Thú Tu Thành Thần

Chương 430: Rác rưởi




Băng Thần cùng bốn cô nàng đi vào trong lớp học thì thấy trong lớp người rất vắng, Hoàng Kim Liên dẫn hắn cùng mấy người kia ngồi xuống ngay dãy bàn đầu, hắn thấy thế liền hỏi:

"Sao các ngươi lại thích ngồi bàn đầu như thế?"

Hoàng Kim Liên nhỏ giọng nói:

"Thực ra cái này do giáo viên chủ nhiệm của chúng ta sắp xếp, theo như nàng nói thì lâu lâu sẽ có người đi kiêm tra khi người ta nhìn vào bàn đâu thấy ai cũng mặt mũi sáng láng thì tâm trạng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."

Băng Thần gật đầu nhưng vẫn còn một vấn đề thắc mắc:

"Ta ngồi ở đây thì người ngồi trước kia sẽ không có ý kiến gì chứ?"

Hoàng Tụ cười khúc khích nói:

"Hắn ta chắc sẽ phải mất vài ngày nữa mới nói được."

Băng Thần quay qua hỏi:

"Tại sao thế?"

Hoàng Tụ mỉm cười nói:

"Người ngồi ở đây chính là Hoàng Lâm người bị ngươi nốc ao ngoài kia."

Băng Thần hơi ngạc nhiên sau đó cũng không nói gì, tiếp đó bọn họ ngồi bàn tán về các điều trong trường từ nội quy cho tới những thứ nhỏ nhặt cần phải chú ý, nghe một hồi làm cho Băng Thần thấy thật mệt mỏi.

Hắn làm sao ngờ tới ở một nơi không quá hiện đại nhưng luật lệ lại khắc nghiệt đến mức độ này, tuy rằng có vẻ rất bình thường nhưng thật sự quá dễ phạm phải, đã thế cách phạt cũng không hề nhẹ chút nào.

Hoàng Kim Liên sau đó nhỏ giọng nói:

"Với lại trong trường này có một kẻ chuyên đi bắt lỗi người khác, con trai của người phụ trách bộ gián điệp quốc gia, hắn ta từ nhỏ đã bịt mặt không chịu cởi ra đã thế tính tình còn nghiêm túc đến mức kỳ quặc.

Bất cứ sai lầm nào dù là nhỏ nhất cũng sẽ bị hắn ta bắt lỗi, tuy tiền phạt không có bao nhiều nhưng lại cho người ta cảm giác rất khó chịu, giống như có ai đó luôn luôn theo đuôi mình vậy, trừ nhà vệ sinh nữ thì không có đâu hắn ta không dám vào."

Băng Thần nghe kể thì người này thì đã tưởng tượng ra một thanh niên ăn mặc nghiêm túc, mặt luôn che đi cấm một quyển sổ lăm lăm xem ai có phạm lỗi gì để tới bắt, nghĩ tới thơi Băng Thần đã có chút buồn cười rồi.

Hắn thầm nghĩ:

"Chút nữa ra ngoài thử hắn một chút xem có đúng như các nàng ta nói hay không."

Băng Thần quay qua hỏi:

"Vứt rác thì sẽ bị phạt bao nhiêu?"

Hoàng Kim Liên nhỏ giọng nói:

"Tội đó rất nhẹ sẽ chỉ bị phạt khoảng 50 đồng thôi."

Băng Thần chìa tay ra nói:

" Cho ta 50 đồng."

Hoàng Kim Liên đưa cho hắn ta một cọc rồi nói:

"Ta quên mất không được tiền tiêu vặt cho ngươi, cứ xài thoải mái hết thì kêu ta."

Băng Thần không tỏ ra chút ngại ngùng lấy cọc tiền bỏ vào giới chỉ, các nàng đã không ngại với mình thì mình cũng thế thôi, thật may mắn vì vừa qua thế giới này đã gặp được các nàng, cuộc sống tại nơi đây có vẻ còn thoải mái hơn ở Trái Đất nữa.

Trong lúc năm người nói chuyện thì các bạn học cùng lớp đã tới gần như đầy đủ, rồi sau đó tiếng chuông vang lên, không chậm một giây không dư một nhịp một người mặc váy ngắn bước vào lớp, Băng Thần ánh mắt liền thẳng.

Một đôi chân dài miên man trắng không tỳ vết, hướng lên chút nữa thì một vòng eo thon đến mức hoàn hảo, nhìn lên trên nữa thì lại thấy sự cân đối đã không còn nữa, hắn vốn đã cảm thấy không ai có thể có vòng một to hơn Vũ Thu Tuyết nhưng lúc này hắn gần như không tin vào mắt mình khi hai trái bưởi khổng lồ đung đưa mỗi nhịp.

Băng Thần đưa tay lên nắm lấy tóc của mình để kiềm chế thú tinh đang bạo phát dữ dội, trước kia mỗi ngày đêu được tận hưởng cảm giác lên thiên đường, lão bà thì đông đảo không thiếu kiểu nào nhưng bây giờ cực phẩm trước mắt nhưng hắn bất lực.

Hắn lúc này người ta hay gọi là t*ng trùng lên não, Băng Thần đã quyết định khoảng thời gian quý giá kia nhất định phải cho thằng em no bụng rồi tính cái gì thì tính, hắn không ngờ hóa ra mình có lúc lại yếu đuối như thế.

