Thú Tu Thành Thần

Chương 665: Tàn tích




Ba người bọn họ một lần trú ẩn thì chính là một tuần liền, Băng Thần cùng Thương Nhược Nhược cũng đã vài lần đi ra ngoài nhưng chỉ để dọn dẹp hết quái vật lảng vảng trong biệt thự, quái vật bên ngoài quá mức mạnh mẽ thế nên họ đánh chịu.

Băng Thần truyền cho hai người công pháp để họ tu luyện nguyên khí, hắn muốn hai người bọn họ có thể tự phòng thân, còn riêng Băng Thần thì tu luyện nhanh như gió, chính hắn ta cũng cảm thấy rất lạ lùng về chuyện này.

Trọn vẹn một tháng sau khi hai người đã nhập môn thì Băng Thần mới dẫn hai cô nàng ra ngoài, Thương Nhược Nhược lo lắng hỏi: 

"Chúng ta có nhất thiết phải đi vào thành phố không?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Đi vào thành phố thì nguy hiểm lớn nhất chính là thi triều, ở trong rừng ngoại ô như thế này thì thú triều một khi đi qua rất có thể sẽ cuốn phăng mọi thứ dù cho đó là một bong ke dưới mặt đất, nàng muốn chọn cái nào thì chúng ta đi đó."

Thương Nguyệt Nguyệt bĩu môi nói:

"Ngươi nói như thế thì rõ ràng phải chọn thành phố rồi."

Ba người sau đó lên cái ô tô hôm trước để đi về thành phố, chiếc ô tô mới cóng ngày nào đã meo móp khắp nơi, hẳn là do đám quái vật gây ra, đường về thành phố cũng không mấy yên tĩnh, không ít quái vật ở bìa rừng chạy ra hỏi thăm sức khỏe của bọn họ.

Nhưng chung quy ba người cũng tới nơi, Băng Thần không rõ sự xuất hiện của mình có thay đổi gì tình hình cùng các sự kiện hay không nhưng hắn vẫn lựa chọn đi vào khách sạn nơi hắn cùng Trịnh Thúy Di gặp nhau lần đầu tiên.

Chính nàng khi đó đã cưu mang hắn ta cũng Thương Nhược Nhược, nếu không có nàng hắn ta cùng bạn gái đã sớm bị zombie làm thịt rồi, khách sạn này rất nhỏ nhưng thực ra nó vốn được Thương Nhược Nhược chuẩn bị riêng cho ngày tận thế sắp tới.

Cửa kính được làm từ kính chịu lực, đạn bắn cũng chỉ hơi xước kính thôi, toàn bộ tòa nhà được làm bằng bê tông cốt thép dư sức chịu lực từ những quái vật bình thường hay zombie, Băng Thần cực kỳ thích nơi này không chỉ vì nó an toàn mà còn vì nó có rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa hắn cùng hai nàng.

Băng Thần vào trong thì thuần thục đóng lại cửa kéo bên ngoài rồi nói:

"An toàn là trên hết, các nàng đi nghỉ ngơi ăn uống đi, cẩn thận một chút coi xem có zombie bên trong hay không, ta sẽ đi ra ngoài thanh lọc một chút đồng thời xem có thứ gì thú vị hay không."

Thương Nhược Nhược nhíu mày lo lắng nói:

"Huynh để ta đi cùng có được hay không?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Các nàng lên trên cao đứng ta đảm bảo sẽ có trò vui cho các nàng xem."

Hai cô nàng nhíu mày nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn đặc biệt là Trịnh Thúy Di thì càng tin hơn, Băng Thần đi ra bên ngoài một chút sau đó đứng ở ngoài chờ đợi, ngày hôm nay kẻ gián tiếp gây lên cái chết của Trịnh Thúy Di sẽ phải trả giá. 

Băng Thần cũng không phải chờ quá lâu, chỉ khoảng nửa tiếng sau thì một người nam nhân trẻ tuổi dẫn theo một đám ngươi đi trên đường, nhìn bọn họ có vẻ chật vật vô cùng, chắc chắn đám người này vừa phải chiến đấu với zombie xong.

Khi họ nhìn thấy Băng Thần thảnh thơi đi trên đường thì lập tức đi tới muốn tìm sự giúp đỡ, người thanh niên kia chạy lại lớn tiếng nói:

"Vị huynh đệ này có thể dừng bước một chút được không?"

Băng Thần dừng lại bước chân sau đó đi thẳng đến hướng của bọn họ, mấy người này mừng ra mặt, nhưng khi đã ở gần đám người này chưa ai kịp hỏi gì thì Băng Thần đã lên tiếng hỏi:

"Ta muốn biết chính xác trong đây có mấy người họ Trình?"

Từ trong đám người đi ra vui vẻ nói:

"Có phải đồng tộc không, chúng ta là người của Trình gia Lôi Kinh thành phố."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Thế thì tốt rồi, ta còn tưởng chỉ có một hóa ra có hai, chả sao trước kia làm chuyện gì cũng có chút vướng chân vương tay."

