Thú Tu Thành Thần

Chương 1250: Xuất phát đến Vương thành




Trong thời khắc ngắn ngủi này hàng ngàn cách lướt qua trong đầu hắn, rồi chiêu thức huyết mạch hiện lên trong đầu hắn, có điều kích hoạt thì sẽ phải trả giá đắt. Trọng thương còn hơn chết, giá đắt như thế nào cũng quan trong bằng tính mạng.

Quyết định thì hắn liền ra chiêu, từ trong người hắn một đóa liên hoa bay ra, đóa hoa này chính là Vạn Diệp Băng Liên.Huyết mạch chiêu thức kích hoạt xong thì phải trả giá, vốn hắn nghĩ rằng không bao giờ cần phải xài chiêu tự hủy như thế này.

“Rắc….ầm”

Băng liên nở rộ tràn ngập khắp không gian, lò luyện đan sắp mất khống chế bình thường trở lại, mẻ đan dược thì có lẽ không cứu được. Vương Phi thở hắt ra một hơi, khi nãy nàng thật sự hết hồn, luyện đan hơi đuối nên nếu ra sự cố thì nàng cũng không ngăn được.

“Ẹo”

Băng Thần nôn ra một ngụm máu, Vương Phi lập tức chạy lại ân cần hỏi thăm:

“Ngươi không sao chứ?”

Hắn ta vẫn cười nói:

“Ta không có chuyện gì đâu, sư phụ cứ yên tâm, chỉ là kích hoạt huyết mạch để dùng đại chiêu. Tĩnh dưỡng khoảng một tuần thì không có vấn đề gì cả, sư phụ cho ta ít đan dược có tác dụng phục hồi thương thế đi chứ như vầy khó chịu quá.”

Chiêu thức loại này thường dùng để đồng quy vu tận. Băng Thần vừa nhận phản phệ lại còn nhận thêm công kích từ chính chiêu thức của mình nên mới bị thương như thế này.

Vương Phi lấy ra đan dược đút cho Băng Thần:

“Ngươi cố gắng hồi phục, ta xem đan lô đã nguội ăn chưa.”

Băng Thần tĩnh khí lại rồi nói:

“Ta không nghĩ tới ngài lại liều như thế, Tử Vi Đan đâu phải loại đan dược bình thường, muốn tăng gấp đôi sản lượng không thể làm theo quy trình căn bản. Trong đan lô cần phải rải thêm một chút kháng hỏa thạch để ổn định nhiệt độ mới được.

Nếu không có thì ngừng hẳn việc cung cấp lửa sau khi đã luyện ba canh giờ, đợi trôi qua nửa canh giờ thì lại truyền lửa như thường. Có điều như thế sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới chất lượng đan dược, cái này ta không khuyến cáo làm theo.”

Vương Phi bất giác gật đầu giống như học trò nghe lão sư chỉ dạy, nhưng rất nhanh nàng liền phản ứng lại. Trên mặt nổi lên đóa hồng vân, bị đệ tử chỉ dạy ngược lại thì ai lại không xấu hổ, thế là nàng chuyển sang chủ đề khác ngay.

Đỡ hắn dậy sau đó khẽ giọng hỏi:

“Ngươi đi sang tìm sư phụ làm gì?”

Băng Thần khẽ giọng nói:

“Ta với mấy vị sư tỷ chuẩn bị đi thăm sản nghiệp của môn phái thế nên muốn nhờ sư phụ viết giúp một lá thư giới thiệu.Vốn tính đi nhờ Vương bá phụ nhưng ngài ấy nói có sư phụ thì để ngài viết thư giới thiệu thì mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

Vương Phi khẽ giọng nói:

“Thư giới thiệu viết cũng không mất nhiều thời gian lắm, chút nữa sư phụ sẽ viết cho ngươi. Có điều ngươi thật sự không sao chứ, ta cứ cảm thấy lo lắng, dù sao vừa nãy người có vẻ cũng bị thương không nhẹ.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Cái này thì sư phụ không cần lo, huyết mạch của ta đã tiến hóa đến mức tối đa, Thiên Diệp Băng Liên đã có tiềm năng đạt Viễn Cổ cấp rồi. Huyết mạch của ta là Vạn Diệp Băng Liên nên cấp độ huyết mạch đã sớm vượt qua cả Chấn Thiên cấp rồi.

