Thú Tu Thành Thần

Chương 885: Thoát nạn




Băng Thần lặn xuống càng sâu thì hắn càng hấp thu được nhiều Thần lực được giải phóng của Giải Nguyên Thần Vương trong lòng hắn lúc này không khỏi hân hoan:

"Hấp thu được nhiều Thần Lực như thế này thì lúc cần có thể vận dụng được một lần Thần Kỹ coi như bùa hộ mệnh, chứ lên siêu cấp thế giới cứ hễ gặp người là có khả năng rất lớn là sẽ bị nhận ra, mình cũng không muốn ở trong hình thái nữ nhân quá lâu thế nên đành phải nghĩ cách bảo hộ chính mình vậy."

Hắn nhìn thẳng vào thân xác của Giải Nguyên Thần Vương rồi khẽ than thở:

"Hi vọng bí quyết về sức mạnh kia vẫn còn ở đó."

Lúc bơi tới sát bên thì Băng Thần ánh mắt khẽ lướt qua xung quanh xem xét, đầu tiên hắn thấy ngay trên tay Giải Nguyên Thần Vương chiếc giới chỉ vẫn còn ở đó, lúc này Băng Thần chỉ muốn cười to một tiếng nhưng rất tiếc hắn ta đang ở dưới nước nên không thể làm thế.

Nhanh chóng tháo ra chiếc nhẫn Băng Thần khẽ mỉm cười, rờ rẫm người của tên kia xem còn xót lại cái gì không nhưng ngay lúc này dị biến xảy ra, cả thân thể của Giải Nguyên Thần Vương vỡ tan thành muôn mảnh Thần Lực hướng thẳng tới Băng Thần.

Băng Thần hơi bất ngờ nhưng cũng hiểu nguyên do thế nên không có chút nào hốt hoảng cả, thân thể của Giải Nguyên Thần Vương đã đến giới hạn rồi thế nên khi Băng Thần vừa chạm vào phần đã mục nát thì sẽ kéo theo cả thân thể sụp đổ.

Lượng Thần Lực này nhanh chóng bị Băng Thần hấp dẫn tới thân thể của mình để gia tăng sức mạnh, số lượng cực kỳ lớn khiến Băng Thần ánh mắt hiện rõ lên vẻ vui mừng không thể nào che giấu được.

Nhưng một giây sau ánh mắt của Băng Thần nheo lại bởi hắn ta cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ quen thuộc, luồng khí tức này hắn đã cảm nhận được từ khi hai vật kia bay ra từ Thiên Ma Thần Mộ.

Thiên Thư bỗng dưng lên tiếng:

"Chủ nhân bằng mọi giá không được để nó chạy, nó chứa sự phẫn nộ của chủ cũ dành cho ngài, nếu ngài không thu phục được nó mà để nó chạy thì tương lai có thể xảy ra hậu quả khôn lường, nó chuẩn bị bỏ chạy rồi ngài phải nhanh lên."

Băng Thần ngay lập tức kết ấn, hắn ta bây giờ chưa hề có khả năng hoàn toàn thu phục nó nhưng hắn bắt buộc phải dùng biện pháp khác, cắn chặt răng chịu lấy đau đớn hắn trích xuất ra một phần linh hồn của mình đặt vào trong ấn.

Hồn Linh 

Một tia sáng từ tay Băng Thần bắn ra nhưng cũng vào ngay lúc này thứ kia như tia chớp bắn đi, Băng Thần vội vã kết ấn để truyền thêm Thần Lực cho Hồn Linh đuổi theo, được vài giây sau thì ở tít đằng xa một đốm sáng chói lóa ánh lên.

Băng Thần cảm nhận lượng Thần Lực ít ỏi của mình đang bị tiêu hao rất nhanh, ngay lập tức hắn ta lao lên khỏi mặt nước sau đó chạy thẳng một mạch, nếu không nhanh chân lên thì sẽ không kịp rồi, nơi này bị ám bởi khí tức của Giải Nguyên Thần Vương quá lâu rồi thế nên cực kỳ nguy hiểm.

Mấy đi Thần Lực bảo hộ hắn sẽ bị ép nát ngay, vừa nãy dùng Hồn Linh đã tiêu hao hết toàn bộ Thần Lực, còn dư lại một ít thì đang bổ trợ cho một phần linh hồn vị hắn ta cưỡng ép xé nát để thi triển Hồn Linh. 

Đôi chân dần dần trở nên nặng trĩu và tốc độ càng lúc càng nhỏ lại, cả người thi đau nhức trong khi cánh tay trai đã hoàn toàn buông thõng vì linh hồn bị xé nát ngay phần đó, rồi cái gì tới cũng phải tới khi mà Thần Lực hoàn toàn biến mất.

Cái năng lực quái đản đầy khó chịu của Giải Nguyên Thần Vương biến hắn ta thành một người bình thường hoàn toàn, nguyên lực bị ép vào một chỗ không thể hỗ trợ bất cứ gì cho cỗ thân thể này, thế nhưng với ý chí của mình Băng Thần vẫn lao lên bất chấp những cản trở kia.

