Thú Tu Thành Thần

Chương 1302: Phối Hợp Ăn Ý




Buổi chiều trong lúc chuẩn bị họp thì rất nhiều người bàn tán với nhau về việc có thể nào Vương Phi và Tư Mã Yên Nhiên sẽ trở mặt vì nam nhân không. Chỉ có điều khiến họ thất vọng là cả hai đều rất vui vẻ nói chuyện với nhau.

Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng truyền âm:

“Mất thủ cung sa, tóc lại cột lên cao, sư tỷ ngươi thật sự rất vội vàng đấy.”

Vương Phi bĩu môi chê cười:

“Thế muội thì sao, cuối cùng cũng bỏ khăn che mặt xuống, chính thức trở thành thiếu phụ cảm giác như thế nào.”

Tư Mã Yên Nhiên khẽ huých nhẹ vai của Vương Phi cười nói:

“Tỷ hưởng thụ qua rồi chắc phải biết chứ?”

Vương Phi khẽ cười nói:

“Lúc đó hắn làm chuyện kia với muội thì có biến trở về thành dạng người chơi hay không?”

Tư Mã Yên Nhiên lắc đầu nói:

“Trong Táng Thiên Bí Cảnh thì hắn vướng phải nhiệm vụ bảo hộ nên không thể trở về dạng người chơi được.”

Vương Phi khoác vai Tư Mã Yên Nhiên chép miệng:

“Thế lúc nào muội phải thử qua đi, bốn canh giờ liên tục không mệt mỏi, ta cảm giác linh hồn mình sắp bay luôn rồi đó.”

Nghe thế Tư Mã Yên Nhiên nhíu mày:

“Hai dạng thể xác lại chênh lệch nhau nhiều như thế hay sao? Một tháng vừa qua cũng khá nhiều lần làm chuyện kia rồi nhưng chỉ được một tiếng thôi.”

Vương Phi thở dài chê cười:

“Phong ấn đủ thứ lại còn mất đi huyết mạch chính thì muội nghĩ làm sao ngang nhau được.”

“Khụ...khụ”

Lâm Thiên Linh không khỏi ho khan một tiếng cắt đứt việc hai người bàn bạc cái chủ đề nhạy cảm kia. Nàng đánh mắt cho Vương Phi thì nhận được cái gật đầu của sư muội không khỏi cảm thấy yên tâm, có Vương Phi hỗ trợ thì biến số gì cũng dễ dàng giải quyết.

Bắt đầu buổi họp thì Lâm Thiên Linh liền chơi lớn:

“Hôm nay ta tuyên bố tất cả những người không thờ phụng Thần Nữ Đảo sẽ bị trục xuất khỏi môn phái.”

Vẫn như mọi khi Long Lực là người lên tiếng trước:

“Chưởng môn đưa ra quyết định thì chắc cũng có lý do của mình chứ, rất nhiều đệ tử âm thầm thờ phụng một trong mười môn phái của Thượng Nhân. Bây giờ nếu quyết định trục xuất toàn bộ thì không chỉ đệ tử mà trưởng lão cũng rất nhiều người sẽ bị liên lụy.”

Lâm Thiên Linh nghiêm túc nói:

“Ta đương nhiên là có lý do của mình, lần này ta tình cờ biết được rằng một hóa ra Vân Vũ Phái chúng ta bị thất sủng. Lý do bởi trong môn phái không thờ phục cụ thể bất cứ cái môn phái nào, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích môn phái.”

Long Lực nhìn xung quanh:

“Lợi ích gì cơ chứ, mọi người không cảm thấy qua vô lý hay sao?”

Nàng nhìn bọn họ rồi nói:

“Tốc độ tu luyện được tăng gấp đôi, thông tin cụ thể về rất nhiều vấn đề liên quan đến người chơi trong khu vực quản hạt. Vân Vũ Phái không được hưởng bất cứ quyền lợi nào, chỉ bằng lý do này ta đã quyết định rồi các ngươi không phải cản.”