Cấp độ huyết mạch càng cao thì phản phệ khi thi triển càng thấp, với lại tu vi của ta đã đạt Vũ Thần rồi nên năng lực tự phòng thủ cũng không tệ. Tuy trọng thương nhưng không đến nổi nào, vẫn không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường.”

Vương Phi hơi khựng lại rồi sau đó nói:

“Thôi khỏi viết thư giới thiệu làm gì, ta vừa rồi luyện đan cũng đã đủ sản lượng, lần này sẽ trực tiếp đi cùng các ngươi đến sản nghiệp của môn phái. Mấy nơi gần thì đều biết rõ các ngươi sẽ tới nên không cần giới thiệu, đợi đi vương đô ta sẽ đi cùng.

Ngươi bây giờ đã trọng thương thì tĩnh dưỡng đi, mấy cái nhiệm vụ chăm sóc sản nghiệp để cho tiểu Thiến đi làm đi. Dù nào con bé cũng cần có chiến tích để báo lại cho môn phái, bây giờ thời cơ coi như vừa vặn, bây giờ thì ngươi đi nghỉ đi.”

Băng Thần gật đầu nói:

“Sư phụ đi cùng thì tốt rồi, để ta qua tìm Lâm sư tỷ bàn bạc.”

Hắn ta rời đi thì nàng ta liền rơi vào trầm tư, trước đó Băng Thần có nói với nàng là có thể mang thai nếu nam nhân mang huyết mạch cấp độ cao hơn Viễn Cổ. Vạn Diệp Băng Liên còn cao hơn cả Chấn Thiên cấp, đáng để suy ngẫm.

“Hừ”

Nàng ta rùng mình một cái, hai tay khẽ vô vào má rồi thì thầm một mình:

“Hắn là đệ tử của ngươi, đã thế còn quan tâm đến tình hình của ngươi, cũng rất tôn trọng ngươi. Thế mà ngươi lại nảy ra ý định với hắn, Vương Phi ngươi điên mất rồi, thật là điên mất rồi. “

Nàng nằm ra giường lăn qua lăn lại nhưng mãi không ngủ được, dù cho được nằm ngủ chính là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của nàng. Thế nhưng cái ý định xấu xa kia lại như ma quỷ bám lấy nàng không buông, nhắm mắt lại thì hắn lại hiện lên.

Băng Thần thì hoàn toàn không biết gì cả, hắn phân phó cho Lâm Thiến Thiến đi chăm sóc sản nghiệm thì nàng lập tức đồng ý.

Tham khảo ý kiến của hai người kia xong nàng liền nói:

“Băng Thần bị trọng thương, ta nghĩ chúng ta nên dời thời gian đi tới Vương đô lại khoảng vài ngày để Băng Thần có thể hoàn toàn khôi phục. Với thương tích hiện tại thì nếu cố quá rồi xảy ra biến cố gì thì hối hận cũng không kịp.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Cái này thì cũng quá mức rồi, dừng lại mấy ngày sẽ ảnh hưởng tới tiến độ, huống chi chúng ta sắp hoàn thành hết các nhiệm vụ rồi. Mấy cái nhiệm vụ chăm sóc sản nghiệp đơn giản không làm cho xong lại làm mất thời gian thì không tốt cho lắm.”

Vương Nghi tay quàng sau cổ của Băng Thần phản đối:

“Nhờ ngươi nên nhiệm vụ khó nhất đã hoàn thành nhanh chóng, bình thường thì sẽ phải mất một năm đến vài năm để hoàn thành. Khả năng thất bại còn rất cao, bây giờ chỉ mất hơn một tuần thì chờ thêm mấy ngày có làm sao đâu.”