Tiếp tục chạy thêm một chút nữa thì hắn ta cảm thấy càng lúc thân thể càng bớt đi áp lực, hắn ta khẽ cắn răng cố gắng cho mình nhanh chân lên, Sinh Mệnh Vô Tận cũng đang cố gắng chưa thương cho hắn ta.

Cánh tay bất động khi nãy bất động bắt đầu hơi nhúc nhích được rồi, chứng tỏ một chút Thần Lực kia cũng khiến cho linh hồn của hắn ta được bồi đáp lại ít nhiều, vừa thấy bậc thang kia hắn ta ngay lập tức lao lên, càng ở dưới này lâu thì hắn càng thêm khó chịu thôi.

Băng Thần chạy càng lúc càng nhanh vì càng đi lên trên thì tác dụng của thứ sức mạnh khốn khiếp kia càng lúc càng nhỏ, khi hắn ta thấy được hai cô nàng kia thì không khỏi vui mừng bởi cuối cùng coi như cũng thoát nạn rồi.

Hít một hơi thất sâu Băng Thần khẽ giọng nói:

"Hai người sẵn sàng để đi lên trên chưa?"

Hoàng Kỳ cắn răng nói:

"Một giây ta cũng không muốn ở lại chỗ này, dẫn ta lên trên đi đảm bảo có thật nhiều điều thú vị chờ các ngươi, dù sao ta đây sống tại chỗ này không ít năm những chỗ tốt đều biết hết."

Băng Thần gật gù nói:

"Thế nhưng tốt nhất vẫn lựa chỗ an toàn một chút thì tốt hơn, nếu ta không nhầm thì ngươi bị người đuổi bắt mới rơi xuống vực đúng hay không?"

Hoàng Vy nghe thế thì thở dài nói:

"Thực ra lần trước ta cùng người đuổi bắt đến đây thì toàn bộ bị kéo xuống vực, ai biết được nơi này sẽ phong ấn nguyên khí cơ chứ."

Băng Thần khẽ cười nói:

"Thế thì ta có lẽ ngoại lệ rồi." 

Hai người đang nói chuyện thì Thủy Anh chen ngang hỏi:

"Huynh rốt cuộc gặp phải cái gì mà cả thân thể lại đầy máu như thế này, còn cả cánh tay nữa."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Đi tìm cơ duyên thì gặp phải một chút trắc trở nhưng nói chung vấn đề không lớn lắm, lên bên trên có Nguyên Khí nhập thể thì ta sẽ ổn thôi, trước tiên chúng ta đi lên đã, theo như ta thấy có lẽ bờ vực này đã chia mảnh bí cảnh này thành hai mảnh.

Chúng ta đi sang phía đối diện thì chắc có lẽ sẽ không gặp người đợi thời gian mở bí cảnh kết thúc ta sẽ mang hai nàng đi ra, còn tạm thời chúng ta ở trong đây nghỉ ngơi cái đã, hai người có ý kiến gì không?"

Hai người lắc đầu biểu thị mình không hề phản đối, Băng Thần thấy thấy thế thì kéo Thủy Anh vào lòng rồi quay lại nói với đang đứng sau lưng Hoàng Vy:

"Leo lên lưng của ta bám thật chắc vào."

Hoàng Vy hơi do dự nhưng ngại ngùng bị áp đảo bởi ước muốn được lên trên, với lại hai người chuyện kia cũng đã làm rồi thì còn ngại gì nữa, thế là nàng leo lên như gấu túi bám chặt lấy hắn ta nhưng lại phát hiện mình giống như đang siết cổ của hắn ta vậy.

Băng Thần thấy không ổn thì khẽ nói:

"Thế này không được nhanh ra đằng trước."

Băng Thần không ngờ mất đi sức lực ở một tay lại phiền phức như thế, Hoàng Vy hoàn toàn chẳng quan tâm nữa, nàng bấy lấy eo của hắn ta thật chắc hai tay quàng lấy cổ hắn ta cảm giác rất giống như tình cảnh trong mấy bộ phim hành động hai người đóng vậy.

Mà bờ mông đầy đặn của nàng cũng cà vào nơi ấy khiến có nó thức giấc, Băng Thần khẽ lắc đầu còn khẽ cảm nhận được thứ kia thì Hoàng Vy mặt đỏ thấu, loại bỏ suy nghĩ đen tối trong đầu Băng Thần sử dụng không gian dịch chuyển mang hai người lên trên.

Vừa lên trên thì Hoàng Vy lập tức nhảy xuống khỏi người của Băng Thần, nàng quay người nhìn xung quanh khẽ cười nói:

"Cuối cùng sau bao nhiêu năm tháng cuối cùng ta cũng đã thoát nạn, giá như có đồ ăn cùng rượu thì nhất định phải uống một trận thật sáng khoái, đã rất lâu rồi ta chưa ăn cái gì ngon cả."