Hừ nhẹ một tiếng sau đó Long Lực hỏi khó:

“Rất nhiều trưởng lão có gia tộc thờ phụng môn phái khác ví dụ như Thanh Thủy Phái, dù sao chúng ta phi thăng cũng đi lên địa bàn của Thanh Vân Phái. Huống chi cải đạo xong chẳng khác nào hoàn toàn cắt đứt với gia tộc của mình.”

Sau khi Long Lục phản bác thì rất nhiều người tỏ ra đồng ý với ý kiến kia, quả thực đi vào Thanh Thủy Phái thì tiện hơn rất nhiều. Vấn đề này quả thực rất khó trả lời, Lâm Thiên Linh theo bản năng quay sang hướng Vương Phi.

“Cộc...cộc….cộc”

Vương Phi gõ bàn rồi lên tiếng:

“Mọi người có thể im lặng nghe ta nói một chút có được không?”

Long Lực nhiều lần đấu thua Vương Phi nên có chút lo ngại:

“Không biết Vương trưởng lão có cao kiến gì?”

Vương Phi hít sâu một hơi hỏi:

“Thế theo ngươi môn phái lớn hơn hay gia tộc lớn hơn?”

Long Lực cao giọng nói:

“Đương nhiên là môn phái lớn hơn.”

Vương Phi chửi thẳng:

“Ngươi quả thật là càng già càng ngu, tốc độ tu luyện gấp hai lần thì sớm muộn Vân Vũ Phái cũng bị đánh bật ra khỏi hàng ngũ thập môn. Môn phái cho ngươi nhiều thế chẳng lẽ gia tộc không thể hy sinh vì môn phái hay sao.

Long trưởng lão nếu cảm thấy Long gia không thích hợp ở Vân Vũ Thành nữa thì chúng ta không cần giữ lại làm gì. Vì mấy cái trưởng lão và đệ tử không trung thành với môn phái mà để môn phái suy bại, ngươi nghĩ cái quái gì khi nói chuyện kiểu không não như thế.”

Long Lực bị chửi như tát nước, mặt ném tới nhà bà nội, mấy cái trưởng lão tính lên tiếng ủng hộ thì cảm thấy may mắn khi mình phanh kịp nếu không chết với nàng. Cô nàng này độc mồm độc miệng lại không biết nể tình, đã thế còn hay bóp méo lời nói của người khác.

Tư Mã Yên Nhiên mỉm cười khẽ giọng:

“Long trưởng lão đưa ra vấn đề chắc không có ý xấu đâu, Vương trưởng lão bớt giận, có chuyện gì chúng ta từ từ nói. Để tránh hiểu lầm thì phiền Long trưởng lão trả lời câu hỏi của Vương trưởng lão để mọi người còn phân xử.”

Lần này bị hỏi khó ngược lại chính là Long Lực, ba cô nàng liếc nhau cười, Vương Phi ánh mắt híp lại nhìn thẳng Long Lực nghe xem hắn trả lời như thế nào.Long Lực chỉ có thể thở dài sau đó đưa ra hứa hẹn rằng ngay tối hôm nay sẽ sửa đổi chốn thờ phụng.

Các trưởng lão khác bị ánh mắt của Vương Phi liếc qua liền lạnh hết cả sống lưng, kể cả đám nội môn trưởng lão của Vũ Phái cũng xanh mặt. Dạo này tu vi của nàng ta tiến nhanh quá, địa vị vốn đã cao nay lại càng kinh khủng hơn.

Với quyền lực nắm được trong tay không ai có thể đoán được nàng tính làm cái gì, chỉ biết nếu họ chống đối nhất định sẽ chết rất thảm. Vương Phi chưa bao giờ biết nhân từ với người trong môn phái cả, nàng hiện tại quá mức đáng sợ làm người ta không có ý chí chiến đấu luôn.

