Thú Tu Thành Thần

Chương 746: Cứu người




Băng Thần không giống bất cứ ai ngồi đây, vẻ ổn trọng khác thường cùng cách ứng xử của hắn khi bị kẻ khác khiêu khích hoàn toàn không giống đám nhà giàu ngồi trong những căn phòng hàng sang nàng từng gặp.

Đợi nàng đi ra thì Tử Mộng mới hỏi:

"Tại sao huynh không cá cược với kẻ thách thức huynh, chúng đâu có thiếu tiền như trước kia?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Không lẽ ta chỉ cá cược vì hắn ta muốn ta cá, hai muội tỉnh táo lại chút đi chúng ta không thiếu tiền thì tại sao phải vì một thứ mình không thiếu mà làm chuyện vô bổ, ta sẽ cá độ nếu thứ mà người kia đưa ra khiến cho ta cảm giác mình cần và phải có được."

Tử Mộng sờ đầu hắn rồi nói:

"Rốt cuộc trong đầu huynh có chứa gì trong đó vậy. "

Băng Thần mỉm cười nói:

"Trong đầu ta dĩ nhiên chứa não rồi thế nhưng điều đó đâu có nghĩa các muội ngốc chỉ do các muội chưa dùng đầu để suy nghĩ thiệt hơn thôi."

Tử Lan gật đầu nói:

"Thôi được rồi tỷ đừng nói nữa còn chưa cảm thấy mất mặt đủ sao?"

Tử Mộng bĩu môi nói:

"Có gì đâu phải xấu hổ."

Băng Thần cười nói:

"Hai muội không tập trung vào xem thì đấu cứ cãi nhau thì ta bắt hai người về nhà đấy."

Tử Mộng và Tử Lan lập tức câm miệng, khó khăn lắm hai người mới đi ra ngoài dễ gì các nàng chịu đi về nhà sớm như thế, để hướng đi sự chú ý của Băng Thần Tử Mộng liền chỉ xuống sàn đấu rồi nói:

"Huynh nghĩ hai người kia ai sẽ là người thắng?"

Băng Thần hơi nhíu mày nhìn xuống dưới rồi nói:

"Người bên trái thắng là cái chắc bởi kẻ kia đang đánh như thằng điên nhưng lại hụt liên tục, mất quá nhiều tinh thần lực một cách vô ích, cạn kiệt tinh thần lực thì coi như bị tước mất vũ khí thì làm sao tay không đánh với thằng cầm súng."

Tử Mộng quan sát một chút rồi thấy diễn biến đúng như Băng Thần nói, nàng thấy hắn đoán những trận tiếp theo cũng đúng hết thì hỏi:

"Huynh đoán trúng hết thì cá chút cho vui đi."

Băng Thần cười nói:

"Xem ra những gì ta nói nãy giờ muội vẫn chưa hiểu thì phải, với lại trò cá độ này cũng có rất nhiều biến số, ví dụ như cặp thứ ba kẻ thua gặp người thắng ngoài đường thì ta đảm bảo người này chỉ mất vài chiêu để dứt điểm người vừa thắng mình."

Tử Mộng giật mình hỏi: 

"Sao lại chắc chắn như thế?"

Băng Thần thở dài nói:

"Muội còn ngây thơ lắm làm gì có chuyện đám người điều hành trận đấu cho chúng ta ăn tiến dễ dàng như thế, nếu có người đặt tiền nhiều cho người nào thì đảm bảo hắn ta thua đến 9 phần bởi các đấu sĩ trong đây phần lớn đều là người của đấu trường."

Tử Mộng tức giận nói:

"Như thế không phải gian lận hay sao?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Bọn họ cần tiền thế nên họ chỉ đang tìm cách làm ra tiền thôi, thậm chí ta hoài nghi cái người muốn ép ta cá cược với hắn thực ra cũng là người của đấu trường này, đôi khi cũng có mấy trận đấu thật nhưng ta nghĩ đều chỉ xen kẽ để khiến mấy con bạc tại đây không nhận ra thôi."

