Thú Tu Thành Thần

Chương 666: Quá trễ




Đám người này thực ra chỉ nhanh chân thôi chứ vẫn còn đang có rất nhiều thế lực kéo tới, Băng Thần đã từng nghe về sự thảm khốc của lần tranh đoạt này, có điều hắn ta thật sự rất muốn xem tận mắt, với lại nếu có thể hắn muốn thử chiếm lấy món bảo vật kia.

Thứ ngày hôm này xuất thế chính là Lôi Thần Kiếm, tuy Băng Thần không biết nó mạnh đến độ nào nhưng về sau khi đạt được Thần Đế đẳng cấp thì hắn ta biết được thứ đó đã được một Thần Vương hạ xuống Trái Đất để chiếm giữ.

Nhưng lúc Băng Thần lên được thần giới thì vị Thần Vương kia đã vẫn lạc mang theo bí mật về Lôi Thần Kiếm, hồi đó Băng Thần từng nghĩ nếu một bảo vật mạnh mà chủ nhân Thần Vương làm sao lại vẫn chết.

Nhưng về sau khi hắn biết được mình người kia bị ba tên Thần Vương khác vây công thì liền biết thanh kiếm này không đơn giản, có điều lúc đó thì mọi chuyện đã không còn quan trọng với Băng Thần nữa, hắn ta đạt được Thần Đế một thời gian thì tự kết liễu chính mình.

Đã có cơ hội thì dùng thử một chút cũng không có gì xấu, huống chi hắn cũng không muốn Trình gia người đạt được Lôi Thần Kiếm, kiếp trước Trình gia đã dùng thứ này tung hoành khắp nơi, chính Băng Thần dù giết chết được hết người của Trịnh gia nhưng cũng do họ không còn thứ kia.

Dù sao khoảng thời gian của Băng Thần từ lúc đạt được cơ duyên tới khi hắn ta phi thăng quá ngắn, tất cả chỉ khoảng một năm mà thôi, cái chết của Trịnh Thúy Di khiến hắn quá mức đau buồn, cuối cùng thì chỉ có hắn cùng Thương Nhược Nhược đi ra khỏi Trái Đất rồi nàng cũng vẫn lạc.

Lần này Băng Thần sẽ chặn mọi sự nguy hiểm từ trong trứng nước, tiêu hao lực lượng của Trình gia cùng các đại gia tộc là điều đầu tiên hắn ta phải làm, dù cho hơi ác độc nhưng cái gì cần thì hắn sẽ làm hết sức mình.

Một vạn người ở đây coi như hiến tế vậy, bọn họ rất nhiều người không đáng chết nhưng họ phải chết trong tối này, Băng Thần từ trong túi áo rút ra một quả cầu nhỏ màu vàng, nguyên khí vận chuyển sau đó Băng Thần ném mạnh nó vào khu vực mọi người tập trung.

Khi quả cầu bay gần đến đích thì nó bỗng biến mất sau đo rung động mạnh và đều đặn, một số người đã cảm giác được có thì đó được ném đến gần họ nhưng họ không thấy cái gì cả, thậm chí có người giác quan cực mạnh còn nhìn về phía Băng Thần đang hiện diện.

Có điều Băng Thần đã dùng ma pháp che dấu họ có nhìn đến năm sau cũng chẳng thấy gì cả, trong rừng sâu những quái vật bỗng nhiên ngừng lại khi nghe thấy một làn sóng, sau đó tất cả như thủy triều kéo về phía thành phồ, số lượng khổng lồ khiến bất cứ ai có thể sẽ rơi tim nếu nhìn thấy quang cảnh này.

Những người sắp hứng chịu trận bạo nộ của yêu thú thì lại không hề biết chuyện gì cả, ánh mắt của bọn họ bây giờ tất cả đều tập trung vào cột sáng, Băng Thần tay nhanh chóng lắp ráp một khẩu súng ngắm do hắn dày công chế tạo xuất tuần qua.

Thứ này sức mạnh không lớn nắm nhưng vẫn đủ phá tan co thể con người, loại đạn của nó được cũng rất đặc biệt khi sẽ nổ tung trong cơ thế nhân loại rồi tạo ra tổn thương gần như không thể cứu chữa, chưa kể vỏ đạn đã được Băng Thần thì phép khiến cho do dư sức xuyên qua da thịt của những người vốn miễn nhiễm với súng đạn đứng dưới kia. 

