Thú Tu Thành Thần

Chương 821: Đại quái




Đang ngồi ăn bánh uống nước Băng Thần bỗng nghe thấy tiếng kêu gấp gáp của Tứ Vũ Bạch Điểu:

"Chạy mau, không chạy nữa thì không kịp đâu."

Băng Thần to giọng hỏi: 

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

Tứ Vũ Bạch Điểu gấp gáp trả lời:

"Ta đi ra ngoài phạm vi của tòa thành phố này thì cảm thấy một uy áp khổng lồ đang hướng tới. khi ta nhìn thấy nó thì ngươi biết điểm trên đầu của nó là bao nhiêu không, 500 triệu lận đấy, uy áp nó tỏa ra cũng gấp nhiều lần ngươi.

Không những thế thân thể nó giống như hoàn toàn làm từ gỗ đặc, ta đã thấy một con đại bàng tấn công nó nhưng chỉ mổ ra một lớp gỗ sau đó nhanh chóng lành lặn trở lại, chúng ta không chạy nhanh thì nó tóm được thì chỉ có chết."

Băng Thần nghe thế thì không khỏi nhíu mày:

"Nó còn cách nơi này bao nhiêu khoảng cách?"

Tứ Vũ Bạch Điểu cật lực vỗ cánh đồng thời nói:

"Nó đang hướng tới từ hướng Đông, khoảng cách thì chỉ con một vạn dặm, ta có cảm giác như nó muốn thứ gì đó trong tòa thành của chúng ta vậy, những thứ nào công kích nó thì nó mới phản công còn lại thì nó chạy thẳng đến thành phố của chúng ta."

Băng Thần thúc giục vô hạn giới chỉ:

"Ngươi kiểm tra xem có phải một loại tinh thần nào đó không?"

Vô Hạn Giới Chỉ cũng biết sự kiên kết của các loại tinh thần thế nên chuyện một loại tinh thần khác đính vào quái vật, sau đó lại quái vật này phát hiện những kẻ đã thu thập được loại tinh thần khác thì kéo tới khiêu chiến cũng là điều dễ hiểu.

Thay vì đi tìm một chủ nhân chưa biết tốt xấu thì đi tìm một kẻ đã được một loại tinh thần khác kiểm chứng không phải sẽ tốt hơn sao, điều này chính hắn nói với Băng Thần, thế nhưng nó lại chẳng cảm nhận được gì, hơi nghĩ một chút hắn to giọng nói:

"Chủ nhân cần đến gần quái vật kia để xác định, ta không thế cảm nhận nếu không vào trong phạm vi 1 vạn dặm."

Băng Thần không cần suy nghĩ gì cả mà ngay lập tức lao nhanh về phía trước, Tứ Vũ Bạch Điểu cảm nhận được Băng Thần lao tới thì to giọng:

"Ngươi điên rồi không lo chạy mà còn xông tới làm gì?"

Băng Thần to giọng nói:

"Ta nghĩ nó tới tìm ta, ngươi nhanh chóng quay về còn ta sẽ đi ra tiếp ứng, chỉ cần nó vào phạm vi 1 vạn dặm thì ta có thể xác định ngay suy nghĩ của mình."

Tứ Vũ Bạch Điểu cắn răng nói: 

"Được rồi, ngươi nhanh chân lên dù sao ta cũng không muốn chết."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Kẻ như ngươi rất tốt, ta công nhận ngươi là bằng hữu của mình."

Tứ Vũ Bạch Điểu nghe thế thì không khỏi cười:

"Ta lên lấy làm vinh hạnh khi được ngươi nhận làm bằng hữu không?"

Băng Thần mỉm cười không nói gì cả, thực ra hắn ta nhận bằng hữu chẳng có tiêu chuẩn cụ thể nào cả, thế nhưng không ai là không khiến người đời sợ hãi hoặc kính nể cả, có điều bây giờ nói ra điều đó sẽ có cảm giác thật nhảm nhí.

