Thú Tu Thành Thần

Chương 1257: Hoàn Thanh Nhiệm Vụ




Băng Thần thấy Vương Phi đã không giữ được bình tĩnh thì chỉ có thể để hắn đứng ra giải quyết.

Hắn ta đứng lên chắp tay khẽ giọng:

“Chư vị thông cảm, sư phụ của ta tìm thấy bảo vật, thứ này thực sự rất cần cho việc tu luyện của ngài ấy thế nên mới kích động như vậy.Khối ngọc kia chúng ta nhất định phải có được, thế nhưng sẽ trả cho hoàng gia một cái giá xứng đáng.”

Hoàng đế nhìn Vương Phi cẩn thận từng chút một để tách miếng ngọc ra, Băng Thần lại còn lên tiếng thì hắn ta dù hơi bất mãn vẫn phải cười nói:

“Cái này chuyện nhỏ thôi, sao có thể để Vương trưởng lão phải bỏ tiền ra lấy khối ngọc kia chứ.”

Băng Thần hơi cười nói:

“Đối với người không cần thì khối ngọc này quả thật vô ích, nhưng đối với sư phụ ta thì là một thứ vô cùng quý giá. Vân Vũ Phái là danh môn đại phái thế nên không đời nào đi chiếm tiện nghi của thế lực phụ thuộc cả, thế nên chắc chắn ngươi sẽ nhận lại đủ.”

Hắn vỗ vai Vương Phi khẽ giọng nói:

“Sư phụ ngươi lên tiếng đi chứ.”

Vương Phi quay sang lạnh nhạt:

“Tái Anh Đan ba viện, Tử Vi đan một viên đã đủ chưa.”

Hoàng đế mắt sang lên, mọi bực tức đều tan biến:

“Đủ, đủ lắm rồi.”

Băng Thần cười nhạt:

“Đủ rồi thì tốt, khối ngọc này ba mươi cân, nếu ngươi có thể tìm thêm thì cứ ba mươi cân sư phụ ta sẽ trả ngươi con số tương tự. Cơ hội để phất lên nhanh chóng, chắc là ngươi sẽ không bỏ qua chứ.”

Hoàng Đế nhìn xuống khách khứa phía dưới rồi nói:

“Ta lúc trẻ tuổi đi lịch luyện tim được khối ngọc này, thấy phẩm chất tốt nên mang về, ngoài số ngọc này ra thì còn đúng chín cái nữa. Mỗi một cái đều được dùng ở cung điện khác nhau, tổng cộng lại thì cũng ba trăm cân.”

Vương Phi cau mày:

“Còn ngọc vụn khi chế tác gì sao?”

Hoàng đế nhớ lại liền đáp:

“Thứ này ngoài cắt ra cắt ra thì nung chảy không được, thế nên ta mang mảnh vỡ ra ráp lại thành một bức tranh Phượng Vĩ Cửu Thiên rồi. Riêng bức tranh đó cũng nặng đến 50 cân rồi, nếu ngài cần ta cũng có thể mang ra cho ngài.”

Vương Phi không nói nhiều, nàng lấy ra một cái giới chỉ ném cho hoàng đế, trong đó có đủ số đan dược dùng để đối lấy toàn bộ Long Huyết Thần Ngọc.

Băng Thần mỉm cười nói:

“Bây giờ chúng ta tiếp tục bữa tiệc, sau khi bữa tiệc kết thúc thì chúng ta sẽ đi lấy toàn bộ.”

Hoàng đế quá gấp thế nên bữa tiệc đêm nay kết thúc sớm hơn thường lệ, bởi hắn ta nghĩ tới một khả năng rất nguy hiểm. Hắn sợ rằng Vương Phi bất mãn với Hoàng gia nên mới bày trò lấy ngọc, trong khi đó bản thân tự trộm ngọc.