Lượng đạn bắn cùng tốc độ bắn tất cả đều đạt mực tối đa thế nhưng nhược điểm duy nhất của nó là độ giật quá cao, nhưng với trọng lực trận thì chuyện đó cũng không thành vấn đề, ngụy trang đầy đủ Băng Thần cũng không lo lắng về chuyện quái vật sẽ tấn công mình.

Một lúc lâu sau từ phía trên bầu trời một thanh kiếm phát ra ánh sáng màu lam cùng lôi điện chậm rãi hạ xuống, tất cả mọi người ánh mắt đều rực cháy khát khao, nhưng một tiếng chim oanh minh vang trời làm cho đám người kia đều giật mình.

Bọn họ quay về hướng âm thanh phát ra thì thấy một con Phượng Hoàng khổng lồ cả người rực cháy từ đường chân trời đang hướng thẳng tới đây, phía sau nó còn có một đoàn quân khổng lồ trên không.

Mặt đất cũng nhè nhẹ run rẩy như có cả một trận động đất nhỏ vậy, Trịnh Hằng người dẫn đầu Trịnh gia lần này, con trai của gia chủ Trình gia và cũng là kẻ thù của Trịnh Thúy Di, hắn nhìn thấy thú triều sắp keo tới thì to giọng nói:

"Thú triều sắp ập tới chờ bảo kiếm hạ xuống thì chúng ta chết chắc, bây giờ ai lấy được bảo kiếm thì nhanh lấy còn chạy."

Hắn vừa dứt lời thì một người đứng ngay bên cạnh hắn lập tức phòng lên không trung. Những gia tộc khác cũng phản ứng không chậm, một số người lao nhanh lên không trung bắt đầu tranh giành lấy Lôi Thần Kiếm.

"Hừ "

Băng Thần hừ nhẹ một tiếng sau đó từng viên đạn một nhanh chóng đi ra khỏi nòng súng, những người bay lên đầu tiên đầu như quả dưa hấu vỡ tan, những người khác theo bản năng dừng lại nhưng đã quá trễ, máu tươi như mua tưới xuống dưới khiến cho mọi người đều hoảng loạn.

Bọn họ chưa từng nghĩ súng đạn có thể tổn thương được bản thân thế nên chẳng có bất cứ ai đề phòng cả, Trịnh Hằng hét to:

"Mau chóng tìm kiếm hướng đạn."

Băng Thần mỉm cười nói: 

"Bây giờ mới đi tìm ta có phải hơi trễ rồi hay không?"

Trịnh Hằng cùng người của hắn tìm mãi nhưng vẫn không thấy Băng Thần đâu cả, cả đám ngươi cực kỳ phân vận, tạm thời họ chưa biết làm sao cả, nhưng một lúc sau Trình Hằng cũng ra quyết định của mình, hắn cắn răng nói:

" Bây giờ người của Trình gia ai lấy được thanh kiếm kia thì mặc kệ tu vi như thế nào cũng sẽ được tấn thăng thành trưởng lão, phúc lợi ngang hàng với ta, thích gì được lấy, Trịnh Hằng ta lấy danh dự của Trịnh gia ra để đảm bao với các ngươi."

Nghe được thế có mấy người hơi do dự một chút nhưng cuối cùng thì cũng phóng lên không trung để tranh giành lấy cơ hội đổi đời, Băng Thần liên tục bóp cò trong khi Trịnh Hằng chăm chú quan sát những người bị Băng Thần hạ gục để đoán hướng đạn.

Một lúc sau hắn nhìn về phía Băng Thần đã nguy trang rồi nói:

"Người bắn tỉa ở đằng kia kìa, mọi người mau chong chú ý."

Tất cả người gần đó đề nhìn về phía Băng Thần nhưng hắn ta chỉ mỉm cười nhỏ giọng nói:

"Phát hiện bây giờ có phải quá trễ rồi không?"

Băng Thần vừa dứt lời thì quái vật từ khắp các ngõ ngách tràn ra, trên không trung quái vật cũng không ít một chút nào, không khi như cô đọng lại một cách đáng sợ, tất cả những người ở đây không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Rất nhiều người thì sợ đến mức tè ra quần bài tiết cũng không còn giữ được nữa, có nhiều cô gái trực tiếp ngồi bệt xuống đất vì tay chân đã không đứng vững nữa rồi.