Chạy thêm được một đoạn nữa thì Vô Hạn Giới Chỉ lên tiếng:

"Ta đã cảm nhận được, đúng như chủ nhân dự đoán, cụ thể nó là Mộc tinh thần mang trong mình sức mạnh của tự nhiên và sức hồi phục khó có thể tưởng tượng được, ngài cố gắng đánh nhau với nó trong thành phố chứ vào trong rừng thì không thể nào đánh thắng nó được đâu."

Băng Thần ngừng lại bước chân rồi liên lạc với Tứ Vũ Bạch Điểu:

"Ngươi chuyển qua hướng khác bay đi, nó hướng đến ta, ngoài rừng nó gần như vô địch thế nên phải ở trong thành phố ta mới có cơ hội chuyển bại thành thắng."

Tứ Vũ Bạch Điểu không trả lời gì cả mà tăng hết tốc độ hướng về tòa thành phố nơi Băng Thần đang chờ đợi, khi thấy nó quay về Băng Thần ngạc nhiên hỏi:

"Ta chẳng phải đã bảo ngươi chạy sao?"

Tứ Vũ Bạch Điểu thở dài nói:

"Không phải ngươi nói chúng ta là bằng hữu hay sao, nếu có ngỏm trong sự kiện lần này thì ít ra ta cũng toi đời khi giúp bằng hữu của mình."

Băng Thần nghe thế thì cười nói:

"Ta tên Băng Thần."

Tứ Vũ Bạch Điểu ngẩn ra một tý rồi nói:

"Ta tên Tiêu Tử Vi."

Băng Thần cười nói:

"Tên ngươi nghe giống nữ nhân thật." 

Tiêu Tử Vi gắt giọng nói:

"Ta là nữ mà còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành nữa, chẳng lẽ từ đầu đến giờ ngươi vẫn nghĩ ta là nam nhân?"

Băng Thần cười hì hì nói:

"Giọng của ngươi giống nam nhân như thế thì ta hiểu lầm cũng dễ hiểu thôi, với lại chuyện ngươi nói mình nghiêng nước nghiêng thành thì ai mà biết được cơ chứ, biết đâu lại nghiêng thúng đổ thùng thì sao."

Tiêu Tử Vi tức giận nói:

"Ta đây không thể hóa hình thôi nếu không đảm bảo ngươi sẽ trợn mắt há mồm."

Băng Thần nghe thế thì cười nói:

"Thôi được rồi không nói đến chuyện đó nữa, bây giờ chúng ta lo đến chuyện con quái vật sắp tới, ngươi tốt nhất ở đằng xa trợ trận, cố gắng tìm ra điểm yếu của nó còn ta thì cố gắng tìm cách dứt điểm nó ngươi hiểu chưa."

Tiêu Tử Vi đã hiểu rõ sức lực của mình nên rất thoải mái đáp lại:

"Ta đã rõ."

Băng Thần nhìn về phía đằng xa nghiêm túc nói:

"Thế thì được rồi, ngươi nhanh chóng bay lên cao đi đừng để nó bắt được."

Tiêu Tử Vi khẽ nói:

"Ta sẽ thông báo ngay nếu tìm được điểm yếu của nó, thế nhưng ta nghĩ chuyện này không đơn giản đâu, khi nãy ta đã thử thăm dò nhưng chưa cảm thấy gì, chắc chắn thứ này che giâu điểm yếu của nó rất kỹ."

Băng Thần lấy ra Sát Thần Kiếm leo lên đỉnh của tòa nhà cao nhất ánh mắt chăm chú vào sinh vật đang lao nhanh đến nơi đây, nhìn thấy rõ ràng đối phương thì Băng Thần lúc này mới thở dài nói với Tiêu Tử Vi:

"Hình như ngươi không thông báo chính xác về kích cỡ của nó thì phải."

Tiêu Tử Vĩ cười trừ một tiếng rồi nói:

"Khi nãy gấp gấp gấp quá nên không kịp báo chứ không phải ta không thông báo chính xác."

Nhìn con quái vật khổng lồ cao đến trăm mét Băng Thần không khỏi lắc đầu ngao ngán, lửa cháy lên, Sát Thần Kiếm nắm chặt, dù không ngờ tới nhưng hắn cũng sẽ không lùi bước.