Nàng dùng ngón tay khẽ vuốt môi hắn nhỏ giọng:

“Huống chi xong nhiệm vụ sớm quá thì tỷ phải về sư môn rồi, sau đó biết năm tháng nào mới có thể gặp lại nhau. Hay ngươi muốn làm cho nhanh nhiệm vụ để tránh xa tỷ, ngươi cái người này thật sự làm cho người ta đau lòng nha.”

Băng Thần cười khổ nói:

“ Đợi ta quay về môn phái liền đủ mười vạn điểm cống hiến, lúc đó lấy được quyền hạn đi vào trong Tứ Thiên Bí Cảnh rồi. Chúng ta khi đó không phải là gặp nhau mỗi ngày hay sao, với lại Vương Nghi tỷ và Tề Phiến tỷ đối tốt với ta như thế thì sao ta lại chê hai người phiền được.”

Vương Nghi vui vẻ:

“Ăn nói êm tai đấy, chả trách khó tính như tỷ tỷ của ta cũng suốt ngày khen đệ. “

Tề Phiến nghiêm túc:

“Quay về chính sự đi, Băng Thần và mọi người có ý kiến trái ngược với nhau nên không thể quyết định được. Bốn người cùng làm nhiệm vụ nên ta để nghị biểu quyết để đưa ra quyết định cuối cùng, bây giờ ai đồng ý lùi ngày thực hiện nhiệm vụ lại dơ tay.”

Đương nhiên kết quả là nhiệm vụ dời hẳn tới một tuần sau mới thực hiện, nhưng do Băng Thần ý kiến khiến họ phải nhường một bước. Mấy nàng đều đi làm nhiệm vụ chăm sóc sản nghiệp môn phái của các tòa thành gần đó trước để tiết kiệm thời gian.

Sản nghiệp của Vân Vũ Phái và Thủy Vũ Phái trong thành thì sẽ do Băng Thần cùng Vương Nghi chăm sóc. Vương Nghi ở lại thực ra là để đảm bảo cho Băng Thần, trạng thái của hắn lúc này thì chiến đấu là chuyện không thể nào.

Thời gian cũng thấm thoát trôi nhanh, một tuần nghỉ dưỡng khiến cho Băng Thần hồi phục gần như hoàn toàn. Tuy nhiên nếu phải chiến đấu thì vẫn có chút quá sức, thế nên lần này ngoài Vương Phi thì còn có hai cái trưởng lão của Vương gia đi cùng.

Bọn họ xuất phát đi tới Vương thành, mục tiêu hoàn thành hết chuỗi nhiệm vụ để lấy mười vạn điểm cống hiến đã rất gần. Vương Phi khẽ liếc Băng Thần thì cảm thấy hơi ngại, đặc biệt khi thấy muội muội của mình cứ quấn lấy hắn thì càng xấu hổ hơn.

Làm tỷ tỷ nhưng nàng với Vương Nghi đã có giao hẹn là chỉ giúp đỡ chứ không được chen chân vào cuộc sống của nhau. Thế nên khi Vương Nghi không biết xấu hổ quấn quýt bên Băng Thần thì nàng chỉ có thể than với trời là gia môn bất hạnh.

Băng Thần đã quá quen thuộc với việc bị phái nữ phi lễ, thế nên dù vẫn bị Vương Nghi quàng tay qua cổ ôm lấy nhưng hắn vẫn rất tự nhiên nói chuyện:

“Sư phụ ngươi có biết tình hình của Vân Vũ Phái tại kinh thành hay không?”

Vương Phi thở dài nói:

“Miêu tả ngắn gọn thì chỉ có thể dùng một từ loạn, nói chung chỉ có thể cầu mong mọi chuyện thuận lợi. Nếu có vấn đề xảy ra thì các ngươi chưa chắc đã có khả năng giải quyết.”

(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác. Chân thành cảm ơn.)