Thú Tu Thành Thần

Chương 632: Leo tường




Hai người sau đó cứ ôm nhau mãi như thế, cho đến khi Hồng Phất Nữ cùng Hồng Nhị đẩy cửa đi vào thì hai người mới buông nhau ra, Hồng Phất Nữ thấy một người đáng nhẽ không thể thấy thì ánh mắt không khỏi trợn trừng.

Hồng Phất Nữ kinh ngạc nói:

"Tai sao nàng lại ở đây, không phải đáng nhẽ nàng đã......" 

Cố Mạn mỉm cười nói:

"Không phải ta đã chết rồi phải không?"

Hồng Phất Nữ gật đầu nói:

"Ta không nghĩ ngươi còn sống hoàng hậu."

Băng Thần nhỏ giọng nói:

"Bây giờ giải thích không cần thiết cho lắm, Phất Nữ nàng ở nhà, chút nữa ta cùng các sư phụ sẽ đi đến hoàng cung, ta muốn nàng dùng thân phận ngươi thắp nén nhang cuối cùng cho hoàng đế, còn nhưng chuyện khác thì chút nữa Tầm Yên về nàng sẽ thông báo cho ngươi."

Hồng Phất nữ nghe thế thì nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi có chắc chắn qua mắt được hết tất cả những người đi dự đám tang không đấy?"

Băng Thần gật đầu nói:

"Ngươi cứ yên tâm, ta một khi đã làm cái gì nguy hiểm thì trước khi làm ta đã tính toán trước rồi."

Ba người sau đó ai làm việc đấy, quả nhiên một lúc sau ba người kia cùng Lý Thiên Vương đến tìm bọn họ, Băng Thần mang theo Cố Mạn đã ngụy trang thành Hồng Phất Nữ đi ra, Đỉnh Liêm nhỏ giọng nói:

"Chuyện gì xảy ra chắc các ngươi cũng đã biết, hoàng đế băng hà chúng ta cần tới chia buồn cùng thắp nhang, các ngươi chỉ cần thắp nhang xong rồi đi về, những chuyện khác chúng ta sẽ lo hết bởi ta biết các ngươi cũng không có nhiều thời gian."

Băng Thần, Cố Mạn, Lý Tầm Yên ba ngươi gật đầu sau đó cả đám người đi nhanh tới hoàng cung, gần tới nơi thì tất cả đi bộ để thể hiện sự tôn trọng với hoàng gia đang chịu mất mát, khi đi bộ thì mới biết hoàng cung rộng lớn như thế nào.

Bọn hắn tuy nói đi bộ nhưng tốc độ lại không thua chạy chút nào, dù sao chỉ cần không phi hành là được, với lại đi vào trong ít người quan sát thế nên mạnh ai người đó phóng hết tốc lực, tuy thế nhưng vẫn mất hơn một tiếng mới tới nơi.

Băng Thần đi hết đoạn đường nhìn thấy cách mấy người đi dự tang lễ ăn gian đường đi thì không khỏi buồn cười, nhưng nhớ đến tính chất việc mình đang làm thế nên hắn ta vẫn nhịn cười, có một người lại làm hắn ta bật cười. 

Cố Khuynh Thành leo qua bờ tường, khi nhảy xuống thì gặp ngay Băng Thần, che lại miệng của mình hắn cố nén buồn cười khi thấy sau đó có một đám người như biệt kích theo sau nàng leo qua tường, số lượng người càng ngày càng tăng lên.

Có lẽ tăng tốc vẫn thấy chậm quá thể nên nàng ta mới nghĩ ra cách này, nàng chắc cũng không ngờ chuyện nàng làm lại trở thành một trào lưu như thế, cô nàng đáp đất muốn đi qua leo tường tiếp thì bỗng nhiên nàng ngừng lại bước chân quay đầu về phía đám người Băng Thần.

Người đầu tiên có thể làm nàng liên tục ăn thiệt thòi, nàng giận gần chết nhưng cũng chỉ có thể nuốt giận vào trong, dù chỉ một tiếng cười thôi nàng cũng biết ngay đó chính là hắn ta, quay qua xác nhận thì thấy quả nhiên là Băng Thần thì nàng nắm tay không khỏi siết chặt.

Nhưng vấn đề những người đi đằng trước tên này thì nàng ta cũng biết, đánh hắn thì quá không nể mặt ba vị kia, hít sâu một hơi sau đó nàng tiếp tục leo tường, Băng Thần thì quay qua hỏi: 

"Sư phụ chúng ta leo qua bờ tường giống họ đi vừa nhanh vừa tiện lại không vi phạm quy định nữa."

Đỉnh Liêm nhìn lên bờ tường đang leo đám người suy nghĩ một chút rồi nói:

"Có vẻ hợp lý chúng ta cũng leo thôi."

Cuối cùng cả đám leo tường đi vào, Đỉnh Liêm đồng ý leo tường không phải chỉ bởi vì tiện hay nhanh là chính, đơn giản vì hắn ta thấy được mấy người chủ thế lực khác cũng như thế, người ta làm trước không xấu hổ thì hắn ta có gì phải xấu hổ cơ chứ.

