em gái năm hai kia vậy? Gần nửa tháng rồi, phải không."
"Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Vũ Tử của chúng ta thất bại trong tình trường đấy, thật hiếm thấy trong danh sách có em gái nào từ chối cậu ta."
"Lúc trước mấy em gái kia không phải chỉ mấy ngày là tóm được rồi sao."
Học sinh thể dục học bình thường không ở cùng một khu nhà dạy học, để thuận tiện cho việc tập luyện, phòng học của họ gần sân tập cũng tương đối gần với phòng thiết bị và phòng thể dục, họ hiếm khi chạm trán nhau, về cơ bản thì được ngăn cách nhau ra.
Lâm Tống Tiện nhíu mày, chỉ nghe thấy thanh âm từ bên ngoài truyền đến, giọng nói của Hướng Cao Vũ đặc biệt rõ ràng, tự tin chắc chắn.
"Em gái ấy hả, cũng chỉ là một cô em gái ngây thơ thôi. Chưa từng gặp qua nam sinh nào theo đuổi như này. Dạng vậy tôi sẽ tóm được nhiều nhất cỡ hai tháng."
"Bịch..."
Có một tiếng động lớn vang lên.
Cửa phòng đột nhiên bị đá mở, anh bình tĩnh nhìn Hướng Cao Vũ.
"Làm ai?" Anh gần như nghiếm răng nói hai chữ này, ngay khi giọng nói rơi xuống, anh đấm mạnh một cái, Hướng Cao Vũ bị lực này đẩy sang một bên, cơ thể anh ta ngã sầm xuống đất.
"Ai cho mày cái gan đấy?" Đôi mắt Lâm Tống Tiện sắc bén, từ trên cao trịch thượng, chân cứ thế tuỳ ý đạp xuống
"Mày chán sống phải không?"
"Mày dám sao?"
"Trước hết tự soi gương xem mình có xứng không."
Từng câu chất vấn rơi xuống, kèm theo một cú đá mạnh vào chân, Hướng Cao Vũ bị đánh không cách nào chống trả, lấy tay che đầu, cuộn mình lại.
"Con mẹ nó mày là ai..." Mấy người bên cạnh phản ứng lại, xông tới kéo Lâm Tống Tiện ra, nắm đấm đánh tới khóe miệng anh.
Làn da trắng nõn bỗng chốc xanh tím, Lâm Tống Tiện dường như không hề phát giác, chỉ chăm chú hướng đến Hướng Cao Vũ đánh.
Những người đó lao về phía anh, nắm đấm không có mắt, trong lúc hỗn loạn, Phương Kỳ Dương cái khó ló cái khôn vội vàng cầm cây lau nhà lao lên cùng với một tiếng hét.
"Dám đánh anh Tiện của tao, chúng mày không muốn sống nữa rồi phải không!"
...
Lúc Tống Oanh nhận được tin tức, trận chiến đã lắng xuống.
Trong phòng làm việc của thầy trưởng khoa, một nhóm nam sinh xếp hàng dọc theo bức tường, mỗi người trên người đều bị thương cúi đầu xuống.
Lâm Tống Tiện đứng nghiêng người, nửa người dựa vào tường, đồng phục học sinh xộc xệch, mất đi hình dáng khuôn mặt dễ nhìn.
Anh dường như không nhận thấy cơn đau, hai tay đút túi quần, sắc mặt căng cứng vô cảm.
Thầy trưởng khoa đi đến trước mặt anh quở trách nửa ngày, khuôn mặt mập mạp tràn đầy tức giận, Tống Oanh đi tới, vừa lúc nghe thấy lời này.
"Được rồi, tôi không muốn nói thêm nữa. Mỗi người viết cho tôi bản kiểm điểm năm nghìn chữ." Thầy tức giận nhìn xung quanh bọn họ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Mau đến phòng y tế xử lý vết thương trên mặt cho tôi! Thật chẳng ra sao!"
Đám người Hướng Cao Vũ bắt đầu chậm rãi đứng dậy, Lâm Tống Tiện không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn người trong đó, Hướng Cao Vũ ngẩng đầu lên, anh ta vô tình bắt gặp ánh mắt của anh, bị doạ đến chân cũng mềm nhũn.
"Tránh xa cô ấy ra." Đôi môi mỏng của Lâm Tống Tiện hé mở, anh hùng hồn cảnh báo. Hướng Cao Vũ không dám đáp lại, tránh đi ánh mắt của anh, nóng lòng muốn rời đi.
Một tên nam sinh chịu không nổi, cố ý từ phía sau huých mạnh vào vai Lâm Tống Tiện, lúc này mới dời tầm mắt đi, bước nhanh ra ngoài.
Thầy trưởng khoa nhìn thấy cảnh này, hét lên chạy theo ra cửa.
Tiếng khiển trách đầy hành lang.
"Trở về nhanh! Thật không biết hối cải! Lại viết thêm cho tôi ba ngàn chữ nữa!"
Trong phòng làm việc đột nhiên chỉ còn lại mấy người bọn họ. Phương Kỳ Dương nhìn Lâm Tống Tiện sắc mặt không nhịn nổi nói "Anh Tiện, có muốn đến phòng y tế xử lý vết thương một chút không."
"Không đi." Anh cúi đầu, lòng bàn tay ấn khóe miệng đầy tơ máu, khẽ xì một tiếng.
"Vết thương nhỏ tính là gì."
Tiếng bước chân truyền đến trước mặt, một bóng người bước tới, Lâm Tống Tiện như có dự cảm ngẩng mặt lên, nhìn thấy Tống Oanh đứng trước mặt anh, đôi mắt đen long lanh dừng lại trên mặt anh, lông mi nhẹ giật giật.
Cô mím nhẹ môi, không nói chuyện, ánh mắt từ đầu tới cuối luôn dừng lại trên mặt anh, tinh tế dò xét, giống như đang xem xét vật quý giá nào đó.
Trong một khoảnh khắc, lồng ngực cô như chứa đầy thứ gì đó không giải thích được, khóe mắt Lâm Tống Tiện rũ xuống, nhìn Tống Oanh phun ra một chữ đầy uỷ khuất.
"Đau."
_Hết chương 43_
Editor: Vitamino