Thú Tu Thành Thần

Chương 762: Thiên Khánh và U Minh




Về đến nhà thì Băng Thần thấy Thư Vũ Thần đang đứng đợi ở ngoài, hắn biết nàng tưởng rằng mình đã trôi qua giai đoạn yêu đương chung sống cùng với hắn, không thể không nói Không Gian Tinh Thần khả năng diễn luyện thật sự nghịch thiên.

Hắn ta chỉ được truyền ký ức thôi nhưng cứ ngỡ đã sống với nàng vài trăm năm vậy, nàng vừa thấy Băng Thần ngay lập tức nhảy vào lòng của hắn ta trong sự ngỡ ngàng của rất nhiều người, Nguyệt Nga ban đâu thấy Thư Vũ Thần tìm tới thì đã thấy lạ rồi nàng ngờ hai người thật sự ra quan hệ.

Thư Vũ Thần nhìn Băng Thần có chút khổ sở nói: 

"Con của chúng ta thật sự chỉ là hư ảo thôi sao?"

Băng Thần lắc đầu vỗ về nàng nói:

"Không phải đâu, ở một thế giới khác vẫn có một Thư Vũ Thần và một Băng Thần khác đang chăm sóc hắn ta ngươi không cần phải lo lắng làm gì."

Nguyệt Nga ngạc nhiên hỏi: 

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Hai người làm sao đến với nhau nhanh như thế?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Thực ra nhiệm vụ để ta có thể đưa các ngươi lên thượng cấp vi diện chính là ta phải tìm và cưới được nàng ở thế giới khác, tính ra trong thế giới đó thì chúng ta đã chung sống được 200 năm và có một đứa con chung rồi."

Mọi người chợt hiểu ra tất cả mọi chuyện, hóa ra vì lần đi lên thượng cấp vi diện Băng Thần đã phải phấn đấu 200 năm, không ai muốn nói gì lúc này chỉ có sự cảm động khiến nước mắt các nàng muốn ứa ra.

Muốn cưới một cô gái mà phải mất đến tận 200 năm thì không biết hắn ta đã phải bỏ ra bao nhiêu thời gian và công sức, Thư Vũ Thần nhìn qua Băng Linh và Băng Phượng rồi cười nói:

"Chào hai vị tỷ tỷ."

Băng Linh và Băng Phượng ngạc nhiên đôi chút, Thư Vũ Thần mỉm cười nói:

"Ở thế giới kia chúng ta là tỷ muội thân thiết đấy."

Băng Linh và Băng Phượng nhanh chóng hiểu ra bởi kiếp trước của bọn họ có quan hệ với Băng Thần thế nên chắc chắn là hắn ra quay lại quá khứ, thế nhưng hiện tại không có gì thay đổi thì rõ ràng đó chỉ la hư ảo.

Băng Phượng nắm lấy tay của Thư Vũ Thần hít sâu một hơi nói:

"Hắn có cưới chúng ta không?"

Thư Vũ Thần gật đầu nói: 

"Các ngươi cùng ta đã làm chung một lễ cưới rất lớn, hắn đã không biết phải mất bao nhiều công sức để thuyết phục người nhà các ngươi, khi ta đẻ xong đứa con đầu lòng thì các ngươi cũng mang thai, tên của hai đứa bé các ngươi cũng nghĩ kỹ rồi."

Băng Phượng lắm tay nàng hỏi:

"Rồi sao nữa?"

Thư Vũ Thần thở dài nói:

"Rồi sau đó ta quay trở lại thực tại."

Băng Phượng vỗ vãi Thư Vũ Thần nhẹ giọng nói:

"Kiếp này chúng ta cũng sẽ sinh cho Băng Thần mỗi người một đứa."

Mấy người còn lại cũng vẻ mặt ước ao, Thư Vũ Thần đến sau những bỗng nhiên được chung sống hạnh phúc với Băng Thần tận 200 năm, nhất là những người kiếp trước của các nàng không hề gặp Băng Thần như Hồng Nhị hay Hồng Phất Nữ thì càng cảm thấy đáng tiếc.

Băng Thần quay qua hỏi Thư Vũ Thần:

"Nàng đã thông bao cho gia đình nàng chuyện chúng ta sắp phi thăng hay chưa?"

Thư Vũ Thần gật đầu cười nói:

"Cha mẹ ta không muốn xa ta nhưng lão tổ tông ra mặt dạy bảo nên họ mới chịu cho ta đi, ta cung cấp công pháp cho bọn họ, ta tự ý làm việc ngươi không giận chứ lão công."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Không có vấn đề, dù gì sớm muộn ta cũng sẽ đưa cho gia đình nàng công pháp đó, nàng làm trước ta càng bớt việc." 

Thư Vũ Thần nghe thế liền vui vẻ ôm hôn hắn ta, những người khác không có ý kiến gì nhưng vẫn cảm thấy có chút ngại, Băng Thần cùng các nàng tâm sự ăn uống, mọi người sau đó chuẩn bị để ngày mai phi thăng.

Đợi gần đến sát thời gian hai ngày thì Băng Thần mới hỏi Không Gian Tinh Thần:

"Bây giờ chúng ta muốn đi thì phải làm sao?"

Không Gian Tinh Thần nhẹ giọng đáp: 

"Tìm một nơi trống vắng sau đó gom hết những người ngươi muốn đưa đi lại sau đó phi thăng thôi."

Băng Thần làm theo lời của Không Gian Tinh Thần, hắn đưa tất cả mọi người đi vào trong một bãi đất trống sau đó bắt đầu chờ đợi, rất nhiều người đến để tiễn đưa bọn hắn, số lượng người rất khủng khiếp bởi vì còn có cả giáo chúng của Nguyệt Quang giáo.

Với lại rất nhiều người muốn xem cảnh phi thăng một lần, dù sao xem xong lần phi thăng này họ sẽ có cái để nói đến tận thời con cháu của mình, dù sao một đời người dễ gì thấy được cảnh phi thăng của một đại cao thủ.

Huống chi lần phi thăng này còn nhiều người như thế, Đỉnh Liêm nhìn Băng Thần to giọng nói:

"Sau này có gặp người nhớ nói ta là sư phụ của ngươi nhớ chưa?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ba người các ngài mãi mãi là sư phụ của ta."

Người thân của mấy cô nương cũng đi ra tiễn, nước mắt rơi ở khắp nơi rồi chuyện gì tới thì cũng phải tới, một cốt sáng khổng lồ xuất hiện hiện nhanh chóng bao chùm lấy tất cả mọi người, trong phút chót một âm thanh lại vang lên.

"Cụ thể chủ nhân muốn đi đâu?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta và Trình Tú, Lam Ngọc, Âm Thiên Tiếu đi tới U Minh thế giới còn những người khác toàn bộ qua Thiên Khánh."

Băng Thần trả lời xong thì mới quay lại đằng sau hỏi:

"Các nàng đã rõ ràng những gì phải làm chưa, ta sẽ đi qua Thiên Khánh sever sớm nhất có thể, nếu các nàng bị mấy người kia bắt nạt nói với ta, nhất định ta sẽ công bằng xử lý theo gia quy."

Băng Phượng mỉm cười nói:

"Huynh cứ yên tâm mọi chuyện ta sẽ thay huynh trông chừng, nhất định phải chinh phục và đón lấy Trịnh Thúy Di tỷ qua Thiên Khánh cùng với chúng ta."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Chuyện nhỏ thôi ngươi cứ yên tâm, tài tán gái của ta ngươi còn không yên tâm sao?"