Lúc này mọi người đều cảm thấy nể Băng Thần khi hắn ta chinh phục được con hổ cái này, đã thế còn để nàng rơi nước mắt vì mình. Cả buổi họp sau đó đều là Lâm Thiên Linh ra vấn đề và thái độ, Vương Phi chặn họng, Tư Mã Yên Nhiên điều hòa đại cục.

Các trưởng lão khác thực sự cảm thấy vô cùng bất lực trước họ, kể cả thường ngày rất cứng đầu Long Lực cũng không hiểu sao lại thua rất thảm. Bọn họ làm sao đoán được ngoài ba người này thì Băng Thần mới là người lên kế hoạch.

Tính ra thì nãy giờ bọn họ còn chưa có ai đi ra ngoài suy đoán của Băng Thần, từng vấn đề họ sẽ phản đối như thế nào, nói ra sao đều trong kế hoạch. Đã có sẵn bản kế hoạch và phương án đối phó thì ba người kia đương nhiên phát huy vô cùng hoàn mỹ.

Đến cuối buổi họp thì Long Lực gần như suy sụp, hắn cùng những người ở Vũ Phái đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Cảm giác giống như Lâm Thiên Linh đang muốn ép họ vào con đường tạo phản vậy, nàng không phải ngốc chứ.

Suy nghĩ của hắn ta cũng đã bị Băng Thần tính được, Lâm Thiên Linh đứng lên tuyên bố:

“Môn phái chúng ta có tới hai hệ phái lớn nên cái gì cũng phức tạp, mong mọi người hết sức kiềm chế trong quá trình thực hiện nghĩa vụ với môn phái. Tốt nhất đừng để ta phát hiện ra các ngươi nói mà không làm nếu không bất cứ ai ta cũng không tha.”

Nàng tuy nói thế nhưng ánh mắt lại chỉ liếc về phía của Vũ Phái, Vân Phái toàn bộ người đều thờ phụng Thần Nữ Đảo thì ai cũng biết.

Kết thúc buổi họp thì mấy cô nàng liền nhanh chóng rời đi không chút do dự, những thứ còn lại thì phải để trí tưởng tượng của mấy người Vũ Phái tự hoạt động. Long Lực dù không muốn nhưng vô tình lại trở thành người trợ giúp cho mấy người các nàng.

Hắn ta tự tưởng tượng ra chuyện Lâm Thiên Linh muốn diệt Vũ Phái để biến Vân Vũ Phái thành một cái Thủy Vũ Phái thứ hai. Những trưởng lão khác cũng bị dọa sợ nhanh chóng đổi môn phái thờ phụng thành Thần Nữ Đảo, chỉ trong ba ngày liền hoàn thành.

Kể cả những vấn đề khác trong cuộc họp dù quá đáng đến mức nào người của Vũ Phái vẫn thực hiện tốt đẹp. Khi đó Tư Mã Yên Nhiên lại đứng ra xoa dịu căng thẳng bằng cách cho họ mấy quả táo ngọt liền khiến mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có.

Cả môn phái trong giai đoạn này hoàn toàn chìm đắm vào trong việc tu luyện khi có tăng gấp hai lần tốc độ tu luyện. Đã thế ngày Táng Thiên Bí Cảnh chính thức mở ra càng lúc càng gần khiến mọi người càng tập trung hơn.

Các nhiệm vụ ngắn hạn tại nhiệm vụ đường hiếm thấy rơi vào tình trạng trống nay lại trở thành mục tiêu giành giật. Trong khi các nhiệm vụ dài hạn có lợi ích cao được rất nhiều người thích lại bị hắt hủi không thương tiếc.

Lý do bởi vì không chỉ Táng Thiên Bí Cảnh mở cửa, Tứ Thiên Bí Cảnh vòng giữa cơ duyên cũng sắp xuất thế theo chu kỳ mười năm. Bây giờ làm nhiệm vụ dài hạn chẳng cung cấp chút tiến bộ nào lại còn có nguy cơ làm cho bọn họ lỡ hẹn với đại cơ duyên.