Khi đó nàng có lý do để ra tay với hoàng gia, nghĩ tới thôi thì cả người hắn ta đã mướt mồ hôi rồi. Như thế này thì còn tâm tư đâu ma tiệc tùng gì nữa, quả thật làm hoàng đế thì sẽ tự nhiên lo nghĩ nhiều hơn người khác.

Thế nhưng khi giao nốt bức tranh làm từ đá quý cho Vương Phi thì hắn ta rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Điều này chứng tỏ Vương Phi thực sự cần thứ này, hắn ta lần này thực sự là gặp được cơ duyên.

Trước khi rời đi Băng Thần có dặn dò:

“Số ngọc này tổng cộng có 350 cân thế nhưng để sư phụ ta đủ dùng thì cần thêm 50 cân nữa, hi vọng ngươi có thể tìm giúp. Dù sao trước kia ngươi cũng là người đầu tiên tìm ra tất cả số ngọc này, thế nên phải làm phiền rồi. “

Hoàng đế nheo mày:

“Trước đó ta đã mang gần hết số ngọc đi rồi, nếu còn thì cũng chỉ là những mảnh nhỏ như cục đá cuội thôi. Dù cho có gom hết lại thì cũng chỉ được khoảng chục cân, như thế là hoàn toàn không đủ 50 cân, thế nhưng ta vẫn sẽ cố gắng.”

Vương Phi khẽ giọng hỏi:

“Thiếu thì có làm sao không?”

Băng Thần hơi nghĩ một chút rồi đáp:

“Trên lý thuyết thì không sao cả, với lại ngài có thể dùng sức mình để huy động người đi tìm thêm cho mình thế nên chắc cũng không có gì. Chúng ta về trước rồi bàn tiếp.”

Về đến nơi ở Vương Phi liền như con mèo gặp nước bám chặt lấy Băng Thần lay động không ngừng:

“Mau cho ta pháp quyết.”

Băng Thần sắp bị nàng lay chết:

“Đau quá, ngươi lay chết ta rồi thì chẳng còn công pháp đâu.”

Nàng ta lần này không do dự mà mở ra thần thức, Băng Thần chỉ cần điểm nhẹ một cái liền truyền song công pháp. Vương Phi tĩnh tọa một chút liền chậm rãi hấp thu siêu cấp công pháp này, toàn bộ đều được Băng Thần lý giải đến mức giản đơn nhất có thể.

Nửa canh giờ sau thì nàng thức tỉnh nắm chặt tay:

“Quả nhiên là siêu cấp công pháp, lần này ngươi giúp sư phụ quá nhiều rồi.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Bây giờ ta còn phải giúp tiếp nữa này, ngài nhanh chóng bắt đầu tu luyện đi, như thế thì thống khổ bao nhiêu năm nay sẽ kết thúc sớm hơn một chút.”

Vương Phi gật nhẹ đầu sau đó lấy ra bốn tấm Long Huyết Thần Ngọc chồng lên nhau, còn nàng thì leo lên ngồi bên trên.

Nàng hơi lo lắng một chút liền nói:

“Băng hệ huyết mạch trợ công phải đạt Thứ Thần Cấp thì mới không bị tác dụng phụ, ngươi huyết mạch cấp độ không biết có đủ hay không. Nếu không thì ngươi không cần giúp sư phụ làm gì, mất công lại xảy ra chuyện thì không hay.”

Băng Thần huy động huyết mạch của mình:

“Ngài lo cái gì, Vạn Diệp Băng Liên của ta không phải huyết mạch tầm thường đâu. Quan trọng là ngài có chịu nổi đau đớn để có thể nhập môn không thôi. Nếu đình chỉ giữa chừng thì sẽ xôi hỏng bỏng không đấy.”

Vương Phi cắn răng nói:

“Còn có đau đớn nào ta chưa từng trải qua cơ chứ, ngươi bắt đầu ngay đi.”