Trên nóc của hoàng cung lão tổ của Ngạo gia nhìn Ngạo Vương rồi hỏi:

"Ngươi nói xem tại sao trước kia lại nhất định phải thiết kế như thế, ta lúc đó quả nhiên ngu ngốc mới đi nghe lời mấy tên kia xây hoàng cung kiểu này, bây giờ khách nhân đến viếng lại đi leo tường, thật sự không thể tưởng tượng được."

Ngạo Vương không biết nói gì cho phải, nghĩ một lúc sau đó hắn ta hỏi:

"Hay chúng ta đợi sau khi chôn cất hoàng huynh thì màn mỗi vách ngăn một cánh cổng để dễ đi qua, ngươi thấy như vậy có được không lão tổ."

Ngạo lão tổ suy nghĩ một chút rồi nói:

"Ta nghĩ đợi ta di dời trận pháp phòng thủ hoàng cung ra ngoài rồi dẹp muôn mấy cái bờ tường kia đi thì hơn, ta nhìn mãi vẫn chưa thấy tác dụng của nó là gì."

Hắn chỉ vào đám người đang leo tường rồi nói:

"Ngươi xem bọn họ có khác gì đang tấu hài không, lâu lâu hoàng gia mới chết một người tuy nhiên làm mất ấn tượng trong lòng mọi người thì cũng không tốt cho lắm, ngươi lên làm hoàng đế thì sửa lại cho tốt vào nghe chưa."

Ngạo Vương gật đầu nói: 

"Ta rõ rồi thưa lão tổ, ngài cứ yên tâm về những chuyện ngài giao cho ta."

Ngạo lão tổ đi xuống dưới bởi có khách nhân hắn ta cần tiếp, Ngạo Vương nhìn xuống dưới nắm tay siết chặt thầm nghĩ:

"Nhất định phải làm gì đó để bọn họ cùng ta hủy diệt Hắc Nguyệt giáo, nếu không cứ như thế này thì thù của Cố Mạn sẽ không bao giờ được trả, không may ta chết cũng không nhắm mắt cho được."

Băng Thần thì cực kỳ nhạy cảm nếu có người nhắm tới mình, hắn ta cảm giác được cái gì đó sau đó nhìn thẳng nơi góc khuất trên đỉnh của hoàng cung, nhưng lúc này chỗ đó đã không còn ai nữa rồi, liếm nhẹ môi mình một cái Băng Thần thầm nghĩ:

"Tình hình bây giờ quá rồi ren có lẽ sẽ rất nhiều người nhắm tới mình, nhất định phải tìm cách giải quyết mới được."

Leo qua rất nhiều bức tường sau đó mọi người cuối cùng cũng đi tới nơi, sau đó mọi người mới chậm rãi đi vào trong, dù sao cũng phải cho hoàng gia mặt mũi thế nên rất nhiều người đêu bày ra vẻ mặt sầu khổ.

Băng Thần nhìn đám người này cứ nhìn về đằng trước sau đó lắc đầu rồi thở dài, hành động đó cứ cách một thời gian lại lập đi lập lại, hắn cũng thở dài một tiếng nhưng không phải bắt trước họ mà hắn cảm thấy mấy người này giả tạo quá mức lộ liễu.

Đi đến cửa thì thấy mấy thành viên quan trọng của hoàng gia đã đứng chờ ở ngoài để chào tân khách, Băng Thần cùng Cố Mạn đi vào một cách thoải mái còn viện trưởng cùng ba vị sư phụ đã dừng lại nói chuyện với Ngạo Vương cùng Ngạo lão tổ.

Băng Thần đi sau lưng Cố Mạn nhỏ giọng nói:

"Ngươi thắp nhang trước đi."

Cố Mạn cầm nén nhang cắm vào bát nhang to lớn sau đó nhẹ giọng thì thầm:

"Ta cùng ngươi đã sống với nhau từ rất lâu rồi thế nhưng ta không thể hoàn thành nghĩa vụ của thê tử, nhưng trước kia ngươi cũng đa ép buộc để có được ta, nay ngươi đã ra đi thì coi như chúng ta huề, mọi ân oán giữa hai người xóa bỏ, bây giờ ta đã tìm thấy hạnh phúc riêng của mình rồi.

Nén nhang cuối cùng này coi như lời tạm biệt của ta với ngươi mong ngươi ra đi được thanh thản, kiếp sau mong ngươi được đầu thai vào một nơi tốt không có đấu đá lẫn nhau như hoàng gia, chúc ngươi tìm được một nữ nhân xinh đẹp thương yêu ngươi thật lòng."

Nàng nói nhỏ nhưng Băng Thần nghe được, hắn còn phải lập thêm cả rào chắn để người khác cũng không nghe, Băng Thần mỉm cười một cái thầm nghĩ:

"Không biết có khi nào hoàng đế tức quá xác chết sống dậy không nhỉ, đã chết rồi còn được lão bà đến thông báo mình đã bị cắm sừng, khó tưởng tượng cảm giác đó như thế nào."

Tất nhiên hắn chỉ bày tỏ cảm thông thôi chứ hắn ta không muốn giống như hoàng đế một chút nào cả.