Dứt lời lưỡi kiếm của Băng Thần cắt ngang cổ hai người bọn họ để lại một đường tia máu rất mỏng, những người khác sợ hãi lui ra xa, họ nhìn Băng Thần như quái vật, Băng Thần thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả.

Lấy khăn ra lau lưỡi kiếm hắn ta mỉm cười nói:

"Phía cuối con đường này có một tiệm tạp hóa, chỉ cần dán giấy báo bên ngoài để zombie không nhìn vào trong là được, trong đó thực phẩm đủ để đám các ngươi dùng một năm, ta khuyên các ngươi đi nhanh nếu không zombie ngửi thấy mùi máu thì các ngươi chết chắc."

Đám người này sợ hãi nhanh chóng di chuyển, người nam tử dẫn đầu sợ hãi nói:

"Nếu ngươi có chỗ trú ẩn thì có thể cho chúng ta tá túc với được không?"

Băng Thần mỉm cười nói:

"Ta đã chỉ con đường sống cho rồi, nếu vẫn muốn được voi đòi tiên thì đừng có trách ta giết không lý do."

Dứt lời Băng Thần quay đầu đi nhưng nam thanh niên kia thì nắm chặt cây gậy sắt đã nhuốm máu zombie lao thẳng về đằng trước muốn khống chế lấy Băng Thần, một lúc sau Băng Thần ném đi chiếc khăn lau kiếm đã thấm đẫm máu tươi, người thanh niên kia cũng đã trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm của Băng Thần.

Khi Băng Thần đi vào trong phòng khách của khách sạn thì đã thấy hai cô nàng từ trên lầu lục tục chạy xuống, Thương Nhược Nhược nghiêm túc hỏi:

"Ngươi làm sao lại giết hai người kia, kẻ tấn công ngươi thì ngươi giết chết còn hiểu được nhưng hai người kia ngươi rõ ràng chỉ vừa gặp."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Hai người đó họ Trình đến từ Lôi Kinh, nhiệm vụ của họ là tìm lấy một bảo vật và bắt giữ Trịnh Thúy Di, nàng nghĩ ta có lên giết họ không."

Thương Nhược Nhược thở phào một hơi rồi mới nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi huynh mấy ngày này ta căng thẳng quá."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Nàng không như vậy thì mới đáng sợ, thôi được rồi chúng ta ăn cơm thôi."

Ba người sau đó đều cố gắng thư giãn, mỗi bữa cơm mỗi câu nói càng làm cho bọn họ thân thiết với nhau hơn, nhưng những ngày bình yên không lâu, khoảng một tuần sau thì một cột sáng giáng lâm giữa đêm khuya khiến cả thành phố tối đen sáng hắn lên.

Những thiết bị điện vốn đã ngừng hoạt động từ lâu cũng bỗng chốc sử dụng lại được hết, thậm chí những thứ đã tắt cũng bất hết lên, Băng Thần khẽ mỉm cười nói:

"Bây giờ đến lúc săn mồi rồi."

Dứt lời hắn ta đi ra khỏi biệt thự biến mất trong màn đêm, hai cô nàng thì vẫn đang ngủ say chẳng biết gì cả, Băng Thần có thể đảm bảo ít nhất trưa mai hai nàng mới có thể tỉnh được, dù sao thuốc ngủ hắn bỏ cho các nàng ăn vào cũng không ít.

Bước ra ngoài đường thì dưới ánh sáng của đèn điện thành phố tan hoang một lần nữa trở nên có chút sinh khí, Băng Thần di chuyển rất không được nhanh cho lắm, bây giờ quái vật khắp nơi tụ tập về đây,nếu hắn ta sơ sẩy thì rất có thể sẽ gặp phiền phức to lớn.

Hơn một giờ di chuyển Băng Thần cũng tới được nơi mình muốn tới, tàn tích quảng trường Thiên Kinh, nhưng thay vì đi thẳng vào trong thì Băng Thần lại đứng trên một nóc nhà rất cao gần đó quan sát xuống.

Nhờ ánh sáng từ cột ánh sáng nằm chính giữa quảng trường hắn ta thấy được tất cả, có khoảng hơn bốn trăm người đang đứng gần khu vực cột sáng hạ xuống, bọn họ đang âm thầm chờ bảo vật giáng lâm, nhờ Tân Sinh bọn họ biết được rất nhiều thứ người thường không biết.

Chính vì thế người thường phải chờ Tân Sinh lần sau mới có thể thu hoạch lực lượng, riêng đám 

đại gia tộc thì trong Tận Thế đã bắt đầu tích xúc lực lượng rồi, chính vì thế sau khi phi thăng một vạn năm quay trở về Băng Thần vẫn thấy các giai cấp bị mấy cái gia tộc cai trị.

Tuy hắn đã giải phòng nhân loại khỏi chế độ độc tài đó nhưng đó là chuyện của một vạn năm sau, còn bây giờ chính hắn cũng không dám chắc bản thân có thể một mình giết hết tất cả đám này mà không bị thương.