Luồng khí tức băng lãnh từ cơ thể Băng Thần tràn ra ngoài, bao bọc lấy khu vực hai thước xung quanh Vương Phi. Hắn ta bước tới ngồi ngay phía dưới nàng ta, tiếp đó Vương Phi bắt đầu vận chuyển công pháp khiến cả người đỏ lên như máu.

Phía dưới chỗ nàng ngồi thì Long Huyết Thần Ngọc bắt đầu bốc hơi thành những luồng khí tức màu đỏ nhập vào trong cơ thể của nàng.

“Bùng”

Băng nguyên lực của Băng Thần tạo thành một quả cầu băng giữ hai người ở bên trong, bên ngoài hoàn toàn không cảm nhận được chút động tĩnh nào. Vương Phi cắn chặt răng bởi đau đớn khủng khiếp nàng chưa từng phải trải qua.

Cả thân thể giống như đang bị đốt đến từng tế bào, máu thì sôi lên khiến hít thở cũng là một chuyện vô cùng khó khăn. Thậm chí hít vào một hơi nàng cũng cảm thấy như mình đang hít lửa vào phổi vậy, quả thật quá mức thống khổ.

Băng Thần ngay lúc này điều khiển băng nguyên khí của mình tiến vào cơ thể của Vương Phi giúp nàng ta điều hòa. Nếu cứ để như vầy thì nàng có khả năng chết vì không thể chịu đựng được huyết mạch của mình bạo động.

Cảm giác được luồng không khí mát lạnh truyền vào người khiến nàng ổn định lại, thống khổ vẫn còn nhưng giảm thiểu rất nhiều. Băng Thần ngược lại mới là người phải chịu thống khổ lớn hơn, mảnh áo trước ngực của hắn ta đã cháy đen.

Người cứ như thế chịu đựng, hai canh giờ sau vào lúc trời gần sáng thì rốt cuộc ngọn lửa cũng suy yếu và biến mất. Bốn tấm ngọc Vương Phi ngồi lên hiện tại chỉ còn một tấm hơi có chút sắc đỏ, những tấm khác thì đã hoàn toàn trong suốt.

“Rầm”

Băng Thần lung lay ngã về đằng sau, cả người hắn ta bây giờ thì một chút nguyên lực cũng không có. Tác dụng phụ của việc giúp đỡ Vương Phi đã bắt đầu rồi, bây giờ cả người hắn tràn ngập hơi nóng của Địa m Hỏa khiến cho không thể khôi phục được.

Như thế này phải chờ ít nhất hai canh giờ nữa thì họ mới có thể hoàn toàn hồi phục, nhìn lên trên thì thấy Vương Phi cũng bắt đầu lung lay. Có vẻ nguyên khí của nàng cũng bị rút hết toàn bộ, thân thể yêu nhiêu mềm yếu nghiêng về phía trước.

Toàn bộ quần áo đều đã bị thiêu rụi bởi Địa m Hỏa rồi, Băng Thần ở ngoài còn có băng nguyên lực bảo vệ vẫn đi tong cái áo. Nàng ta ở trung tâm nếu không có Băng Thần giúp đỡ thì có khi tự thiêu chết chính mình rồi.

Dù cho cả thân thể đau nhức nhưng Vương Phi vẫn cảm nhận được mình đã thành công, nàng thấy được bàn chân của mình đang lạnh buốt. Đây chính là cảm giác nàng ta tìm kiếm suốt bao nhiêu năm nay, thật sự rất thoải mái.

Nàng thì thào vào tai của Băng Thần:

“Chúng ta thành công rồi.”

Băng Thần chỉ cười nhạt:

“Chúc mừng nhưng đừng nói gì cả, miệng ngài kề sát tai của ta, lúc nói chuyện nó làm ta nhột.”

Nói chung lần này hơi cực nhưng thành công được khiến Băng Thần rất vui. Hắn ta âm thầm nhận thưởng nhiệm vụ ẩn cứu giúp Vương Phi, năm cấp độ và một lần nâng cấp chức nghiệp quá xứng đáng.