Tử Mộng nắm tay Băng Thần nói:

"Chúng ta đi chỗ khác chơi thôi ở lại đây làm gì nữa."

Băng Thần gật gù nói:

"Ta cũng chán rồi chúng ta đi chỗ khác thôi."

Ba người sau đó nhanh chóng đi ra ngoài nhưng khi đi qua hành lang thì hắn thấy sáu nam nhân đang vây quanh một cô gái, Tử Mộng nhìn thấy thế lập tức hét lên:

"Mấy tên kia muốn làm gì?"

Mấy người này không chút nào giống người đang làm chuyện mờ ám mà thản nhiên nói:

"Nàng nợ tiền chúng ta thế nên phải trả hết mới được đi, đây là quy định của đấu trường rồi thế nên mong các vị không can thiệp."

Tử Mộng á khẩu còn Băng Thần thì cười nói:

"Các muội đã thấy chưa đây chính là hậu quả của cá độ mà không có cơ hội thắng đấy, nhất định không được học mấy thứ không tốt này nghe chưa."

Cô gái bị vây to giọng nói:

"Băng Thần bạn học cứu ta."

Băng Thần nghe được cô nàng kêu cứu thì mỉm cười nói:

"Đường đường Phượng gia đại tiểu thư Phượng Lam Băng lại thiếu tiền cá độ không trả, thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt."

Mấy người đang vây quanh cô nàng nghe đến Phượng gia thì có chút lo lắng, thế nhưng nhớ đến chuyện mình chiếm lý thì bọn họ quyết không buông tha, dù sao số tiền nàng thiếu tận 42 triệu chứ đâu có ít.

Phượng Lam Băng sắp khóc rồi, nàng tức giận nói: 

"Ngươi rốt cuộc có cứu không vậy?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Hay ta giúp ngươi liên hệ với người của Phượng gia có được không?"

Phượng Lam Băng nghe thế giật mình nói:

"Không được chút chuyện nhỏ như thế này không cần thông báo cho cha mẹ ta biết đâu."

"Hừ" 

Băng Thần hừ một tiếng khinh bỉ nàng, rõ ràng quá sợ ba mẹ nên không dám báo còn bày đặt chém gió, bỗng nhiên hắn nghĩ ra một ý tưởng bởi nói gì thì nàng cũng là lão bà kiếp sau của mình không thể để nàng bị ức hiếp được.

Lấy ra một tờ giấy trắng dùng bút viết thật nhanh Băng Thần đi tới cầm tờ giấy đưa cho nàng, Phượng Lam Băng nhìn xong thì hai mắt trợn tròn nhìn hắn ta với vẻ mặt không tin tưởng được.

Phượng Lam Băng ngước nhìn hắn ta rồi nói:

"Thế này là thế nào?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Đừng tưởng ta không biết hoàn cảnh của cô, số tiền ta cho cô mượn bây giờ sẽ như nước đổ bể thế nên ta cần phải có gì đó đảm bảo, đồng thời cho cô mượn bằng đó tiền không hưởng lợi gì từ cô thì hóa ra ta bị ngốc sao."

Phượng Lam Băng ngạc nhiên nói:

"Nhưng ta làm giúp việc cho nhà ngươi thì rốt cuộc ta phải làm những gì?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta ở tại biết thự có gần 100 phòng thế nên đâu có thiếu việc để làm, chưa kể mỗi sáng ta không muốn lái xe cô cũng có thể lái xe."

Phượng Lam Băng cạn lời với tên này, sau một hồi đấu tranh nàng yếu ớt nói:

"Ta có thể biết trước đãi ngộ của mình không?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ăn cơm do ta nấu mỗi tháng 4000 tiền tiêu vặt ngươi hài lòng chưa."

Phượng Lam Băng ỉu xìu nói:

"Ngươi có thể thêm nó vào trong hợp đồng hay không?"