Hắn thở dài thầm nghĩ:

"Những lúc như thế này giá mà Mộng Phỉ ở cạnh mình thì tốt quá, chỉ cần được ôm nàng thôi thì tinh thần cũng khỏa khuây ít nhiều."

Băng Thần quay qua nhìn mấy cô nàng kế bên mình thầm suy nghĩ làm sao để xơi và sẽ xơi ai đây, thực ra nói thật thì cả bốn cô nàng đều rất thân thiết với nhau ai thì cũng quá khó, tìm được khoảng thời gian bốn người tách nhau ra đã là một vấn đề nan giải rồi.

Hơi suy nghĩ một chút nhưng hắn ta lại hoàn toàn cha nghĩ ra được cái gì hợp lý cả, mấy người này dù có cách xa nhau thì cũng làm sao có thể để một tuần sau cua xong một người lại còn trong hình dạng nữ nhân.

Khi hắn ta đã suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng cảm thấy có một thứ gí đó hướng nhanh về hướng mình, Băng Thần theo phản xạ bắt lấy sau đó ngay lập tức phóng ngược trở lại, và rồi cái gì đến cũng phải đến.

"Tóc "

Tiếng viên phấn chạm vào trán của ai đó, Băng Thần nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng tràn đầy giận dữ của giáo viên chủ nhiệm thì biết một kết cục không hay sẽ đến với mình.

"Bùm "

"Em kia đứng lên cho tôi giải thích ngay cho tôi làm sao ma pháp dòng chảy lại phải bị con người áp chế mới có thể thi triển."

Băng Thần đứng lên với vẻ mặt khổ sáp nhưng vẫn lanh lẹ nói:

"Thực ra không chế dòng chảy ma pháp chỉ dành cho những người có hiểu biết kém về ma pháp thôi, lợi dụng luân chuyển dòng chảy mới có thể tạo ra ma pháp mạnh nhất."

Tất cả mọi người lúc này đêu chăm trú nhìn về phía Băng Thần bởi vì hắn nói những thứ này trái ngược hoàn toàn với những gì bọn họ được học, cô giáo chủ nhiệm nhìn hắn quát:

"Ngươi nói nhảm nhí cái gì thế?"

Băng Thần nhíu mày hỏi:

"Ta nói có gì sai sao?"

Cô nàng giáo viên tức giận nói:

"Phạm Thiên Hương ta từ bé đến giờ chưa từng nghe về chuyện vớ vẩn như thế."

Băng Thần nhàn nhạt nói:

"Ngài không biết không có nghĩa ta nói không đúng, nếu ngài không tin thì chúng ta đánh cược đi."

Phạm Thiên Hương nhìn hắn ngạc nhiên hỏi:

"Đánh cược?"

Băng Thần hỏi ngược lại :

"Theo như ta thấy rõ ràng ngài không hiểu về những chuyện này, có lẽ ngài còn cho nó là sai nhưng ta lại cho nó đúng, không phân ra đúng sai thì chắc chắn ta sẽ có kết cục không tốt lắm."

Phạm Thiên Hương lúc này mới thu liễm vẻ tức giận cười nói:

"Thế ngươi cho rằng ngươi đúng hay sao?"

Băng Thần gật đầu nói:

"Dĩ nhiên."

Phạm Thiên Hương lắc đầu nói:

"Cá cược được thôi nhưng ta muốn thấy ngươi thực hành chứ không phải chỉ nói suông, nếu ngươi chứng minh được thì ta sẽ làm theo một yêu cầu của ngươi dù nó có như thế nào đi chăng nữa."

Nhưng học sinh khác cực kỳ bất ngờ nhưng Phạm Thiên Hương cười nói:

"Một Pháp Thánh cũng không thể nào khống chế được dòng chảy ma pháp, nếu không phá vỡ nó lấy ra nguyên tố ma pháp thì không thể thi triển, ta không tin ngươi có thể làm được, ngươi có cơ hội chứng minh mình đúng.

Nhưng nếu ngươi thất bại trong quá trình chứng minh thì ta cũng có một yêu cầu đó là ngươi đi ra khỏi trường học ngay, bởi vì ngươi nói ra được mà làm không được thì chính là sỉ nhục kiến thức của các bậc tiền bối đi trước.

Băng Thần kiêu ngạo nói:

"Ta không sỉ nhục gì bọn họ, chỉ là họ chưa đủ tài năng để biết đến điều đó."

Phạm Thiên Hương mỉm cười nói:

"Ngươi thật quá mức tự cao trong khi tu vi của ngươi chỉ có Pháp Vương tam trọng."

Băng Thần lắc đầu nói:

"Ta cũng chưa đủ sức phát hiện ra chuyện này nhưng người anh trai thiên tài của ta thì dư sức, tuy ta bất tài nhưng nhờ hắn dạy dỗ thế nên vẫn có thể thực hiện được."

Băng Thần ưỡn ngực vô cùng nghiêm túc nói:

"Các ma pháp tinh thể có thể cảm nhận được được ma pháp sư mọi thứ, nếu một người ma pháp sư không thể làm bạn được với chúng thì người đó sẽ mãi mãi chỉ là rác rưởi mà thôi."